Chương 0144: Có chút dị trạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Ân Vũ mất tích khó hiểu ở Bắc khu...

Ngay cả chuyện của Tiểu Thủy Mẫu cũng là do Vĩnh Lạc phát giác sự tình không hợp lý, cùng ngày trước khi mất tích đem hài tử đón đi rồi mới mất tích. Trần Chính trích xuất camera, phát hiện Đông Ân Vũ ở đầu phố ngoắc một chiếc taxi, sau đó liền chẳng biết đi đâu, lịch sử liên lạc cũng chỉ dừng lại ở cuộc gọi lỡ cuối cùng của Vĩnh Lạc. Nàng biến mất cực độ không tầm thường, khiến Vĩnh Lạc mấy ngày nay đứng ngồi không yên, nàng nghĩ mấy đêm, cuối cùng quyết định lật ngửa ván bài

Chạng vạng tối, Tinh Toản đã tu sửa lại dưới ánh đèn óng ánh càng tỏa ra sự lộng lẫy vàng son, nhưng đêm xinh đẹp như thế lại xuất hiện một nữ nhân sắc mặt âm u

" Ai! Chờ chút! cô không thể đi vào!" thấy một nữ nhân mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện, má mì vội vàng ngăn lại

Vĩnh Lạc lông mày nhíu chặt, toàn thân tản ra khí tức nguy hiểm.

" Biến đi!" Nàng không bực bội móc súng lục ra nhắm về phía má mì, đối phương lập tức bị dọa đến hoảng sợ gào thét, đồng thời gây chú ý đến bảo kê mặc áo đen ở bốn phía

Muốn súng, bọn hắn cũng có

Nhưng Vĩnh Lạc khinh thường hừ một tiếng, hoàn toàn không có ý tứ nhượng bộ, hai phe lập tức giằng co không xong

Ngay lúc má mì chuẩn bị gọi điện thoại kêu cứu binh, cửa kính tự động chậm rãi mở ra hai bên, người đến đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác vận động, nàng hai tay đặt ở trong túi, trông thấy Vĩnh Lạc xuất hiện ở Tinh Toản chỉ dừng lại phút chốc, sau đó liếc nhìn ba tên bảo kê đang chỉa súng " Không có việc gì" giọng nữ nhân trầm thấp rất có từ tính, nàng giớ cái cằm để má mì nhường đường, phía dưới mũ lưỡi trai lại một gương mặt tinh xảo lại không có chút biểu lộ nào

" Sớm nên làm thế" Vĩnh Lạc nhìn bảo kê không tình nguyện nhường đường, âm thanh cười ưu việt.

Nhưng nàng vừa đi nửa bước, bả vai liền bị nữ nhân bên cạnh kéo

" Bỏ ra " Hai chữ, rõ ràng hữu lực

Vĩnh Lạc nheo cặp mắt lại, chỉ thấy đối phương chỉ chỉ quần áo, để nàng đem đồng phục cảnh sát dễ chú ý cởi ra

Nàng đến không phải vì công việc, mà là việc tư

" Sách! Thật phiền phức, quy củ nhiều như vậy" Nàng trên miệng phàn nàn, nhưng vẫn cởi đồng phục cảnh sát, chỉ còn mặc một chiếc áo màu đen không có tay

Có La Dạ làm chổ dựa, Vĩnh Lạc ở Tinh Toản bình an vô sự, hai người lúc đợi thang máy, Vĩnh Lạc nhịn không được đánh giá đối phương, nàng biết La Dạ ở Bắc khu hành động rất bí mật, mặc dù nói là nghỉ phép, nhưng nàng tuyệt đối không chỉ ngắm cảnh, đối với việc nàng xuất hiện ở đây, nhân mã Tỉnh Toản cũng không phải chỉ thấy nàng một hai lần, nữ nhân cùng lão đại Ngô Đường có một mối quan hệ nhất định

Đinh!....

Lúc thang máy đến tầng cao nhất liền phát ra thanh âm thông báo, Vĩnh Lạc thu lại tầm mắt, cùng La Dạ hai người đi đến căn phòng ở cuối dãy hành lang, trái phải hành lang đang đứng canh gác ba tên nam nhân, mặc âu phục cà vạt, trên tay cầm súng ngắn bằng bạc, mất người đều đeo kính râm không thấy rõ biểu lộ, nhưng nam nhân tản mát ra khí chất không phải người lương thiện

Hiển nhiên Triệu Hàn đã biết các nàng đến, vệ sĩ hai bên không có ngăn cản thậm chí còn giúp các nàng mở cửa

Bước vào cửa, chỉ thấy căn phòng rộng rãi có năm nữ tiếp viên, trong đó Triệu Hàn bắt chéo chân ngồi ở vị trí trung tâm, khí thế lãnh liệt cao quý, giống như nữ vương nhìn về phía người tới. Nàng khoát tay để mấy nữ tiếp viên lui ra một chút, La Dạ không chút nào câu thúc, phối hợp ngồi ở vị trí bên trái chủ vị, mà Vĩnh Lạc ngồi ở bên phải

Bàn kính, phản chiếu biểu lộ của ba người.

" Đông Ân Vũ đâu ?" Vĩnh Lạc không lanh quanh, nàng đến vì người quan trọng

Triệu Hàn nghe vậy, lông mày nhướn nhẹ " Tôi không biết "

" Đông Ân Vũ ở đâu ? Cô đem nàng giấu ở đâu rồi ?" Đã năm ngày, không có tin tức gì đột nhiên mất tích, sống hay chết cũng không biết, dựa vào tính tình của nàng, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Tiểu Thủy Mẫu đột nhiên rời đi, bởi vậy đem nguyên nhân mất tích là vì bị bắt cóc cũng là hợp tình hợp lý. Thân thể Vĩnh Lạc hướng về phía trước, một tay đập lên bàn kính phát ra âm thanh vang dội.

" Tôi nói, tôi không biết " Triệu Hàn không hề tức giận, mà là nghiêm túc nhìn Vĩnh Lạc, ý bảo nàng đừng gây chuyện

" Sách!" Vĩnh Lạc xì một tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn La Dạ ở phía đối diện, chỉ nàng nói: " Là cô! tên khốn này lại đem Đông Ân Vũ bán cho ai hả?" Nàng có thể đem tin tức Đông Ân Vũ về Bắc khu bán cho Triệu Hàn, chỉ không cho phép sự kiện lần này cũng do nàng gây ra.

La Dạ bỗng nhiên bị điểm tên, trầm mặt lắc đầu nói: " Không có bán"

Triệu Hàn nói không biết, La Dạ nói không bán

Vĩnh Lạc nhắm mắt lại, lần nữa mở ra mỉm cười quỷ dị " Ha! các người đều phủi bỏ tất cả quan hệ, vậy tại sao Đông Ân Vũ nhà tôi lại hư không biến mất hả?" Nàng một câu " Đông Ân Vũ nhà tôi " chọc hai người khác không vui " Nàng đã về hưu rồi các cô còn muốn gì nữa? tin tức nàng trở về Bắc khu lọt ra ngoài, bây giờ thì tốt rồi, người không thấy, các cô hài lòng rồi chứ? vui vẻ rồi chứ ?" Nàng trên miệng nói báo thù, báo thù, nhưng đáy lòng không muốn Đông Ân Vũ rời đi

" Nói chuyện cẩn thận một chút" Triệu Hàn buông chân xuống, mỗi chữ một câu nói đến chậm chạp, đều lộ ra ý vị cảnh cáo

Nhưng Vĩnh Lạc không đau không ngứa, khiêu khích nói: " Đúng đấy, phải cẩn thận, hai người các cô là những tên khốn lang tâm cẩu phế, muốn giết người còn làm không ít trò mèo" Nàng không biết Đông Ân Vũ có phải bị các nàng dấu đi không, nhưng bây giờ nàng tức giận không có chổ trút, vừa vặn lại trút lên hai người kia " Thế nào đi nữa tôi cùng Đông Ân Vũ cũng dính lấy nhau, muốn động nàng trước hết cũng phải chào hỏi tôi một tiếng, có phải không?"

" Cô ?" Triệu Hàn nghe vậy nhịn không được xì một cái " Ở bên cạnh cô mới không có người bảo vệ ? Nói không chừng cô mới chính là giấu người đi, hiện tại phỉ báng chúng tôi bất quá muốn che giấu tội trạng đúng không?" Nếu muốn nói nghi phạm, tất cả mọi người ở đây đều là phần tử khả nghi

" Tôi mới không phải loại người âm hiểm" Vĩnh Lạc lắc đầu, cười lớn tiếng " Tôi muốn chiếm hữu nàng, hận không thể ở trước mặt các cô nằm ở bên trên nàng, để các cô nhìn thấy nàng yêu tôi nhiều đến thế nào, thích bị tôi lấy lòng nhiều ra sao " Nữ nhân trừng mắt nhìn, nói những lời không liên quan

La Dạ nheo mắt lại nói: " Vô sỉ"

Có khi thẳng tới thẳng lui quá lớn mật, liền sẽ trở nên vô sỉ.

Vĩnh Lạc cũng không phải lần đầu tiên bị người " phân tích " nàng nhún vai lơ đễnh.

Triệu Hàn liếc hai người vài lần. Chuyện Đông Ân Vũ vô cớ biến mất nàng cũng đang điều tra, hai nữ nhân kia xem như không thể thoát khỏi hiềm nghi.

" Xem ra các cô đều không có tin tức " Nữ nhân rủ mắt suy tư, sợi tóc từ bên cạnh gương mặt xõa xuống " Vậy thì chỉ còn một người"

Không phải mình, Vĩnh Lạc hoặc La Dạ...

" Con hồ ly kia"

oOo

Năm ngày trôi qua, là thời gian Đông Ân Vũ bị cầm tù, nói thực ra... cũng không thống khổ.

Nàng dựa lưng vào gối mềm mại, hôm nay tỉnh lại Mộ Lâm liền không biết bận gì, nữ nhân đem nàng từ phòng khách chuyển qua phòng ngủ, lại sẽ thay Đông Ân Vũ đem quần áo giặt treo ở ngoài ban công lấy vào trong phòng. Mấy ngày nay, nàng ở nơi này ăn được, ngủ ngon, mỗi ngày Mộ Lâm đều bồi tiếp nàng, cùng một chổ xem tivi, nói đùa, ăn cơm, tắm rửa, nếu như ngoại trừ trong trà có một chút thuốc, cùng dây thừng cột ở cổ tay, Đông Ân Vũ cơ hồ đang trải qua cuộc sống của thiếu nãi nãi, nàng không cần làm bất cứ chuyện gì, hết thảy đều được Mộ Lâm hầu hạ

Nhưng hôm nay, có chút dị trạng

Tê....

Nữ nhân từ tủ bát lấy ra cuộn băng keo, ở trước mặt Đông Ân Vũ xé một miếng

" Thật xin lỗi, tạm thời dán lại, sẽ không quá lâu" Mộ Lâm chậm rãi đến gần Đông Ân Vũ, cầm băng dán trên tay kiên cố dán kín miệng nàng.

Bờ môi bị băng keo dán kín, Đông Ân Vũ chỉ có thể phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt, nàng lắc đầu, hoàn toàn không hiểu ý tứ Mộ Lâm.

" Xuỵt..." Nữ nhân quỳ gối trước mặt Đông Ân Vũ, ngón trỏ chạm vào băng keo, một mặt áy náy nói: " Đợi chút nữa có khách đến, em không thể để Ân Vũ bị phát hiện, cho nên xin đừng lên tiếng, sẽ không quá lâu đâu" Mộ Lâm nhìn nàng tựa hồ rất không tình nguyện, bởi vì trấn an nàng mà hôn lên trán, nàng cũng không muốn ép buộc Đông Ân Vũ làm bất cứ chuyện gì, nhưng hôm nay bất đắc dĩ phải làm thế

Đông Ân Vũ lắc bả vai mấy lần, bỗng nhiên trọng tâm bất ổn ngã về phía bên trái, chỉ thấy Mộ Lâm kéo tủ quần áo ra, sau đó nhét rất nhiều chăn bông ở dưới, cuối cùng kéo Đông Ân Vũ vào trong tủ quần áo, không gian chật hẹp khiến nàng nhất định phải uốn gốn, trừ cổ tay bị trói, ngay cả cổ chân cũng bị quấn dây gai, cả người toàn thân vô lực nằm trên chồng chăn bông

" Thật có lỗi, em biết rất không thoải mái, xin chị nhẫn nại một chút" Mộ Lâm quỳ gối ở bên người nàng, thay nàng điều chỉnh gối ở đằng sau

" Ngô...Ngô ngô!" Nàng lắc đầu kháng nghị, môi dính dính chỉ có thể phát ra tiếng vang lờ mờ,

Mộ Lâm mơn trớn gương mặt Đông Ân Vũ, an ủi cười nói: " Em lập tức trở về " Nói xong, đóng cửa quần áo lại

Bốn phía chìm trong một màu đen kịt, Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn vô lực xê dịch tay chân, cũng chỉ có một chút khí lực.

Năm này, nàng bị ép ở bên người Mộ Lâm năm ngày, những ngày này cũng không phải khó chịu, mà là " không bình thường "

Vô luận Mộ Lâm đối với nàng tốt bao nhiêu, có bao nhiêu che chở nàng, nàng từ đầu đến cuối không phải thú cưng, càng không phải đồ vật sở hữu của đối phương, bị gian ở không gian thu hẹp, tỉnh dậy vĩnh viễn chỉ nhìn thấy một khuôn mặt, điều này khiến trong lòng Đông Ân Vũ càng phát ra lo nghĩ, mặc dù nhu tình, nhưng nàng không thể nào tiếp nhận được. Nàng đụng cánh cửa mấy lần, chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt " đùng đùng ", âm lương như thế tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.

Có khách đến

Mang ý nghĩa là cơ hội của nàng đến

Nửa ngày, Đông Ân Vũ nghe tiếng vang lờ mờ truyền ra từ phòng khách, nàng có thể nghe thấy tiếng chói tai của cửa sắt cũ kỹ bị kéo ra

Cứu mạng!

Nàng dùng sức lay động thân thể, chăn bông hấp thụ lực va chạm yếu ớt của nàng, cửa tủ quần áo động một chút, một chút lắc lư

" Không có, chỉ có mình em"

Ngoài cửa truyền vào tiếng nói nhu hòa của Mộ Lâm.

Đông Ân Vũ cắn răng, giây sau bỗng nhiên đụng vào cửa gổ tủ quần áo, bỗng nhiên cánh cửa bị mở ra, nàng không có chút nào dự tính bị té ra đất, may mà chăn bông trải đầy đất, nàng cũng không đến mức té bị thương. Chút động tĩnh thành công để phòng khách an tĩnh lại, nhưng Đông Ân Vũ nếu muốn được cứu, còn nhất định phải đẩy cửa phòng ngủ, cái này so với cửa tủ quần áo còn muốn gian nan....

Miệng bị dán chặt khiến hô hấp Đông Ân Vũ trở nên gấp rút

Nàng không có thời gian ngừng, thoát khỏi tủ quần áo nàng liền bò lổm ngổn hướng về phía cửa phòng, mỗi xê dịch một tấc đều hao phí khí lực của nàng, nàng nghiêm mặt trướng hồng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lúc nàng vất vả tiếp cận cạnh cửa, lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Mộ Lâm đang tiễn khách, một trận túi nhựa cọ sát vào nhau che dấu tiếng bước chân đi lại, sau đó tiếng cửa sắt chói tai mở ra...

" Ngô! Ngô!!" Đông Ân Vũ nóng vội gọi kêu cứu, khiến cho hô hấp của nàng càng thêm hỗn loạn

Đột nhiên, ngoài cửa không có động tĩnh

Đông Ân Vũ biết người kia còn chưa đi

Nàng dùng sức va vào cánh cửa, phát ra tiếng la yếu ớt " Ngô ! Ngô! Ngô!!"

Vô luận là ai đều tốt!

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, mồ hôi từ trán trượt xuống.

" Cái kia..." thanh âm Mộ Lâm lúng túng cách cánh cửa truyền đến

Còn chưa kịp che giấu, đối phương đã đi đến phòng ngủ

" Ai ở bên trong hả?"

Đông Ân Vũ dựa vào cánh cửa gấp rút thở dốc, thoáng chốc lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc.

Âm thanh khàn khàn ngày đó....

Hoắc Ngải?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro