Chương 078: Điện thoại ghi âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua bao lâu, buổi sáng sớm chưa có tiếng chim hót đã tỉnh rồi sao ?

Rèm cửa màu trắng, ánh nắng yếu ớt chiếu vào trong phòng, màu vàng kim nhàn nhạt chiếu vào trong phòng tăng thêm sự ấm áp, trên giường thiết kế thanh lịch có một nữ tử đang nằm, đem tóc dài gợn sóng phủ trên hai má, nữ nhân ngũ quan đứng thẳng, dường như là nữ nhân trong trang vẽ. Nửa ngày nữ nhân tựa hồ lặng lẽ tỉnh lại, lông mi thon dài run rẩy, đôi mắt đen tuyền mê người chậm rãi mở ra, thoáng chốc không có cách nào điều chỉnh tiêu điểm, khiến nàng tỏa ra khí chất lười biếng nhưng gợi cảm

Ở đâu đây...

Đông Ân Vũ trong lòng khẽ hỏi

Gian phòng này quen thuộc như thế

Nhưng cũng lạ lẫm

Suy nghĩ trong thoáng chốc, Đông Ân Vũ nhớ đến trước đó không lâu mình bị bắt cóc, trước khi nàng mê man, có rất nhiều thanh âm ầm ĩ nói cho nàng biết mình được cứu. Đông Ân Vũ nhớ đến cái nắm tay thật chặt kia, nhịn không được nhiều lần nắm lại mấy lần, hiện tại nắm lấy chỉ còn là không khí, nhưng nàng nhớ đến lúc ấy ấm áp như vây, đáng tin còn khiến nàng cảm thấy an toàn đến cực điểm...

Cộc cộc...

Cánh cửa bất ngờ có tiếng gõ lớn, Đông Ân Vũ buông tay nắm chặt, tiếng cửa rộng mở

Đông Ân Vũ cười yếu ớt, nhưng hai chữ Hoắc Ngải sau khi nhìn thấy rõ người vừa đến, lập tức nghẹn ở cổ họng.

Hoắc Ngải?

Không, không phải Hoắc Ngải.

" Sao hả? rất thất vọng phải không?" Người đến mặc bộ sáo trang màu lam tối mang bảng tên, váy ngắn đem mông bó chặt, nổi bật tư thái tinh tế linh lung tinh tế, cặp đùi thon dài được bao lấy bởi vớ dài màu đen, luôn khiến nhiều nam nhân mơ mơ màng màng, gọng kính đen vĩnh viễn ngăn cách nàng cùng người khác giao thoa ánh mắt, mơ hồ che dấu khí thế cường ngạnh, cùng khắp nơi thể hiện nàng có khí chất cùng thái độ của một nhà giáo nên có

Nàng không phải Hoắc Ngải...

Mà là Triệu Hàn.

Người cũng như tên, nàng vừa xuất hiện, khiến Đông Ân Vũ bất giác rùng mình một cái

Triệu Hàn đóng cửa phòng, mang giày cao gót ưu nhã đi đến bên giường, đồng thời Đông Ân Vũ cũng thu thập xong cảm xúc, ngẩng đầu mỉm cười cảm kích " Cám ơn chị" Nàng có thể biểu đạt, cũng chỉ có ba chữ đó, nhiều hơn thì quá lố

Nàng cùng Triệu Hàn quan hệ, như thế sáng tỏ

Nhưng Triệu Hàn đối với việc Đông Ân Vũ cảm tạ không tỏ ra lĩnh tình, khuôn mặt nàng lãnh liệt không một tia nhiệt độ, chỉ là lạnh nhạt nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ, nàng ngồi ở mép giường, cử động đầu tiên chính là đưa tay muốn đụng Đông Ân Vũ, trong vài giây ngắn ngủi bị nữ nhân tránh đi

Đông Ân Vũ cự tuyệt như thế rõ ràng

Triệu Hàn chau mày lại, không chấp nhận Đông Ân Vũ tránh né, lúc này vốn đinh khẽ vuốt tay, thoáng chốc chuyển thanh cường thế giam cầm, nàng nắm cằm Đông Ân Vũ, khiến nàng phải bốn mắt nhìn nhau. Từ trong mắt Đông Ân Vũ, nàng có thể nhìn thấy rõ mặt mũi của bản thân, biểu lộ vốn nên ngạo nghễ, lại bị tia nôn nóng lấn át...

" Tôi ngủ bao lâu rồi?" Đông Ân Vũ không tiếp tục phản kháng, nàng đưa ra nghi vấn của mình, hy vọng có thể hóa giải trận xấu hổ này

" Hai ngày " Triệu Hàn tinh tế ngắm nhìn Đông Ân Vũ, ngón cái vuốt ve cái cằm bóng loáng của nàng nói

Hai ngày ?

" Thật sao ? tác dụng thuốc thật sự rất mạnh" Đông Ân Vũ tự giễu cười vài tiếng, đáng tiếc nụ cười này không hề có thành ý

Triệu Hàn nheo cặp mắt, lại nháy mắt tiến đến gần Đông Ân Vũ, ngón tay nhàn rỗi thăm dò qua ngực nàng, đặt trên xương quai xanh nhẹ ấn xuống " Ngoại trừ tác dụng thuốc còn có dinh dưỡng không đầy đủ, cùng vết thương bị lây nhiễm" Lúc đưa Đông Ân Vũ vào bệnh viện, báo cáo xét nghiệm càng khiến Triệu Hàn nổi giận đối với bác sĩ, ngoại trừ tổn thương, nàng phát hiện bên trong huyết dịch của Đông Ân Vũ còn có phản ứng của dược vật

Thuốc ngủ, thuốc tê, cùng mị dược...

Nàng mất tích mấy ngày nay, mỗi ngày đều bị bắt uống những loại thuốc này, đương nhiên nghĩ đến Đông Ân Vũ sẽ bị đối đãi như thế nào.

Cũng không phải bởi vì nàng bị xem như nô lệ, mà là dù làm nô lệ cũng phải làm nô lệ cho nàng...

" Xin lỗi, gây phiền phức cho chị rồi" Đông Ân Vũ rũ mắt, nghĩ xem nhẹ ánh mắt dò xét Triệu Hàn quăng đến " Làm phiền, tôi muốn báo tin cho Hoắc Ngải, nhiều ngày như vậy, nàng chắc hẳn rất lo lắng "

Đông Ân Vũ bức thiết muốn liên lạc Hoắc Ngải, chủ của nàng, là chổ dựa của nàng

Nhưng...

" Không cần " Triệu Hàn buông tay, đoan chính ngồi thẳng, ánh mắt lại không dời khỏi khuôn mặt Đông Ân Vũ

Nàng nói là " không cần " cũng không phải là " không được " ...

Đông Ân Vũ nghe vậy, nhíu mày " Có ý gì ?" cái gì không cần?

Triệu Hàn trả lời là kiểu cười lạnh quen thuộc, đáy mắt mang ý vị chế giễu vô cùng nặng nề

Đối với việc này, Đông Ân Vũ nghiêng đầu hỏi lại " Xin đem mọi chuyện nói cho rõ ràng"

" Cô cho rằng tôi làm sao cứu được cô hả ?" Triệu Hàn nheo mắt, đối với Đông Ân Vũ chất vấn giống như phản cảm

Lần này Đông Ân Vũ coi là thật sửng sốt, đây được xem là vấn đề gì ? làm sao cứu nàng ? Không phải liền là....

" Hoắc quản lý muốn cô chuyển tiền trước cho Vĩnh Lạc" Suy tính thời gian, Hoắc Ngải cũng nên về nước rồi, nhưng cứu nàng lại là Triệu Hàn, Đông Ân Vũ tự nhiên lý giải Hoắc Ngải bị trì hoãn thời gian, bởi vậy ủy thác cho Triệu Hàn hỗ trợ trước, dù cho loại suy đoán này sơ hở trăm chổ, nhưng Đông Ân Vũ không thể không nói như vậy để thuyết phục bản thân.

Nhưng mà, hiện thực luôn luôn tàn khốc

Triệu Hàn lắc đầu, nâng cằm Đông Ân Vũ lên, nhàn nhạt nói : " Cô cho rằng là quên mang tiền đi ăn nhà hàng hay sao mà nhờ bằng hữu ứng trước?" Nàng cười ý nghĩ của Đông Ân Vũ, dùng phương pháp tàn nhẫn đả kích lý do lấy cớ. Hoắc Ngải nhờ nàng cứu Đông Ân Vũ trước sao? Nàng cùng Hải Tiều một chút quan hệ cũng không có

" Như vậy Vĩnh Lạc gọi điện cho cô đến cứu tôi sao?" Đông Ân Vũ bị làm hồ đồ, nàng rõ ràng muốn Vĩnh Lạc gọi cho Hoắc Ngải, vì cái gì cuối cùng người xuất hiện lại là Triệu Hàn? lúc nàng mê man không biết thời gian cũng không biết đã xảy ra chuyện gì ?

Triệu Hàn đột nhiên buông Đông Ân Vũ ra, từ trong túi lôi ra điện thoại ném cho Đông Ân Vũ " Tự mình nghe đi"

Trên màn hình là một bản ghi âm điện thoại...

Đông Ân Vũ cúi đầu nhìn chăm chú điện thoại, đáp án của nàng đang ở trong bả ghi âm, nửa ngày, nàng đè xuống nút play, chậm rãi đưa lên tai

" Sáu trăm vạn, đủ tiền không?" Mở đầu điện thoại, là tiếng nói khàn khàn trời sinh của Hoắc Ngải.

" Có tiền, nhưng phải xem là món hàng gì " Triệu Hàn cũng đáp trả dứt khoát

" Vĩnh Lạc gọi điện thoại cho tôi muốn tôi đưa tiền chuộc, là tiền chuộc Đông Ân Vũ"

"..."

" Nếu như cô có hứng thú, có thể gửi tiền cho Vĩnh Lạc"

" Cô đem nàng đi bán rồi à?" Triệu Hàn giọng nói chuyển sang một tia cười lạnh

Điện thoại truyền đến tiếng hít thở nhàn nhạt, Hoắc Ngải trầm ngâm nửa ngày mới nói:" Nàng không có giá trị sáu trăm vạn"

" Cô dựa vào tiêu chuẩn gì để đánh giá?"

" Dựa vào lợi ích của Hải Tiều và tôi, Đông Ân Vũ đã không còn giá trị, nếu như cô muốn, thì cứ chi tiền rồi lấy đi"

Nói tóm lại, cục diện rối rắm này ai thấy thuận mắt, thì liền tiếp nhận...

Đông Ân Vũ để điện thoại di động xuống, khóe miệng cười yếu ớt.

Quả nhiên là như vậy sao ?

Kỳ hạn đến, Hoắc Ngải không nhận được kết quả, liền đá nàng đi ngay, cả kỳ hạn xin thêm cũng không cho

" Cô đã không còn là nhân viên của Hải Tiều, đừng nghĩ đến chuyện mặt dày trở về ôm đùi Hoắc Ngải nữa" Triệu Hàn lấy lại điện thoại, cảnh cáo Đông Ân Vũ đừng vọng tưởng quay về lối cũ, Hoắc Ngải đã đá nàng rồi, liền tuyệt đối không cho nàng trở về " Sau này, cô ở lại nơi này trả nợ, sáu trăm vạn đừng nghĩ xù nợ"

" Tiền em sẽ trả cho chị" Đông Ân Vũ cúi thấp đầu, nói đến rất bình ổn

" Cô đương nhiên phải trả, bất quá... trên tay cô nếu có sáu trăm vạn, cũng không cần phải vào Tinh Toản làm tiếp viên nữ" Lời của nàng có chút tính toán,cũng có ý vị nhắc nhở Đông Ân Vũ, nhưng nghe vào trong tai đối phương, thậm chí mang nhiều ý vị cảnh cáo hơn.

Đông Ân Vũ thở chậm, nàng biết Triệu Hàn ám chỉ cái gì....

Nàng không có tiền, nhưng nàng nhất định phải trả tiền...

" Em đi mượn" Thật lâu, Đông Ân Vũ đáp trả ám chỉ của Triệu Hàn.

" Có thể, nếu như cô có loại bằng hữu như vậy, giới thiệu cho tôi biết, tôi có thể giảm cho cô còn một trăm vạn" Triệu Hàn ăn chắc Đông Ân Vũ không có bằng hữu như vậy, bởi vì nàng quá quen thuộc Đông Ân Vũ, nắm rất chắc.

Đông Ân Vũ không có bằng hữu như vậy, nàng không có tiền, không có nhân mạch...

Hoàn toàn bị Triệu Hàn khống chế

Ở trước mặt nàng nói dối, tựa như tên hề vô tri

Đông Ân Vũ hiểu rõ, Triệu Hàn chính là muốn giam cầm nàng bên cạnh, vô luận lý do vì sao, nàng đều trốn không được, cho nên nàng lựa chọn ngầm thừa nhận, nàng không có cách nào phản bác Triệu Hàn, càng không có thẻ đánh bạc cùng nàng bàn điều kiện. Triệu Hàn chăm chú nhìn Đông Ân Vũ nửa ngày, từ thái độ trầm mặc cùng ánh mắt ảm đảm biết được, nàng đã thỏa hiệp, sau đó, chính là muốn tượng trưng khóa nàng lại...

" Vì để tránh cho cô làm ra những hành động không sáng suốt, tôi đã chuẩn bị cho cô một ít lễ vật" Triệu Hàn vừa nói vừa đập tay hai lần " ba ba". Cửa phòng ngủ mở ra, chỉ thấy Tô di hai tay dâng lên một hộp đen bằng da

Đông Ân Vũ mí mắt giật giật, trong lòng không nói nên lời

Triệu Hàn tiếp nhận hộp đen xong, Tô di liền rời đi trước, chờ cửa phòng đóng lại, Triệu Hàn mởi chậm rãi mở khóa hộp

Là vòng cổ...

Con ngươi thít chặt, cất bên trong hộp da bằng đen chính là loại vật phẩm này, vòng cổ được chế tạo bằng bạch kim thuần khiết, mặt ngoài bóng loáng phản chiếu khuôn mặt Đông Ân Vũ cùng Triệu Hàn, thần sắc hai người quái dị, bầu không khí nháy mắt chợt trầm xuống. Không có phàn nàn, chửi mắng, càng không có phản kháng, dường như hết thảy đều đã được quyết định từ lâu, quan hệ hai người dị dạng càng phát triển vặn vẹo

Đôi môi Đông Ân Vũ khẽ mở ra, nàng muốn nói gì, lại không thể phát ra âm thanh nào.

Nàng muốn nói, em sẽ không trốn.

Nhưng nàng không nói ra miệng..

Triệu Hàn ưu nhã cầm lấy vòng cổ, lúc giương mắt hướng về Đông Ân Vũ, khóe miệng thậm chí còn cười nhẹ

Nụ cười này tràn ngập tự tin tình thế bắt buộc

" Chỉ cần đeo cái này, cô đừng nghĩ trốn " Triệu Hàn đưa tay thay Đông Ân Vũ mang lên, hai người khoảng cách rất gần, cơ hồ tư thế gần như là đang ôm nhau. Ổ khóa trong nháy mắt bấm chặt, Đông Ân Vũ thậm chí run nhẹ lên, Triệu Hàn bên tai nàng mập mờ nói:" Em bây giờ là chó đã có chủ nhân, sau này đừng vọng tượng chạy loạn khắp nơi, cũng đừng nghĩ cùng phan trộn với chó cái khác.

Chó cái...

Pha trộn...

Chữ quá khó nghe, trong mắt Triệu Hàn, nàng liền có chút giá trị đó sao ?

" Ở đầu vòng cổ có hệ thống định vị vệ tinh GPS, càng có phạm vi khóa chặt, chỉ cần em có ý đồ đào tẩu, hoặc cởi nó ra, tôi sẽ lập tức nhận được cảnh báo, cho nên em tốt nhất đừng làm gì ngu ngốc" Vòng cổ không chỉ biểu tượng cho thân phận nô lệ, cũng là lợi khí bảo đảm Đông Ân Vũ luôn ở bên cạnh Triệu Hàn.

" Chị làm như thế, tựa như muốn giam lỏng em" Ngón tay xoa lên vòng cổ lạnh buốt, chất liệu thuần ngân tựa như khí chất của Triệu Hàn, băng lãnh vô tình " Sau đó có phải chị muốn đem em nhốt ở trong phòng, mỗi ngày chỉ có thể trông thấy chị, cũng chỉ có chị trông thấy em đúng không?" Nói khó nghe chút, tựa như vật sưu tập, tước đoạt tự do của nàng, nhốt ở một chổ như nhà tù

" Biệt thự này chỉ có tôi và em, ngày mai Tô di sẽ hồi hương về quê, đến lúc đó em cũng chỉ có thể trông thấy tôi " Triệu Hàn kéo vai Đông Ân Vũ, để cả người nàng nghiêng về phía trước, hai người nháy mắt hơi thở giao thoa, cánh môi cách xa nhau bất quá chưa đến 10 cm " Em vẫn còn hy vọng nhìn thấy ai hả? Em đã đeo vòng cổ của tôi, còn muốn cho ai thấy hả?"

Hương hoa mai tiêm nhiễm, Đông Ân Vũ cảm thấy huyết dịch dần dần đảo lưu, ngón tay băng lãnh...

" Chó sống ở bên ngoài quá lâu, sẽ có dã tính "

Triệu Hàn vừa nói vừa xoa vòng trên cổ Đông Ân Vũ, nàng rất hài lòng với bộ dáng này của Đông Ân Vũ, mang biểu tượng là vật sở hữu thuộc về nàng.

" Đem em nhốt ở đây, để em học cách tự giác"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro