Chương 081: Nghe xong lại nghe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù Triệu Hàn " nuôi nhốt " Đông Ân Vũ rất an toàn, nhưng điều duy nhất khiến nàng phiền não chính là không có chút nào tiến triển...

Nhiệm vụ của nàng bị ngừng trệ, tháng này qua đi không có chút nào tiến bộ

Triệu Hàn cơ hồ không ra khỏi cửa, học sinh của nàng sẽ trực tiếp đến biệt thự học thêm, bình thường giao tế cũng rất ít, nhiều lắm là ra ngoài hai tiếng, ngoài ra còn có vòng đeo trên cổ Đông Ân Vũ, cũng là trở ngại cực lớn, một đêm nọ, Đông Ân Vũ tắm không cẩn thận kéo mấy lần, không nghĩ vòng cổ thế mà phát ra âm thanh cảnh báo, chưa đến một phút sau, Triệu Hàn đã đá văng cửa phòng tắm xuất hiện trước mặt nàng.

Lần đó, nàng bị Triệu Hàn " giáo huấn " trên giường cả đêm....

Bởi vậy không thể nào chạy trốn, nhất là lúc Triệu Hàn ở nhà

Vì thế Đông Ân Vũ đã từng tiêu cực trong vài đêm, nhưng sau đó nàng nghĩ thông suốt " Thuyền đến đầu cầu tự động thẳng"

Hôm nay, thuyền của nàng rốt cuộc thẳng

Sáng sớm hôm đó, lúc Đông Ân Vũ đang ở phòng khách lau cửa sổ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, nàng vô thức cùng Triệu Hàn nhìn nhau, nữ nhân mặc y phục thoải mái dễ chịu ngồi trên ghê sofa, thưởng thức trà nhài cùng đọc sách. Chuông cửa lần thứ hai vang lên, Đông Ân Vũ buông khăn lau đi về phía cửa ra vào, lúc nàng mở khóa sắt, kéo cửa ra trong nháy mắt, đập vào mặt nàng là một khuôn mặt lạ lẫm, nhưng lại giống như từng gặp qua

Là...

" Bằng ca?" Một đầu nhuộm vàng óng ánh rất dễ nhận ra, mặc áo sơ mi màu sắc lòe loẹt, còn mặc quần tay, nhìn phi thường quái dị. Bằng ca ở Ngô Đường phụ trách quản lý Tinh Toản, lúc Đông Ân Vũ vừa vào Tinh Toản từng tiếp xúc qua Bằng ca, đáng tiếc thời gian quen biết tương đối ngắn

" Là cô" Trong thoáng chốc, Bằng ca trừng lớn hai mắt, hoa hồng cầm trong tay suýt nữa rơi xuống đất...

Là nàng, Đông Ân Vũ.

Bằng ca đang nghĩ dắt cuốn họng mắng to, lại ý thức đang ở nhà Triệu Hàn nên nhịn xuống. Trong mắt của người Ngô Đường đều biết Bằng ca thích Triệu Hàn, đồng thời còn tích cực theo đuổi rất lâu, đáng tiếc băng sơn mỹ nhân không chút nào nể mặt, đừng nói tay còn chưa được nắm, ngay cả nụ cười cũng keo kiệt bố thí

" Mời vào" Đông Ân Vũ lui về sau một bước, biết Bằng ca đối với nàng nhịn không tức giận

Bằng ca trừng nàng vài lần, đè tất cả nghi vấn xuống cất bước đi thẳng vào phòng

Triệu Hàn trông thấy Bằng ca thì biểu tình vẫn như cũ, nàng giương mắt nhìn nam nhân, đưa tay rót trà nhài nhạt nói: " Đông Ân Vũ, cô đi quét dọn thư phòng đi" Nàng đuổi nàng đi thể hiện ý đồ khá rõ ràng, là muốn để Đông Ân Vũ tránh xa Ngô Đường, đối với lòng của nàng biết quá rõ ràng, bởi vậy nàng nghe lời lên lầu rời xa ánh mắt Triệu Hàn

Bằng ca nhìn Đông Ân Vũ rời đi mới ngồi xuống ghế sofa, đem hoa hồng đặt lên bàn thủy tinh, nguyên bản tâm tình rất tốt đều bị khuấy động " Nàng sao lại ở đây ?" Ngữ khí tràn ngập chán ghét " Nữ nhân kia không sạch sẽ, nàng cùng một chổ với Vĩnh Lạc, lại hoạt động cùng La Dạ, hồi trước còn gia nhập tập đoàn Hải Tiều... Cô lưu nàng ở đây rất nguy hiểm

Nói tóm lại, Bằng ca rất ghét Đông Ân Vũ.

Triệu Hàn nghe vậy, nhướn mày, đáy mắt bình thản làm người khác kinh hãi " Tôi tự biết tính toán"

Tự biết tính toán?

Bằng ca nắm chặt tay, không cách nào bỏ mặc không quan tâm " Không được, ngày mai tôi liều kêu đàn em đến đây canh giữ "

" Anh muốn giám thị tôi sao ?" Triệu Hàn giương mắt, vặn vẹo ý tứ Bằng ca.

Bằng ca lập tức sặc nước bọt " Khụ khụ.... tôi, tôi là lo lắng cho cô a, nữ nhân kia rất nguy hiểm!" Về phần nguy hiểm chổ nào, Bằng ca không nói ra được, tóm lại nàng từng quen biết Tề ca cùng Hán ca, nhưng hai người này đều chết oan chết uổng, dường như bị nguyền rủa, Đông Ân Vũ luôn xuất quỷ nhập thần...

Triệu Hàn lại lắc đầu, đặt tách trà xuống mặt bàn vang lên một tiếng " Đinh"

" Anh tìm tôi có chuyện gì?" Triệu Hàn vừa nói, ánh mắt thoáng liếc nhìn thang lầu, không có ai

Bằng ca nuốt xuống lời phản bác, hắn không yên lòng Đông Ân Vũ, nhưng sợ khiến Triệu Hàn không vui, hai người giằn co nửa ngày, Bằng ca mới thở dài thật sai, xem như thỏa hiệp nói: " Tôi hôm nay là đến mờ cô " Hắn vừa nói vừa móc trong túi ra một tờ vé tài " Đây là dạ tiệc từ thiện mà bằng hữu của tôi tổ chức, tôi muốn mời cô cùng tham gia, chiếc tàu này là từ nước ngoài mới nhập về, rất khó có cơ hội nhìn thấy "

Bằng ca nhỏe nụ cười tha thiết chân thành, gương mặt có chút phiếm hồng, giống như học sinh cấp hai mời nữ sinh mà lòng ngưỡng mộ đi xem phim...

Nhưng mà... nữ sinh lạnh lùng như băng.

Triệu Hàn liếc tờ vé tàu trên bàn, giương mắt nhìn về phía Bằng ca " Thiếu một vé"

" Thiếu một vé sao?" Bằng ca bị nàng hỏi không hiểu ý

" Nếu như không ai hầu hạ, tôi sẽ không đi ra ngoài, cho nên thiếu một vé" ngón tay Triệu Hàn thon dài đẩy vé tàu trở về trước mặt Bằng ca " Không có Đông Ân Vũ ở bên cạnh phục thị, tôi liền không có mặt, nếu anh hy vọng tôi đi, liền đem đến một vé nữa" Lần này nàng nói đủ rõ ràng, không có Đông Ân Vũ sẽ không có nàng....

Bằng ca lập tức kinh ngạc, ngay lúc Triệu Hàn chuẩn bị thu tay lại, nam nhân lại đẩy vé trở lại " Chờ, chờ chút !"

" Tôi biết, tôi sẽ đi lấy thêm một vé nữa, ba người cũng có thể đi!" Bằng ca nói đến nghiến răng nghiến lợi, hắn không nghĩ sự tình sẽ phát triển đến dạng này, tâm Triệu Hàn hắn đoán không được, không nghĩ đến lần này lại ra cho hắn một nan đề, nhưng nghĩ đến có thể ở trên tàu thân cận với nàng, Bằng ca cũng nhịn đau đáp ứng phương án ba người du lịch

" Cân nhắc " Triệu Hàn nhận lại vé tàu, lại không cho Bằng ca câu trả lời chính xác.

Nàng nói " cân nhắc " ....

Cái này khiến Bằng ca cảm thấy bị vỗ mặt khó chịu, nhưng nam nhân cũng không dám phát cáu, cuối cùng đành hậm hực rời đi.

Triệu Hàn ưu nhã nhấc chân trái, ánh mắt nhìn vé tàu trên mặt bàn, nhàn nhạt nói: " Em có thể xuống được rồi"

Âm lượng không lớn không nhỏ, nếu Đông Ân Vũ ngoan ngoãn đợi ở thư phòng quét dọn tuyệt đối sẽ không nghe được, nhưng nàng không có, nàng đứng ở thang lầu nghe lén cuộc đối thoại của hai người, Triệu Hàn biết nàng đang nghe trộm, Đông Ân Vũ cụng không tận lực tránh né. Nàng thong dong bước xuống lầu, dừng ở đầu cầu thang nhìn chằm chằm bên mặt Triệu Hàn.

" Chị kiểu vậy giống như đang khi dễ tiểu nam sinh ngây thơ vậy" Đông Ân Vũ che miệng cười khẽ

Trước mặt Triệu Hàn, Bằng ca Ngô Đường thành thiếu niên ngây thơ...

Đối với chuyện này, nữ nhân trước bàn trừng mắt nhìn, trên mặt không chút biểu tình

" Tôi chỉ là khiến người khác bối rối thôi" Triệu Hàn chỉ chỉ tách trà trống rỗng, ra hiệu cho Đông Ân Vũ châm trà

" Chị sao lại muốn mang em theo cùng?" Đông Ân Vũ tiến đến cầm ấm trà, lại chậm chạp không có hành động. Nàng cúi đầu nhìn nữ nhân, dù cho cao hơn Triệu Hàn rất nhiều, từ đầu đến cuối đánh không lại khí thế nữ nhân, bộ dáng ổn trọng ngồi trên ghế sofa, vận như cũ lãnh diễm cao ngạo.

Sợ nàng trốn sao ?

Đông Ân Vũ nheo mắt nhìn Triệu Hàn.

" Hắn có rắp tâm khác đối với tôi, cho nên tôi phải mang theo chó dữ, tránh cho hắn gây bất lợi cho tôi" Triệu Hàn thả sách trong tay, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế sofa, nàng nói Đông Ân Vũ là chó nhà, lúc này còn gọi là chó dữ...

" Chị làm sao có tự tin như thế, không sợ em bán đứng chị hả?" Triệu Hàn nói nàng là chó dữ, lại không nói nàng là chó dữ " trung thành". nếu như Bằng ca thật muốn đối với Triệu Hàn có ý xấu, nàng cũng không nắm chắc được sẽ cứu nàng đúng không ? Mà không phải là bỏ đá xuống giết? Phải biết nếu như Triệu Hàn không ở đó, nàng còn có thêm cơ hội đào tẩu

" Có gan thì em cứ thử một lần" Triệu Hàn giương mắt, đáy mắt nói không nên lời cảnh cáo nguy hiểm

Nếu Đông Ân Vũ có khả năng này, nàng có thể thử

" Bất quá cảnh cáo trước" Triệu Hàn bỗng nhiên cười lạnh " Nếu em có gan phản bội tôi, tốt nhất phải chắc chắn đừng để tôi bắt được, nếu không kết cuộc như thế nào tôi khó mà nói trước được, nhưng em phải có giác ngộ" Quy tắc liền bày ra, nếu ai dám vọng động, tốt nhất trước tiên phải đem hậu quả cân nhắc rõ ràng

Giác ngộ...

Đối với chuyện này, Đông Ân Vũ cười nhún vai, về phần trong lòng nghĩ cái gì, chỉ có nàng rõ ràng nhất.....

oOo

Đêm nay, Đông Ân Vũ sau khi tắm xong đi vào phòng, lại ngoài ý muốn trông thấy Triệu Hàn nằm trên giường của nàng.

Các nàng ở chung, nhưng lại ngủ ở khác phòng, đêm nay Triệu Hàn đột nhiên xuất hiện, đánh vỡ thời gian riêng tư của Đông Ân Vũ.

" Chị có chuyện muốn nói với em hả?" Đông Ân Vũ lau khô tóc, ngồi ở mép giường hỏi Triệu Hàn.

Nàng mặc áo ngủ mỏng manh nằm trên chăn bông, hai chân tuyết trắng giao nhau, lộ ra một mảnh lớn xuân quang không chút nào che chắn, đối với nam nhân không thể nghi ngờ chính là loại mê hoặc trí mạng, nhưng đối với Đông Ân Vũ lại không có chút nào tâm động. Nàng chỉ có cảm giác phiền toái buồn bực, nhưng không dám trực tiếp " đuổi " Triệu Hàn.

" Ngủ không được " Nàng trở mình nhìn về phía Đông Ân Vũ.

Nàng ý tứ rất rõ ràng, Triệu Hàn không ngủ được, muốn Đông Ân Vũ nghĩ biện pháp....

Thế là Đông Ân Vũ đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, sau đó không lâu nàng cầm cuốn truyện cổ tích quay về, nằm bên cạnh Triệu Hàn, tiện tay lật truyện cổ tích, đúng lúc là căn nhà bánh kẹo, cũng mặc kệ Triệu Hàn có thích hay không, dù sao Đông Ân Vũ chính là đọc, nàng cũng không đọc qua loa cho có, mà chính là đọc rất có tình cảm

Truyện cổ tích sau khi kết thúc, Triệu Hàn lại mở to hai mắt nhìn trần nhà

" Chị sao vẫn còn thức ? Lúc này tất cả hài tử đều ngủ hết rồi" Đông Ân Vũ cầm trong tay quyển sách, nhướn mày hỏi, không ngờ Triệu Hàn bỗng nhiên xoay người, một tay nắm bộ ngực Đông Ân Vũ, dùng sức vò mấy lần, tựa hồ không hài lòng với biểu hiện của Đông Ân Vũ

" Nếu như chị muốn uống sữa thì nói với em, không cần tự thể nghiệm" Đông Ân Vũ nhẹ nhàng kéo tay Triệu Hàn, đồng thời đạt được hưởng ứng " ừ " của giọng mũi

Đông Ân Vũ lại giúp Triệu Hàn pha một ly sữa nóng, sau đó nhìn nàng đem sữa uống sạch

Đêm nay Triệu Hàn có chút quái dị....

" Đêm nay chị ngủ ở đây sao?" Đông Ân Vũ tiếp nhận ly sữa không đặt ở tủ đầu giường, sau đó nằm xuống.

Nàng vừa chui vào trong chăn, Triệu Hàn liền tiến lên ôm nàng, chăm chú chia sẻ ấm áp.

Trên thân Triệu Hàn có mùi sữa nhàn nhạt, tựa như một đứa trẻ....

Ngay cả hành vi, cũng nũng nịu như thế....

" Kỹ thuật đọc truyện cổ tích của em " Triệu Hàn chôn trong cổ Đông Ân Vũ, thì thầm nói " Thật là nát"

Thật là nát...

Ba chữ rất thẳng thắn, lại không chọc giận được Đông Ân Vũ,

Nàng ở trong ngực Triệu Hàn, nghe nhịp tim nàng đập bình bịch... bình bịch...

" Chị không nói sớm, để em không đọc " Nàng nói chuyện có chút mỉm cười

Nàng không ngại bị chê bai, đọc nát thì coi là nát đi...

" Em nói dối đi, so với đọc truyện cổ tích còn dễ nghe hơn" Triệu Hàn tiến đến bên tai Đông Ân Vũ yêu cầu

Muốn nàng nói dối

Đông Ân Vũ minh bạch Triệu Hàn ám chỉ cái gì...

" Em thích chị" Ba chữ nói ra miệng, Đông Ân Vũ phát hiện nhịp tim Triệu Hàn vẫn vô cùng bình thường, đối với ba chữ này không chút nào phản ứng, vẫn như cũ bảo trì tiết tấu giống nhau, chuyện này thể hiện rõ, Triệu Hàn không có bất kỳ cảm tưởng gì, tự nhủ chỉ là nói dối, không có chút nào tâm động, không có chút nào cảm giác

Vậy thì vì sao cứ muốn nàng nói dối ?

Nếu biết là lời nói dối, cần gì phải nghe rồi lại muốn nghe ?

" Em thích chị, thích, rất thích " Đông Ân Vũ mấp máy môi, khôn ngừng nói với Triệu Hàn " Từ lúc gặp mặt liền thích chị, thích đến mỗi đêm đều nằm mơ..." Lời còn chưa nói xong, Triệu Hàn đã xoay người đem Đông Ân Vũ đặt dưới thân, đồng thời bàn tay che đi đôi môi mềm mại của nàng, ngăn cản nàng nói tiếp

Trong chốc lát, hai người đều lâm vào trầm mặc, tiếng hít thở của Triệu Hàn lại rõ ràng nhất....

" Tôi biết" Xuyên qua kính, Đông Ân Vũ nhìn thẳng vào bên trong Triệu Hàn, nàng cúi đầu xuống, cái trán hai người chạm vào nhau..

Triệu Hàn mở miệng còn nói thêm một lần " Tôi biết"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro