Chương 0151: Lãng phí thể lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Keng!...

Bầu không khí vốn nên náo nhiệt vui vẻ bị âm thanh thủy tinh vỡ đánh tan, trong rạp nhỏ một nữ nhân tùy ý phủi tay, một tên nam nhân đỏ bừng cả khuôn mặt ngã ngồi trên đất, hai chân rộng mở, ở giữa là một chai Champagne cao cấp bị bể một nửa. Địch Duy đứng ở ngoài quán bar đã nghe thấy bên trong có người gây sự liền nhíu lông mày đi trở về phòng VIP, vừa giương mắt đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy

Nữ nhân không hoảng không loạn, híp mắt hai tay vòng ngực nói: " Theo quy củ, chỉ cho nhìn không cho động vào "

Đông Ân Vũ ở địa bàn người khác, cùng Địch Duy có giao dịch, trên thân gánh vác vô số áp lực, ngay cả như vậy nàng vẫn có thể thẳng eo, đã nói xong quy củ tuyệt không nhượng bộ. Nàng có thể múa thoát y vũ, có thể uống rượu oẳn tù tì, có thể nghe những nam nhân chất vấn năng lực của nàng, có thể vui vẻ tiếp nhận khuất nhục, lại không cách nào để bọn hắn đụng vào mình, dù cho một cọng lông tơ cũng không được

Địch Duy thấy thế cũng không nổi giận, chỉ giơ cằm ra hiệu cho mấy tên nam nhân khác đem tên gia hỏa trên đất kéo ra ngoài

" Tao thao! bất quá chỉ là gái quán rượu mà làm giá cái gì! loại người như mày phải quỳ xuống chân đại gia! để tao thao!" Nam nhân bị đồng bọn đỡ dậy cũng không ngừng gầm thét, ngưỡng cổ la hét, những từ khó nghe không ngừng phun ra, để Địch Duy đứng một bên cũng không kiên nhẫn khoát tay áo, ra hiệu mấy người nhanh đem hắn kéo ra ngoài

" Bất quá sờ hai cái, không cần thiết đập chai rượu a ?" Rạp nhỏ sau khi khôi phục yên tĩnh, Địch Duy đá chai rượu vỡ vụn trên đất nói

Chai Champagne nhập khẩu giá trị ba ngàn nguyên, chưa kịp mở ra đã bị chảy mất nửa chai

Quả nhiên là xa hoa quá mức rồi

Đông Ân Vũ nhún vai, ưu nhã ngồi trên ghế sofa " Sờ hai cái sau là hôn hai ngụm, hôn hai ngụm sau chẳng lẽ muốn phụng dưỡng trên giường hai lần hay sao ?" Nàng đem tóc dài vén ở vai phải, sợ tóc uốn lượng che lấp nửa khuôn mặt, án đèn mờ nhạt nhìn ra được nàng lơ đãng cười khẽ, nàng chỉ nói đùa, đồng thời cũng là cảnh cáo

Địch Duy không phải ngày đầu tiên quen biết Đông Ân Vũ, hắn biết muốn trò này tiếp tục chơi, nhất định phải giữ uy tín

" Tiêu chuẩn của cô thật đúng là nghiêm ngặt " Nam nhân cười to vài tiếng, đi theo ngồi xuống

" Tôi trở về còn muốn đối mặt nhiều người như vậy, dù sao cũng phải cẩn thận một chút, đúng không?" Nữ nhân lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, gần đây nàng hơi mệt, ban ngày nàng là Mummy của Tiểu Thủy Mẫu, là tình nhân của đám nữ nhân kia, trong cư xá là bà nội trợ gia đình, đến nửa đêm lại là vũ nữ, loại cuộc sống này cho dù Đông Ân Vũ mạnh mẽ cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi

Hơi miễn cưỡng....

" Cô thật có nghị lực " Địch Duy vừa cười vừa lấy ra điếu thuốc, nhóm lửa xong cũng không có hút liền, mà kẹp ở giữa ngón tay nhìn nữ nhân đối diện " Có lẽ đã đến cực hạn rồi chăng ? Đừng nói những ngày này nhục nhã đối với cô không hề có ảnh hưởng, cô đang giả bộ đeo mặt nạ trấn định, nhưng phía sau khẳng định đã muốn khóc lớn rồi đúng không ? Rất muốn trực tiếp nhận thua chưa ?"

Nam nhân trừng mắt nhìn, hít một hơi thuốc lá thật sâu, chậm rãi thả khói

Khói mù lượn lờ mơ hồ khuôn mặt nàng.

" Muốn dùng loại chuyện nhỏ nhặt này để đả kích tôi là vô dụng " Thật lâu, Đông Ân Vũ bất đắc dĩ gãi gãi đầu, tựa như cảm thấy không thú vị " Những chuyện ti tiện, có cái nào tôi chưa làm qua ? Lúc làm nằm vùng cậu cũng đã chứng kiến rồi không phải sao ? Địch lão đại ?" Cố ý nhấn mạnh ban chữ " Địch lão đại " Thành công khiến nam nhân rủ xuống khóe miệng, biểu lộ nhìn như kiềm chế phẫn nộ để tâm tình Đông Ân Vũ rất tốt

Nàng cầm áo khoác, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói liền ở trước mắt Địch Duy rời đi

Nàng đảm lượng có đủ, khí độ cũng đủ, ở trước mặt nam nhân nguy hiểm không có chút nào e ngại, nhưng mà...

Ngồi ở trên xe, lúc cửa xe ngăn cách với bên ngoài nàng cúi đầu thật sâu, cái trán tựa vào tay lái, nàng hít sâu muốn chính mình bình tĩnh trở lại. Trái tim mãnh liệt nhảy lên, huyết dịch nhanh chóng lưu loát, sau khi buông xuống mặt nạ, Đông Ân Vũ bất quá cũng là người bình thường, đối mặt với uy hiếp, nàng vẫn sẽ bối rối, sẽ hỗn loạn, nhưng ở trước mặt địch nhân nàng nhắc nhở bản thân không được yếu thế, một khi mềm lòng trước, nàng liền thua.

Trò chơi này nếu như thua, nàng sẽ không tha thứ chính mình, cả một đời cũng không tha thứ chính mình

oOo

Địch Duy dựa theo điều kiện, không ngăn cản thuyền, không gây chuyện, cho Ngô Đường mặt mũi, cũng không có trêu chọc cảnh sát, tuân thủ quy củ như thế thật là tốt, nhưng bực bội giận dữ với Đông Ân Vũ lại càng ngày càng rộng lên, càng là hòa bình, cảm giác nôn nóng lại càng tăng thêm. Điều này khiến nàng đang đứng trong sân phơi quần áo, đã xuất thần hơn hai mươi phút, cho đến khi phía sau lưng có người cầm quần áo trên tay nàng treo lên giá phơi đồ

" Cám ơn " Nghiêng đầu trông thấy người đến, Đông Ân Vũ tuyệt không ngoài ý muốn

Buổi chiều dưới ánh nắng mặt trời, nữ nhân cởi bỏ mũ lưỡi trai, dáng người cao gầy để Đông Ân Vũ lồng trong bóng của nàng, từ phương hướng này nhìn lại, nữ nhân ngũ quan khắc sâu đẹp đến mức khiến người nhìn ngạt thở, nhất là đôi mắt xanh biếc như đầm nước, trong vắt bình tĩnh mang theo tính xâm lược, dù cho nhẹ nhàng thoáng nhìn, liền để người có ảo giác bị để mắt đến

La Dạ không nói gì, mà an tĩnh tiếp nhận công việc trong tay Đông Ân Vũ, nhận mệnh thay nàng phơi quần áo

Không cần ngôn ngữ cũng có thể ăn ý hành động, đấy là hình thức Đông Ân Vũ cùng La Dạ ở chung

" Bia ?" Trước khi về nhà bếp, nàng quay đầu hỏi một câu, đồng thời trông thấy đối phương khẽ gật đầu

Sau hai mươi phút, La Dạ đem rổ không xác về nhà bếp, lúc này Đông Ân Vũ đem bia ướp lạnh đưa cho nữ nhân

Chỉ thấy nàng một tay thuần thục khui lon bia, thuận thế kéo eo Đông Ân Vũ để nàng đứng sát bên người. La Dạ ngồi trên ghế, nàng thì ngồi trên đùi nữ nhân, hai người thân mật tiếp xúc tuyệt không khó chịu, trái lại, Đông Ân Vũ rất quen thuộc mà đưa tay vòng qua cổ đối phương, chặt chẽ dán lên người nữ nhân, cảm thụ khí tức ấm áp sau khi phơi qua ánh mặt trời

" Vẫn là ngồi trên chân của cô thoải mái nhất " Đông Ân Vũ không có tồn tại cảm khái, nói xong liền cảm giác cánh tay ôm bên hông bóp nhẹ mấy cái

Nàng uốn ở trong cổ La Dạ cười vài tiếng, nhìn yết hầu nàng bởi vì uống bia mà nhấp nhô mấy lần, có chút xuất thần hỏi thăm " Cô biết bao nhiêu tin tức về Phi Ưng ?" Nàng hỏi rất chậm, tiếng nói tuy nhỏ nhưng ở trong phòng yên tĩnh vẫn có thể nghe được nhất thanh nhị sở

La Dạ dừng uống, trên môi vẫn còn lon bia đang uống

Vừa rồi, nàng hỏi một vấn đề rất nguy hiểm

Nguy hiểm đến mức hai người đều không tiếp tục làm gì nữa

" Hỏi một chút mà thôi, đừng có làm biểu lộ đáng sợ như thế " Hai người giằng co nửa ngày, Đông Ân Vũ bỗng nhiên thoải mái cười to, nàng vịn mặt La Dạ hôn lên bờ môi lạnh buốt, ôn nhu mút thỏa thích mấy cái, biểu lộ La Dạ mới hơi hòa hoãn lại, vừa rồi khuôn mặt cảnh giác dường như tùy ý có thể giết người bất cứ lúc nào, để Đông Ân Vũ cảm thấy La Dạ chính là con sói, vẫn là phóng sinh

" Đừng hỏi" Nàng rủ mắt, dùng sức ôm Đông Ân Vũ trên đùi, há mồm cắn vành tai nàng, hàm hồ cảnh cáo

Nói thật, nàng chỉ hỏi một chút thôi, nàng không nghĩ có thể từ trên thân La Dạ đào ra được bất kỳ tin tức nào

" Mấy ngày nay cô hay đến đây, tôi có thể hiểu Bắc khu gần đây an toàn rồi đúng không ?" Đông Ân Vũ mặc cho La Dạ gặm cắn cổ nàng, ôn nhu vuốt đầu đối phương, nàng nheo mắt hưởng thụ sự cường thế, dần dần run lên eo để cả người nàng tựa vào trên người La Dạ,

Lúc đối phương cởi bỏ quần lót nàng, La Dạ tựa ở bên tai Đông Ân Vũ nhẹ nói " Có thể "

Bắc khu trước mắt hoàn toàn chính xác rất an toàn, lúc Đông Ân Vũ nhớ lại lời La Dạ nói khiến nàng an tâm, đã cảm thấy trong lòng ấm áp, để nàng cảm thấy mình hi sinh có thành tựu, đồng thời áp lực trong lòng cũng thư giãn không ít. Cảnh sát không bị kích động, thuyền hàng không có bị ngăn cản, La Dạ không cần điều tra khắp nơi, Ngô Đường cũng không cần thiết xung đột với Phi Ưng, đồng thời việc kinh doanh của Hoắc Ngải càng thuận buồn xuôi gió.

Mấy ngày nay không thấy bóng dáng, Đông Ân Vũ rõ ràng Hoắc Ngải loay hoay không có thời gian đến, bất quá đêm nay Tiểu Thủy Mẫu vừa mới ngủ, chuông cửa đột nhiên vang lên

Đông Ân Vũ xuống lầu mở cửa, không nghĩ nhiều ngày không gặp Hoắc Ngải, nữ nhân mặc âu phục nữ sĩ, áo sơ mi vẫn còn, áo khoác âu phục không biết ở đâu, cà vạt cũng cong vẹo, so với nữ nhân lúc bình thường nghiêm túc hoàn toàn khác biệt, nàng nhìn Đông Ân Vũ, không chút nghĩ ngợi ngã về phía trước, đối phương vội bàng đưa tay ôm nàng, đồng thời ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên thân Hoắc Ngải.

" Cô xảy ra chuyện gì hả ?" Đông Ân Vũ đỡ nàng ngồi xuống ghế sofa, lại cầm nước cùng khăn mặt tới, khăn mặt buốt lạnh dán lên gò má nóng hổi của nữ nhân, Hoắc Ngải mới có chút mở mắt nhìn Đông Ân Vũ " Uống say như chết, cô thất tình hay sao?" Nàng bất quá đùa một chút, chợt bị Hoắc Ngải nắm chặt cổ tay, dù cho nàng không có khí lực, nhưng cũng khiến nàng giật mình

" Em muốn chia tay tôi hả?" Hoắc Ngải đáy mắt bình tĩnh, không hề giận cũng không giống đang nói đùa

" Không có " Đông Ân Vũ nhướn mày, lắc đầu cười nói

Hoắc Ngải nghe vậy mới buông tay ra nói " Vậy thì không có thất tình "

Bộ dáng nữ nhân uống say khiến Đông Ân Vũ cảm thấy mới lạ, nàng đem khăn mặt đặt lại trên bàn, đưa tay kéo nút cà vạt, không nghĩ Hoắc Ngải lại kéo tay nàng, đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, tựa như Đông Ân Vũ vừa làm một chuyện đại nghịch bất đạo " Cởi bỏ một chút cho thoải mái, sao lại thắt chặt đến thế "

Nàng đong đưa mấy lần, Hoắc Ngải lại không chịu buông tay, ngay lúc Đông Ân Vũ dự định từ bỏ, nữ nhân mở miệng nói " Tôi muốn làm "

Đông Ân Vũ kém chút nữa bị sặc nước bọt

" Trực tiếp như vậy?" Bình thường nhìn như nữ nhân cấm dục, uống say lại to gan như vậy

" Làm sao ?" Bàn tay nắm chặt lại trở thành khẽ vuốt, thuận cánh tay Đông Ân Vũ không ngừng đi lên

Nàng trừng mắt nhìn, cười nói: " Hôm nào đi, chờ cô tỉnh táo được không ?" loại sự tình say rượu mất lý trí, song phương đều khó hưởng thụ

Huống hồ Hoắc Ngải say đến không rõ...

" Hôm nay nhận một kiện hàng tốt, lên bờ liền có người mua" Hoắc Ngải không có miễn cưỡng, tay nàng không quy củ bị Đông Ân Vũ nắm trong lòng bàn tay

" Súng ống ?" Nghe thấy có hàng, Đông Ân Vũ trong đầu lóe lên hình ảnh của Mộ Lâm, dựa vào giao tình của c1c nàng tuyệt đối sẽ có không ít việc kinh doanh với nhau

Nhưng Hoắc Ngải lại lắc đầu

" Đồ cổ " Lời này vừa nói ra, hai người nhìn nhau, giây sau cười ra tiếng " Rất ngu ngốc đúng không ? Một thương nhân lập nghiệp bằng con đường bất hợp pháp, thế mà còn bán tranh " Hoắc Ngải cười cong đôi mắt, nàng hiện tại là chủ tịch Hải Tiều, theo lý thuyết c8an bản không cần chạy theo việc kinh doanh đồ cổ không thu lợi, nhưng không biết tại sao, đường dây này nàng chạy vô cùng tự tại, lại tiếc nuối nhất

" Là có chút ngốc, nhưng thật đáng yêu " Đông Ân Vũ minh bạch ý tứ bên trong lời nói của Hoắc Ngải, bởi vì ngay cả nàng cũng cảm thấy ấm ức.

Nàng cúi đầu hôn lên trán đối phương, bờ môi đụng vào trong nháy mắt, Đông Ân Vũ cảm thấy trọng tâm khẽ đảo, cả người bị Hoắc Ngải đè dưới thân thể

" Làm sao bây giờ..." Hoắc Ngải hai mắt nhắm ghé vào mặt bên nàng, như có như không hôn lên chóp mũi Đông Ân Vũ, khí tức nóng rực bên môi phun ra, mập mờ lại trêu chọc " Tôi vẫn muốn em" Nói cho hết lời, nàng một tay giật cà vạt, đồng thời đầu gối chạm vào nơi yếu ớt ở giữa hai chân nàng, thêm chút lực đạo lề mề để hốc mắt Đông Ân Vũ có chút phiếm hồng

Đông Ân Vũ muốn mở miệng cự tuyệt, nàng cảm thấy Hoắc Ngải nghỉ ngơi thì tốt hơn, mà không phải lãng phí thể lực

Còn chưa mở miệng, Hoắc Ngải đã vén cao váy Đông Ân Vũ, đầu ngón tay cách phòng tuyến cuối cùng vò lấy giữa hai chân nàng

Từng tia từng tia như dòng điện để Đông Ân Vũ nheo mắt lại, liền hô hấp trở nên gấp rút, nghiêng đầu trông thấy bộ dáng Hoắc Ngải cũng nhẫn nại như vậy, trong lòng không tự giác mềm mại xuống tới, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ gật đầu, cưng chiều hôn lên khóe mắt nữ nhân, nói khẽ " Liền một lần ?"

Nhận được sự chấp nhận, Hoắc Ngải cười đem trọng lượng toàn bộ đặt trên người nàng, tựa ở đầu vai nàng mập mờ cười nói: " Liền một lần "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro