Chương 0148: Vì cuộc sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng bố trí tương đối mộng ảo, màn cửa viền ren màu hồng, tủ quần áo trắng xanh đan xen, bàn trang điểm loại nhỏ, trên tủ đầu giường đầy thú nhồi bông, trên mặt đất phủ mềm mại thảm lông, phía dưới chăn bông hình chú ngựa đang chạy, là một tiểu nữ hài đáng yêu nhắm chặt hai mắt, hô hấp đều đặn chứng tỏ nữ hài đã tiến vào mộng đẹp, khóe miệng nàng cong lên, tựa hồ đang nằm thấy mộng đẹp

Bên mép giường, nàng im ắng đóng lại cuốn sách truyện cổ tích, ôn nhu thay nữ hài đắp kín chăn bông

" Ngủ ngoan ngoãn, Mummy sẽ trở lại liền " Đông Ân Vũ hôn gương mặt nữ hài, thấp giọng bên tai nàng nói

Đêm nay nàng quyết định lựa chọn.

Nàng chậm rãi đóng cửa phòng, trên mặt đã không còn bộ dáng hòa ái, mà là như quá khứ, bảo trì sự tỉnh táo của một nội ứng được huấn luyện. Nàng cầm lấy áo khoác để trước cửa, cầm chìa khóa lái xe đi ra ngoài, vừa qua nửa đêm mười hai giờ, trên đường phố lãnh lãnh thanh thanh, không cần quá lâu nàng liền tìm đến chổ quán bar ở trên tờ giấy, từ kính chắn gió nhìn lại, là ánh đèn nê ông lấp lóe, vốn là khu kinh doanh ở hẻm nhỏ vắng vẻ cùng cũ kỹ, vừa nhìn là biết địa phương không tốt lành gì

Đông Ân Vũ dừng xe ở ven đường, mặc dù tắt máy không mở cửa.

Lần này phải đi, có loại dự cảm nói cho nàng, nếu như không đến sau này lại xảy ra những chuyện không ổn....

Nàng không nghĩ nếu không đến sẽ không cách nào vãn hồi được đại giới thê thảm đau đớn

Rắc !... nữ nhân ở trong xe đợi nửa giờ sau, khóa lại cửa xe đi đến ngõ tối

Trước quán bar có một tên đầu trọc ngồi trên ghế đẩu, trong tay cầm một chai rượu mạnh, hắn ngẩng đầu nốc cạn một hớp, nhìn Đông Ân Vũ dần đến gần cũng không có phản ứng, nàng hai tay đút túi, nàng biết đối phương mặc dù không có lên tiếng, nhưng nửa đôi mắt vẩn đục vẫn dò xét nàng nhiều lần,ngay lúc Đông Ân Vũ chuẩn bị dừng bước lại, nam nhân bỗng nhiên đưa tay hướng cánh cửa vỗ, tiếng vang to như vậy quanh quẩn trong ngõ tối, cảm giác áp bách đặc biệt rõ ràng.

Thông quan ?

Nàng dừng chân lại, nam nhân ngửa đầu uống rượu không nhìn Đông Ân Vũ nữa, hắn ý tứ rất rõ ràng, để Đông Ân Vũ tự mình đi vào

" Cám ơn " lúc sượt qua người, khóe mắt nàng hơi liếc, hướng nam nhân uống rượu lễ phép chào một câu

Quán bar ảm đảm sinh ý cũng không náo nhiệt, trên sàn nhảy chỉ có vẻn vẹn hai đôi nam nữ đang chậm múa may, nhạc đệm cổ xưa, không biết từ nơi nào mà đào lên được, nghe vào tai có chút quỷ dị, đằng sau quầy bar chỉ có một bartender, dáng dấp giống với lão đầu trọc bên ngoài, thái độ cũng rất giống nhau, chỉ nhàn nhạt nhìn Đông Ân Vũ một cái cũng không rảnh để ý

" Ờ! nhìn xem ai đến kìa !" Bên trái liền truyền đến thanh âm nam nhân cao vút, Đông Ân Vũ quay đầu, phát hiện bên cạnh đó không xa có một gian phòng nhỏ, không có cửa ngăn, mà là dùng rèm châu che lại, ánh sáng lờ mờ nhìn lại, trong rạp nhỏ có không ít người, trong đó có một tên đứng dậy, tựa hồ ngoắc nàng nói: " Cô đúng là quý nhân nhiều chuyện, mời lâu như vậy mới lộ diện, mau tới, giới thiệu cho cô mấy người "

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, hướng rạp nhỏ đi đến, nàng vung rèm châu, cười yếu ớt nói: " Nếu như trên thư có tên, tôi nhất định sẽ đến ngay lập tức" Bàn tròn bốn phía, tổng cộng ngồi bốn tên nam nhân, trừ nam nhân bên ngoài đối diện với Đông Ân Vũ, còn lại hình thể đều khá khổng lồ, dáng người to lớn đều lộ ra khí chất hộ pháp

" Thật không có ý tứ ? chính là muốn có chút cảm giác thần bí mới vui nha" Nam nhân vừa nói vừa chào hỏi Đông Ân Vũ ngồi xuống.

Nữ nhân nghiêng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nam nhân, kiểu tóc tựa như ổ gà nhuộm đủ màu sắc, một thân âu phục xinh đẹp để hắn nhìn tựa như tên hề, quả thực so với ba năm trước đây bộ dáng không có thành tựu thảm hại thật không đành lòng nhìn, Địch Duy, đã từng là lão đại Bắc khu, dựa vào bậc cha chú để lại giang sơn mà làm mưa làm gió, bây giờ trốn đi sau lại trở về quê nhà

" Giới thiệu với các vị, đây chính là Đông Ân Vũ đại danh dỉnh đỉnh, trước là đặc vụ cục cơ mật quốc an, nhưng bây giờ đã về hưu, trở thành bà chủ nhà có hài tử" Địch Duy nói đến trung khí mười phần, lời nói phía sau còn mang theo ý cười, nam nhân bốn phía dò xét Đông Ân Vũ mấy lần, tất cả đều khinh thường hừ lạnh, sau đó ngửa đầu uống rượu.

Đông Ân Vũ mỉm cười hướng mấy nam nhân gật đầu, nàng biết Địch Duy chỉ bất quá là ra oai phủ đầu, đồng thời cũng là cảnh cáo...

Cảnh cáo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ

" Sau đó mấy vị này, đều là đồng sự cùng tôi đến Bắc khu làm việc " Khác với việc giới thiệu Đông Ân Vũ khá kỹ càng, Địch Duy đối với người mình có giữ lại

Nàng không nói nhiều, nàng cũng sẽ không hỏi nhiều

Địch Duy tìm nàng có mục đích, tuyệt không đau xót vài câu liền chịu thả nàng ra.

" Không nói gạt cô, chúng tôi đến đây là vì mua bán lớn, nếu thành công, đối với tất cả mọi người đều tốt " Địch Duy hai tay giao nhau đặt trên đùi, hắn mỉm cười quỷ dị, cố ý nhấn mạnh " tất cả mọi người ", tựa hồ muốn để Đông Ân Vũ nghe rõ ràng, nhưng mà đến cùng là người nào, hắn vững trầm mặc " Đông Ân Vũ trước kia ở chổ kinh doanh của tôi là nữ tiếp viên, bản sự bồi rượu của nàng tương đối cao "

Nam nhân vừa nói, vừa đem chai rượu đẩy lên phía trước, ý tứ bất quá rõ ràng.

" Hôm nay liền mời nàng đến trợ hứng " Địch Duy nhe răng cười, nói: " Không có vấn đề gì đúng không, Đông tiểu thư ?"

Đông Ân Vũ có chút nắm chặt tay trái, sau đó nàng liền nở nụ cười chuyên nghiệp, tiến đến nhận lấy chai rượu mạnh trực tiếp mở bình nói " Đường nhiên, có thể phục vụ các vị là vinh hạnh của tôi, chỉ là thật lâu không có làm, nếu có phục vụ không chu toàn, mời các bị thông cảm. "

Khúm núm

Đông Ân Vũ thái độ yếu thế bỗng nhiên khiến tràng diện thân thiện, mấy nam nhân chỉ vào Đông Ân Vũ cười to " Nhìn xem! đây chính là đặc vụ của cục cơ mật quốc an sao ? Nguyên lai chính là bộ dáng này ! cùng gái bán rượu cũng không có gì khác biệt " Nam nhân khác uống xong rượu Đông Ân Vũ mang đến cũng cười nói: " Tao khinh! cái gì nội ứng, đều là dọa người, nếu không có người ngầm ứng cứu, đâu có thể vào đạp đổ Ngô Đường ?"

Là vận khí, đồng bọn, hiệp trợ, mới có thể giúp Đông Ân Vũ phá án, đây là những gì mà bọn nam nhân nhận biết.

Đông Ân Vũ từ đầu đến cuối mỉm cười rót rượu, có khi thậm chí sẽ cười phụ họa vài câu, cho dù đều là lời gièm pha năng lực nội ứng của nàng, hoặc chủ đề phỉ báng cảnh sát, nàng cũng không thể chửi bới theo, dường như đang quay lại quá khứ, ba năm trước đây một màn hài kịch không phải là do bản thân nàng, mà là một nội ứng dáng dấp tương tự với nàng, hiện tại Đông Ân Vũ bất quá là vì cuộc sống phải làm nữ tiếp viên ở nơi này bán rẻ nụ cười.

Vui đùa ầm ĩ một trận, kim đồng hồ trên tường chỉ về số ba....

Những tên nam nhân bị phục rượu đã sớm mê man, nằm trên ghế sofa há mồm thở, thoáng chốc trong phòng chỉ còn Đông Ân Vũ và Địch Duy là còn tỉnh táo

Mấy cái nam nhân này bất quá là con hát cắm hoa, lúc nào cũng mở miệng không ngừng nhục mạ Đông Ân Vũ, đối với nữ nhân đã làm những chuyện tàn nhẫn với Địch Duy, thì những chuyện này bất quá chỉ là chuyện bình thường ở huyện, bọn hắn coi như nguyền rủa Đông Ân Vũ chết không yên lành, cuối cùng những lời này không đả thương được đối phương, càng không an ủi được Địch Duy, những người ở hai năm trước bị đoạt đi tổ chức cũng không có khả năng quay lại bên người tên nam nhân

" Thật không dễ dàng " Địch Duy bẻ bẻ cổ, móc túi lấy ra thuốc lá nhóm lửa, hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt thư giãn thở ra khói trắng " Đều qua hai năm, Bắc Khu biến đổi khiến tôi không cách nào nhận ra, nói thật, nơi này coi như là cố hương của tôi, vậy mà trở nên lạ lẫm như thế " Cảnh còn người mất, để cảm xúc Địch Duy phi thường cảm khái, chỉ là hai năm, hắn đã không còn là chúa tể của Bắc khu...

Mà là người khác

" Tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, vừa trở về tôi cũng không quen " Đông Ân Vũ để chai rượu xuống, nhẹ nói

Hơi có chút điểm chung

Nhưng Địch Duy sắc mặt bỗng nhiên trở nên cứng đờ, dường như đối với những lời này của nàng tương đối phản cảm, hắn cũng không có bộc phát, mà là bẻ gãy tàn thuốc, trầm giọng nói: " Lý giải tâm tình của tôi ? cô là một người đàn bà có con, như thế nào lại lý giải tâm tình của tôi ? Lần này trở về thế nhưng là rất bận rộn " Nam nhân sắc mặt chậm dần nói " Trừ muốn gặp lão bằng hữu, còn phải làm chút mua bán, chậc chậc, nếu có thể trở về nghỉ phép thì tốt biết mấy "

Đông Ân Vũ nghe vậy, nhíu mày nhạt nói: " Cậu không cần nói với tôi những lời này " nàng cũng không muốn nhún tay

" Thật là lạnh nhạt, tôi biến thành như vậy, cũng là nhờ phúc của cô, hiện tại bất quá muốn trút giận với cô, liền trở nên nghiêm túc như vậy, thật sự không đùa nổi rồi " Địch Duy lắc đầu nói " Bất quá tôi cũng nên cám ơn cô ? nhờ có cô đá tôi ra khỏi Bắc khu, mới khiến cho tôi có được thành tựu cao như vậy, cho nên những câu nói kia vẫn rất có đạo lý, nên cảm tạ cô đã tổn thương tôi "

Nam nhân khiêu khích nhìn Đông Ân Vũ, nữ nhân bất vi sở động

" Cậu ở Phi Ưng đạt được vị trí tốt, chúc mừng cậu " Đông Ân Vũ cầm ly rượu lên kính nam nhân

" Còn chưa có đâu, lần này trở về làm vụ giao dịch, nếu thành công, tôi coi như chính thức gia nhập, cho nên nói là một trận khảo thí cũng không đủ " Địch Duy trả về Đông Ân Vũ một ly, cười nói : " May mắn đối tượng mua bán đều là người quen, cũng không có vấn đề gì, lại nói..." Nam nhân cố ý kéo dài thanh âm, thành công gây chú ý với nàng

" Lại nói Triệu lão sư sau khi biết tôi trở về, rất tích cực gặp mặt với tôi, giúp tôi không ít việc " Địch Duy thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng cẩn thận quan sát, mỗi cái biểu lộ của nàng, lại không nhìn ra manh mối gì " Nàng khẳng định rất nhớ tôi đúng không ? nhìn bộ dáng tôi độc lập, có thể sẽ đối với tôi cảm mến cũng khó nói ? Nói như vậy... Đông tiểu thư có nguy cơ rồi ?"

" Mặc kệ cậu có dự định gì " Đông Ân Vũ nhấp nháy môi, không bởi vì Địch Duy ngây thơ khiêu khích mà nổi giận " Đừng có làm tổn thương đến người nhà của tôi "

Yêu cầu của nàng rất đơn giả, nàng chỉ hy vọng Địch Duy ở Bắc khu làm xằng làm bậy chớ làm tổn thương những người liên quan đến nàng.

Muốn trả thù thì cứ nhắm vào nàng.

" Ờ ?" Nam nhân nhướn mày cười lạnh nói " Cô nói người nhà là Đông Ương ? Trần Chính ? La Dạ ? Vĩnh Lạc ? Hoắc Ngải ? Mộ Lâm ? hay là Triệu Hàn ?" Mỗi khi nam nhân nhắc đến một cái tên, tâm Đông Ân Vũ liền lạnh đi một tầng, nàng kiềm chế toàn thân run rẩy, để cho mình biểu hiện được thờ ơ, nếu như tay chân luống cuống trước, nàng sẽ thua.

Nam nhân nói lời này, không thể nghi ngờ là đe dọa, lời nói đều thể hiện hắn nắm giữ tất cả mối quan hệ của nàng

" Chỉ cần là ở bên cạnh tôi đều là" cái gọi là người nhà cũng không phải chỉ có liên hệ máu mủ, trong lòng nàng, những tên hỗn đãn đại bác bắn không tới, đều là những bảo vật nàng dùng năm tháng để đổi lấy, bất kỳ người nào đều không thể so sáng, có lẽ từng căm hận qua, nhưng không có bất kỳ ai có thể thay thế địa vị của họ trong lòng nàng, đây là người nhà của nàng, nữ nhi của nàng, thúc thúc của nàng, a di của nàng, tình nhân của nàng

Là ai cũng đừng nghĩ động đến những người này!

Địch Duy sắc mặt cứng đờ, giây au cười to, thậm chí dùng sức đánh đùi biểu thị đồng ý, nói: " Ha ha! tốt ! còn tưởng rằng hai năm qua đã đem răng sắc của cô mài mòn, nguyên lai vẫn là vẻ mặt này, loại vẻ mặt dường như muốn đem tôi chém thành trăm mảnh, thật là đã nghiền!" Còn tưởng rằng nàng sẽ thay đổi, sẽ khúm núm cầu xin hắn tha thứ, nghĩ đến hắn sai

" Bất quá quyền quyết định trong tay tôi " Địch Duy đưa tay phải ra, trống rỗng nắm mấy lần.

Đông Ân Vũ mặt không biểu tình, nàng biết nam nhân muốn nói cái gì

" Bước kế tiếp sẽ như thế nào, liền muốn xem biểu hiện của cô, Đông Ân Vũ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro