Chương 058: Thuần ái niên kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nói Đông Ân Vũ mời khách, lại đi xe của Vĩnh Lạc, hơn nữa còn là nhà hàng Vĩnh Lạc chỉ định

Hai người không có đi nhà hàng cao cấp, Vĩnh Lạc mang nàng đến tiệm ăn ven đường, gọi mì dương xuân, khi nhìn thấy bà chủ bưng mì dương xuân cùng thức nhắm lên tới, Đông Ân Vũ đột nhiên cảm thấy buồn cười, xem ra Vĩnh Lạc đang giúp nàng " khôi phục trí nhớ" sao ? Nhưng nàng chỉ sợ là lãng phí thời gian, những chuyện tào lao ngày xưa nàng hận không thể quên hết

" Nguyên lai cuộc giao dịch đó chỉ đáng giá nhiêu đây thôi sao ?" Đông Ân Vũ cố ý khịa Vĩnh Lạc, mặc dù đám hàng hóa kia cũng rất tệ

Vĩnh Lạc cũng không để ý, nàng nhún vai tay Đông Ân Vũ cầm đũa " Ăn cái gì cũng không dở, trọng yếu là ăn cùng người nào, ngay cả mì dương xuân cùng Đông di ăn so với nhà hàng cao cấp năm sao còn ngon hơn, cô thấy có đúng không?" Nàng giống như là trưởng bối lấy lòng trẻ con, thế mà còn xưng Đông Ân Vũ là Đông di, miệng ngọt như mật ong

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, dứt khoát không nhìn, Vĩnh Lạc trong lòng nghĩ cái gì nàng thật không rõ ?

Hiện tại hào hứng thì dỗ dành, lừa gạt, có được liền vứt đi, bỏ mất, Đông Ân Vũ mới không ngu mà chịu

Vĩnh Lạc thấy thế bỉu môi, đang nghĩ nói chút lời lấy lòng Đông Ân Vũ, thì một chiếc xe con bỗng nhiên dừng ngay quán bên đường, lập tức hấp dẫn sự chú ý của cả đám ngườ đang ăn, ngay cả Đông Ân Vũ cùng Vĩnh Lạc đều không hẹn mà cùng nhìn về phía xe con. Không nghĩ nữ nhân xuống xe lại là Triệu Hàn, cùng nàng xuống xe còn có ba nam nhân mặc âu phục màu đen, biểu lộ nghiêm túc, đeo kính đen giống như đang đóng phuim

Triệu Hàn sắc mặt u ám, nàng không nghĩ ngợi liền tiến vào quán bên đường, thân mặc sáo trang mang bảng tên, mang đồ giày cao gót màu xanh thẫm đến gần bàn Đông Ân Vũ, kéo ghế liều mạng ngồi xuống, mà sau lưng ba tên bảo vệ đến mấy bàn lân cận, chính là chưa mở miệng đuổi khách cũng khiến họ dứt khoát rời đi ngay

Không khí bỗng nhiên trở nên quỷ dị...

" Xin chào, Triệu tiểu thư' Đông Ân Vũ trong tay cầm đũa, lên tiếng chào hỏi Triệu Hàn trước, miễn cho nàng đợi chút nổi điên hất bàn, thì người xui xẻo chính là nàng

" Cô cùng cô ta đang làm gì ở đây?" Triệu Hàn chăm chú nhìn Đông Ân Vũ, trong miệng nàng gọi " cô ta" chính là người ngồi phía tay phải Vĩnh Lạc, thế nhưng ánh mắt thủy chung vẫn năm trên mặt Đông Ân Vũ

Vĩnh Lạc giống như tập thành thói quen, thế mà bệ vệ miệng đầy thức ăn, nhẹ nói " Triệu lão sư mắt mù à ? cô nói hai người chúng ta đang ăn mì, đương nhiên là hẹn hò, chẳng lẽ đang đánh nhau hay sao ?" Thanh âm của nàng đặc biệt vang dội, khiến Triệu Hàn nhịn không được trừng nàng vài lần

Đôi mắt lãnh liệt kia sao gọi là mù được ?

Đông Ân Vũ thấy các nàng hai luồn khí thế không nhường, vội vàng khoát tay hòa hoãn " Hán tiên sinh cùng tập đoàn Hải Tiều ký hợp đồng kinh doanh, tôi thay mặt cám ơn nên mời Vĩnh tiểu thư một bữa rau dưa thôi " Nàng nói nhẹ nhàng linh hoạt, đem trận hẹn hò cưỡng chế này biến thành bữa ăn tình giao hảo, ngay cả Đông Ân Vũ lúc nói chuyện thiếu chút nữa cắn lưỡi

Quả nhiên muốn học Hoắc Ngải học khiếu nói dối một cách đứng đắn

Vừa nghe thấy kinh doanh, ánh mắt Triệu Hàn vốn lạnh lẽo, lập tức tăng lên mất phần

" Kinh doanh cái gì ?" Triệu Hàn hỏi Đông Ân Vũ, nhưng Vĩnh Lạc đem mặt bát nện lên bàn, gây chú ý với Triệu Hàn.

" Đây là chuyện cơ mật không thể trả lời " Nàng lắc lắc ngón trỏ, cười xấu xa ngập tràn khiêu khích, nàng làm sao có thể sợ Triệu Hàn ? Coi như nàng cùng các đại ca ở Ngô Đường có giao tình, Vĩnh Lạc cũng không để vào mắt, bởi vậy cách nói chuyện tất nhiên thiếu cung kính " Cô không có việc gì thì rời đi, đừng ở đây quấy rầy tôi và Đông Di hẹn hò, cứ như cái bóng đèn lớn, thật chướng mắt "

Nàng liếc Triệu Hàn cùng mấy tên vệ sĩ, cười nhẹ vài tiếng

" Nếu thấy chướng mắt thì ngươi đi trước đi" Triệu Hàn cũng không nhượng bộ, ai có thể dao động được đại giá của nàng ?

" Khó lắm, tôi hứa với Hoắc Ngải sẽ đưa Đông di về, cũng không thể đem người vứt đi được:" Vĩnh Lạc vòng tay trước ngực, không chịu nhượng bộ, còn thúc giục Triệu Hàn mau mau rời đi, miễn cho mặt than mà ảnh hưởng đến việc kinh doanh củ bà chủ " Triệu lão sư vốn là người có thân phận địa vị, ở đây sẽ quấy rầy sinh hoạt của bình dân bách tính, đi nhanh đi, đi đâu thì đi"

Ngữ khí của nàng tựa như đang đuổi chó, chỉ kém không có mấy âm thanh suỵt suỵt

Triệu Hàn nghiễm nhiên không xem Vĩnh Lạc khiêu khích để vào mắt, vừa vặn mấy tên vệ sĩ bên cạnh nhịn không được, trong đó có một tên nghĩ lên tiếng, lại bị Triệu Hàn dùng ánh mắt ngăn lại " Tôi biết cô có nhiều tiết mục, cho nên không cần chần chờ, đợi Đông Ân Vũ ăn xong ta sẽ phụ trách đưa nàng về công ty Hải Tiều, bàn giao cho Hoắc quản lý

Hai người ngươi mỗi người một câu, Đông Ân Vũ toàn bộ làm như gió thổi bên tai, phối hợp ăn xong mì

" Không cần tranh, tôi còn phải đi một nơi " Đông Ân Vũ khoát tay áo, giống như là đế vương để hai phi tần tranh thủ tình cảm

Vĩnh Lạc nghe vậy, hai tay chống cằm, nhướn mày hỏi " Đi đâu ? trừ chuyện về công ty, thì Đông Ân Vũ còn có thể đi đâu ?"

" Bạn cùng phòng của tôi, tối qua không có về nhà nên dự định thuận đường đến công ty nàng xem thử" Quả nhiên mấy ngày không thấy Mộ Lâm, trong lòng liền không nỡ, Đông Ân Vũ nhanh chóng trả tiền rồi đứng dậy, chuẩn bị rời đi, Vĩnh Lạc cùng Triệu Hàn cũng đi theo, chỉ là nàng phát hiện Triệu Hàn mặt càng lúc càng đen, quả thực giống như xem Đông Ân Vũ là kẻ thù nhìn chằm chằm

" Tôi đưa em đi ' Vĩnh Lạc bước tới trước một bước, duỗi tay nghĩ nắm tay Đông Ân Vũ lại bị nàng tránh đi

Từ ánh mắt nàng quăng đến ý tứ rất rõ ràng, đi thì đi, đừng có động tay động chân

Lúc Đông Ân Vũ đang cảnh cáo, Vĩnh Lạc cười ngượng ngùng vài tiếng cũng không có ép buộc, hai người đi đến gần đường, ai ngờ Triệu Hàn tăng nhanh cước bộ, giành ghế phụ cạnh tài xế với Đông Ân Vũ, chiếm vị trí phía trước, Vĩnh Lạc vừa lên xe lập tức nhíu mày, nàng từ kính chiếu hậu nhìn lại, nguyên bản nữ nhân nên ngồi cạnh nàng đang chậm rãi leo lên ghế sau, bộ dáng cười yếu ớt khiến Vĩnh Lạc không vui vẻ

Ghế phụ bên cạnh tài xế là biểu thị vị trí nữ chủ nhân, Triệu Hàn cùng nàng cũng không phải loại quan hệ đó....

" Triệu lão sư cô có thấy phiền không hả? tôi đưa Đông di đi gặp tiểu tình nhân, cũng không phải đi thuê phòng, cô khẩn trương làm cái gì ?" Nàng một tay để lên cửa sổ, cùng Triệu Hàn xích ra xa một chút, từ ngoài cửa sổ có thể trông thấy ba tên vệ sĩ theo hầu Triệu Hàn cũng đã lên chiếc xe màu đen, dừng ở phía sau chờ đi theo

Triệu Hàn học động tác của Vĩnh Lạc, cũng để tay trên cửa sổ, nhưng tư thế của nàng so với Vĩnh Lạc ưu nhã hơn nhiều, như cái vương giả khi dễ nàng, đôi môi mỹ lệ khẽ giật giật, âm thanh lạnh lùng nói " Ngậm cái miệng thúi của cô lại mà lái xe đi " Nàng mỗi chữ mỗi câu đều nói phi thường rõ ràng, rõ ràng đến mức làm Đông Ân Vũ suýt nữa cười ra tiếng, trong lòng suy nghĩ Triệu Hàn sao không đạp Vĩnh Lạc xuống xe, thật sự là tiện nghi nàng

Vĩnh Lạc nhún vai, miệng lầm bầm vài câu, biết là bóng đèn này khó tránh

Nửa đường gia nhập Triệu Hàn, Đông Ân Vũ cũng lơ đễnh, nàng mở miệng chỉ đường cho Vĩnh Lạc, đi về hướng công ty Mộ Lâm. Nàng mặc dù chưa có đi qua, nhưng đại khái biết vị trí ở đâu, trên đường còn ghé qua tiệm ăn mua canh bổ hầm để đi thăm hỏi Mộ Lâm, mùi hương thuốc bổ đông y tràn ngập xe, Đông Ân Vũ cẩn thận từng li từng tí bưng lấy bát, trong lòng tràn đầy hình ảnh khả ái của Mộ Lâm, không có phát hiện khóe miệng cười tươi giống như bộ dáng thiếu nữ đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt với người yêu

Nhưng hai người ngồi phía trước đều nhìn thấy tất cả biểu hiện của Đông Ân Vũ, Vĩnh Lạc hừ một tiếng, đột ngột cua gắt, dường như muốn làm đổ chén canh kia, Triệu Hàn ánh mắt lãnh liệt, nhìn kính chiếu hậu gắt gao chằm chằm Đông Ân Vũ, giống như muốn trừng chết nàng

Đáng tiếc Đông Ân Vũ giống như xung quan có một lớp màn bảo vệ, muốn tổn thương nàng ư ? còn phải hỏi qua ý tứ của Mộ Lâm.

Đoạn đường hơn nửa tiếng đồng hồ, ba người đến chổ giao nhau giữa Bắc khu và Đông khu, hơn nữa còn chạy về phía gần khu ngoại thành, rơi vào trong mắt chính là sân golf lớn, tuy to nhưng vẫn chưa xây xong, xa xa liền có thể trông thấy tòa cao ốc đặc thù hình dáng đứng ở xa xa, chính là công ty Mộ Lâm đang làm

Dần dần tiếp cận mục đích, Đông Ân Vũ tâm tình càng trở nên khẩn trương, nàng bất ngờ tìm Mộ Lâm sẽ khiến nàng không vui, thế nhưng lại không thể kiềm chế tâm ý muốn gặp mặt, trái tim cũng trở nên bất ổn. Ngược lại hai người ngồi ghế trước yên lặng quan sát cảnh vật xung quanh, ở giữa có công ty mậu dịch, bãi đỗ xe còn có bảng xe hơi, phía trước cửa chính là hồ phun nước to như vậy, tựa hồ là công ty tai to mặt lớn, nhưng lại ở chổ giao nhau giữa Bắc khu và Đông khu, vị trí không tốt

Vĩnh Lạc dừng ở dưới bóng cây cách cửa không xa, Đông Ân Vũ đẩy cửa xe lập tức gọi điện cho Mộ Lâm

" Alo, là chị, em đang bận hả?" Một giờ rưỡi chiều, nàng hy vọng không quấy rầy Mộ Lâm nghỉ ngơi hay làm việc

Mộ Lâm ngáp một cái, chậm rãi nói: " Không, vừa ăn trưa xong, đợi chút nữa mới làm"

" Chị mua canh bổ cho em, bây giờ em có thể xuống dưới công ty uống không?" Đông Ân Vũ mỉm cười cưng chiều, tiếng nói nàng không lớn, trên cơ bản đều bị gió cuốn đi " Nếu em không tiện, chị sẽ gửi ở đại sảnh lầu một, em có thời gian thì xuống lấy cũng được" Nàng mặc dù hy vọng tự mình giao cho Mộ Lâm, nhưng nàng lo lắng Mộ Lâm không thể tự tiện ra ngoài

" Sao? Ân Vũ đến rồi sao ? vì sao lại..." Ngữ khí Mộ Lâm tràn đầy kinh hỉ, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng dấp của nàng

Đông Ân Vũ cười khẽ vài tiếng, rất thành thật biểu đạt suy nghĩ của mình " Chị nhớ em"

... chị nhớ em nên mới đến

Nàng không biết ba chữ này có thể kích thích gợn sóng trong lòng Mộ Lâm lớn thế nào, bất quá Đông Ân Vũ đều cười mình ngốc nghếch

Rõ ràng đã qua tuổi yêu đương, lại còn có loại rung động này

" Em lập tức xuống" Ngữ khí Mộ Lâm vội vàng, để Đông Ân Vũ cảm thấy được cổ vũ rất lớn

Nàng biết không phải chỉ mình nàng đơn phương mong muốn.

Đông Ân Vũ ừ vài câu liền dựa vào cửa xe chờ Mộ Lâm xuống lầu, lúc này Vĩnh Lạc cùng Triệu Hàn đều đứng cạnh gốc cây, các nàng có thể nghe rõ từng câu từng chữ của Đông Ân Vũ, tự nhiên cũng không bỏ qua bộ dáng vui sướng hạnh phúc của nàng. Vĩnh Lạc lấy thuốc ra nhóm lửa, hít một hơi chậm rãi thở ra, giống như muốn đem phiền muộn lẫn vào khói trắng mà đẩy ra ngoài cơ thể, về phần Triệu Hàn hai tay vòng trước ngực, ánh mắt không có nhìn Đông Ân Vũ, mà nhìn về phía cửa lớn, giống như báo đen đang chờ cừu non xuất hiện ở cửa

Không tới mấy phút, Mộ Lâm liền xuất hiện ở cửa tự động trong suốt, nàng vừa đi ra cao ốc đã nhìn thấy Đông Ân Vũ.

Dưới ánh mặt trời, nụ cười xán lạn khiến người hoa mắt, Mộ Lâm mặc váy hoa nhỏ li ti, dùng bước chân nhảy nhót mà chạy về phía Đông Ân Vũ, lúc trông thấy hai người đứng gần xe hơi.Lập tức dừng bước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro