Chương 0142: Không đảm đương nổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Dạ tiết lộ tình báo của Đông Ân Vũ cho Triệu Hàn biết, mặt ngoài hai người làm như không quan hệ gì với nhau, nhưng lại bí mật gặp nhau, đây là điều Đông Ân Vũ vạn vạn không nghĩ tới, trừ bỏ bị La Dạ hãm hại bên ngoài, tâm tình của nàng cũng bị đả kích lớn, mỗi khi nàng muốn tìm người phát tiết, mới phát hiện, bên cạnh nàng không có đối tượng để tố khổ, nếu như tìm Vĩnh Lạc, khẳng định sẽ bị châm chọc khiêu khích, cũng không thể tìm Trần Chính, nếu để hắn biết nàng chọc đến Triệu Hàn, chắc chắn sẽ lo lắng ba bữa cơm ăn không ngon...

Bởi vậy, Đông Ân Vũ mang theo bụng đầy ủy khuất đi vào cửa hàng tiện lợi

Đã hơn một tuần lễ không có tin tức Hoắc Ngải.

Hiện tại, đối tượng nàng có thể nói chuyện bây giờ chỉ còn Hoắc Ngải, mặc dù nàng cũng sẽ không an ủi gì, nhưng ít ra nàng sẽ yên tĩnh lắng nghe, Đông Ân Vũ không yêu cầu xa vời, chỉ muốn tìm nơi phát tán bực tức để giải đi buồn khổ trong lòng. Nàng đi vào cửa hàng tiện lợi, đúng lúc trường học gần đó đang ở thời gian tan học, không ít học sinh chen chúc chọn đồ ăn trong tiệm, mua đồ uống, Đông Ân Vũ bỗng nhiên xuất hiện, có vẻ hơi không hài hòa

" Xin lỗi, tôi là bạn của Hoắc Ngải, xin hỏi nàng hôm nay không có đi học sao ?" Đông Ân Vũ hỏi nhân viên cửa hàng lạ mặt đứng bên hàng, nàng phát hiện đám nhân viên này đã đổi mấy người, toàn những gương mặt xa lạ chưa hề thấy qua, hết lần này đến lần khác chính là không nhìn thấy Hoắc Ngải.

" A? Ờ, cô nói Hoắc Ngải a" Nam nhân gãi gãi đầu, cười nói " Nàng đã nghỉ việc "

Đông Ân Vũ sững sờ, vừa định mở miệng, nam nhân lại nói: " Nàng làm hết tháng thì đã nghĩ rồi "

" Là... Là đột nhiên sao ?" Nàng có một chút lơ ngơ, nàng không buộc Hoắc Ngải phải báo cáo mọi việc với nàng, nhưng nghỉ việc...

" Không, nàng chỉ nói với cửa hàng trưởng làm đến cuối tháng " Nam nhân lắc đầu, biểu thị hắn không biết lý do nghỉ việc của Hoắc Ngải.

Đông Ân Vũ ngơ ngơ ngác ngác đi khỏi cửa hàng tiện lợi, Hoắc Ngải đã thông báo nghỉ việc được hơn một tháng, chứng tỏ nàng có kế hoạch riêng, nhưng mà, nàng cái gì cũng không nói, vô thanh vô tức, đột nhiên mất tích tin tức, điều này khiến trong lòng Đông Ân Vũ có cảm giác khó chịu, đột nhiên nàng nhớ đến những ký ức lúc gặp lại Hoắc Ngải , những ký ức đó nhìn như bình thản lại ấm áp, bất quá mây mù, gió thổi, liền bay mất...

Nàng tiện tay ngoắc một chiếc taxi, không có ý thức nói ra địa chỉ cần đến, lúc nàng đứng ở trước nhà Mộ Lâm, nhìn cửa sắt cũ kỹ vừa mới thay khóa mới liền lấy lại tinh thần, cho đến khi nàng bấm chuông cửa, mới phát hiện mình đường đột, nhưng cơ hội rời đi đã bị chặt đứt

Nhưng mà, thấy người rồi thì nên nói cái gì ? Đông Ân Vũ chất phác gục đầu xuống, định quay gót đi, đúng lúc cửa mở rộng.

" Đến rồi, xin hỏi là..." Mộ Lâm mở cửa gỗ, đang nói thì thấy người đến liền dừng lại.

Đông Ân Vũ thấy thế, cười yếu ớt, nhạt nói " Là chị "

Đến thăm đột ngột để Mộ Lâm trở tay không kịp, nàng thấy Đông Ân Vũ do dự một chút, thần sắc này bị nữ nhân nhìn hết vào mắt, nàng biết mình đến đột nhiên, khẳng định là quấy rầy sinh hoạt thường ngày của đối phương, bởi vậy Đông Ân Vũ lúng túng cười ngượng ngùng vài tiếng nói: " Chị đi ngang qua thuận tiện đến chào hỏi một tiếng thôi, em vào đi "

Nàng quay người đang nghĩ rời đi, Mộ Lâm cũng đẩy ra cửa sắt vội bàng nói: " Không sao, em chỉ là đang dọn dẹp phòng, nếu như không chê dơ bẩn, mời chị vào ngồi chơi một chút" Nữ nhân mời rất rõ ràng, nàng sợ Đông Ân Vũ thật rời đi, còn tiến lên kéo góc áo đối phương, ngữ khí tràn đầy thỉnh cầu.

" Vậy chị liền không khách khí" Đông Ân Vũ thấy Mộ Lâm thịnh tình mời cũng không tiện cự tuyệt, liền cùng nàng vào nhà

Quả thật như nàng nói, trong phòng khắp nơi tán loạn đồ đạc, nàng tựa hồ đang tổng vệ sinh

" Muốn uống gì không ?" Mộ Lâm loạng chà loạng choạng vịn vách tường hỏi

Đông Ân Vũ nhắm nhìn bốn phía, ngồi xuống chổ cạnh bàn để ít đồ đạc nói " Cái gì cũng được " Nàng không kén chọn

Mộ Lâm ứng tiếng, đi vào phòng bếp bận rộn

Nàng nghe thấy tiếng mở tủ bát, biết Mộ Lâm đang chuẩn bị điểm tâm, nàng hít một hơi sâu, trấn định cảm xúc. Ánh mắt từ trên bàn đang bày rất nhiều giấy tờ chuyển dời xuống sàn nhà đang để rải rác mấy chồng quần áo, sau đó nhìn về phía bên trái cách đó không xa, laptop vẫn chưa tắt máy. cùng tiếng vận chuyển không chính hiệu đặc biệt vang dội, Đông Ân Vũ vô tâm thoáng nhìn lại, lại làm cho nàng không thể dời mắt...

Trong phòng bếp lờ mờ truyền ra tiếng tách chén va chạm lên bàn, tạo nên cảm giác nhàn nhã buổi chiều cuối tuần.
Nhưng mà, tâm tình Đông Ân Vũ so với đêm tuyết tháng mười hai còn rét lạnh hơn

Trong màn hình nửa đậy lại, hình ảnh phong cảnh vắng vẻ để nàng cảm thấy quen thuộc

Kia là, vườn sau nhà nàng...

Đông Ân Vũ chậm rãi thu hồi tầm mắt, cầm tạp chí trên bàn tùy ý đọc qua

" Đợi lâu " Nửa ngày, Mộ Lâm bưng tách trở lại phòng khách

Nàng pha hồng trà cho Đông Ân Vũ, hôm nay còn có bánh bích quy hạch đào

" Cám ơn " Nàng mỉm cười tiếp nhận tách trà, cũng không có bởi vì vừa rồi " thấy được " mà hoảng chân hoảng tay

" Cái kia..." Mộ Lâm chần chừ nửa ngày, nhỏ giọng đánh tan im lặng " Ân Vũ tâm tình không tốt hả?"

Nàng vuốt tóc dài, ánh nắng từ bệ cửa sổ chiếu vào, đem khí chất thuần khiết của nữ nhân tôn lên giống thiên sứ

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, đột nhiên khẽ cười nói: " Mỗi ngày bị người theo dõi cùng giám thị, tâm tình rất khó tốt đúng không ?" Điểm ấy xác thực làm nàng nhụt chí, nhưng trước mắt lại có nhiều vấn đề khiến nàng đau đầu, mấy phút trước, nàng phát hiện tình hình thực tế không như tưởng tượng, để nàng kém một chút bị dọa chạy khỏi căn phòng này

Mộ Lâm không phải là thiên sứ...

" Sao thế ?" Mộ Lâm lộ ra bộ dáng lo lắng, Đông Ân Vũ nhìn không thấu là nàng giả vờ hay xuất phát từ nội tâm...

" La Dạ đem tin tức của chị bán cho Triệu Hàn" Nàng vạch ra bối rối "bị theo dõi "

Chỉ thấy Mộ Lâm mấp máy môi, đôi mắt màu sáng không nhìn ra bất kỳ suy nghĩ nào

Đông Ân Vũ chỉ có thể phát hiện đối phương không ngừng nắm quai tách thật chặt, ngay cả đầu ngón tay cũng có chút trắng bệch.

" Ân Vũ thích các nàng không ?" Chờ một hồi bình tĩnh lại, Mộ Lâm nghiêm túc hỏi

Nàng có chút ông nói gà bà nói vịt, nhưng Đông Ân Vũ cũng không có mất kiên nhẫn.

" Không biết " nàng nhún vai, nàng đối với các nàng, không có tâm tư đặc biệt gì

Mộ Lâm nghe vậy, nháy mắt, thận trọng hỏi: " Còn đối với em thì sao ?"

" Không biết" Đáp án của nàng cũng thế

Không chút do dự trả lời để Mộ Lâm rủ vai, nguyên bản khuôn mặt nhỏ có vẻ mong đợi, bỗng nhiên giống như mất đi hào quang.

" Em thích Ân Vũ " Đột nhiên Mộ Lâm nói ra

Ở thời cơ không thích đáng, bầu không khí không phù hợp, Mộ Lâm lại mở miệng tỏ tình

Đông Ân Vũ nhăn mày, mang theo ý vị cảnh cáo kêu lên một tiếng " Mộ Lâm "

Nàng hy vọng đối phương có thể dừng ở đây, nhưng không nghĩ nữ nhân hoàn toàn mặc kệ

" Thật, em thích Ân Vũ, vẫn luôn thích Ân Vũ " Một lần không đủ, nàng không ngừng lặp lại

" Chị đối xử với em như vậy, em còn thích sao ? nói đùa cũng vừa vừa phải phải thôi" Lần này nàng cơ hồ dùng ngữ khí gầm thét, nàng có thể tiếp nhận Vĩnh Lạc dùng vẻ mặt cợt nhả để nói điều này, La Dạ ở trên giường thuận miệng lẩm bẩm, Hoắc Ngải có ý riêng ám chỉ, hoặc Triệu Hàn nhục nhã trêu chọc, nhưng nàng chính là không cách nào nghe những lời yêu đương này từ Mộ Lâm.

Bởi vì nàng nghiêm túc

Mộ Lâm đối với nàng nghiêm túc, lại khiến Đông Ân Vũ không đảm đương nổi

" Em không có nói đùa " nữ nhân hốt hoảng ngồi quỳ chân lên, hai tay chống ở mặt bàn " Em biết nghe rất hoang đường, rõ ràng Ân Vũ đối với em làm những chuyện rất quá đáng, còn kém chút nữa muốn mạng của em, tất cả mọi người đều nói nên hận chị, tốt nhất phải tìm chị để giáo huấn, thế nhưng là... thế nhưng là..." Mộ Lâm càng nói âm thanh càng run " Thế nhưng là Ân Vũ không giống, những bằng hữu mà cha em chọn lựa, các nàng chỉ ngấp nghé lợi ích cùng địa vị, những người kia em xem xét qua liền minh bạch, nhưng Ân Vũ không giống, chị đối với em tốt, đối với em ôn nhu đều là thật, là em cảm nhận được sự chân thật nhất, tốt đẹp nhất...."

Nói đến phía sau, hai mắt Mộ Lâm đã ẩn chứa tràn đầy nước mắt

" Ân Vũ không phải vì chuyện khác, là thật thích em mới đối tốt với em, người khác nói thế nào cũng không đáng kể, chỉ cần em hiểu được tâm ý của Ân Vũ là được " Những người ở sau lưng thuyết phục buộc Mộ Lâm nhận rõ chân tướng, nhưng chân tướng đã sớm ở trong lòng nàng, từ lúc bắt đầu gặp mặt, Đông Ân Vũ liền đối với nàng không hề hai lòng, đơn thuần nhìn xem nàng, đối với nàng mỉm cười/

Chính là bởi vì không có chút nào che giấu, mới khó nói ra lời thật lòng

Không cho phép lừa gạt

Mộ Lâm dùng tay áo lau nước mắt, bộ dáng ủy khuất để người nhìn đau lòng.

Đông Ân Vũ ngồi nguyên tại chổ, nghe nàng một lời lại một lời thật lòng, khiến nàng thở nhẹ

" Em không nghĩ trả thù Ân Vũ, em chỉ muốn trở lại như lúc ban đầu, Ân Vũ có thể nắm tay em, có thể cười với em, mà không phải tính toán thật thật giả giả " Nữ nhân lắc đầu, nàng cố gắng khắc chế nước mắt, lại không cách nào bình phục cảm xúc mãnh liệt " Em chỉ hy vọng Ân Vũ có thể trở lại bên cạnh em, lần nữa trân quý em "

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, không tự chủ được thở dài

Cho nên nàng thật không hiểu, không hiểu Mộ Lâm đang suy nghĩ gì....

" Đã hy vọng chị trân quý em, vì cái gì muốn làm những chuyện này ?" Nàng lần nữa giương mắt nhìn, còn sót chút cảm động lập tức hoàn toàn tiêu tan

Lời nói thuyết phục nghe rất êm tai, nhưng hành vi Mộ Lâm lại khiến nàng không cách nào cảm động

Theo dõi là chuyện xấu của Triệu Hàn, nhưng ở trong nhà nàng gắn rất nhiều máy quay lén, là ôm tâm tính gì mà làm những chuyện đó ?

Nghĩ đến, Mộ Lâm sớm biết nàng về Bắc khu

Sự thật nói toạc ra, trên mặt nữ nhân đẫm nước mắt, cái mũi nàng đỏ lên nhìn về phía laptop đặt bên người Đông Ân Vũ, màn hình nửa đóng lại, khẳng định đã để lộ dấu vết, bằng việc Đông Ân Vũ có nhiều năm kinh nghiệm, lại thế nào không nhìn thấu ? Chỉ là nàng không có lật bàn chỉ trích, mà là tỉnh táo ngồi tại chổ, chờ Mộ Lâm giải thích, cách làm này khiến người ta ngạt thở

Mộ Lâm lặng lễ nuốt nước bọt, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn

Đông Ân Vũ nheo mắt, dứt khoát đem laptop đặt lên bàn, trên màn hình chính là vườn sau nhà nàng

" Nói đi, cô có suy nghĩ gì mà theo dõi tôi nhất cử nhất động hả?" Nàng muốn để nữ nhân kia thẳng thắn

Nhưng mà, Mộ Lâm sững sờ tại chổ, trên mặt nước mắt đã khô đi

" Tốt a, chỉ chất vấn cô có lẽ không quá công bằng " Đông Ân Vũ khoát tay áo nói " Máy quay lén khẳng định không phải cô gắn mà là Hoắc Ngải gắn đúng không ?" Mộ Lâm chưa từng xuất hiện ở nhà nàng, nhưng Hoắc Ngải lúc trước thường xuyên ghé thăm, lại thêm quan hệ giữa Hoắc Ngải và Mộ Lâm, không khó phỏng đoán các nàng có bí mật lui tới, chỉ là Đông Ân Vũ không hiểu, vì sao lại gắn máy quay lén theo dõi nàng ?

" Đến cùng các cô..." Đầu ngón tay mơn trớn cái cằm, nàng nheo mắt nhìn chằm chằm Mộ Lâm, trầm giọng nói: " Đang chơi trò quỷ gì ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro