Chương 056: Hẹn hò ba năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vĩnh Lạc đuổi kịp, Đông Ân Vũ vừa vặn dập thuốc chuẩn bị lên xe

" Đông di!" bất ngờ bị gọi to làm Đông Ân Vũ giật mình.

... Đông Di

Lông mày nhíu lại, nàng chưa quên cách xưng hô của nữ nhân này, nhất là bộ dáng tinh nghịch lúc nàng đăng ăn mì dương xuân, bây giờ đều rõ mồm một trước mắt, lại khiến Đông Ân Vũ muốn buồn nôn, lập tức nàng nhìn về phía Hoắc Ngải liếc một cái, ra hiệu nhờ Hoắc Ngải nói chuyện dùm nàng, đem đồ quỷ sứ đáng ghét kia đuổi đi, tốt nhất đuổi càng xa càng tốt

Bởi vì nàng chịu đựng đủ rồi

Hoắc Ngải nhướn mày, từ phương hướng này vừa vặn có thể trông thấy Vĩnh Lạc vẫy tay chạy về phía các nàng

" Vĩnh tiểu thư còn việc gì sao?" Hoắc Ngải bước về phía trước ngăn trở một bước, nhìn qua giống như đang che chở Đông Ân Vũ.

Cử động vi diệu thể hiện rất nhiều ý tứ, cho dù là bình thường hay thần kinh như Vĩnh Lạc vẫn nhìn ra có chút mập mờ...

" Tôi đến tìm Đông Ân Vũ, muốn cùng nàng uống một ly rượu" Vĩnh Lạc chính là quang minh chính đại mời Đông Ân Vũ, đáng tiếc hiện tại mặt trời còn chưa xuống núi, hiển nhiên lấy cái cớ hẹn hò xấu xa này, ngay cả Hoắc Ngải cũng không chống đỡ được.

Uống một ly ? có ý đồ gì mà mời ?.....

" Xin lỗi, chúng tôi còn phải về công ty đi họp" Hoắc Ngải lễ phép mỉm cười, ngoài cười nhưng trong lòng không cười càng khiến để lộ ra là nàng không hề thành ý. Đông Ân Vũ nhìn hai người giằng co, mình ngược lại nhẹ nhõm vui vẻ nhìn xem kịch vui, dù sao có Hoắc Ngải ở đây, tin rằng Vĩnh Lạc sẽ không ngốc đến độ động thủ với tập đoàn Hải Tiều

" Vừa rồi tôi nói tìm Đông Ân Vũ, cô là người phát ngôn của cô ấy hả?" Vĩnh Lạc hai tay đút quần, bộ dáng thảnh thơi. Nàng hôm nay mặc toàn bộ đồ da, đeo trang sức phong cách punk, nhìn lộn xộn nhưng rất có tạo hình, cùng màu mắt xích hồng và màu tóc hòa hợp giống nhau, nghiễm nhiên là bộ dáng của thành viên nhóm nhạc

" Không phải, nhưng tôi là cấp trên của cô ấy" Hoắc Ngải vuốt thẳng áo khoác âu phục trên thân, không nhanh không chậm nói

Một cái cuồng như lửa đỏ, một cái vừa vặn thong dong, Đông Ân Vũ vòng tay trước ngực dựa vào cửa xe, nhìn say sưa thú vị

" Thuộc hạ của cô chính là bạn gái cũ của tôi, tôi nói chuyện với cô ấy, cô có thể tránh qua một chút không?" Vĩnh Lạc nói chuyện luôn thẳng thắn, nàng không để ý thân phận hay bối cảnh trưởng bối hay hậu bối, bất kể cả thể diện công ty, nàng chỉ làm điều nàng muốn làm, nếu như đối mặt là lão đại Ngô Đường, nàng cũng sẽ không lựa lời mà chống đối, cho nên phương pháp tốt nhất để nàng không gây chuyện chính là dán cái miệng đó lại....

Nhưng hiện tại người có thể dán miệng nàng lại, thì có mất ai ?....

Đối mặt với ngữ khí cuồng vọng, Hoắc Ngải cũng không nổi giận, chỉ quay đầu nhàn nhạt nhìn Đông Ân Vũ vài lần

" Thật có lỗi tiểu thư, hôm qua tôi đã nói rõ ràng, tôi. Không... Biết... Cô!" Đông Ân Vũ từng chữ nói ra phi thường rõ ràng, nàng không nghĩ cùng Vĩnh Lạc chơi trò mèo vờn chuột, nói rõ chính là nàng bị té mất trí, cái gì cũng không nhớ rõ, muốn so đo thì kiếm ông trời mà so đo, tốt nhất đừng có kiếm nàng

" Không sao" Ngoài ý muốn không có dây dưa, Vĩnh Lạc hào phỏng thể hiện không quan tâm, nhưng giây sau làm cho sắc mặt Đông Ân Vũ tái xanh.

Bởi vì Vĩnh Lạc lấy từ trong áo khoác ra vật dụng giống như đồ lót...

" Tôi nghe Triệu Hàn nói, cô giống như bị tai nạn xe nên mất trí, bất quá không sao, nghe nói trông thấy người và sự vật quen thuộc liền có thể nhớ lại, cho nên tôi đặc biệt mang đến cho cô xem đồ tốt" Vĩnh Lạc cầm trên tay chính là một chiếc quần lót đen riền ven, là cái quần lót mà trong ngõ tối Đông Ân Vũ tìm không thấy " Thế nào ? có phải nhìn quen mắt lắm không?"

Đông Ân Vũ nhìn Vĩnh Lạc cười xấu xa, mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng đã đem Vĩnh Lạc mắng cho xối đầu

Quả nhiên là cô ta lấy đi! tên lưu manh này!

Liền ngay cả Hoắc Ngải cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ, điều này làm nàng không còn chút mặt mũi nào, những chuyện tào lao kia đều bị lộ ra hết

" Xin cô vui lòng không làm những chuyện này, đây chính là quấy rối tình dục' Đông Ân Vũ nuốt xuống khẩu khí, giả bộ không có gì đáp lại

Vĩnh Lạc trừng mắt nhìn, ngón tay móc quần lót vung lên " Cô thật quên rồi sao ? Ai, thật tiếc, quần lót gợi cảm thấy này là cô tặng tôi mà" Nàng cười híp mắt, không hề chớp mắt mà dò xét biểu hiện của Đông Ân Vũ, đáng tiếc nàng không nhìn ra cái gì, trừng vẻ ngoài vô cùng chán ghét, Đông Ân Vũ tựa hồ thật sự không biết nàng

Nói thất vọng là có, nhưng rất nhanh nàng trấn định tâm tình

Đông Ân Vũ quay người mở cửa xe, phát hiện Vĩnh Lạc nhét quần lót vào trong túi áo, trong lòng mắng nhiếc nàng, nhưng biểu lộ y nguyên đứng đắn, nhạt nói: " Mời cô về chuyển lời với Hán ca, để ông ta mau quyết định có giao dịch hay không, cám ơn cô hợp tác, tạm biệt" Nói xong, cũng không nhìn nữa ngồi vào trong xe.

Hoắc Ngải thấy thế, cũng cáo từ Vĩnh Lạc, leo lên ghế tài xế ngồi vào. Lúc xe chuyển về phía góc đường, Đông Ân Vũ nhìn vào gương chiếu hậu thấy Vĩnh Lạc vẫy tay về phía mình, lập tức tâm đột nhiên rung lên, sợ Vĩnh Lạc phát hiện mình còn nhìn nàng, bởi vậy quay đầu nhìn về phía Hoắc Ngải, cử động rõ ràng như thế đều bị người ngồi trên ghế tài xế liếc mắt chứng kiến hết

" Cô cùng cô ta quan hệ tốt lắm hả? Người ta ngay cả quần lót còn có, xem ra quan hệ của Vĩnh Lạc cùng Đông Ân Vũ không tầm thường. Hoắc Ngải không biểu hiện gì nhiều, nhiều nhất chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nàng bật radio, âm nhạc đột nhiên lan tràn lấn át không khí lúng túng trong xe, lúc này Đông Ân Vũ mới ổn một chút

Nàng cùng Vĩnh Lạc xác thực từng rất tốt, nhưng cũng chỉ là " Đã từng. nàng cũng không nghĩ sẽ quay lại khoảng thời gian khó chịu kia.

" Vĩnh Lạc là thủ hạ đắc lực của Hán ca, thanh danh của Hán ca đều do nàng xây dựng nên" Đông Ân Vũ không có trả lời câu hỏi của Hoắc Ngải, chỉ đơn giản giới thiệu bối cảnh của Vĩnh Lạc.

" Cô là bạn gái cũ của cô ta sao?" Hoắc Ngải thuận miệng hỏi, lại làm cho Đông Ân Vũ không nhịn được nhìn nàng một cái

... bạn gái cũ sao ?

Đông Ân Vũ nhiều lần mặc niệm ba chữ này, sau đó cười vài tiếng

" Không sai, nhưng tôi đá cô ta rồi" Mặc dù đá rất chật vật, nhưng Đông Ân Vũ nhấn mạnh chữ " đá ' để Hoắc Ngải nghe được rõ

Hiện tại nhớ đến, may mắn nàng đá Vĩnh Lạc, bằng không Vĩnh Lạc đá nàng, để Hoắc Ngải biết mình vô ích thì càng lúng túng hơn...

Thành sự không có... bại sự có dư ?

Đông Ân Vũ bực bội vuốt tóc, vô lực tựa vào ghế nghỉ ngơi.

Hoắc Ngải từ kính chắn gió ngắm Đông Ân Vũ một chút, như có như không " Ừ " một tiếng

" Cô là đồng tính sao ?" lúc chờ đèn đỏ, Hoắc Ngải lại hỏi một câu, nàng không thể hiện bất cứ lập trường gì, nghe qua giống như hỏi Đông Ân Vũ đêm nay dự định ăn gì, đáp án như thế nào cũng không đáng kể

... đồng tính

Trước kia là hai chữ cấm kỵ, hiện tại không phải là chuyện để khoác lác. Người nào thích ai, ghét ai cũng không còn hạn chế, bất quá nghe nàng hỏi, Đông Ân Vũ thật sự không nghĩ ra đáp án nên nói thế nào. Nàng là đồng tính sao ? Nàng sẽ cùng nữ nhân làm những chuyện kia, là bởi vì nàng thích làm sao ? Nàng nguyện ý làm sao ? hay là bị bất đắc dĩ phải làm ?

Đột nhiên Đông Ân Vũ có chút mơ màng.

Nàng thích Vĩnh Lạc, thưởng thức qua La Dạ, cùng Triệu Hàn phát sinh quan hệ, còn ở chung với Mộ Lâm, nhưng mà....

Yêu sao ? đã từng sẽ bị tổn thương cùng đau đớn, bây giờ xem ra cũng chỉ là hạt vừng nhỏ, có lẽ nên xem là cái hố, để nàng cố sức vượt qua thì đúng hơn, nàng biết làm thế nào để đối xử với họ, nhưng là thích và yêu thật sao ? Từ lần đầu tiên gặp Vĩnh Lạc, tựa hồ ngoài bực bội cũng không có cái gì khác....

" Tôi nghĩ... tôi hẳn là song tính chăng ?" Đông Ân Vũ rũ lông mi, trong giọng nói có chút mệt mỏi

Có lẽ chờ mọi chuyện kết thúc xong, nàng nên tìm một nam nhân, sinh đứa bé chăng ?...

Đông Ân Vũ tâm tư sớm bay xa, cho đến khi Hoắc Ngải đưa xe đỗ ở tầng hầm tổng công ty tập đoàn Hải Tiều, Đông Ân Vũ mới lấy lại tinh thần, nàng ngồi xong xe phát hiện Hoắc Ngải cũng không có xuống xe, chỉ mở dây an toàn, sắp xếp lại giấy tờ trong túi xách.

' Cô có nghĩ Hán tiên sinh sẽ mua kiện hàng kia không ?" Hoắc Ngải đánh tan im lặng, từ túi xác lấy ra giấy tờ

Đông Ân Vũ không biết lấy ở đâu tự tin,gật đầu cười nói " Có"

Quả nhiên Hoắc Ngải quăng tới ánh mắt chất vấn, Đông Ân Vũ nhún vai, biểu thị là trực giác nữ nhân

Hoắc Ngải sửa sang xong tài liệu liền đóng túi lại quăng ra ghế sau, đồng thời nói : " Đây là bồi thường tiền hàng, năm tấm tranh kia vốn là rác rưởi, người đọc kỹ tài liệu sẽ nhìn ra, hàng ở buổi đấu giá cũng là hàng ế, xuất ra chỉ thêm mất mặt xấu hổ, nếu Hán tiên sinh còn nhận cuộc làm ăn này, ngược lại là giúp đại ân cho Hải Tiều"" Nàng thực sự nói thật, chỉ là họa sĩ không dannh tiếng của , tác phẩm không bán được, cũng không có giá trị cất giữ, nhưng tập đoàn Hải Tiều cố ý nói thách, chính là muốn để Ngô Đường dọn dẹp cục diện rối rắm

Gặp người nói tiếng người.

Bớt hai mươi phần trăm là lễ gặp mặt sao ? Căn bản chỉ là rắm chó không kêu

Cầm đồ rác rưởi đi bán, lại có người thực sự mua, người kia nhất định là đồ đần...

Ngay cả Hoắc Ngải cũng không chắc chắn cuộc làm ăn này bàn thành công, Đông Ân Vũ thế nào lại có lòng tin

Đông Ân Vũ ngược lại không có nhiều lo lắng, nhìn bên mặt Hoắc Ngải tinh xảo, từ chổ nàng có thể trông thấy nốt ruồi ở mắt phải, nhìn gần đều khiến Đông Ân Vũ có cảm giác dị thường yêu diễm. Mang phong vị mỹ nhân Trung Quốc giàu có, nhưng tác phong lại hiện đạ già dặn cùng khôn khéo, nhưng trong đầu toàn suy nghĩ xấu xa, mỗi loại đặc điểm đều khiến Đông Ân Vũ phải ca ngợi, không tự giác bị hấp dẫn.

" Hoắc Ngải, cô đúng là mỹ nhân từ mới sinh" làm Đông Ân Vũ cũng là nữ nhân không khỏi muốn ca ngợi nàng.

Nhưng Hoắc Ngải nheo mắt nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ, đối với lời khen của nàng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại là quái dị

' Đừng có tán tôi" tiếng nói đặc biệt khàn khàn cảnh cáo rõ ràng, Hoắc Ngải không có ác ý, chỉ muốn Đông Ân Vũ biết rõ thân phận của mình, đồng thời nhắc nhở nàng đừng trèo cao

Nguyên bản Đông Ân Vũ không có ý khác, chính là nghĩ tán thưởng vài câu, nhưng bị hiểu lầm làm Đông Ân Vũ nhướn mày, rất hào hứng nhìn Hoắc Ngải, " cô đang độc thân ? có bạn trai hay bạn gái chưa ?" Thế mà để nàng hạ xuống chủ ý, trừ phi có bạn rồi, bằng không nàng dự định sẽ theo đuổi sao ?

" Có hẹn hò với bạn trai ba năm" Hoắc Ngải nhìn Đông Ân Vũ, nói chuyện rất tự nhiên.

... Hẹn hò ba năm

Thời gian không dài cũng không ngắn.

" Lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết sao ? Đối với người khác nàng sẽ không hỏi như thế, nhưng loại người như Hoắc Ngải...

" Tôi ghét lãng phí thời gian làm những chuyện vô ích" Ngàng quay đầu, đẩy cửa xe đi ra

Cửa xe đóng lại nàng nhìn theo Hoắc Ngải đứng thẳng ở thang máy chờ đi lên lầu, lúc này Đông Ân Vũ nhịn không được cười ra tiếng.

Coi như là có tiến triển sao ? chí ít nàng hiểu rõ đồng sự nghiêm túc này một chút

Hoắc Ngải rất đẹp, rất đứng đắn, nói dối không cần chuẩn bị, là một thẳng nữ, có vị hôn phu hẹn hò ba năm

Không làm những chuyện không có ý nghĩa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro