Chương 0150: Như mối tình đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối với Đông Ân Vũ mà nói, đây là một điểm thăng bằng

nàng tự mình lui tới chổ Địch Duy, ước thúc giữa bọn hắn, chỉ cần Đông Ân Vũ phối hợp, Địch Duy liền sẽ không khó xử nàng, mà cái tầng quan hệ này trừ bỏ cuộc sống an ổn bên ngoài, đồng thời cũng có thể vì " các nàng " đạt đến trình độ nào đó hiệp trợ, hoàn toàn rất được hoan nghênh. Đối với các nàng, Đông Ân Vũ cũng không nghĩ tiếp tục công kích, mà các nàng cũng minh bạch các nàng sẽ không tổn thương đến mình, điểm ấy Đông Ân Vũ phi thường rõ ràng, cho nên nàng theo phương thức của mình bảo vệ hạnh phúc

Ngày hôm nay, Đông Ân Vũ đi ra ngoài chuẩn bị mua thức ăn, nàng ăn mặc hưu nhàn, tựa như bà chủ bình thường cầm theo túi mua sắm đang chuẩn bị đi siêu thị, đã thấy ngoài cổng dừng một chiếc xe hơi đen. Thân xe đen nhánh phản chiếu bóng ngược của nữ nhân, Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn đập vào mi mắt nàng, dưới trời chiều, nắng ấm màu da cam để nàng xem không ra hàn băng ngàn năm, đáy mắt mơ hồ chảy xuôi ánh sáng nhu hòa

" Lên xe " Đáng tiếc ngữ khí nữ nhân tuyệt đối không khách khí, đây là tác phong trước sau như một của nàng.

Đông Ân Vũ không có thoái thác, nàng sảng khoái mở cửa lên xe

" Đi đâu ?" Nàng còn chưa ngồi vững vàng, Triệu Hàn húc đầu liền hỏi

Còn có thể đi đâu ? Đông Ân Vũ cười khẽ vài tiếng nói: " Mua thức ăn " Nói xong thuận tiện lấy ra danh sách đi siêu thị

Triệu Hàn liếc mắt nhìn danh sách, quay đầu nhìn cửa sổ bên ngoài, bắt chéo đôi chân thon dài lạnh nhạt nói " lái xe " Nàng để lái xe chạy về phía siêu thị

Đông Ân Vũ điều chỉnh tư thế thoải mái dễ chịu nghiêng đầu nhìn Triệu Hàn. Nữ nhân một tay chống cằm nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ không biết nghĩ cái gì

" Hôm nay kết thúc công việc sớm thế ?" Mỗi lần Triệu Hàn xuất hiện đều gần nửa đêm, không nghĩ đến hôm nay tan ca sớm

" Không có việc gì liền tranh thủ đến " Nữ nhân nói chuyện thanh âm rất lạnh, cơ hồ không mang một chút cảm tình nào, thực tế không để người nào nắm được tâm tình nàng

Đông Ân Vũ nhẹ gật đầu, nói khẽ " Muốn em rồi sao ?" Không tính thăm dò, nàng chỉ hy vọng Triệu Hàn có thể quay đầu nhìn nàng

Mà câu nói này thành công làm đối phương ngoái nhìn, Triệu Hàn nhướn mày, đối với chuyện nàng tự nâng giá trị bản thân có chút ý kiến

" Đừng có nói đến xem chó chết chưa, rất không có sáng tạo?" Đông Ân Vũ vội vàng ngăn lại ý nghĩ của Triệu Hàn, bởi vì nữ nhân mở miệng hay ngậm miệng đều gọi nàng là chó, nếu như ở trên giường còn có chút tình thú, nhưng sinh hoạt hằng ngày gọi như thế, cũng làm cho người nghe có chút thương tâm

Triệu Hàn chuyển đến gần Đông Ân Vũ, nhìn chằm chằm hai mắt nàng, nói khẽ " Vậy tôi nói đến xem nữ nhân lão đại có an phận đợi ở nhà, có sáng tạo chưa ?" Ngữ khí mơ hồ mang theo ý cười, ở Ngô Đường nàng là lão đại, ai dám chống đối nàng ? Chỉ có nữ nhân trước mắt không biết sống chết, mới dám bảo nàng không có sáng tạo, mới dám phàn nàn những sự tình nhàm chán này

Đông Ân Vũ cố tình đánh giá, gật đầu nói: " Cũng được "

Triệu Hàn không để ý lời nàng đáp lại, mà nhăn lông mày, đưa tay nắm cằm nàng " Mắt quần thâm nặng như vậy, ban đêm lại đi pha trộn rồi phải không ?" Đông Ân Vũ không có phát hiện sắc mặt mình càng lúc càng khó coi, bởi vì nàng cả đêm ở quán bar, ngoại trừ uống rượu còn phải phối hợp với những nam nhân kia diễn trò, buổi sáng chạy về nhà rửa mặt, sau đó còn có cả một hành trình dài cả ngày

Không mệ mới là lạ

Nhưng nàng không thể nói

" Chỉ là ngủ không ngon giấc, lại nói trong nhà có Tiểu Thủy Mẫu, còn có thể đi đâu ?" Nàng nói dối chưa từng phải làm nháp, nàng hời hợt nói, hoàn toàn không sợ lời nói dối bị vạch trần, mà Triệu Hàn cũng không có sinh nghi, nàng chỉ tường tận xem xét nàng nửa ngày, nói: " Tính em thức thời " Liền bỏ qua nàng

Xe hơi lái vào bãi đỗ xe siêu thị, tràng diện trở nên quỷ dị

Đông Ân Vũ sớm quen thuộc những ánh mắt lề mề chậm chạp dị dạng ánh mắt, Triệu Hàn càng không rảnh để ý, hai người đi vào siêu thị bắt đầu đẩy xe đẩy chuẩn bị mua sắm, Đông Ân Vũ cầm danh sách chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, Triệu Hàn thì đẩy xe bên cạnh đi theo nàng, cảnh tượng này nói thế nào cũng không cân xứng, Đông Ân Vũ mặc trang phục bà nội trợ, thành thục lại có mị lực, Triệu Hàn nghiễm nhiên là loại nữ nhân sẽ không đi siêu thị, một thân sáo trang đen nhánh thẳng tắp, tóc dài chỉnh tề buộc phía sau ót, khuôn mặt tinh xảo cùng kính mắt gọng đen, hoàn toàn là một giáo sư nghiêm khắc.

Hai người một ca một xướng ở siêu thị trang mua sản phẩn đang hạ giá....

Bên ngoài không hài hòa, ẩn chứa bên trong bình thường mỹ mãn.

Tiền đồ ăn bữa tối, đương nhiên là Triệu Hàn móc hầu bao, bất quá khi về nhà nữ nhân lại nói nàng không lưu lại ăn tối

" Chút nữa có tiệc tối, ban đêm sẽ không đến" Triệu Hàn dựa vào cửa xe, không có ý tứ xuống xe

Đông Ân Vũ ôm nguyên liệu nấu ăn, lúc này mới hơi minh bạch nguyên nhân đến trái giờ, ban đêm nàng có tiệc, chỉ có thể đến sớm thăm mình

Thật đúng là tri kỷ

Nữ nhân tâm lý nói, nhìn Triệu Hàn biểu lộ lạnh lùng đều cảm thấy nàng đáng yêu rất nhiều lần, lúc ý tưởng này lóe lên trong não, Đông Ân Vũ đã chủ động tiến lên phía trước hôn cánh môi đối phương, mang theo nụ hôn vị bạc hà để hai người hơi run rẩy, nàng chạm nhẹ môi chuẩn bị thối lui, lại bị Triệu Hàn kịp phản ứng nắm chặt cổ áo, không khách khí chút nào đánh trả, đầu lưỡi thuần thục cạy mở răng nàng, lớn mật mút thỏa thích đầu lưỡi đối phương, phát ra thanh âm mập mờ lại nguy hiểm.

" Ngoan chút " Triệu Hàn buông môi ra, khẽ cắn chóp mũi nàng nói

Nàng minh bạc ý tứ của Triệu Hàn, muốn nàng đừng chạy loạn khắp nơi, bởi vậy đáp lễ nàng khẽ hôn cái cằm nói: " Biết "

Đông Ân Vũ đứng ở ngoài cửa, nhìn xe hơi rời đi mới vào nhà

Đêm nay, nàng làm cơm chiên cà chua cùng canh bí đỏ, cả gian phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn, để Tiểu Thủy Mẫu vừa về nhà lập tức đói bụng ùng ục gọi. Nàng bước vào cửa nhà liền quen thuộc nhào vào ôm hai chân nàng, ngẩng đầu nhìn Đông Ân Vũ nũng nịu, non nớt bộ dáng mười phần làm người khác yêu thích, mắt to chớp chớp, dùng thanh âm mềm ngọt nói: " Mummy con về nhà rồi !"

" Hoan nghênh về nhà " Đông Ân Vũ cúi xuống hôn lên cái trán nữ hài, để nàng đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm

Lúc này Mộ Lâm đưa Tiểu Thủy Mẫu về nhà cũng vừa vặn vào cửa, nàng nhìn Đông Ân Vũ mặc tạp dề đứng cạnh bàn ăn, bộ dáng làm vợ tương đối mỹ lệ, hai người vừa ý về sau, Đông Ân Vũ chỉ bảo trì mỉm cười, tựa hồ đang chờ Mộ Lâm nói cái gì, lúc đối phương kịp phản ứng đã là mười giây sau " Em về rồi "

" Hoan nghênh về nhà " Đông Ân Vũ rất công bằng, nàng tiến lên khẽ hôn gò má đối phương " Nhanh đi rửa tay, có thể dùng cơm rồi "

Bất quá là ghé vào tai nữ nhân nói chuyện, Mộ Lâm lập tức đỏ mặt vội vàng đi đến rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Bên trên bàn ăn, Đông Ân Vũ ngồi ở vị trí chủ vị, bên trái là Mộ Lâm, bên phải là Tiểu Thủy Mẫu, nguyên bản bầu không khí vui vẻ hòa thuận lại bởi vì Tiểu Thủy Mẫu lừa ra cà rốt không chịu ăn mà trở nên căng thẳng. Chỉ thấy nữ hài dùng thìa đem gạt ra hạt cà rốt để qua một bên, khuôn mặt vốn đáng yêu bỗng nhiên nhăn nhúm

" Không được kén ăn " Đông Ân Vũ lập tức nhắc nhở Tiểu Thủy Mẫu

" Thế nhưng Tiểu Thủy Mẫu không thích " Cho dù là cà rốt cắt nát cũng không thích

" Không được " Đông Ân Vũ hơi nghiêm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, hoàn toàn là bộ dáng mẫu thân

Tiểu Thủy Mẫu chu môi đỏ,nàng không dám cãi lời Đông Ân Vũ, nhưng chán ghét ăn cà rốt cũng là sự thật, ngay lúc hai người vô hình đấu tranh lẫn nhau, Mộ Lâm lúng túng gác lại thìa đối với Tiểu Thủy Mẫu nói: " Cà rốt cắt nát không có mùi lạ, tỷ tỷ cũng ghét ăn cà rốt, thế nhưng em xem, tỷ tỷ hoàn toàn dám ăn nó, cho nên Tiểu Thủy Mẫu cũng không thành vấn đề đúng không, cố lên !" Nói xong còn cố ý ăn một miếng lớn, chứng minh cho nữ hài nhìn.

Đông Ân Vũ thấy thế, trong lòng ấm áp " Đúng đó, hài tử không kén ăn mới có thể lớn lên xinh đẹp như Lâm tỷ tỷ "

Tiểu Thủy Mẫu nghe trái phải nói, đôi mắt to bỗng nhiên sáng bừng lên " Thật sao ?"

Mộ Lâm gương mặt hơi nóng, nghe Đông Ân Vũ nói đến nghiêm túc " Đương nhiên nha, Lâm tỷ tỷ cũng là bởi vì không kén ăn, mới có dáng dấp xinh đẹp như vậy, cho nên Tiểu Thủy Mẫu cũng phải cố lên " Nữ nhân nhẹ gật đầu, cổ vũ Tiểu Thủy Mẫu ăn cơm

" Con cũng muốn cùng Lâm tỷ tỷ xinh đẹp như vậy " Tiểu Thủy Mẫu dùng sức gật đầu, giống như hạ quyết tâm, múc một muỗng cơm chiên ăn hết.

Mộ Lâm sớm đã không có đem tâm tư đặt ở trên thân Tiểu Thủy Mẫu, nàng mắc cỡ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: " Rõ ràng Ân Vũ xin đẹp hơn "

Đông Ân Vũ cố ý giả bộ không nghe thấy, làm như không có chuyện gì xảy ra cười nói: " Đừng khách khí, ăn nhiều một chút "

Có lẽ nụ cười quá xán lạn, để khuôn mặt Mộ Lâm đỏ như cà chua trên mâm cơm.

Sau bữa tối, Tiểu Thủy Mẫu chạy ra phòng khách xem tivi,ml đứng ở bên cạnh giúp Đông Ân Vũ rửa chén, nữ nhân thu thập bát đũa ngâm trong xà bông, sau đó thảnh thơi đứng bên người Mộ Lâm nhìn nàng rửa chén. Bất cứ lúc nào nhìn, bộ dáng nữ nhân đều tinh khiết như thế, chính là như thủy tinh sáng long lanh, không ai có thể lường trước nàng chính là hắc thủ ở phía sau màn buôn bán vũ khí

" Không dùng gậy chống có sao không ?" Mấy ngày nay không thấy Mộ Lâm mang theo gậy chống, Đông Ân Vũ có chút bận tâm

Nàng không nghĩ Mộ Lâm miễn cưỡng chính mình, cũng giống như là nàng cũng không hy vọng Mộ Lâm buôn bán vũ khí vậy

Nhưng nàng từ đầu đến cuối đều không rõ, sự nghiệp gia tộc đối với Mộ Lâm là gánh nặng hay là trách nhiệm ?

" Bác sĩ nói vật lý trị liệu nhiều một chút có thể tự đi đường " Mộ Lâm chuyên tâm rửa sạch mâm sứ trong tay, thanh âm trong suốt lại ôn nhu

Đông Ân Vũ ngực không hiểu vật lý trị liệu, rủ mắt xuống bất đắc dĩ nói: " Chị biết, nhưng em cũng đừng quá nóng vội, nếu để lại di chứng chị sẽ rất đau lòng " kẻ đầu têu là nàng, sau khi chấp nhận nữ nhân,nàng cũng không hy vọng Mộ Lâm gặp sai lầm như thế nữa, cho nên bây giờ có thể gọi là bù đắp, nàng đều đem hết toàn lực

Mộ Lâm nghe vậy, tay run một cái, mâm sứ ngã vào bồn rửa, phát ra tiếng thanh thúy

Đông Ân Vũ quay đầu nhìn nữ nhân, thấy Mộ Lâm hai tay đỏ bừng, khẳng định là xấu hổ

Thật sự là đáng yêu

Như tiểu nữ hài phản ứng để Đông Ân Vũ nén cười xuống đáy lòng, đứng bên nàng nắm lấy tay đang cầm bọt biển,ghé vào bên người nàng cười nói: " Sao thế ? tay cũng phải vật lý trị liệu sao ?" Trêu cợt Mộ Lâm rất có ý tứ, nàng không giống như mấy nữ nhân khác cường ngạnh như vậy, khác biệt, da mặt đặc biệt mỏng, chọc vài câu liền đỏ mặt đến mang tai

" Ân Vũ..." Mộ Lâm cúi thấp đầu, từ bên cạnh nhìn lại, lông mi thon dài khẽ run

Đông Ân Vũ nhéo nhéo mu bàn tay nữ nhân, nhẹ giọng đáp " Cái gì ?"

Bỗng nhiên nàng cảm giác Mộ Lâm cũng nắm tay lại, lúc này nữ nhân ngẩng khuôn mặt đỏ bừng, tròng mắt trong suốt nghiêm túc nhìn Đông Ân Vũ.

" Em rất thích chị " dù cho nói qua hơn ngàn lần cũng không đủ, thích cảm giác tràn đầy khiến nàng không cách nào biểu đạt

Đông Ân Vũ nghiêng đầu mỉm cười nói " Cám ơn "

" Em không muốn nghe câu trả lời này " Mộ Lâm bỗng nhiên kịch liệt lắc đầu, nàng hơi nhíu mày, mang theo chút khẩn cầu " Em nghĩ biết tâm ý của Ân Vũ, đối với những lời này, ý nghĩa chân chính " Vô luận nói bao nhiêu lần là thích, nếu như không được đối phương chính diện hưởng ứng, vậy thì không có ý nghĩa

Đông Ân Vũ sững sờ, Mộ Lâm kiên trì để gò má nàng cũng có chút ấm áp

Loại này như mối tình đầu, cẩn thận từng li từng tí tình cảm...

" Chị cũng thích em, thật, rất thích " Đông Ân Vũ tựa ở bên tai nàng, gằn từng chữ, biểu đạt rõ ràng

Nàng thích Mộ Lâm, thích tất cả những người bên người nàng, dùng phương thức của nàng thủ hộ lấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro