Chương 0146: Tùy theo kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Ân Vũ được đưa về nhà sau hai ngày, lúc ấy tràng diện nói có bao nhiêu hùng vĩ, liền có bấy nhiêu hùng vĩ.

Đội trưởng đội lính đặc chủng Sói Tru.. La Dạ. Lão đại Đông, Bắc khu hắc đạo... Triệu Hàn, tổ trưởng tổ ngắm bắn trước, đương nhiệm nhân viên cảnh sát Bắc khu .... Vĩnh Lạc, Thự trưởng Bắc khu cảnh thự... Trần Chính, Đổng sự tập đoàn Hải Tiều... Hoắc Ngải, người phụ trách quốc tế Ô Thác Bang... Mộ Lâm, cùng Trần Tẩu và Tiểu Thủy Mẫu, không tính trong phòng khách rộng rãi tụ tập rất nhiều nhân vật cấp cao, để bầu không khí trở nên vô cùng kiềm chế..

Người đến đông đủ.

" Mummy! !" Tiểu Thủy Mẫu không có tâm cơ nhất thấy Đông Ân Vũ trở về, xông lên phía trước muốn ôm nàng.

Đông Ân Vũ hốc mắt hơi nóng, nàng ôm chặt nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn, tinh tế nhìn ngắm nàng mấy lần, mặc dù Tiểu Thủy Mẫu ở bên Trần Chính rất an toàn, nhưng nàng có một khoảng thời gian không gặp mặt nữ nhi, biết rõ mình không xứng làm mẫu thân, nhưng có một số việc không giải quyết, sau này cũng không sống dễ chịu, dựa vào cá tính của nàng, có thể ra mặt giải quyết vẫn tốt hơn

" Tốt, ngoan, Tiểu Thủy Mẫu có nghe lời của gia gia không" Thân mật hôn gò má non nớt mềm mại của Tiểu Thủy Mẫu, Đông Ân Vũ cười liếc mắt.

Trần Chính ở một bên thấy thế, khuôn mặt nghiêm túc hòa hoãn không ít, khi ánh mắt hắn liếc nhìn Hoắc Ngải cùng Mộ Lâm ở phía sau, lúc này lông mày chăm chú nhíu lên.

" Người đã mang về, lông tóc không bị thương" Hoắc Ngải hướng Trần Chính khẽ gật đầu, biểu thị nàng không có làm khó Đông Ân Vũ.

Chỉ bất quá Mộ Lâm trói năm ngày, Hoắc Ngải lưu lại thêm hai ngày, một tuần lễ không tin tức biến mất, coi như nàng an toàn trở về, những người khác cũng không phục, nhất là Vĩnh Lạc tính tình luôn nóng nảy, nàng híp hai mắt, trên thân còn mặc đồng phục cảnh sát, ngồi trên tay ghế sofa, một tay nâng cằm, sắc mặt khó coi

" Sách! tự tiện đem người trói, cô có ý tứ gì hả?" Lời này không biết là nói với Mộ Lâm hay Hoắc Ngải, cũng có thể là với cả hai

Mộ Lâm nghe vậy, biết mình làm sai, dù cho những nữ nhân này đối với nàng chính là đối thủ cạnh tranh, nhưng dù sao nàng cũng đã làm trái với ý nguyện của Đông Ân Vũ, nhớ đến lúc mình lấy dâu thừng trói nàng, Mộ Lâm lập tức xoay người hướng Trần Chính cúc cung xin lỗi : " Xin lỗi! con biết con sai, sau này sẽ không gây phiền phức cho các vị cùng Ân Vũ"

" Xin lỗi là xong sao?" Triệu Hàn ở một bên, hai tay vòng trước ngực nhẹ giọng quát mắng, lạnh lùng nói: " Cho là tôi sẽ dễ dàng bỏ qua như thế?"

Những nữ nhân này, đều không phải người lương thiện.

Mộ Lâm mấp máy môi, hai tay không tự giác nắm chặt vạt áo

" Tôi... cái kia..." Trông thấy Trần Chính cũng đang đánh giá mình, Mộ Lâm càng lộ vẻ bối rối.

Ngay lúc nàng đang không biết làm gì cho phải, La Dạ bỗng nhiên chỉ về phía cửa ra vào, trầm giọng nói " Cút "

Lời ít mà ý nhiều.

Đông Ân Vũ ôm Tiểu Thủy Mẫu đứng một bên, nàng nhìn tất cả mọi người đều tập trung vào Mộ Lâm, thấy nàng không biết làm sao, bộ dáng lại vô cùng quật cường, bỗng nhiên có chút không đành lòng, mặc dù trói nàng là không đúng, dù sao Mộ Lâm không có làm gì quá đáng, nói nàng như thế cũng thật đáng thương " Tốt a, biết sai có thể thay đổi mà, đừng có lại khi dễ nàng "

" Nghe mắng một chút lại như vậy thôi sao" Vĩnh Lạc trừng mắt nhìn, bỗng nhiên cười đến quỷ dị " Em đang nói giúp cô ta sao ? Bất quá chỉ trói em mấy ngày liền bị thu phục rồi sao ? Thế mà cam tâm tình nguyện ?" Lúc trước còn muốn phân rõ giới tuyến, hiện tại biểu hiện giống như đang bảo vệ tiểu tức phụ

Đông Ân Vũ biết tính tình Vĩnh Lạc, nàng không có nổi giận, chỉ đưa mắt liếc nhìn một cái nói: " Nói bậy "

Trần Chính hắng giọng, nhìn tình huống hiện tại có thể khống chế liền gật đầu với Đông Ân Vũ nói: " Ra ngoài nói chuyện một chút " Nói xong cũng đi về phía vườn sau

Nàng biết Trần Chính có chuyện khẩn yếu liền đem Tiểu Thủy Mẫu giao cho Trần Tẩu, mấy nữ nhân khác cũng không nhìn trộm, các nàng không cần thiết can thiệp

Đi vào vườn sau, ánh nắng buổi chiều xán lạn, trong vườn có thật nhiều hoa tươi mà Trần Tẩu đặc biệt trồng, chính là đang ở mùa nở rực rỡ

" Chuyện gì xảy ra?" Trần Chính bên cạnh móc thuốc lá, đối với Đông Ân Vũ vừa đi ra ngoài đang kéo cửa hỏi

Coi như không đầu không đuôi, nàng cũng biết Trần Chính đang hỏi cái gì

" Hoắc Ngải hai năm này tự mình lôi kéo không ít bằng hữu cũ, hiện tại Hải Tiều đã đứng vững, phong thái ngày xưa sớm muộn gì cũng sẽ trở lại như cũ" Bị diệt trừ u ác tính không còn tồn tại, thành lập thế lực bằng hữu cũ, dẫn đầu đem Hải Tiều đi đến một cảnh giới khác , tuyệt đối so với quá khứ còn to lớn hơn, " Về phần Mộ Lâm, con muốn nàng hẳn là cũng có hành động, mặc dù người ở Bắc khu, nhưng sự tình ở hải ngoại diễn biến thế nào chúng ta không thể biết được"

Trần Chính hít một hơi sâu nhả một làn khói thật dài, đem khói trắng yếu ớt thở ra.

" Các nàng rất nguy hiểm " Nam nhân nhìn cao ốc đối diện, nửa ngày lập lại " Vô cùng nguy hiểm "

Câu nói này không biết là lần thứ mấy cảnh cáo Đông Ân Vũ.

" Con biết " Đông Ân Vũ cũng không biết lần thứ mấy đã trả lời với Trần Chính như vậy

Nam nhân lông mày chưa hề buông lỏng, hiến nghiêng đầu nhìn chằm chằm nữ nhân bên cạnh, dưới ánh mặt trời, nàng biểu lộ rất nhẹ nhàng, tựa như đàm luận chủ đề những chuyện thông thường, dùng để giái trí, không cần để ở trong lòng, cũng bởi vì nàng thong dong, để cổ họng Trần Chính dường như bị kẹt cây gai, hắn muốn thuyết phục Đông Ân Vũ rời khỏi những nữ nhân kia, nhưng mơ hồ trong đó, hắn phát hiện những người này có liên quan mật thiết với nhau.

" Trần Thúc, chú không cần thay con lo lắng " Đông Ân Vũ dường như có thể đọc được tâm tư của nam nhân, nàng nhún vai, nhạt nói: " Lính đặc chủng, cảnh sát, lão đại, Đổng sự, phần tử vũ khí, những người này con đều không hề trêu vào, muốn chạy trốn cũng không biết chạy ở đâu, so với tránh né, không bằng nghênh đón chính diện không phải tốt hơn sao ?"

" Con điên rồi" Trần Chính nghe Đông Ân Vũ nói xong, chỉ dùng câu nói này kết luận

Điên cuồng, nàng yêu so với bất luận kẻ nào điên cuồng hơn nhiều

Có lẽ những người kia không đi, hoặc nguyên nhân khác là Đông Ân Vũ không buông tay, đã từng ở bên nhau, ân ái, tổn thương, thay đổi, so với người bình thường yêu thương, loại dây dưa cơ hồ khắc cốt ghi tâm, càng làm cho nàng bỏ không được. Đời này, làm sao tìm được những người phù hợp như thế ? Đã từng trải qua đau đớn như thế ? lại có ý tứ mập mờ như thế ?

Trần Chính nhắm mắt lại, đem thuốc lá ném xuống đất dập tắt

Nếu như Đông Ân Vũ an phận thủ thường trải qua cuộc sống bình thường, thì nàng mới thật là điên.

" Trần thúc " Thấy Trần Chính chuẩn bị đi vào, Đông Ân Vũ bỗng nhiên gọi nam nhân " Con biết chú định về hưu trong năm nay, con sẽ không gây phiền toái, con cam đoan " Nam nhân tóc đã hoa râm, trên mặt đầy kín nếp nhăn, mặc dù nhìn qua không hề giảm sự quyết đoán của tuổi trẻ, nhưng chung quy đã lão, nam nhân như vậy, thực tế không cần thiết nhọc lòng vì nàng.

Trần Chính cũng không có trả lời Đông Ân Vũ, nhưng hắn giãn lông mày, biểu thị hắn tiếp nhận sự cam đoan của nàng.

Đông Ân Vũ không có lập tức vào nhà, nàng trong sân đợi hai mươi phút điều chỉnh tâm trạng, lúc nàng quay về phòng khách, mọi người đã rời đi hết, chỉ còn Tiểu Thủy Mẫu ở trên ghế sofa ngủ gật. Nàng đem nữ hài ôm vào trong ngực, cảm thụ Tiểu Thủy Mẫu truyền đến nhiệt độ, như thế rõ ràng để Đông Ân Vũ cảm thấy trong ngực ẩn chứa tư vị hạnh phúc, nàng không trốn tránh, chính như nàng quán triệt tác phong làm việc, bây giờ mới có thể hưởng phần này an ổn

Cuộc sống sau đó quay trở lại quỹ đạo, dường như một tuần bị bắt cóc chưa hề phát sinh

Đông Ân Vũ cùng Tiểu Thủy Mẫu đồng dạng sẽ mỗi thứ sáu đến nhà Trần thúc ăn cơm, thời gian còn lại ở chung một chổ, duy nhất thay đổi chính là người đến thăm tương đối nhiều, Tiểu Thủy Mẫu cũng bởi vậy không hiểu sao có nhiều tỷ tỷ, trong đó nàng cùng Mộ Lâm ở chung thân thiết nhất, chỉ cần Mộ Lâm đến thăm, Tiểu Thủy Mẫu sẽ quấn lấy nàng muốn nói chuyện xưa, hai người nhìn tựa như tỷ muội ruột.

Mà nhân số đến thăm thường xuyên khác biệt, có khi một người, có khi hai người, ba người, còn có lần ngoài ý muốn đến đầy đủ mọi người, nhưng Đông Ân Vũ vui mừng là giữa các nàng không có bất kỳ tranh chấp gì, có lẽ sẽ không nói chuyện với nhau, chí ít cũng không ra tay đánh nhau, coi như cá tính dễ kích động nhất như Vĩnh Lạc cũng chưa từng chính diện giao phong với La Dạ, Hoắc Ngải cùng Triệu Hàn cũng sẽ không gặp nhau, mọi người sẽ xuất hiện cùng một mái nhà, chỉ vì đến thăm cùng một nữ nhân... Đông Ân Vũ.

Mỗi khi các nàng xuất hiện ở nhà nàng, kiểu gì cũng sẽ tìm chút hoạt động, La Dạ sẽ mang theo cả túi bia, cùng Đông Ân Vũ vừa xem phim vừa uống, Vĩnh Lạc thường trực đêm sẽ đến đây tắm rửa dùng buổi tối, thuận tiện quấn lấy Đông Ân Vũ ở trong nhà bếp giao lưu tình cảm, Hoắc Ngải sẽ giống như tan tầm cầm theo cặp hồ sơ đến, mỗi lần như thế Đông Ân Vũ đều giúp nàng cởi cà vạt, Mộ Lâm sẽ giúp Đông Ân Vũ đón Tiểu Thủy Mẫu về nhà, các nàng quan hệ phi thường ấm áp, về phần Triệu Hàn đến thăm thì tràng diện luôn phô trương, nàng không e dè để lái xe dừng chiếc xe hơi đen dừng ở trước nhà nàng, còn thường xuyên có hai chiếc xe hơi đen khác trái phải đi theo, những nam nhân sắc mặt khó coi tựa như chó giữ nhà, đứng trước cửa sắt nhà nàng, coi như Đông Ân Vũ mấy lần bảo Triệu Hàn thay đổi, nữ nhân vẫn như cũ không đổi, mấy lần thuyết giáo kết quả đều để lên phía sau giường, nữ nhân cũng lười ý kiến.

Đây là cuộc sống của nàng, không có bất kỳ cái gì không cân đối, nàng trải qua rất phong phú

Ngoài việc hàng xóm đồn đại những lời tương đối khó nghe, Đông Ân Vũ đều chưa từng phàn nàn, cuộc sống của nàng không phải tiểu dân bình thường có thể hiểu được, ngay cả Trần Chính lúc bắt đầu cũng có thái độ không thông cảm nàng, nhưng qua thời gian mà dần dần thay đổi, loại hình thức ở chung hòa bình, xem ra tựa như một loại ước thúc khác, để những nữ nhân nguy hiểm có nơi hội tụ, đồng thời có thể an định lại

Không có gì là không tốt

Nhưng mà sự cân bằng này duy trì được nửa tháng, bắt đầu xuất hiện vết nứt

Một ngày nọ vào sáng sớm, Đông Ân Vũ đưa Tiểu Thủy Mẫu đi học xong, nàng kiểm tra hộp thư thì nhận được một lá thư vô danh

Nàng đem thư tính đặt lên bàn kiếng, trừ tiền điện tiền nước, còn có một lá thư màu da trâu, bên trên không có ghi tên hay địa chỉ, nhìn qua tựa như có người cố ý nhét thư vào hộp thư nàng, Đông Ân Vũ ước lượng trọng lượng lá thư, bên trong không có dị vật, thuần túy chỉ có tờ giấy bên trong.

Sẽ là ai ?

Đông Ân Vũ rủ mắt xuống, nàng không biết còn có ai nhàm chán như vậy, trò đùa ác ?

Từ khi Mộ Lâm có thể tự do ra vào, sự kiện máy quay lén cũng kết thúc, chuyện cho đến bây giờ căn bản không cần dùng thủ đoạn đùa giỡn

Nàng cầm thư nhìn thêm vài phút, cuối cùng quyết định mở ra.

" Hai giờ đêm, NIGHT CAT...?" Trên tờ giấy chỉ viết ngoái hai câu, đồng dạng cũng không có tên, điều này khiến Đông Ân Vũ càng không có manh mối, tại sao lại là nửa đêm ? nàng biết NIGHT CAT chính là một quán rượu nhỏ, nhưng nàng không rõ là ai muốn hẹn nàng, có lẽ căn bản là người nhầm.

Đông Ân Vũ trầm tư nửa ngày, đem thư ném vào thùng rác, mặc dù nàng an ủi chính mình chỉ là một chuyện nhầm lẫn, nhưng nàng thoáng nhìn phong thư trong thùng rác, trong lòng vẫn có cảm giác nửa vời, mơ hồ trong đó nàng minh bạch không phải người nàng biết rõ, cũng sẽ không phải mấy nữ nhân dây dưa không rõ làm mấy chuyện này, mà có cỗ dự cảm để nàng...

Rất bất an

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro