Chương 054: Thật nhanh rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối tuần này, Đông Ân Vũ tâm huyết dâng trào đặc biệt chuẩn bị buổi đi chơi

Nàng dẫn Mộ Lâm đến câu lạc bộ bơi lội lớn nhất trung tâm thành phố, bởi vì mới vào xuân, dù cho quảng cáo là bể bơi có nước ấm, nhưng nhiệt độ nước vẫn là khá lạnh, bởi vậy khu vực bơi không có nhiều người. Đông Ân Vũ thay áo tắm xong mà Mộ Lâm vẫn chưa ra, nàng thậm chí ở trong phòng thay đồ gây ra tiếng động rất lớn, để Đông Ân Vũ âm thầm cười mấy lần. Đông Ân Vũ thuần thục đem quần áo bỏ vào túi đặt trong tủ, sau đó cầm chìa khóa đi ra khu bể bơi, nàng đứng trên bờ khởi động làm ấm người, sau đó còn thử nhiệt độ nước. Quả nhiên là lạnh

Đông Ân Vũ tạt một chút nước, đeo kính nhảy xuống bơi một vòng để thích ứng, lúc nàng bơi trở về Mộ Lâm cũng vừa xuống nước.

Nàng lau nước trên mặt, nhết miệng cười nhẹ ngắm nhìn Mộ Lâm, váy áo tắm điểm hoa nhỏ tương đối phù hợp với mùa xuân, vải màu sáng càng nổi bật da thịt trắng nõn của Mộ Lâm trở nên nhẹ nhàng, trong làn nước xanh đương phản phất một tiểu tinh linh, để Đông Ân Vũ thấy si mê, nhất là sau khí xuống nước, vải vóc chậm rãi phiêu động, chân dài như ẩn như hiện đặc biệt câu người.

Thật sự là nghiệp chướng....

" Em xem, dáng người em đẹp như vậy, sao lại che áo tắm đi ? Cho người ta không nhìn được" Nàng nói đúng nữ nhân tự hào nhất là đường cong, đừng nhìn Mộ Lâm trông gầy yếu, thân thể của nàng so với người mẫu không hề kém hơn, đôi chân thon dài,bắp chân đầy đặn, bộ ngực cũng rất có hình dáng, che chắn trong áo tắm không khỏi khiến ánh mắt người dừng lại

Đối mặt ánh mắt Đông Ân Vũ trắng trợn dò xét, Mộ Lâm có chút lúng túng che ngực, làm như hiện tại đang lõa lồ

Nhưng các nàng đã sớm nhìn nhau nhiều lần, cũng không còn gì là xấu hổ

" Ân vũ mới đẹp, mặc như thế này..... quá quyến rũ" Mộ Lâm giội nước, cảm thấy bộ dáng của Đông Ân Vũ mới khiến người mơ màng. Chỉ thấy nàng mặc áo tắm đỏ thẳm xẻ cao, chân dài màu mật ong lộ ra hết để người ta ngắm nhìn, bộ ngực tròn trịa trồi lên duyên dáng dưới lớp áo tắm, nhìn mềm mại lại sung mãn, thêm nữa màu da nàng rám nắng, toàn thật phát ra mị lực nhiệt tình cùng hào phóng, quả thật làm cho người ta không cách nào rời mắt

Hình dạng này của Đông Ân Vũ, không nên để người khác nhìn thấy...

Mộ Lâm vừa nghĩ vừa đi lên phía trước, vô ý thức đem Đông Ân Vũ ôm lấy trên tường.

Đông Ân Vũ sớm nhìn thấy tiểu tâm tư của nàng, cười kéo mắt kính bơi lên, ngồi xổm xuống lặn xuống đáy nước, hai chân đạp tường bơi ra ngoài, Mộ Lâm thấy thế cũng học Đông Ân Vũ, hai người ở trong hồ bơi truy đuổi, bơi tới bơi lui mấy vòng, cho đến khi Đông Ân Vũ hết thở nổi mới dừng lại bên bờ, sau đó Mộ Lâm cũng bơi tới

Động tác của nàng ưu mỹ, lướt nước tựa như mỹ nhân ngư, nếu không phải dùng đôi chân đẹp đạp nước, Đông Ân Vũ còn tưởng mình trông thấy thủy tinh. Mộ Lâm tới gần nàng chừng một thước thì ngừng lại, sau đó chống thân thể trồi lên mặt nước, nháy mắt bọt nước phiêu tán rơi xuống kích thích điểm điểm sáng sáng, ánh nắng phản chiếu xung quanh Mộ Lâm một đường cầu vồng

Mỹ lệ vô cùng

" Em học bơi từ nhỏ hả? động tác rất đẹp" Đông Ân Vũ lau nước trên mặt, thuận miệng hỏi

Mộ Lâm đỏ mặt, gật đầu đáp " Ba ba nói biết bơi thì an toàn hơn, cho nên mới mời huấn luyện viên về dạy"

Đông Ân Vũ nghiêng đầu, nàng cũng cảm thấy biết bơi so với làm vịt trên cạn tốt hơn, còn nữa Mộ Lâm là con gái một trong nhà, cha yêu thương nàng đã đương nhiên, thế mà còn mời huấn luyện viên về dậy, trong ký ức học bơi của nàng, chính là cùng các bạn trong lớp chen chúc trong hồ bơi của trường, giống như cá mòi đá nước mà luyện tập, thỉnh thoảng còn đá người bên cạnh

Ngay lúc Đông Ân Vũ đang lơ đãng, Mộ Lâm hữu ý vô ý không ngừng tạt nước, tạo ra những gợn sóng lớn nhỏ không đều, Đông Ân Vũ thấy thế buồn cười nhướn mày " Em đang làm gì đó ? Nghĩ tạt nước thì bơi qua bên kia đi" Nàng chỉ chỉ đường ngăn cách hồ bơi, để Mộ Lâm đừng lại hắt nước

" Em không nghĩ muốn bơi, chính là bộ dáng này của chị, không ổn lắm" Mộ Lâm buông thõng câu nói, thanh âm không lớn không nhỏ, lại làm Đông Ân Vũ nghe được rõ ràng. Nàng nói " Không ổn lắm" dĩ nhiên muốn ám chỉ áo tắm quá mức hở hang, nhưng kiểu áo tắm là ôm sát người, chỉ là Mộ Lâm tâm tư chuyển biến, không nghĩ để nàng bị người khác nhìn thấy

Đông Ân Vũ cười đi dọc theo thành hồ, nghiêng đầu nhìn qua hai nam nân tiến vào khu hồ bơi, cười nói: " Chị đã thành lão bà, còn ai muốn nhìn nữa chứ? Chị nếu là nam cũng sẽ hạ thủ với muội muội trẻ tuổi chứ" Nàng thấy hai nam nhân kia quả nhiên ném ánh mắt dò xét tới, liền bơi trước mặt m,. dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói: " Em nhìn kìa, hai cái mãnh nam đều đang nhìn em, sao còn chưa quay đầu chào hỏi hả?"

Nàng bất quá chỉ nói đùa, không nghĩ Mộ Lâm lại tỏ ra khó xử

" Làm sao bây giờ ? Ân Vũ mau giúp em nghĩ biện pháp đi" Nàng chớp đôimắt màu nâu nhạt, tựa hồ rất lo lắng

Đông Ân Vũ nghĩ trêu chọc nàng, không nghĩ đến Mộ Lâm làm thật, bất quá ánh mắt cầu cứu của nàng lại khiến Đông Ân Vũ cảm thấy thú vị, lập tức đối với nàng ngoắc ngoắc ngón tay, Mộ Lâm tựa như cá con mắc câu bơi đến. Muốn cứu nàng rất đơn giản, Đông Ân Vũ trước mặt hai mãnh nam, tiến đến hôn lên đôi môi nhỏ hé mở của nàng, không nhẹ cũng không nặng, nhưng hôn tối thiểu có năm giây, đủ để hai mãnh nam kia thấy khó mà rút

Đông Ân Vũ âm thầm cảnh cáo, hoa này thuộc sở hữu của chị, mấy người rảnh rỗi chớ đến gần.

" Ân, Ân Vũ?!" Mộ Lâm sững sờ thật lâu mới hoàn hồn, nàng không có khước từ, chỉ là có chút kinh ngạc.

' Chị đây biểu thị công khai chủ quyền, để hai nam nhân kia đừng ngấp nghé sắc đẹp của em' Đông Ân Vũ cười xích lại gần nàng, ở trước mặt Mộ Lâm, hôn trộm một cái. Vừa rồi bộ dáng nàng ngốc nghếch giật mình trông thật đáng yêu, để Đông Ân Vũ kém chút nữa muốn đè nàng trên tường dùng sức hôn mấy lần, nhưng nếu để bọn nam nhân kia thấy thì thật tiện nghi cho bọn họ, cho nên Đông Ân Vũ cực lực nhịn xuống mới không làm càn

Thế nhưng nàng nhịn xuống thì Mộ Lâm lại ngo nghoe muốn động...

Nhất là khi nàng nhìn Đông Ân Vũ lóe lên suy nghĩ giảo hoạt, lập tức toàn thân phát nhiệt.

Đông Ân Vũ rất xấu, luôn nghĩ cách trêu đùa nàng, thế nhưng mội khi nàng nằm trện giường làm bộ làm tịch lại đẹp đến mức Mộ Lâm không thể ngừng tay, muốn ôm nàng, hôn nàng, muốn trong lòng nàng chỉ có mình, để nàng thở dốc vì mình, một trái tim càng nghĩ càng lệch, Mộ Lâm cơ hồ muốn dán lên thân thể Đông Ân Vũ, chỉ kém ôm nàng vào trong lòng

Đột nhiên, một trận nước tạt cắt ngang tâm tư của hai người, chỉ thấy không biết người nào, thế mà đột nhiên nhảy xuống hồ, hàng động mạnh đến độ văng tung tóe nước khắp nơi, đem Đông Ân Vũ cùng Mộ Lâm đều ngập trong nước. Đông Ân Vũ lấy lại tinh thần, lau nước trên mặt muốn giáo huấn người đột nhiên nhảy cầu, không ngờ nàng vừa định mở miệng, lời nói lại như xương cá mắc ở trong họng, nuốt không trôi mà nhả cũng không ra.

Đôi mắt đỏ rực kia, nàng đời này sẽ không quên

" Đông Ân Vũ! cô không chết! tôi liền biết cô không chết được !" Ngườ kia chính là một trong những thủ hạ của Ngô Đường, Vĩnh Lạc.

Thanh âm nàng cao vút la to khiến Đông Ân Vũ không chịu nổi, nhưng nàng vẫn tỏ ra thong dong, không để lộ chân tướng.

" Xin lỗi, cô đang quấy rầy chúng tôi đó tiểu thư" Đông Ân Vũ uyển chuyển nói, sau đó kéo cánh tay Mộ Lâm, ở bên tai nàng nói: " Đi thôi, lên thay quần áo,chúng ta đi ăn cơm" Nàng phải thật nhanh rời khỏi chổ này, tránh cho Vĩnh Lạc chút nữa nổi điên không để nàng đi

.... Nhưng Vĩnh Lạc nổi điên cũng không cần chờ.

Đông Ân Vũ vừa dứt lời, Vĩnh Lạc lập tức bơi lên trước, nàng thô lỗ kéo cánh tay Đông Ân Vũ không để nàng bỏ đi " Này, cô đi đâu hả? tôi vừa mới tới, cô không cùng tôi ôn lại chuyện cũ sao?" đáy mắt Vĩnh Lạc đỏ hồng nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ đến mức tê dại cả đầu, ôn lại chuyện cũ? hai người bọn họ có cái gì tốt mà ôn lại? dù sao cũng chỉ là ba cái chuyện tào lao

" Tôi không biết cô' Đông Ân Vũ hất tay Vĩnh Lạc, nghiêm chỉnh nói láo

" Mới mấy tháng không gặp, đầu cô bị hỏng rồi hả? tôi là Vĩnh Lạc nhớ không ? Tôi nói tôi là Vĩnh Lạc" Nàng còn cố ý đọc tên chầm chậm, tựa như cùng tiểu bằng hữu nói chuyện, chọc đến Đông Ân Vũ trầm mặt, không mấy vui vẻ.

" Thật có lỗi tiểu thư, tôi cho rằng cô đã nhận nhầm người" nàng quay đầu dự định lập tức bơi đi, nhưng Vĩnh Lạc quấn lấy nàng không thả, còn nắm tay nàng kéo qua, hai người trong khoảng khắc đứng rất gần, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua bàn tay dần dần truyền đến, khiến lông mi Đông Ân Vũ có chút run rẩy

" Cô lại làm trò gì vậy ? nếu không tôi sẽ dùng thân thể giúp cô hồi phục trí nhớ được không?" Vĩnh Lạc cười xấu xa tiến gần hơn, lúc sắp gần sát khuôn mặt Đông Ân Vũ, bị người phía trước hung hăng tát nước, hơn nữa còn không ngừng tạt, làm cho Vĩnh Lạc không thể không buông Đông Ân Vũ, sau đó bơi ngược lại vài thước

" Ân Vũ nói không biết cô! xin đừng quấy rầy bạn của tôi!" Mộ Lâm gấp đến bên trực tiếp đem Đông Ân Vũ ôm vào trong lòng, cảm thấy Vĩnh Lạc là bị tâm thần. Nàng tự nhiên không biết rõ mối quan hệ của Đông Ân Vũ và Vĩnh Lạc, chỉ biết Vĩnh Lạc xuất hiện làm nàng không vui, nhất là nàng cứ tiếp cận Đông Ân Vũ, để Mộ Lâm bình thường ôn hòa nhìn không được phải xuất thủ ngăn cản

Chật vật bị đánh lui, Vĩnh Lạc lau nước, đôi mắt xích hồng không hề có chút cười nào, nhưng cũng không có nộ khí, mà rất chuyên chú nhìn tay Mộ Lâm ôm Đông Ân Vũ, sau đó ánh mắt liền đánh giá bộ dáng của Mộ Lâm.

" Nguyên lai có tiểu tình nhân, liền quên tình cũ a, thật sự là vô tình" Nói câu này với giọng điệu đùa cợt, lại làm Đông Ân Vũ không hiểu hoảng hốt

Nàng sợ Vĩnh Lạc nói đến chuyện của nàng ở Ngô Đường, cũng sợ nàng nói ra quan hệ trước đó của hai người. Lập tức nhíu mày, dắt tay Mộ Lâm leo lên bờ. Nàng cơ hồ chạy chậm về phía phòng thay đồ, mà Mộ Lâm cũng hận không thể lập tức rời đi, đáng tiếc Vĩnh Lạc không có ý định để các nàng đi như vậy, dùng lời nói trêu đùa để Đông Ân Vũ bạch bạch chạy đi

" Cẩn thận một chút, ở hồ bơi cấm chạy, một chút ý thức cũng không có sao?" Vĩnh Lạc giữ chặt tay Đông Ân Vũ, khiến cho nàng dừng bước, đôi mắt kia chăm chú nhìn Đông Ân Vũ, để nội tâm nàng có chút bối rối, rất sợ tên lưu manh này sẽ làm ra những chuyện thất đức.

" Tiểu thư, mời cô buông tay, bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ" Đông Ân Vũ đưa ra tối hậu thư

Đáng tiếc Vĩnh Lạc chính là mềm không được cứng cũng không xong.

Huyệt thái dương của Đông Ân Vũ co lại, lập tức rút cánh tay về, đồng thờ vung nắm đấm phòng vệ chính đáng, Vĩnh Lạc thân thủ nàng đã thấy, đơn điệu quyền cường công kích nàng không hề hữu dụng. Nàng cược, Vĩnh Lạc có thể hay không lùi bước, không hề đánh thật, nhưng nàng chịu một quyền vào bụng, Đông Ân Vũ biết Vĩnh Lạc chính là tên hỗn đản cấp ba lưu manh

" Dừng tay! không nên đánh!" Mộ Lâm thất kinh, nhưng nàng hét lên không ngăn cản được hai người đánh nhau.

Mộ Lâm tập tức chạy ra ngoài cầu cứu, Đông Ân Vũ thấy Mộ Lâm rời đi, lập tức tập trung đánh trả, Vĩnh Lạc thân thủ tuy tốt, nàng cũng không quá kém, tự nhiên hướng về bụng Vĩnh Lạc tấn công mấy quyền, thế nhưng nàng mỗi lần đánh lên thân thể Vĩnh Lạc, đều cảm thấy như đánh vào bao cát cứng rắn, làm cho xương tay nàng có chút trầm đục, ngay khi Đông Ân Vũ cảm thấy đánh xuống cũng không xong, Vĩnh Lạc đột nhiên bắt lấy tay nàng, thừa dịp Đông Ân Vũ lùi về sau liền đão qua hai chân của nàng, đem cả người nàng ngã về phía trước, tựa như bắt tội phạm

" Đừng đáng, tôi sợ xương cốt gãy ra từng mảnh" Vĩnh Lạc ở trên lưng nàng, đem mặt nói nhỏ bên tai, hơi nóng thổi đến khiến lòng Đông Ân Vũ mát lạnh. Nàng giãy dụa hai lần, phát hiện Vĩnh Lạc đem tất cả khí lực đặt trên người nàng, cái tư thế này căn bản đẩy không ra, có chút tức mà cúi đầu thở hổn hển

Nàng cắn răng, rất trịnh trọng nhấn mạnh một lần nữa " Tôi không biết cô!"

... Tôi không biết cô

Câu nói này rõ ràng như mấy lần trước, Vĩnh Lạc lại bị ngữ khí nghiêm túc của nàng làm cho lung lay. Đông Ân Vũ nói, nàng không biết Vĩnh Lạc, nàng quên chuyện quá khứ cùng hồi ức sống bên nhau, triệt để xóa đi theo sinh mệnh nàng, trong chốc lát lực đạo kiềm chế của Vĩnh Lạc buông lỏng, Đông Ân Vũ thừa cơ đẩy nàng ra, chỉ thấy Vĩnh Lạc trọng tâm bất ổn ngã ngồi trên đất

Đông Ân Vũ bậm môi, nếm được vị của máu, là vừa rồi Vĩnh Lạc tung nắm đấm đánh trúng khóe miệng nàng gây ra vết thương

Vĩnh Lạc nhìn nàng chằm chằm, vừa định nói gì đó, phương xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, là Mộ Lâm dắt theo hai bảo vệ chạy đến

Mộ Lâm thấy khóe miệng Đông Ân Vũ tổn thương, nước mắt đã nhanh rơi xuống, nàng đau lòng nắm tay Đông Ân Vũ, đỡ nàng đi, chỉ để lại hai bảo vệ chất vấn Vĩnh Lạc chuyện lúc nãy, nhưng Vĩnh Lạc căn bản không hề nhìn đến bọn họ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều bám theo thân ảnh Đông Ân Vũ, cho đến khi nàng cùng Mộ Lâm rẽ vào góc tường mới không nhìn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro