Chương 0152: Chờ xem kịch vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm đó bị " trì hoãn ", Đông Ân Vũ lần đầu tiên thất ước

Nàng không có đi NIGHT CAT, cũng không có liên lạc với Địch Duy, dường như mọi chuyện chưa từng xảy ra, một mực gối lên cánh tay Hoắc Ngải ngủ một giấc đến sáng, dù cho mặt ngoài xem ra gió êm sóng lặng, Đông Ân Vũ trong lòng minh bạch đại sự không ổn, nhưng mà mọi chuyện đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng, nàng thản nhiên đối mặt sai lầm, cùng chuẩn bị tinh thần gặp lại sau khi thất ước, vô luận là bị trừng phạt thế nào, nàng sẽ toàn bộ chấp nhận

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính...

Hôm sau Đông Ân Vũ dựa vào ước định đi quán bar, nhưng nàng không nhìn thấy đại hán giữ cửa bên ngoài, tính ra cả quán rượu cũng bị đóng cửa, từ đó Đông Ân Vũ không còn nghe thấy tin tức của Địch Duy, không có gửi thư, không có đe dọa. Vận chuyển hàng hóa ở Bắc khu vẫn bình thường, ngay cả thuyền hàng cũng không có bị ngăn cản, cảnh sát không hề có cảnh báo, việc kinh doanh của Hoắc Ngải cũng không bị quấy nhiễu, nhưng mà loại an tĩnh này lại cho nàng cảm giác như ngồi bàn chông, một loại cảm giác mưa gió sắp nổi lên xông vào đầu, mấy ngày nay càng làm cho nàng mất hồn mất vía.

Thời gian thất thường tựa như chậm dần, rốt cuộc một tuần sau Đông Ân Vũ nhận được một lá thư, không có tên người gửi nhưng muốn nàng nửa đêm gặp mặt

Đông Ân Vũ dỗ Tiểu Thủy Mẫu ngủ xong, dựa vào thời gian cùng địa điểm đi đến quán bar

Lần này gặp mặt khác với lúc trước, không có người giữ cửa, không có tay chân, không có đồng bọn, ngày cả bartender cũng không có

Vẻn vẹn chỉ có Đông Ân Vũ cùng Địch Duy

" Người đâu ?" Sau khi vào trong phòng, Đông Ân Vũ đứng ở cạnh cửa ra vào lên tiếng, nét mặt của nàng có chút cứng đờ

Địch Duy thấy thế, khoát tay ra hiệu cho Đông Ân Vũ đến ngồi xuống, hắn rót một ly vodka cho bản thân, thấy Đông Ân Vũ trung thực ngồi xuống mới mở miệng nhàn nhạt nói: " Tất cả đều đi thu thập hành lý" hắn lại rót cho Đông Ân Vũ một ly rượu, đẩy trước mặt nàng nhưng nàng không nhận, không biết nghĩ cái gì, lông mày nhíu chặt thẳng tắp nhìn chằm chằm Địch Duy

" Kết thúc rồi sao ?" Từ ngày đó thất ước, một tuần lại một ngày, sự tình kết thúc ?

Nàng có chút khẩn trương, đến cùng sự kiện thật kết thúc, hay bởi vì nàng " thất ước ? mà bắt buộc phải kết thúc ?

Giữa hai bên chỉ sợ không có kết quả tốt.

" Đúng đấy, đều kết thúc " Địch Duy nhún vai, thở dài một hơi, sau đó từ bên người lấy ra một hộp quà, phía trên hộp gấm còn thắt một cái nơ con bướm loại lớn, tựa như hộp quà lễ giáng sinh bày trong tủ kính hoa lệ " Cầm đi, đây là món quà chia tay tôi tặng cô, cô khẳng định sẽ thích, đây là món tốt "

Đông Ân Vũ không có nhận, ánh mắt quanh quẩn giữa Địch Duy và món quà

" Cầm đi, chúng ta đều quen biết như vậy, không cần khách khí " Địch Duy thúc giục lắc lắc cánh tay

Nửa ngày, dưới ánh mắt mãnh liệt của nam nhân, Đông Ân Vũ chậm rãi nhận lấy món quà

Đầu ngón tay kéo ra băng gấm, nhẹ nhàng linh hoạt mở ra nắp hộp, đập vào mắt là một cái " vòng "

Nhìn tới nhìn lui có thể thấy đây là một cái vòng cổ, vòng cổ có trang bị vi mạch tinh vi

" Cô rất may mắn " Địch Duy dập điếu thuốc thứ năm vỗ xuống đùi cười nói: " Toàn thế giới cô là người đầu tiên nhận được món quà này, cô xem tôi đối xử với cô tốt chưa?" Bình thường Địch Duy bên ngoài luôn cười, bên trong không cười, lúc này mỉm cười, hắn nhìn sắc mặt nàng cứng đờ, khóe miệng không tự giác cong lên

" Nhanh đeo lên xem " Địch Duy gõ gõ ngón tay, để Đông Ân Vũ tranh thủ thời gian đeo lên, hắn nhìn động tác nàng chậm chạp, tiếu dung dần dần lạnh lùng " vẫn là cô hy vọng ai giúp cô đeo lên ?" Đây cũng không phải đồ lãng mạn như nhẫn cưới, Địch Duy lời này không thể nghi ngờ là châm chọc, đồng thời nhận lấy ánh mắt không cảm xúc của Đông Ân Vũ.

" Đây là mục đích của cậu ?" Nắm trong tay vòng cổ lại không cảm nhận được trọng lượng gì, chợt nhìn xem chỉ là một vật trang sức không có chút cảm nhận gì " trước tiên đem tôi đùa bỡn xoay quanh rồi đi đến cái chấm dứt ?" Bỗng nhiên, Đông Ân Vũ cảm thấy có chút buồn cười, Địch Duy quả nhiên vẫn là đứa bé, muốn đem con mồi bắt lại giày vò sau đó giết đi, cách làm này thực tế để người dở khóc dở cười

" Đừng như cái oán phụ, thế nhưng tôi vẫn hảo hảo tuân thủ ước định, nhắc đến điểm đó, cô ngược lại phải hảo hảo cảm tạ tôi " Địch Duy nhún vai, biểu thị hắn rất hiền lành quan tâm, dựa theo ước định không hề động đến bất kỳ người nào xung quanh Đông Ân Vũ.

Đông Ân Vũ nhìn vòng cổ trong tay, ánh mắt dần dần ảm đạm

" Đông Ân Vũ, cô là trốn không được, tranh thủ thời gian đeo lên đi đừng có chống cự nữa " Cá bị vớt lên bờ rất khó sống, Đông Ân Vũ đến loại tình trạng này, muốn quay đầu cũng không có khả năng, ngày đầu tiên nàng đến quán bar, hoặc là nên nói lúc nàng bắt đầu nhận nhiệm vụ nội ứng, nàng sớm đã lường trước sẽ có kết cục này, là ai cũng không ngăn cản được vận mệnh chuyển dời

Nàng trốn không được, có chống cự càng để Địch Duy xem thường nàng

Đông Ân Vũ đóng hai mắt lại, đem vòng cổ một mực đeo lên

Ba!....

Địch Duy thưởng thức vỗ tay, cười nói: " Vòng cổ có gắn đồng hồ đếm ngược, từ giờ trở đi cô có hai mươi bốn giờ đi tạm biệt thân bằng quyến thuộc cùng bằng hữu, không cần cảm tạ tôi, coi như mối quan hệ thân tình giữa tôi và cô, ưu đãi một chút là đương nhiên " Nam nhân vừa nói , vừa không nhịn được cười ra tiếng, hắn cười đến đau sốc hông ho khan, cả phòng chỉ còn thanh âm của hắn

" Đúng rồi! Đúng rồi! Trên cổ có trang bị thuốc nổ, đừng quên đến thời gian thì phải tự mình trốn đi thật xa, nếu không liên lụy đến người vô tội thì không tốt " Địch Duy lau khóe mắt cười ra nước mắt, khẩu khí chậm chạp uống sạch rượu trên bàn.

Đông Ân Vũ cúi thấp đầu thấy không rõ biểu lộ, đầu ngón tay lưu luyến ở bên trên vòng cổ, dù cho đơn bạc, trong lúc vô hình lại nặng nề đến mức khiến nàng không cách nào thẳng lưng.

" Ờ ? Muốn khóc sao ?" Địch Duy nheo mắt, một bộ chờ xem kịch vui

Nữ nhân kia cơ hồ không có gì có hủy hoại được nàng, cũng có hôm nay sao ?

Ngay lúc Địch Duy đang tràn đầy phấn khởi, Đông Ân Vũ lại ngẩng đầu cho hắn một mỉm cười

" Khóc ? Thế thì không đến mức, chỉ là mũi có chút đau xót " Nàng lắc đầu, trừ bề ngoài vô cùng mệt mỏi, nàng không có gì bi thương

Chí ít ở trước mặt Đich Duy, nàng không có mềm yếu đến mức cầu xin tha thứ

" Nói cũng đúng " Nam nhân nhún vai, nếu như Đông Ân Vũ tùy tiện nhận thua, không khỏi mất hứng " Đúng đấy, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cô hay sao ? Nói thực ra, tôi hận cô đến tận xương, mới sẽ không giống đám biến thái kia, muốn tôi vẫy đuôi lấy lòng cô ? Đừng nói giỡn!" Coi như hắn có thể cười chào hỏi Đông Ân Vũ, cũng không có nghĩa là hắn không có hận ý, đây hết thảy đều muốn để nàng rơi vào vòng xoáy báo thù, phá hủy từng tầng từng tầng cứng rắng tự tôn của nàng

" Tôi không có thèm " Coi như hắn hưởng nàng vẫy đuôi, Đông Ân Vũ cũng sẽ không cảm kích

Địch Duy khoát tay, nhún vai nói: " Cô nếu có thời gian ở đây sính mặt mũi, không bằng trở về suy nghĩ cách chào tạm biệt đi, nhưng tôi khuyên cô dứt khoát yên tĩnh biến mất thì tốt hơn, đừng tưởng rằng mấy người họ có thể cứu được cô " Nam nhân híp hai mắt, chỉ về phía cổ nói: " Vòng cổ có máy nghe trộm cùng các loại thiết bị theo dõi, chỉ cần cô có động tĩnh khác thường, tôi lập tức có thể khiến cô tan xương nát thịt, không cần chờ thời gian đếm ngược, hiểu chưa ?"

Trắng trợn uy hiếp, thừa nhận cảnh cáo

Đông Ân Vũ nhẹ gật đầu, biểu thị nàng có nghe thấy.

Nói tóm lại, trang bị này nàng đừng nghĩ hủy đi...

Địch Duy hai tay khẽ chống người đứng lên, hắn móc ra thuốc ném về phía Đông Ân Vũ, trước khi đi nói: " Hậu sự không cần lo lắng, xem như dựa vào tình cảm ngày xưa, tôi sẽ cho thủ hạ nhặt xương cho cô" Nói xong liền lưu lại mình Đông Ân Vũ, trực tiếp rời đi, lúc cánh cửa vừa đóng, cầu dao điện quán bar cũng " ba " một tiếng đóng lại, bên trong tăm tối, chỉ còn lại nàng cô đơn ngồi trên ghế salon, không nhúc nhích

Đông Ân Vũ không biết ở trong rạp nhỏ ngồi bao lâu, nàng chỉ biết sau khi về đến nhà trời đã tối. Nàng cẩn thận từng li từng tí mở cửa ra, nàng đem áo khoác để lên giá áo, đồng thời trông thấy kính gắn ở cửa trước phản chiếu gương mặt nàng, không có vết tích từng khóc qua, lại so với khóc lóc còn bi thảm hơn, bộ dáng kịch liệt đau xót để Đông Ân Vũ lập tức đổi khuôn mặt khác.

Nàng lên lầu qua loa rửa mặt, đi thẳng đến phòng Tiểu Thủy Mẫu, dưới chăn bông, nữ hài ngủ đến vô cùng thơm ngọt, trong ngực ôm con kỳ lưng một sừng bông mà Mộ Lâm tặng mấy ngày trước, đây là đồ chơi nàng yêu thích nhất. Buổi sáng ánh nắng chiếu xuyên qua màn cửa vào trong nhà, Đông Ân Vũ ghé vào mép giường vừa nhìn Tiểu Thủy Mẫu, vô thức vươn tay vuốt ve khuôn mặt nữ hài mềm mại

Cho nên nói, có tình cảm chính là điểm yếu...

Tựa như nàng hiện tại đau lòng đến sắp ngạt thở, nhưng không thể biểu lộ ra..

Nếu như là mấy năm trước, chắc chắn sẽ không cho Địch Duy có cơ hội phách lối, khi đó nàng không có cố kỵ, không có tiếc nuối, nàng có thể buông bỏ tất cả, thậm chí là đánh bạc tính mệnh của mình chơi cái trò chơi này, nhưng mà nàng bây giờ quá nhát gan. Đông Ân Vũ nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Thủy Mẫu để ở ngoài chăn, lòng bàn tay ấm áp có chút nắm lấy đầu ngón tay nàng, động tác nhỏ bé lại khiến Đông Ân Vũ chậm rãi đóng hai mắt

Nàng sợ mở to mắt, nước mắt sẽ chảy ra.

" Tiểu Thủy Mẫu, đừng sợ..." Đông Ân Vũ miệng bên trong mơ hồ không rõ nói " Mummy sẽ không để cho con bị thương, Mummy cam đoan"

Vì Tiểu Thủy Mẫu, vì Trần Thúc, Trần Tẩu, vì các nàng, muốn hy sinh bao nhiêu đều có thể.

Nghĩ đến đây, Đông Ân Vũ nhịn không được cười, nàng cười mình ngốc như vậy, cười mình lúc nào lại có thể " vỹ đại " như thế, hồi tưởng cả đời này, bởi vì cha mẹ hi sinh vì nhiệm vụ, mà vì muốn trả thù nên mới ghi danh thi vào trường cảnh sát, nhiều năm thái độ làm việc cơ hồ muốn hủy diệt bản thân, rõ ràng chỉ hối hận nhân sinh bi ai so với người khác, chuyện cho đến bây giờ lại phát hiện không bỏ xuống được, vẻn vẹn chỉ ấm áp ngắn ngủi, tỉnh táo lại mới phát hiện thế giới này

Không có băng lãnh như thế

Bên giường, nàng cúi người, vùi mặt vào trong cánh tay, không ai thấy rõ nét mặt của nàng, lại nghe được âm thanh nghẹn ngào nhỏ vụn

Đông Ân Vũ hút lấy cái mũi, hốc mắt đã nóng lên, nóng đến mức chỉ cần nàng chớp mắt một cái, nước mắt liền chảy xuống, sau đó nhỏ xuống trên giường đọng lại một vũng nước nhỏ. Nàng không phải vì sợ hãi mà rơi lệ, cũng không phải vì ly biệt mà rơi lệ, dưới đáy lòng, nàng không dám đi phỏng đoán tâm tư chân chính của mình, nước mắt đã muốn chảy xuống, vậy cũng không thể để bất kỳ ai trông thấy

Khi ánh nắng lan tràn vào trong phòng, Đông Ân Vũ đã lau khô nước mắt, tựa như hết thảy đều chưa có chuyện gì xảy ra

Nàng chống thân quỳ gối bên giường, cùng Tiểu Thủy Mẫu nắm tay nhau chưa hề buông ra.

Đôi mắt hơi đỏ nhìn chăm chú nữ hài, một lúc lâu sau, Đông Ân Vũ cúi đầu hôn nhẹ trán nữ hài, nụ hôn này rất nhẹ, cũng rất lâu.

Đợi nàng ngồi thẳng dây buông tay nữ hài ra, nàng im ắng rời khỏi phòng ngủ của Tiểu Thủy Mẫu, nhẹ nhàng đóng cửa lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro