Chương 057: Đối với em bá đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Ân Vũ sau khi về đến nhà vô cùng kinh ngạc, bởi vì ngày thường sẽ có Mộ Lâm vì nàng để lại một ngọn đèn, đêm nay lại không có

Lập tức Đông Ân Vũ lo lắng gọi điện thoại, loại tình huống này xưa nay chưa từng xảy ra

" Uy, Mộ Lâm em ở đâu?" Điện thoại vừa kết nối, Đông Ân Vũ lập tức nghiêm mặt hỏi

Chổ Mộ Lâm bên kia truyền đến tiếng người nói chuyện, không hẳn là quá lớn, tựa hồ đang nói tiếng nước ngoài

" Ân Vũ, xin lỗi, em đêm nay không về được" Mộ Lâm cầm điện thoại tránh xa nhóm người, tìm chổ yên tĩnh giải thích " Vừa rồi công ty đón tiếp khách nước ngoài, nên em tạm thời làm phiên dịch viên, chắc sẽ phải tăng ca, đêm nay đành phải ở lại công ty" Thanh âm của nàng lộ ra chút mệt mỏi, để Đông Ân Vũ nghe thấy phi thường đau lòng

" Có vấn đề gì không ? sao lại ngủ ở công ty, bên em tăng ca nhiều người không?" Nàng chắm chặt điện thoại thập phần lo lắng, tựa như mẫu thân nghe được nữ nhi nhu thuận một mình ngủ ở ngoài, làm sao cũng không thể an lòng. Đông Ân Vũ thậm chí tính toán thời gian, nếu buổi sáng nàng không đến công ty Hải Tiều, thì nàng hiện tại đã có thể làm bạn bên cạnh Mộ Lâm như trước kia

" Ừm, mọi người đều bị giữ lại tăng ca, không cần lo chuyện an toàn" Mộ Lâm không ngừng trấn an Đông Ân Vũ, không để cho nàng nhọc lòng

Đông Ân Vũ nghe nàng nói rõ tình huống, lúc này mới yếu ớt gật đầu, nói nàng cũng đừng thức quá khuya, nhớ kỹ phải nghỉ ngơi.

" Hiện tại không có em ôm chị, chị ngủ không được" Tinh thần vừa thoải mái, Đông Ân Vũ liền trêu chọc Mộ Lâm, mặt nàng không hồng, hơi thở không nhanh nghĩ đến Mộ Lâm khuôn mặt đỏ bừng, nhịn không được nhết miệng

" Em, em cũng muốn ôm Ân Vũ, thật rất muốn" Mộ Lâm tiếng nói nhẹ nhàng nhưng Đông Ân Vũ nghe thấy không sót một chữ, nàng thích Mộ Lâm đòi hỏi nàng, ỷ lại vào nàng, điều này khiến Đông Ân Vũ cảm thấy rất an tâm

" Ừm. biết tâm ý của em, chị rất vui vẻ, em mau đi làm" Hai người bất tri bất giác nói chuyện gần nửa giờ, Đông Ân Vũ trấn định sau cũng thấy mệt mỏi, nhưng trước khi cúp điện thoại không quên hôn một cái " Em không hôn chị sao?" Nàng nói rất tự nhiên, trước khi ngủ luôn hôn chúc ngủ ngon

" Hôn?" Điện thoại truyền đến giọng nghi ngờ, Đông Ân Vũ một giây sau liền hướng điện thoại chụt một tiếng

" Thế nào ? Có hôn không?" Ngữ khí nói chuyện đều tràn ngập ý cười ngọt ngào

... Có hôn không?

Mộ Lâm nghe xong lập tức bạo động bất an, nàng bỗng nhiên gật đầu, nửa ngày mới nhớ đến đang cùng Đông Ân Vũ nói chuyện điện thoại, nàng nhìn không thấy

" Có !" Nói xong cũng đáp lễ chụt một tiếng, khóe miệng cười rất đẹp

Đông Ân Vũ cùng nàng nói tiếng chúc ngủ ngon xong thì cúp điện thoại, nhưng quay lại nhìn thấy căn phòng tối đen cùng yên tĩnh

Người quả nhiên là động vật dễ có thói quen, quen có người làm bạn, liền sẽ sợ hãi tịch mịch...

oOo

Đêm nay Đông Ân Vũ quả thật ngủ không ngon, bởi vậy sáng hôm sau nàng đã đến tổng công ty của tập đoàn Hải Tiều thật sớm.

Dựa theo lệ cũ đứng chờ thang máy, âm thanh cửa đinh một tiếng rồi mở ra, Đông Ân Vũ liền trông thấy Shirley từ phòng Hoắc Ngải đi ra, trên tay cầm lấy khay nước, hẳn là vừa đưa trà tiếp khách. Đông Ân Vũ hướng nàng gật đầu ra hiệu, ai ngờ vừa định bước đi, Shirley đột nhiên ngăn nàng lại, nhất thời để Đông Ân Vũ cảm thấy khó hiểu

" Xin lỗi, Đông tiểu thư, Hoắc quản lý đang tiếp khách bên trong" Shirley dáng người cao gầy, ngăn ở trước mặt Đông Ân Vũ làm nàng có chút áp bách, lúc này lui lại vài bước.

" Là khách nào?" Nàng nhướn lông mày, chẳng lẽ đồng sự công việc khác?

" Là khách nữ, Hoắc quản lý gọi nàng ấy là... Vĩnh tiểu thư ?" Shirley nói ra không xác định, bởi vì vị khách kia đột nhiên đến, vừa xuất hiện liền xông thẳng vào văn phòng Hoắc quản lý, vô luận Shirley gọi thế nào cũng không ngăn được nàng, cho người ta ấn tượng vô cùng xấu

Vừa nghe thấy Vĩnh tiểu thư, Đông Ân Vũ lập tức nhíu mày " Ừm, tôi biết nàng, cô có thể rời đi" Nàng để Shirley đi làm chuyện riêng của nàng, Đông Ân Vũ ở ngoài do dự hai giây, sau đó mới thu thập cảm xúc đẩy cửa đi vào, quả nhiên đập vào mắt nàng ngoài cửa sổ cùng cảnh vật bên dưới di chuyển thì còn có thân ảnh hồng sắc như lửa

Vĩnh Lạc hôm nay ăn mặc rực rỡ lòe loẹt, tóc dài đỏ hồng lộn xộn có kiểu cách, ở trên áo Tshirt đầy chữ viết nguệ ngoặc, quần Jean rách cũ kỹ, cùng đôi ủng quân đội, cả người nhìn tùy hứng và tự do, không chút nào giảm đi soái khí. Nàng lúc đầu chống cằm ngồi ở bàm làm việc không biết nói gì với Hoắc Ngải, thấy Đông Ân Vũ đi vào, lập tức quay ghế nhìn chằm chằm nàng

Đôi mắt hỏa hồng như lửa đốt, trên tai lấp lánh bông tai bảy màu khiến Đông Ân Vũ phải đau mắt

Hoắc Ngải ngẩng đầu nhìn Đông Ân Vũ, đầu ngón tay thon dài chỉ về ghế phía trước " Ngồi đi"

Nàng để Đông Ân Vũ ngồi cạnh Vĩnh Lạc.

Cấp trên ra lệnh, nàng không dám chống lại, Đông Ân Vũ lãnh đạm liếc Vĩnh Lạc một cái, không để ý nữa ngồi xuống

" Vĩnh tiểu thư mang đến tin tốt" Hoắc Ngải hôm nay vẫn mặc tây trang màu đen, bên trong mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, đủ làm cho nhãn tình Đông Ân Vũ sáng lên. Hoắc Ngải đem tài liệu đẩy lên phía trước, để nàng xem qua, chính là bản hợp đồng hôm qua bàn bạc, trên trang giấy có chữ ký qua loa của Hán ca " Hán ca nhận khoản lễ vật này"

Đông Ân Vũ nghe vậy, lập tức cảm giác được Vĩnh Lạc quăng ánh mắt mãnh liệt đến

" Hán ca quyết định nhanh như vậy sao?"" Đông Ân Vũ nín cười, biểu hiện ung dung nhìn Vĩnh Lạc.

Nàng biết Hán ca sẽ đồng ý, không thể không nói, nàng cho rằng phần lớn công sức là do chủ ý của Vĩnh Lạc....

Về phần động cơ của Vĩnh Lạc...

" Đương nhiên, ký hợp đồng thành công, cô vui chứ ?" Vĩnh Lạc hỏi có chút quái dị, thế mà hỏi nàng có vui hay không ?

Hóa ra ký tên để nàng vui vẻ sao ?

Kỳ thật còn rất đắc ý

Thế nhưng Đông Ân Vũ cũng không biểu hiện quá rõ ràng, nàng lễ phép mỉm cười, gật đầu nói: " Đương nhiên vui vẻ, khoản giao dịch này là đặt cơ sở cho mối quan hệ hữu nghị giữa tập đoàn Hải Tiều cùng Ngô Đường, cả hai đều nhận được lợi ích, hợp tác vui vẻ" Nàng nói đến nhạt, giải quyết việc công không chút pha tạp việc tư

Vĩnh Lạc nghe nàng nói, tựa hồ không hài lòng lắm, ngay lúc Vĩnh Lạc vừa định mở miệng, điện thoại di động của Đông Ân Vũ kịp lúc vang lên

" Thật có lỗi, tôi đi nghe điện thoại một chút" Nàng nhìn trên màn hình là Mộ Lâm gọi đến, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng làm việc

Tối hôm qua không gặp, Đông Ân Vũ luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, tâm cũng bất an. Nàng đứng ở cầu thang nhận điện thoại, mở đầu cũng không có hàn huyên tâm sự gì mà lập tức nghe Mộ Lâm nói đêm nay phải tăng ca, cho nên không cách nào về nhà, thoáng chốc Đông Ân Vũ nhíu mày, sắc mặt có chút không vui, nhưng nàng không phải trẻ con, biết Mộ Lâm cũng không nguyện ý vất vả như vậy

" Đã xảy ra chuyện gì ?" Đông Ân Vũ trầm ngâm nửa ngày, mới hỏi nàng một câu

Mộ Lâm nói rất nhỏ, tựa hồ không có ngủ đủ " Em cũng không rõ lắm, tổng công ty hình như có chút phiền phức, cho nên tối hôm qua chạy cho kịp tiến độ, hôm nay vẫn chưa xong, đêm nay lại phải tăng ca"' Nói xong còn ngáp một cái, khiến cho bao nhiêu bực bội trong người Đông Ân Vũ tiêu tan

Nàng cũng bất lực, đây là công việc của Mộ Lâm, không cách nào nhúng tay.

" Được rồi, em cũng phải tự chăm sóc bản thân, tuyệt đối đừng quá lao lực, nếu quá mệt thì xin nghỉ nửa ngày đi ngủ biết không ?" Đông Ân Vũ nhớ đến tin tức nói có người vì làm việc quá nhiều mà chết bất đắc kỳ tử, nàng cũng không hy vọng Mộ Lâm biến thành như thế, dù sao trình độ chịu đựng của con cừu nhỏ cũng không thể so với trâu vàng

Mộ Lâm nhu thuận ừ vài tiếng, Đông Ân Vũ mới cùng nàng nói vài lời ấm áp, vì đang trong thời gian làm việc nên nàng cũng không thể nói quá nhiều, qua loa cúp máy xong về văn phòng. Nào ngờ vừa đẩy cửa vào đã không thấy Hoắc Ngải, Vĩnh Lạc cười xấu xa, ngồi bắt chéo chân, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng nàng

" Hoắc quản lý đâu?" Đông Ân Vũ nhìn quanh văn phòng, xác định Hoắc Ngải không có ở

" Đi ra ngoài" Vĩnh Lạc đứng lên đi về phía Đông Ân Vũ.

Vừa nhìn thấy Vĩnh Lạc tiếp cận, trong lòng lập tức có rada cảnh báo, không ngừng kêu rất to. Đông Ân Vũ lấy điện thoại dự định gọi cho Hoắc Ngải, lại bị Vĩnh Lạc thuận thế lấy đi,đối với việc này Đông Ân Vũ cũng không tỏ ra khó chịu, mà rất bình tĩnh nhìn nàng, sau đó mở lòng bàn tay ra ý muốn lấy lại đồ

" Vĩnh tiểu thư, xin đem điện thoại trả lại" Đông Ân Vũ muốn Vĩnh Lạc trả nàng điện thoại

Nhưng Vĩnh Lạc lại nắm lấy tay Đông Ân Vũ, bàn tay hai người trong nháy mắt chạm nhau thì bị Đông Ân Vũ dứt khoác hất ra.

" So với Vĩnh tiểu thư, tôi thích em gọi tôi là Vĩnh Lạc" Nàng bỏ tay ra, cũng không nổi giận, luôn luôn cười xấu xa, để Đông Ân Vũ cảm thấy chướng mắc, nghe nàng nói yêu thích nhưng Đông Ân Vũ cũng không có ý định phản ứng " Tôi và em ký kết hợp đồng, em không mời tôi một bữa sao?" Nàng nhìn Đông Ân Vũ tựa hồ không nghĩ gì, chỉ là chủ động " nhắc nhở"

Hoàn thành giao dịch xong mời cơm nhau là hoạt động xã giao rất bình thường.

Nhưng Đông Ân Vũ không có tâm tình

" Có thể, tôi sẽ nói với Hoắc quản lý, khi nào Hán tiên sinh có thời gian rảnh, sẽ mời hai vị dùng cơm " Bữa tiệc thương nghiệp

" Không phải, chỉ hai chúng ta thôi" Vĩnh Lạc xích lại gần Đông Ân Vũ, thấy nàng không né tránh liền được một tấc lấn một thước, gần đến nổi ngửi được mùi nước hoa quen thuộc trên người Đông Ân Vũ, để Vĩnh Lạc thất thần, ngay cả lúc nói chuyện ngữ điệu cũng trở nên mập mờ " Chỉ em và tôi, hai người"

.... Một đối một

Đông Ân Vũ mí mắt khẽ giật, lập tức điện thoại vang lên, đúng lúc đánh tan bầu không khí nguy hiểm. Vĩnh Lạc liếc điện thoại, không đợi Đông Ân Vũ ngăn cản liền nhận điện thoại, người gọi chính là Hoắc Ngải, nàng có thể nghe rõ ràng từ loa điện thoại truyền ra tiếng nói khàn khàn đặc biệt, Đông Ân Vũ nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng làm nàng bất mãn, thế mà không được nàng đồng ý đã tùy tiện nghe

" Xin chào, tôi là Vĩnh Lạc, Đông Ân Vũ muốn cùng tôi dùng cơm trưa, trước hai giờ chiều tôi sẽ đưa nàng an toàn trở về công ty, cứ như vậy, tạm biệt" Tựa như nói vè thuận miệng, Vĩnh Lạc ngay cả thờ cũng không đổi nói hết câu, Đông Ân Vũ thậm chí hoài nghi Hoắc Ngải có nghe hiểu được không, nhưng Vĩnh Lạc rất phối hợp tắt điện thoại

Đông Ân Vũ trừng mắt với nàng, Vĩnh Lạc lại ném qua một bên, vui vẻ nhận lấy

" Đi thôi, Hoắc Ngải đồng ý rồi" Nàng cười đến sáng sủa, đôi mắt sáng rỡ liền lấp lóe như bông tai bảy màu trên tai nàng vậy

Đông Ân Vũ biết Hoắc Ngải căn bản không có đồng ý, nhưng nàng cũng không có thời gian cự tuyệt thì phải ?

" Vĩnh tiểu thư, cô làm việc sao bá đạo như vậy hả?" Đông Ân Vũ vòng tay trước ngực, nhướn mày đánh giá Vĩnh Lạc.

Nàng nghĩ Vĩnh Lạc có lẽ sẽ vì nàng " trùng sinh" mà quan tâm mình một chút, xem ra nàng suy nghĩ nhiều

Vĩnh Lạc chính là Vĩnh Lạc, đến chổ nào cũng bộ dáng vô sỉ....

" Cũng không phải" Nàng đưa điện thoại nhét vào trong tay Đông Ân Vũ, đồng thời rút ngắn khoảng cách giữa hai người, ở bên tai nàng thì thầm " Tôi chỉ đối với em bá đạo mà thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro