Chương 080: Không phản kháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sớm chiều ở chung, rất dễ dàng nhìn thấu nội tâm một người.

Điều kiện tuyên quyết, nàng không tận lực giấu diếm...

Gần đây, Đông Ân Vũ phát hiện Triệu Hàn không giống trước đây, nàng vẫn như cũ lãnh liệt, mặt không biểu tình, ánh mắt khinh thường, nhưng qua thời gian, cuối cùng Đông Ân Vũ cũng nhận ra chổ khác biệt. Tiếng chuông cửa cắt ngang tâm tư bay bổng của nàng, nàng buông chổi xuống tiến về phía cửa ra vào, từ song sắt có thể nhìn thấy bên ngoài một người mặc vệ sĩ đóng thùng màu đen, bên cạnh hắn chính là tiểu nữ hài chừng sáu tuổi, đôi mắt như thủy tinh ngây thơ lấp lánh, tay nhỏ kéo cửa song sắt tiến về phía Đông Ân Vũ chào hỏi

" Đông A Di! Buổi trưa an lành!" Nữ hài cột tóc hai đuôi, khuôn mặt non nớt nhìn lên, nhỏe miệng cười đáng yêu

Nàng là học sinh của Triệu Hàn, nữ nhi đại ca Ngô Đường, tên Anna.

" Buổi trưa an lành, Anna!" Đông Ân Vũ thuần thục mở khóa cửa, Anna lập tức tiến lên nắm tay Đông Ân Vũ

" Hôm nay sẽ ăn món điểm tâm gì ?" Mỗi tuần ba ngày là thời gian Anna học thêm, vệ sĩ sẽ đưa Anna từ trường đến thẳng nơi này, mà Đông Ân Vũ liền phụ trách làm điểm tâm chiêu đãi vị khách nhỏ, Anna tương đối tăng động, chỉ cần Đông Ân Vũ làm điểm tâm đều ăn hết tất cả vào trong bụng, điều này cũng làm nàng thích vị khách nhân nhỏ tuổi này

" Bánh quy dừa" Đông Ân Vũ nhìn vệ sĩ lái xe đi, mới khóa cửa sắt " Lên lớp học trước, đợi chút nữa dì sẽ đem điểm tâm lên ha" Nàng vỗ đầu nhỏ của nàng, Anna lập tức cười hưởng ứng chạy lên phòng, thân ảnh nhỏ nhắn uyển chuyển đi vào trong cửa, lập tức nghe âm thanh sáng sủa chào hỏi của nàng.

Mấy ngày nay, nàng phát hiện Anna cũng không e ngại Triệu Hàn...

Đang lúc Đông Ân Vũ bưng điểm tâm đi vào hậu viện, dưới ánh mặt trời xán lạn, Triệu Hàn mặc váy trắng ngồi trên ghế mây, bên cạnh chất đầy sách vở, một tay nàng kéo tóc trên vai, toàn thân phát ra mị lực ưu nhã, cử động quy củ lại đứng đắn để người nhìn thấy mắt phải sáng lên, thần sắc đạm mạc khiến người bị hấp dẫn thật sâu, giống như con chim đậu trên cành cao cao, nhìn xuống chúng nhân

Đông Ân Vũ phát hiện chổ khác biệt của Triệu Hàn, chính là lúc nói chuyện cùng biểu lộ với Anna

Nàng chưa bao giờ nhìn ôn hòa như thế.

Nếu như là người khác, có lẽ sẽ không nhìn thấy khác biệt, nhưng Đông Ân Vũ phát hiện, cách dùng ngôn ngữ, lẫn khóe mắt nhìn đều rất ôn nhu...

" Trời nóng, tôi đem trà lạnh đến" Đông Ân Vũ cười nhè nhẹ, trong tay bưng trà lên

Lúc nàng lên tiếng, Triệu Hàn cũng từ chồng sách mà ngẩng đầu nhìn nàng, phút chốc ánh mắt có thay đổi

Từ ôn nhu trở thành... nói không rõ ý vị

" Đông A Di làm chuyện xấu sao?" Anna tiếp nhận trà Đông Ân Vũ mang đến, mở to mắt ngây thơ hỏi

Chuyện xấu ?

Đông Ân Vũ vô thức đưa tay che dấu hôn trên cổ...

" Sao vậy? Vì sao hỏi như vậy?" Đông Ân Vũ ung dung kéo cổ áo lên, cúi đầu cười hỏi Anna.

Tiểu nữ hài hai tay ôm mặt, dường như tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ cái gì đó rồi lại nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ, nửa ngày mới chỉ chỉ cái vòng trên cổ Đông Ân Vũ, nghi ngờ hỏi: " Bởi vì Đông A Di mang vòng sắt của phạm nhân, giống như trên tivi Anna từng xem. Mommy nói người xấu mới đeo, cho nên A Di cũng làm chuyện xấu sao?"

Lời nói của trẻ con...

" Cái này phải hỏi Triệu lão sư" Đông Ân Vũ nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt hướng về phía Triệu Hàn liếc xéo

Để Triệu lão sư tự mình trả lời, nguyên nhân còng nàng lại...

" Lão sư, Đông A Di làm chuyện xấu sao? là người xấu nên mới đeo vòng sắt đúng không?" Anna cầm trong tay bút chì, lung lay hai chân nhỏ hỏi

Triệu Hàn nghe vậy, đẩy kính đen, nhạt nói: " Chỉ là muốn trói chặt nàng, để nàng không thể đi đâu"

Nguyên nhân, chỉ thế thôi, chó của nàng, vốn nên giữ bên người

" Sao?" Anna nghiêng đầu một chút ánh mắt từ Triệu Hàn chuyển sang thân Đông Ân Vũ " A Di ngoại trừ chổ này ? còn có thể đi đâu" Logic tiểu hài tử luôn nằm ngoài kiểm soát, nàng sau khi gặp Đông Ân Vũ ở đây, nhận định Đông Ân Vũ giống như Tô di, sẽ ở trong nhà trong phòng đi lại, giống như bị ma pháp giam giữ

Không ngờ Anna hỏi một câu, làm toàn thân Đông Ân Vũ run lên

Đồng thời Triệu Hàn cũng quăng đến ánh mắt...

Trừ chổ này, còn có chổ khác để đi... sao ?

Xác thực không có

" Đúng đấy, ngoại trừ chổ này, dì cũng không thể đi đâu" Bởi vì phía trước đã là con đường chết

Đông Ân Vũ cười không chút nào sầu khổ, không bằng nói là thẳng thắn, nàng thừa nhận mình cùng đường mạt lộ

" Như thế thì Đông A Di đâu cần đeo" Anna nói xong còn phất tay, nói: " Đeo chắc sẽ khó chịu lắm nhỉ?"

Đông Ân Vũ lắc đầu, cảm tạ Anna lo lắng cho nàng " Không sao, đeo lên người rất có cảm giác an toàn"

Lần đầu tiên, nàng cam nguyện đeo vòng cổ trói buộc tự do,giống như con chó bị Triệu Hàn dắt đi, không hề phản kháng....

Vòng cổ bằng bạc phản chiếu khuôn mặt tuyệt thế của triue, thanh lệ thoát tục, ánh mắt lại như hàn băng lãnh liệt.

" Thật sao?" Anna quay đầu nhìn Triệu Hàn rồi chỉ chỉ mình hỏi " Anna cũng phải đeo "

Thoáng chốc, Đông Ân Vũ sửng sờ, Triệu Hàn nhíu mày

" Không được, chỉ có Đông Ân Vũ mới có thể đeo" Triệu Hàn lắc đầu, đem sách bài tập đẩy ra phía trước, để Anna đem lực chú ý thả lại trên sách. Tình thú giữa người lớn, bé con như thế nào hiểu được?

" Lão sư bất công!" Anna bỉu môi, thấp giọng phản kháng

Đông Ân Vũ lúng túng gãi gãi đầu, quay người rời đi

oOo

Trời chạng vạng tối, sau khi Anna đã về nhà, Đông Ân Vũ ở nhà bếp rửa rau chuẩn bị nấu cơm.

Nàng mặc tạp dề đứng trước bồn rửa, vặn vòi nước, trong chậu ngập đầy rau quả, nàng chậm rãi cầm lên tinh tế tỉ mỉ rửa sạch, nghe tiếng bước chân quen thuộc đã đi vào phòng bếp, nhưng Đông Ân Vũ cũng không lên tiếng, càng không quay đầu, dường như quen thuộc, an tĩnh làm chuyện của mình

Bình thản...

Sống cùng Triệu Hàn tương đối bình thản

" Cảm giác an toàn là ý gì ? Triệu Hàn hai tay vòng trước ngực, dựa vào khung cửa chăm chú nhìn bóng lưng Đông Ân Vũ bận rộn, mở miệng nhàn nhạt nói. Nàng hỏi tự nhiên là cuộc đối thoại buổi chiều, Đông Ân Vũ nói không cần gỡ vòng cổ xuống, bởi vì có cảm giác an toàn sao ? Lúc ấy nàng chịu đựng không hỏi, nhưng điều này trọn vẹn ảnh hưởng tâm tình Triệu Hàn nửa ngày

Đông Ân Vũ khóa nước lại, cầm khăn mặt sạch lau lau tay nói: " Chó có vòng cổ chính là chó nhà, cho nên nói có cảm giác an toàn cũng không đủ, đúng không?" Một tiếng hỏi lại, tạo nên vô hạn mơ màng

" Em nịnh tôi vui sao ?" Triệu Hàn nhướn mày, ánh mắt vẫn lãnh liệt như cũ

Nàng không nhận tình của Đông Ân Vũ, thà ràng xem là lời nịnh nọt

Không ngờ Đông Ân Vũ đột nhiên xoay người, không chút do dự đi về phía Triệu Hàn, khoảng cách giữa hai người chỉ cách một bước, nàng nâng hai tay vừa rửa qua nước lạnh, bưng lấy gương mặt Triệu Hàn, nghiêng đầu đến gần hơn, khôn chút hoang mang ở trên môi đối phương lưu lại nụ hôn nhàn nhạt, vẻn vẹn như chuồn chuồn lướt nước, mập mờ mười phần.

Lấy lòng ? nịnh nọt? âm mưu?

Triệu Hàn có chút rủ mắt, hai tay vòng ngực không thay đổi, giống như vương giả, nhìn ái phi câu dẫn nàng....

" Như vậy, chị vui vẻ không?' Nhiệt khí thổi bên môi, Đông Ân Vũ thẳng lưng dán lên người Triệu Hàn, hai người dựa chung một chổ chặt chẽ

Cánh môi mỹ lệ giật giật, Triệu Hàn im ắng nói: " Không sai"

Không sai... là sao ?

Đông Ân Vũ cười kéo ra khoảng cách một chút, lòng bàn tay xoa xoa gương mặt tỉ mỉ của Triệu Hàn " Chị vui vẻ mà biểu lộ vậy sao ? nhưng mặt chị lúc đối xử với tiểu hài tử, cũng không có cứng nhắc như vậy" Ngẫu nhiên, Đông Ân Vũ nhìn Triệu Hàn cười qua, là xuất phát từ nội tâm ôn như mỉm cười, từ ái cũng là Đông Ân Vũ không dám tưởng tượng ra, Triệu Hàn là nữ nhân băng lãnh như vậy, thế mà có thể lộ ra nụ cười dịu dàng tựa như ánh rạng đông

Nhưng đối với nàng bộ dạng

Cao cao tại thượng sao ?

" Mỗi một hài tử đều là thiên sứ không bị ô nhiễm" Triệu Hàn nắm chặt bàn tay Đông Ân Vũ chuẩn bị rút đi, nói

Thiên sứ ?

Đông Ân Vũ bật cười

" Thật nhìn không ra chị có tình thương của người mẹ" Nàng cầm ngược tay Triệu Hàn, mười ngón đan xen " Kỳ thật, em cũng rất thích tiểu hài tử, mặc dù có khi ồn ào, rất phiền, rất đáng yêu, nhưng ít ra tiểu hài tử đủ thẳng thắn, không giống như người trưởng thành khó nắm bắt như vậy" Tâm bọn nhỏ óng ánh sáng long lanh không phải ngụy trang, là vui là ghét, liếc qua liền thấy ngay.

Lời này phải chăng nói cho Triệu Hàn nghe, Đông Ân Vũ cũng không có đầu mối...

" Nếu như em cũng sinh đứa bé..." Nửa ngày, Triệu Hàn buông mười ngón đan xen, ngay lúc Đông Ân Vũ nghĩ là mình được giải thoát thì phút chốc, Triệu Hàn đặt tay nàng ở trên tường " Tôi sẽ đem nó cột vào người em, giống như nuôi một con chó nhỏ "

Đông Ân Vũ lập tức nhíu mày

" Chị không phải mới nói mỗi hài tử đều là thiên sứ ?" Vì sao biến thành chó nhỏ rồi ?

" Không sai" bàn tay rảnh kia thò vào tạp dề đi vào trong áo của Đông Ân Vũ, đầu ngón tay từ eo chậm rãi đi lên " Nhưng do em sinh thì không phải, không là thiên sứ, chỉ là con chó nhỏ thôi" Ví von khó hiểu để Đông Ân Vũ có chút kinh ngạc, ánh mắt không tự chủ lại nhìn vào đôi môi đang nói chuyện của Triệu Hàn, lông mi run rẩy

Đây coi là cái gì ?

Nàng nên cảm tạ Triệu Hàn.." Hậu ái"?

" Đối với hài tử ra tay là phạm tội" Đông Ân Vũ chần chờ nửa ngày, quyết định đem lời trong lòng nói ra.

" Tôi sẽ không ra tay với hài tử, tôi chỉ ra tay với em" Triệu Hàn cắn vành tai Đông Ân Vũ, nói gằn từng chữ

Chỉ đối với Đông Ân Vũ ra tay, còn muốn cột hài tử của nàng lại sao ?

Nàng nhìn ánh mắt Triệu Hàn ngày càng mơ hồ, cũng không phải là thật mơ hồ không rõ, mà là nàng càng không hiểu được suy nghĩ của Triệu Hàn, là thích nàng sao ? Đông Ân Vũ cũng không cho rằng động cơ nàng giam bên người có nguyên nhân khác? Nàng cũng không ngốc đến nỗi cho rằng Triệu Hàn chỉ muốn nàng trả nợ

Khó giải

Lúc Triệu Hàn kéo quần Đông Ân Vũ, nàng đã không còn phỏng đoán.

Hơi thở trở nên nặng nề, đụng vào cực nóng, nhiệt độ cơ thể của Triệu Hàn chênh lệch lạnh, lại tiếp xúc với Đông Ân Vũ, dường như có cảm giác có thể thiêu đốt da thịt của nàng, mấy ngày ở chung, hai người có thể phóng túng ôm nhau, nhưng không nói lời ấm áp dư thừa nào, tựa như phát tiết, hung hăng đòi hỏi đối phương, làm sao đều khộng giống như...

" May mắn... chị không phải... đàn ông..." Đông Ân Vũ trèo trên vai Triệu Hàn, lúc ngón tay xuyên qua, nàng ở bên tai Triệu Hàn cười nhẹ " Bằng không... em khẳng định phải sinh... thật nhiều chó nhỏ..." Dựa vào số lần nhu cầu của Triệu Hàn, Đông Ân Vũ không biết bị giày vò đến bao lâu.

Nàng bất quá nói đùa, lại bị Triệu Hàn cắn vành tai

" Khoa học hiện đại bây giờ, để em sinh cho tôi mấy đứa cũng không thành vấn đề"

Đông Ân Vũ nhận ra Triệu Hàn nghiêm túc... nàng phát hiện mình đã nói sai rồi...

Nàng đành ngậm miệng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro