Chương 0143: Không ngừng lệch quỹ đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trò quỷ

Đông Ân Vũ đem hành động của Mộ Lâm cùng Hoắc Ngải, giải đọc thành trò đùa dai của bọn nhỏ, chỉ là một cái trick mà thôi

Chỉ hy vọng là thế...

Mộ Lâm cùng Đông Ân Vũ xấu hổ nhìn nhau, hai người bất động thanh sắc, cho đến khi điện thoại nàng truyền đến chấn động đánh vỡ yên lặng

Điện thoại đặt bên người " Grrr" rung động, Đông Ân Vũ rủ mắt, mới phát hiện người gọi là Vĩnh Lạc, nàng vuốt màn hình điện thoại, ngay lúc chuẩn bị nghe, nữ nhân đối diện có phản ứng, Mộ Lâm chống lên nửa người, khẩn trương nhìn chằm chằm điện thoại Đông Ân Vũ, đôi mắt lộ ra bất an mãnh liệt, nàng mấp máy môi, cơ hồ cầu xin nhỏ giọng nói: " Xin chị, đừng nghe "

Tựa như nhân vật chính trong phim truyền nhình, khóc cầu xin nam chính " Xin người, đừng đi " đồng dạng thành tâm

Đông Ân Vũ khẽ rũ mắt, Mộ Lâm thỉnh cầu rất rõ ràng

Nàng để điện thoại xuống bàn, chưa đến một lúc sau rung động đã ngừng, điện thoại bị chuyển vào hộp thư

" Hiện tại cô có thể giải thích rồi chứ ?" Đông Ân Vũ nghe lời Mộ Lâm không có nghe, nhưng nàng muốn đối phương cho một đáp án

Liên quan đến hành động theo dõi nàng

Mộ Lâm do dự nửa ngày, cuối cùng chạy không khỏi đành phải thừa nhận " Chuyện máy quay lén, em không có ác ý, em chỉ là rất nhớ Ân Vũ, mới nhờ Tiểu Ngải giúp em gắn máy quay, những hình ảnh kia cũng chỉ có mình em xem, thật không có làm chuyện gì xấu xa" Gương mặt nữ nhân có chút hồng thuận, Đông Ân Vũ tin tưởng nàng sẽ chỉ nhìn mình, nhưng nhìn xem lại làm cái gì nữa thì không rõ ràng.

" Ân Vũ cũng biết, mặc dù chuyện bại lộ thân phận đã qua một thời gian, nhưng Tiểu Ngải không muốn em chạy loạn khắp nơi, miễn cho em dính vào rắc rối, cho nên mới nhờ nàng hỗ trợ, đã không thể ở chung cùng Ân Vũ, chí ít có thể nhìn chị..." Dụng ý rất ngọt ngào, nhưng nghe trong tai Đông Ân Vũ không biết thế nào có chút rùng mình

" Cô cùng Hoắc Ngải còn lui tới sao ?" Đông Ân Vũ chậm hạ cảm xúc, chuyển đề tài tiếp tục hỏi

Mộ Lâm nghe vậy, khéo léo gật đầu

" Nàng ở đâu ?" Đông Ân Vũ nheo mắt, nàng biết Mộ Lâm tường tận động tĩnh của Hoắc Ngải.

Nhưng nữ nhân lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: " Em không thể nói "

Cũng không phải không biết rõ tình hình, mà là bị ra lệnh phải dấu kín

" Nàng đang làm cái gì?" Nghỉ việc xong liền mất tích không tin tức, Đông Ân Vũ biết nàng không có nguy hiểm, nhưng sau này có thể đối với mình mà gặp nguy hiểm

Mộ Lâm cắn môi dưới, ủy khuất nhíu mày nói: " Cái này em không thể nói, em đã đáp ứng Tiểu Ngải rồi "

Đông Ân Vũ là người nàng thích, Hoắc Ngải là bằng hữu của nàng, không thể bán hai bên...

Đã hỏi không ra đáp án, Đông Ân Vũ cũng sẽ không khó xử nàng " tôi đi về " Nàng vừa dứt lời chuẩn bị rời đi, không ngờ vừa đứng lên, bước chân lảo đảo ngã ngồi về tại chổ, cũng không còn là chân nàng, mà toàn thân đều bị, mất tự nhiên tê liệt khiến Đông Ân Vũ trong lòng hô to không ổn, trong đầu thoáng hiện một ý niệm trong đầu....

Bị hạ dược !

" Mộ Lâm " Đông Ân Vũ cúi thấp đầu, thử xê dịch hai chân, cảm giác tê liệt so với vừa rồi càng thêm rõ ràng " cô cho tôi uống cái gì ?"

Ngữ khí của nàng xem như bình tĩnh

" Thật xin lỗi, Ân Vũ" Mộ Lâm vòng quay cái bàn đi đến bên cạnh Đông Ân Vũ, nàng cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy nàng " Mặc dù là bí dược, nhưng em dùng một lượng rất ít, sẽ không tổn thương đến thân thể, nhiều lắm chính là không thể động đậy " Nữ nhân an ủi nàng, đáng tiếc lời trong miệng không hề uyển chuyển. chỉ là bốn chữ " không thể động đậy" liền khiến sắc mặt Đông Ân Vũ tối sầm

" Cô muốn thế nào ?" Nàng đẩy Mộ Lâm ra, đối phương lại giống như kẹo cao su dính tới

" Em nghĩ chiếu cố Ân Vũ" nàng nói thật

Đông Ân Vũ hừ lạnh một tiếng, cải chính " Cô chính là muốn giam lỏng tôi" Nói chiếu cố dễ nghe như vậy, lại dùng đến thủ đoạn chuốc thuốc ?

Mộ Lâm quýnh lên, bỗng nhiên lắc đầu, nàng không thích cách nói " giam lỏng " của Đông Ân Vũ, bởi vì nàng nghiêm túc nghĩ chiếu cố đối phương.

" Chị chờ một chút" Nữ nhiên bỗng nhiên đứng lên, bước chân hốt hoảng chạy vào phòng ngủ, sau đó cầm gối và chăn bông ra

Đông Ân Vũ không rõ ràng Mộ Lâm muốn làm gì, chỉ thấy nàng bỗng nhiên lấy dây buộc màn cửa trói hai tay nàng ở trước người, sau đó để nàng nằm lên gối, trên thân đắp một tầng chăn bông, nghiễm nhiên chính là ý tứ muốn nàng chìm vào giấc ngủ, nhưng Đông Ân Vũ hiện nay một chút buồn ngủ cũng không có, nàng trừng hai mắt, hoàn toàn không có manh mối

Coi như muốn giam lỏng, đây là kiểu giam lỏng " yếu " nhất nàng đã từng gặp....

" Cô đến cùng muốn làm cí gì?" Lần này Đông Ân Vũ có chút dở khóc dở cười

Mộ Lâm thay nàng đắp kín chăn bông, nơm nớp lo sợ ngồi quỳ bên cạnh nàng nói " Em ôm chị bất động lên giường, đành phải ở đây thay chị trải giường chiếu" Nói xong còn cười xấu hổ yếu ớt " Cái kia... cám ơn chị vừa rồi không có nghe, nếu như kết nối, khẳng định sẽ bị người phát hiện chị đang ở đây" Trong phòng nàng thiết lập máy quấy nhiễu điện tính, nhưng nếu hai người trò chuyện qua lại, tín hiệu quá mạnh, khẳng định sẽ bị cảnh sát tra ra được vị trí xác thực

Mộ Lâm cũng không hy vọng như thế, mà Đông Ân Vũ nhất thời thỏa hiệp loại kết cục này

" Tiểu Thủy Mẫu em sẽ đi đón, sẽ giả vờ đến nhà trẻ đón" Mộ Lâm vừa nói vừa dọn dẹp bốn phía, đem quần áo sắp xếp gọn gàng bỏ lại trong tủ quần áo, lúc nàng quay đầu, phát hiện sắc mặt Đông Ân Vũ rất khó nhìn " Em, em sẽ chịu trách nhiệm với Ân Vũ, sau này em sẽ kiếm tiền nuôi cị, cho chị ăn, cũng mua rất nhiều đồ chơi cho Tiểu Thủy Mẫu, để hai người vô tư vô lự trải qua..."

" Tôi không phải sủng vật, không cần cô nuôi" Đông Ân Vũ tức giận đến nhắm chặt hai mắt, nếu như loại chiếu cố này, nàng thà rằng lang thang

Mộ Lâm có hảo ý bị nghiêm khắc cự tuyệt, lập tức buông thõng bả vai, thì thầm nói: " Triệu Hàn luôn nói Ân Vũ là chó... Nếu như Ân Vũ thật sự là chó thì tốt rồi, em liền có thể nuôi ở bên người, sau này đều không cho người khác nhìn thấy chị" Ý nghĩa thiên phương dạ đàm cho dù tươi đẹp, song người trong cuộc cũng không cho rằng như vậy

Đông Ân Vũ cắn răng quát lên nói: " Nói cái gì lời ngốc nghếch như vậy!"

Nàng là người, tuyệt đối không muốn làm sủng vật

Ngay lúc Mộ Lâm chuẩn bị xin lỗi, điện thoại đặt trên bàn một lần nữa rung lên, đồng thời hai người nhìn về phía màn hình laptop, chỉ thấy hình ảnh theo dõi xuất hiện một bóng người, người kia mặc đồng phục cảnh sát cầm trong tay điện thoại đang đặt bên tai, chính là Vĩnh Lạc. Đông Ân Vũ giãy dụa mấy lần chống thân lên, nhưng là phí công, Mộ Lâm thấy thế, hảo tâm cầm laptop đưa đến trước mặt Đông Ân Vũ, để nàng xem cho rõ ràng

lại là một đợt cuộc gọi nhỡ...

Trong màn hình, Vĩnh Lạc trong sân đi lại vài vòng, điện thoại không ai nghe khiến nàng có chút bực bội, sau nàng nữ nhân móc chìa khóa dự bị trực tiếp đi vào nhà, Mộ Lâm hoán đổi hình ảnh Vĩnh Lạc trong phòng quẩn quanh vài vòng không tìm được người, lại gọi điện thoại, lần này xem ra không phải gọi cho Đông Ân Vũ, nữ nhân ở phòng khách nói điện thoại, sau đó lại nhanh chóng rời khỏi nhà, không biết đi đâu

" Vĩnh Lạc đi tìm chị" Mộ Lâm đối với màn hình nhỏ giọng nói, ngữ khí có chút bi thương " Nàng hiện tại nhất định rất lo lắng đúng không ?"

Đông Ân Vũ không cách nào nhìn rõ biểu lộ của đối phương, nhưng nàng cũng sẽ không kỳ vọng Vĩnh Lạc tới cứu nàng " Ai biết "

Lúc nàng cho rằng giữ Vĩnh Lạc ở bên người đã là cải tà quy chính, nhưng Đông Ân Vũ sai " Ngoài ý muốn " không ngừng lệch quỹ đạo....

Làm nàng thất vọng một lần lại một lần....

Mộ Lâm nghe trong lời nói của nàng có chút thất lạc, nàng quay người lại, đôi mắt màu sáng thẳng tắp nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ.

" Không sao, chỉ cần em thích Ân Vũ là được rồi " Mộ Lâm cười nhàn nhạt, nàng chân thành tha thiết vĩnh viễn dễ hiểu như thế " Nếu như các nàng đều bởi vì cừu hận mới ở bên cạnh Ân Vũ, vậy em chính là người vui vẻ duy nhất vì Ân Vũ, nếu như không thể thoát khỏi các nàng cũng không sao, em sẽ cho Ân Vũ toàn bộ ấm áp, cho nên Ân Vũ cũng chỉ phải thích em liền tốt, chỉ thích một mình em thôi "

Có mong đợi, có hy vọng xa vời, Mộ Lâm không thèm để ý xung quanh Đông Ân Vũ có bao nhiêu nữ nhân.

Chỉ cần trong mắt nàng có mình, là đủ rồi.

Nàng không yêu cầu nhiều, chỉ cần một chút đặc biệt

Đông Ân Vũ nghe vậy, có chút khó chịu quay đầu nhìn sang chổ khác

Cũng bởi vì một chút xíu đặc biệt rất khó cho, cho nên nữ nhân mới dời ánh mắt....

Nàng nghe thấy thanh âm laptop đóng lại, đồng thời bên tai truyền đến tiếng khóc lóc yếu ớt, ủy khuất khẽ kêu, giống như tiểu động vật bị thương

Nửa ngày, Đông Ân Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộ Lâm khóc đến mức nước mắt nước mũi hòa vào nhau, nước mặt to như hạt đậu theo gương mặt không ngừng nhỏ xuống, hai mắt đỏ hồng tràn đầy đau thương, không e dè nhìn xem Đông Ân Vũ , dường như nàng làm cái chuyện gì thiên lý bất dung, làm cho tiểu nữ nhân hiền lành phải khóc

Rõ ràng người bị bắt cóc là tôi cơ mà....

Một cỗ nộ khí không phát ra được, Đông Ân Vũ bất đắc dĩ khẽ thở dài " Cô khóc cái gì ?" Nên khóc phải là tôi mới đúng

Mộ Lâm lau mấy lần nước mắt, hốc mắt phiếm hồng, bờ môi run rẩy nói: " Em không có mạnh như La Dạ, không có thế lực như Triệu Hàn, không có khôi hài như Vĩnh Lạc, cũng không có thông minh như Tiểu Ngải...." Nữ nhân mấp máy môi, nghẹn ngào " Nhưng em sẽ cố gắng làm tình nhân tri kỷ nhất của chị, cho nên Ân Vũ đừng có ghét em... Sau này em sẽ cố gắng... sẽ không để cho Ân Vũ chịu ủy khuất..."

Đông Ân Vũ kiên nhẫn nghe xong, cơ hồ muốn trợn trắng mắt

" Cô đem trói tôi lại, tôi chính là ghét bỏ cũng không trốn được" Nàng xoay người mấy lần, coi như toàn thân bất lực

Mộ Lâm tỉnh táo sau đó lau khô nước mắt, nàng hít cái mũi một cái, tiến đến bên người Đông Ân Vũ, nói khẽ: " Thật xin lỗi, nhưng nếu không như vậy, chị nhất định sẽ trốn đi, đến lúc đó em liền không thể bắt được chị " nàng biết mình không có năng lực gì, muốn đem Đông Ân Vũ giảo hoạt cột ở bên cạnh, không dùng chút thủ đoạn là không được

" Cô bây giờ lại muốn làm gì nữa?" Chăn mềm che trên người Đông Ân Vũ bị xốc lên, Đông Ân Vũ có chút nhăn mày

Cho đến khi Mộ Lâm cởi bỏ y phục nàng, nàng mới hơi sáng tỏ

Khóc lóc kể lể xong liền có thể làm việc...

" Em sẽ rất ôn nhu, thật mà" Mộ Lâm hai tay có chút run rẩy, nàng nhìn Đông Ân Vũ tức đến xanh mặt, nhất thời tay chân luống cuống

Đông Ân Vũ cắn răng, nàng rất muốn mắng to đuổi Mộ Lâm đi, nàng biết dù có kêu lên cũng không có kết quả, nhưng đầy ngập lửa giận thấy Mộ Lâm cởi váy ra, trên đùi trắng nõn mơ hồ lưu lại vết sẹo bị khâu, một đường cắt ngang, chính là " kẻ chủ mưu " khiến nàng đi lại khó khăn, cũng là mầm họa nàng tạo ra

Nàng yếu đuối, nhưng cũng kiên cường

Nàng nhát gan, nhưng dám trói buộc nàng

Nữ nhân mấp máy môi, đột nhiên gương mặt nóng lên, nàng giương mắt, đôi mắt như nước của Mộ Lâm chính là đang chảy xuôi nước mắt nóng hổi

Trong lòng siết chặt, Đông Ân Vũ hơi hé môi, chậm nói: " Đừng khóc "

Mộ Lâm dùng sức gật đầu, nước mắt lại rơi nhiều hơn, nàng cúi đầu cẩn thận hôn lên khóe môi nàng.

Hai người nếm không phải ngọt ngào, mà là đắng cay khó nói nên lời

" Đừng khóc, Mộ Lâm, đừng khóc..." Đông Ân Vũ ngửa đầu nhìn chằm chằm nữ nhân, thanh âm so với lúc nãy còn chậm hơn

Nữ nhân dứt khoát nhắm chặt hai mắt, dựa trán vào ngực đối phương, nhẹ nhàng đáp lời " Ừm "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro