Chương 0145: Phó thác cho trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoắc Ngải!

Thoáng chốc tâm tình Đông Ân Vũ sục sôi, nàng bỗng nhiên đụng vào cánh cửa, phát ra một tiếng " đông " vang dội, thái dương rõ ràng sưng đỏ, nàng không có thời gian ngừng lại, nàng ngồi vững vàng, trọng tâm hướng về phía trước chuẩn bị đụng một lần nữa, đanng lúc nàng hướng về cánh cửa thì nó bỗng nhiên bị mở ra, Đông Ân Vũ bị mất đà, một trận trời đất quay cuồng lại chật vật té xuống đất, trước mắt là hai đôi dép lê, một tím một vàng

"... Ngô...." Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, ánh mắt đi lên, hai người đồng thời nhìn nàng

Biểu lộ hoàn toàn khác biệt

Mộ Lâm hai tay chặt chẽ nắm vạt áo, sắc mặt hơi trắng bệch, bờ môi không biết là bởi vì sợ hãi hay tức giận mà rung nhè nhẹ

Một hướng khác chính là Hoắc Ngải mà Đông Ân Vũ không gặp đã lâu

Hình tượng lúc nàng mới gặp lại ở Bắc khu hoàn toàn khác biệt, nữ nhân mặc âu phục thẳng tắp, phẩm vị cao nhã, tóc dài chỉnh tề buộc ở sau đầu, dưới mắt phải là nốt ruồi nhìn vô cùng cổ điển, khí sắc hồng nhuận, tinh thần sung mãn, toàn thân phát ra khí chất cấm dục, nàng có chút híp mắt, khóe miệng giống như cười mà không phải cười, Hoắc Ngải xác thực ngoài ý muốn thấy Đông Ân Vũ ở đây, nhưng nàng vẫn bảo trì phong độ thong dong, thản nhiên tiếp nhận cái " ngoài ý muốn " này.

Đông Ân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, nàng phát hiện Hoắc Ngải không còn là nhân viên cửa hàng tiện lợi

Giờ này, khắc này, Hoắc Ngải khôi phục cỗ khí thế ba năn trước

Giống như vương giả

Tê!!!

Nàng thay Đông Ân Vũ gỡ bỏ băng keo, dính keo dính dính khiến môi nàng hơi phiếm hồng, giống như vừa bị người chà đạp qua, giống hư...

" Xảy ra chuyện gì?" Hoắc Ngải ném băng keo trong tay, nàng không nhìn Mộ Lâm, nhưng lời này hiển nhiên đang hỏi người gây họa

Mộ Lâm cúi thấp đầu như là hài tử bị la mắng, nàng níu chặt vạt áo thiếu điều muốn rách, ánh mắt chậm chạp nhìn chằm chằm sàn nhà

Hoắc Ngải không có thúc nàng, chỉ đỡ Đông Ân Vũ ngồi ở sàn nhà dậy

" Em...." Nửa ngày, nữ nhân khẽ ngẩng đầu, đôi mắt màu sáng không giống người Châu Á lộ ra ủy khuất, nhỏ giọng nói: " Em chỉ là.... rất ngưỡng mộ các chị... có thể ở chung cùng Ân Vũ, cũng chỉ có em nhìn màn hình, một mình đợi ở đây...." Thấy được lại không đụng được, khiến lòng cồn cào không thôi, loại tư vị này nhẫn nại mấy ngày vẫn được, nhưng thời gian lâu dài liền biến thành sự ngưỡng mộ đố kị

" Em cũng muốn Ân Vũ" Nuốt khẩu khí, Mộ Lâm kiên định nói

Nhưng mà câu nói này lại khiến Hoắc Ngải lạnh lùng liếc " Em không sợ liên lụy nàng hay sao?"

Khí chất trầm ổn để ánh mắt Hoắc Ngải tương đối sắc bén, nàng không nổi giận, lại làm Mộ Lâm toàn thân phát run

Như con thỏ nhỏ bị uy hiếp...

" Không có thế lực cũng không có tiền, một người gặp rủi ro lại hướng chị cầu cứu, dạng này nếu như em bị tổ chức khủng bố để mắt đến, em có biện pháp bảo vệ nàng? Bằng năng lực của em hay sao ?" Bốc đồng rời nhà trốn đi, bỏ mặc công ty, một mình trở lại Bắc khu lẻ loi hiu quạnh, dựa vào quan hệ tìm đến mình sau liền quấn lấy không thả

Mộ Lâm thế này, có biện pháp bảo vệ Đông Ân Vũ sao ?

Nàng lúc đầu không có ý định giáo huấn nữ nhân, nhưng nhìn thấy Đông Ân Vũ bị trói tay chân, một cỗ nộ khí không hiểu dâng lên...

" Trả lời chị!" Hoắc Ngải đứng dậy nhìn thẳng đối phương.

" Thật xin lỗi..." Bị gầm nhẹ một tiếng, Mộ Lâm co bả vai, bởi vì chính mình đuối lý, nữ nhân bất lực đỏ cả vành mắt

Mộ Lâm suy nghĩ không đủ chu toàn, nhưng Đông Ân Vũ cũng không đành lòng để nàng bị quở trách, vô luận nói như thế nào, đối phương cũng không phải có ác ý

" Không sao" Nàng vặn vẹo cổ tay muốn đem dây thừng nới lỏng, nàng bất quá khuyên một câu, Hoắc Ngải liền từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm nàng

"Không sao? Nếu như em xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết đi, tôi có thể như vậy không sao à?" Hoắc Ngải mỗi chữ một câu đều xuất phát từ chân tâm, nghe không ra bất kỳ sự giả tạo nào, hữu ý vô ý, nữ nhân biểu thị có bao nhiêu coi trọng Đông Ân Vũ, tuyệt không cho phép mảy may xảy ra sai lầm, đây là tính tình của Hoắc Ngải, nếu không phải tuyệt đối nắm chắc, sẽ không coi thường vọng động, đối đãi Đông Ân Vũ vô cùng

Hơi chớp mắt, nàng minh bạch ý tứ Hoắc Ngải, bởi vậy không còn giải thích dùm Mộ Lâm.

" Thật xin lỗi..." Mộ Lâm một bên bỗng nhiên quỳ xuống, nàng hướng phía trước núp ở trong ngực Đông Ân Vũ " Thật xin lỗi, em quá đáng rồi, rõ ràng không cách nào bảo hộ Ân Vũ, còn cưỡng ép chị ở lại nơi này, thật xin lỗi... đều là lỗi của em... Thật xin lỗi..." Thẳng thắn nhận lỗi, quả thực để người không thể tức giận nữa

Hoắc Ngải đứng ở một bên, hai tay vòng ngực nhạt nói: " Em cũng biết Bắc khu đang loạn thành một bầy không? Lại còn có thể gối đầu cao không lo lắng mà ở đây?" Đông Ân Vũ vô cớ mất tích, mấy ngày ngắn ngủi đủ để rất nhiều long đầu đại động, hai phe hắc bạch tất cả đều tấp nập tìm người, làm cho cả khu vực đều trở nên cảnh giới khó hiểu " Bị hạ dược không phải lấy cớ, nếu như em thật muốn chạy trốn, theo thực lực của em cũng không phải vấn đề"

Nữ nhân một lời đánh gãy ý nghĩ muốn phản bác của Đông Ân Vũ.

Nàng lúng túng mấp máy môi, hoàn toàn bị Hoắc Ngải nói trúng....

Lúc đầu nàng nghĩ Mộ Lâm sẽ mềm lòng thả nàng đi, không nghĩ đến bị giam ở đây đã năm ngày

" Xem ra em bị uống quá nhiều thuốc mê " Hoắc Ngải giống như minh bạch cái gì đó, bất đắc dĩ thở dài, sau đó kéo lỏng cà vạt ngồi xuống

Mộ Lâm co quắp trong ngực Đông Ân Vũ, nhìn Hoắc Ngải bỗng nhiên tiến tới góp mặt, nghi ngờ nói: " Tiểu Ngải?"

Đông Ân Vũ có chút nhăn mày, ý thức được đối phương áp sát quá gần, nàng muốn mở miệng, Hoắc Ngải bỗng nhiên nắm chặt mặt nàng, nghiêng đầu đặt lên một cái hôn, cánh môi truyền đến một chút nhiệt độ, xúc cảm mềm mại dừng lại hai giây liền chậm rãi thối lui, vẻn vẹn chỉ là nụ hôn chào hỏi, lại làm cho gương mặt Đông Ân Vũ có chút khô nóng.

" Xem ra không dạy dỗ một chút không được" Nữ nhân quá thư giãn, vậy mà để người khác giam cầm.

Đông Ân Vũ lưng mát lạnh, nàng minh bạch " giáo huấn " của đối phương tuyệt đối không đơn thuần, nhưng mà Mộ Lâm còn bên cạnh....

" Chờ một chút!" Nàng nhăn lông mày co lại thân thể, đồng thời Mộ Lâm bị Hoắc Ngải đẩy sang một bên

" Chờ không nổi " Tiếng nói khàn khàn trời cho ngàn ngập mị lực, nữ nhân tựa ở bên tai Đông Ân Vũ thổi một ngụm khí, lập tức chọc đối phương một trận tê dại " Biết tại sao trước đó tôi vì cái gì mà không ôm em không?" Hoắc Ngải vừa nói vừa cởi quần áo Đông Ân Vũ, nút áo chỉnh tề bị đối phương cởi ra, hai tay nàng bị cột chặt bất lực phản kháng

" Hoắc Ngải!" Đông Ân Vũ nhẹ giọng quát mắng, không nghĩ liền bị đối phương đẩy ngã.

Mộ Lâm đột nhiên ý thức chuẩn bị phát sinh cái gì, nàng nhi2nn Hoắc Ngải cưỡi trên thân Đông Ân Vũ, đầu ngón tay trắng nõn lưu luyến trên ngực lõa lồ của nàng. Gương mặt đỏ bừng, hai chân không nghe lời, nàng rõ ràng chính mình đang cố tránh thoát, nhưng nhìn Đông Ân Vũ bộ dáng đỏ bừng, nàng có loại ảo giác bị mê hoặc, muốn nhìn nữ nhân nhiều biểu lộ hơn nữa.

" Tôi không muốn dùng thân phận kia ôm em, loại thân phận bị em xem thường" Nàng từng là đầu sỏ trong giới kinh doanh, lại lưu lạc trở thành nhân viên cửa hàng tiện lợi làm việc vặt, dù cho các nàng gặp lại nhau, có thể đối đãi bình đẳng với nhau, nhưng điều này khiến Hoắc Ngải không cách nào tiêu tan.

" Tôi không có" Nàng cho đến bây giờ không có xem thường Hoắc Ngải.

" Tôi biết, nhưng tôi để ý" Nói cho cùng, lòng tự ái của nàng có chút mạnh

Đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ để tiếng Hoắc Ngải nói chuyện càng thêm khàn khàn hơn, nàng cúi thấp đầu, chóp mũi dán lên ngực đối phương, nhô ra đầu lưỡi lướt qua áo đơn bạc, lập tức khiến đối phương run rẩy một trận, nữ nhân nhết miệng cười hài lòng nhàn nhạt, tùy ý há miệng ngậm lấy trước ngực yếu ớt của Đông Ân Vũ, cách tầng vải vóc, không nhẹ không nặng đùa bỡn mẫn cảm trước ngực

" Chỗ... lấy.... cô bây giờ... là có ý gì?" Không ôm nàng bởi vì thân phận đê tiện, còn hiện tại....

Hoắc Ngải nghe vậy cũng không có trả lời ngay, nàng ngồi thẳng kéo Đông Ân Vũ , mới nương theo phương thức ôm, ôm lấy nàng.

Mộ Lâm thấy thế, thoáng chốc phát hiện mình nhìn quá mê mẩn, mặt nàng đỏ bừng, so với tôm luộc còn đỏ hơn.

Đông Ân Vũ thở chậm, nhìn Mộ Lâm loạng chà loạng choạng đi về phía nhà bếp, Hoắc Ngải liếc nàng vài lần, đẩy cửa phòng ngủ đi vào

Nàng đem nữ nhân đặt lên giường, lớn mật lột Đông Ân Vũ sạch sành sanh.

" Hai năm qua cô kiêm nhiều việc như thế, xem ra có thành quả?" Tay chân sau khi được tự do, Đông Ân Vũ cũng không có kháng cự, ngược lại ôm dựa vào nữ nhân trước mặt. Nàng biết Hoắc Ngải rất vất vả, cũng biết nàng đồng thời kiêm rất nhiều công việc, hơi bất ngờ, Hoắc Ngải làm thêm công việc tựa hồ không đơn thuần, thế lực quật khởi để nàng có chút lo lắng.

" Không sai " Hoắc Ngải đem y phục trên người cởi bỏ, cúi đầu xích lại gần bên tai nàng, khẽ cười nói: " Em bây giờ có thể gọi tôi là Hoắc lão bản "

oOo

Nguyên lai không phải là quản lý, mà đã thăng cấp thành lão bản a....

Đông Ân Vũ gối lên cánh tay Hoắc Ngải, suy nghĩ một chút lãng đãng

Cảm giác tay đặt bên hông bắt đầu không an phận, nàng bất đắc dĩ hừ vài tiếng, nói: " Đừng có lại đến, đang rất mệt"

" Xem ra mấy ngày nay em cùng Mộ Lâm chơi đến tận hứng ? Mới mấy lần đã không chịu được?" Nữ nhân chuyển chân, đem đầu gối đặt ở giữa hai chân đối phương, da thịt ấm áp cọ sát lẫn nhau, thân thể nàng đặc biệt mềm mại để hai người hô hấp trở nên gấp rút, vừa phát tiết qua, thân thể lưu lại dư vị tương đối tươi sáng, trêu chọc nhẹ nhàng như vậy khiến Đông Ân Vũ rất hưởng thụ

" Tôi bị hạ dược, mỗi một động tác đều hao phí hai lần khí lực, có thể không mệt sao?" Muốn chờ dược liệu thối lui, ít nhất phải nửa ngày

" Không có bắt em cử động, tôi tự mình đến là được" Hoắc Ngải bỗng nhiên xoay người đặt nàng ở trên người.

Đông Ân Vũ không ngăn cản, nàng lười biếng để tay lên vai nữ nhân, từ phương hướng này nhìn lại, cái cổ của nữ nhân rất đẹp.

" Cô rời đi mấy tuần, là ra nước ngoài ?" Thanh âm của nàng rất nhẹ, ngay cả chớp mắt cũng trở nên chậm chạp

Hoắc Ngải nguyên bản hôn lên ngực nàng, nghe nàng nói như vậy, sâu kín ngẩng đầu

Đôi mắt đen như mực, phản chiếu lấy biểu lộ của Đông Ân Vũ.

Không có ngoài ý muốn, không có chán ghét, không có cự tuyệt

" Cùng mấy lão bằng hữu gặp mặt, xem như hoàn thành thủ tục cuối cùng " Hoắc Ngải chống thân thể lên, chóp mũi dán ở trên mũi Đông Ân Vũ nhẹ cọ " Mặc dù diệt trừ khối u ác tính, nhưng nhân thủ chủ lực cũng rời đi không ít, vì gặp phải quỹ đạo sinh ý, dù sao cũng phải tìm chút nguồn máu ưu tú bổ sung " Nàng không giấu diếm bất kỳ cái gì, Hải Tiều mấy năm trước phát triển, tất cả bậc cha chú ở lại đều biết rõ chuyện nàng bị áp chế, tất cả đều đối đãi thẳng thắn với nhau

Đông Ân Vũ nghe xong trong lòng rất vui vẻ, Hoắc Ngải thành công khiến nàng cảm thấy tương đối vui mừng

Bởi vì nàng không phải loại nữ nhân phó thác cho trời

Lần này, Hải Tiều chân chính thuộc về nàng.

" Hoắc Ngải" Đông Ân Vũ nhìn thẳng nữ nhân trước mặt, lúc ở trên giường nàng rất ít kêu tên đối phương, loại kia rõ ràng là cảm giác phát sinh quan hệ với đối phương, Đông Ân Vũ có chút kiêng kị, nhưng đối với Hoắc Ngải, nàng hơi nghĩ muốn rút ngắn khoảng cách, như vậy hoàn mỹ, có trật tự, sự tình quá minh bạch, nên hành vi quá mức quy củ

Vì không kéo nàng xuống nước mà không đề cập đến kế hoạch phục hồi Hải Tiều

Sau khi nghỉ việc liền một mình ra ngoài Hải Ngoại lôi kéo việc làm ăn....

" Lần này cô còn đi hay không?" Đông Ân Vũ giữ chặt cánh tay đối phương, hỏi nghiêm túc.

Loại bỗng nhiên rời đi không nói từ biệt, để nàng có chút khó chịu

Hoắc Ngải nhìn chằm chằm nàng,khí chất dịu dàng ngoan ngoãn càng tăng thêm cảm giác yếu đuối, nhìn ở trong mắt có chút lạ lẫm, lại làm nàng nhịn không được nghiêng thân trước, hai tay ôm chặt eo nữ nhân, hôn lên khóe miệng nàng, đáp lại nói: " em ở đâu, tôi ở đó"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro