Chương 083: Đến chết cũng không đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Em muốn đi buổi đấu giá tối nay"

Có lẽ lần đầu tiên nói ra quá vội vàng, Đông Ân Vũ để tách cà phê xuống, đối mặt với Triệu Hàn sắc sảo nói rõ

Lần này mỗi câu mỗi chữ, rõ ràng, coi như Triệu Hàn giả ngu cũng khó khăn. Từ tối hôm qua nắm mục lục trong tay, Đông Ân Vũ biết mình không thể có mặt ở buổi đấu giá, có lẽ không biết sẽ có bước tiến nào nữa, nhưng nếu không đi, hành trình du thuyền trở nên vô ích

Triệu Hàn buông nĩa xuống, ưu nhã cầm khăn lau khóe miệng

Ngoài cửa sổ là biển cả xanh thẳm, ngẫu niên có đàn chim bay lướt qua bầu trời

Hòa bìn yên tĩnh

" Em chỉ muốn xem buổi đấu giá từ thiện trông như thế nào thôi" Đông Ân Vũ thấy Triệu Hàn không trả lời, liền tự tại rót cà phê nói:" Chị biết em không có cơ hội tiếp xúc những buổi như thế mà" Ở Ngô Đường chém chém giết giết, ở Hải Tiều tranh sáng tranh tối đấu đá, mà đi theo Triệu Hàn thì lại lạ thường...

" Rất bình thường" Triệu Hàn cơ hội tiếp nhận tâm tư Đông Ân Vũ, nói ra ba chữ này

Triệu Hàn chỉ buổi đấu giá từ thiện rất bình thường

Đông Ân Vũ cho rằng Triệu Hàn sống bình thường

" Chị không muốn em đi sao?" Vốn nên thất vọng, lại bởi vì tiểu tâm tư nên mỉm cười

Đông Ân Vũ giương mắt nhìn đối phương, Triệu Hàn đồng dạng từ sau mắt kính nhìn nàng

" Đi thì em cũng không có quyền đấu giá" Hội đấu giá bản chất là xuất tiền gọi giá, Đông Ân Vũ không có tiền cũng không có quyền, đi cũng chẳng có ích gì, nhưng đây là suy nghĩ của Triệu Hàn.

" Chỉ là đi xem thôi mà" Đông Ân Vũ nhún vai, biểu thị muốn mở mang tầm mắt

Nhưng mà trong đó, có mấy phần thực tình ? mấy phần nói dối ?

Đông Ân Vũ đế tách cà phê xuống, trong tay cầm thìa nhỏ chậm rãi khuất cà phê chưa uống xong, Triệu Hàn hai tay giao nhau, mặt không đổi dò xét nữ nhân đối diện, thời gian trôi qua, khách nhân dùng cơm càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại Triệu Hàn cùng Đông Ân Vũ ngồi lại

Thật lâu, Triệu Hàn mới mở miệng nói:" Em xem tôi là trung tâm ở mức độ nào?"

Đáp án không phải là có hay không, mà tính chất câu hỏi yêu cầu phải uyển chuyển...

Đông Ân Vũ nhíu nhẹ lông mày, đặt ở trung tâm ở mức độ nào sao ?

Mười phần trăm ? Hai mươi? sáu mươi...?

Nghĩ đi nghĩ lại, Đông Ân Vũ cười ra tiếng.

" Em nguyện ý vì tôi mà hy sinh mạng sống không?" Triệu Hàn vừa nói vừa đưa tay vượt qua bàn, đầu ngón tay chạm vào cái vòng trên cổ Đông Ân Vũ, là nàng tự tay giúp nàng đeo lên như một dạng ước thúc, biểu tượng mất đi tự do, là vật chỉ thuộc về mình

Hy sinh tính mệnh...

Đó chính là trăm phần trăm....

Triệu Hàn muốn đạt đến loại trình độ này sao ?

" Em thiếu chị sáu trăm vạn, đoán chừng cả đời này là chó của chị rồi" Đông Ân Vũ dừng lại cử động đang khuấy cà phê, nàng có chút nghiêng đầu để tránh xa ngón tay của Triệu Hàn trên cổ. Cùng nó đối với Triệu Hàn nịnh nọt, không bằng để nàng hiểu rõ, vô luận mình đối với nàng trung thành hay không, lực ước thúc trên cổ đều có tồn tại

Đông Ân Vũ không còn lựa chọn nào khác...

Triệu Hàn thu tay lại, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt Đông Ân Vũ " Đây là câu trả lời chắc chắn của em ?"

Đây là câu trả lời thuyết phục của nàng, vô luận nàng muốn nói cái gì, thì đây là sự thật

" Nếu như một mạng có thể đổi được tự do, thì em chấp nhận" Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, nàng cười đến thoải mái

Nàng xem lời nói là đùa cợt hay là nghiêm túc, ngay cả Triệu Hàn cũng nghe không hiểu

Trải qua một phen trầm tư, Triệu Hàn một tay chống bàn ưu nhã đứng dậy

Trước khi đi, nàng quay đầu nhẹ nói: " Đêm nay, em lấy thân phận vệ sĩ của tôi có mặt ở buổi đấu giá"

oOo

Trong đêm, giữa biển đen tăm tối có một chiếc du thuyền màu sắc rực rỡ tô điểm cho màu mực loang lổ

Buổi sáng tranh thủ qua, Đông Ân Vũ thành công tiến vào hội trường, nàng lấy thân phận vệ sĩ của Triệu Hàn đi bên người nàng, mặc trên người tây trang màu đen, đồng thời buộc tóc đuôi ngựa, cũng như đeo kính đen đặc trưng của vệ sĩ, cùng Triệu Hàn đứng cùng một chổ, khí thế từ hai người phát ra cơ hồ khiến các khách quý khác trong hội trường cũng không dám chủ động đến gần

Hội đấu giá so với Đông Ân Vũ nghĩ đơn sơ hơn nhiều, vốn cho rằng sẽ cỡ nào vàng son lộng lẫy, không nghĩ đến chỉ là một buổi yến hội bình thường, so với những buổi tiệc nàng từng tham dự kém cỏi hơn nhiều, điều này khiến Đông Ân Vũ không thú vị hừ một tiếng, nghĩ thầm cũng bất quá như thế thôi. Lúc nàng đưa mắt đảo qua các vị khách trong phiên đấu giá, càng thêm nhàm chán ngáp một cái, tất cả đều là thương nhân một màu, chỉ sợ hắc đạo trà trộn chỉ có Bằng ca với Triệu Hàn....

" Nàng sao cũng đến vậy?" Theo tiết tấu nhạc trong hội trường, Bằng ca bước nhẹ nhàng đi đến trước mặt Triệu Hàn, lại nhìn thấy Đông Ân Vũ phía sau lập tức tỏ ra chán ghét

Hai người đứng gần thật ngứa mắt, sớm đã thật sự công khai

" Vệ sĩ" Vì có mặt vào dạ tiệc này, Triệu Hàn cũng rất lễ phép mặc trang phục dạ hội ưu nhã, chất liệu tơ màu đen ôm dáng, tóc dài vén một bên lộ ra phần gáy tuyết trắng, đáng tiếc khí chất nghiêm túc lại giống như lão sư nghiêm khắc, để những nhân sĩ muốn đến bắt chuyện đều e ngại ba phần

Lời nói lạnh lùng, tuyên bố lý do Đông Ân Vũ xuất hiện ở đây, cũng ngăn cho Bằng ca tiếp tục truy hỏi lý do nàng xuất hiện

Tiệc rượu mở màn tương đối bình thản, Đông Ân Vũ thân là vệ sĩ, nhất định phải thời thời khắc khắc đi theo Triệu Hàn, nhưng nàng phát hiện Triệu Hàn rất quái gở, trừ mấy lão bản trong giới kinh doanh do Bằng ca giới thiệu, Triệu Hàn cơ hồ đều đứng cạnh cửa sổ, không rót rượu champagne uống thì nhìn xa xa ra ngoài cửa sổ đen tuyền, hiển nhiên không hề có chút sức lực nào, cho đến khi ánh đèn tối dần, người chủ trì lên bục mời khách quý ổn định chổ ngồi, buổi đấu giá mới thật sự chính thức bắt đầu

" Đầu tiên, rất cảm tạ các vị tiên sinh cùng nữ sĩ tham dự buổi đấu giá từ thiện, để bắt đầu chương trình, xin giới tiệu người chỉ trì...." tiếng micro vang vọng đột nhiên to lên, Đông Ân Vũ nghe đến có chút đau đầu, nàng hai tay đặt sau lưng thẳng tắp, chỉ cách Triệu Hàn một bước, từ trên nhìn xuống vừa vặn có thể trông thấy bông tai của nàng, vành tai mượt mà đeo đôi bông tai hình thoi, đính trên đó là viên bảo thạch màu lam giống như Triệu Hàn lãnh liệt

Giống như ngày đông giá rét có mưa nhỏ, tí tách tí tách, gió nhẹ thổi đến khiến người lạnh lẽo khó mà phòng bị

" Dạng này chắc hẳn em không xa lạ gì" Triệu Hàn đưa tay kéo Đông Ân Vũ, để nàng đứng cạnh mình, không phải là đứng sau lưng

" Không có xa lạ" Đông Ân Vũ nhẹ nhàng rút bàn tay bị Triệu Hàn nắm chặt, nhàn nhạt đáp lại " Nhưng em không thích "

Một câu không thích, lại khiến Triệu Hàn khinh thường hừ lạnh, dường như đang cười nàng nói dối

Đối với chuyện này Đông Ân Vũ không phủ nhận, nàng nói dối, mà nói không có chút nào đáng tin

Buổi đấu giá đang diễn ra, tiết tấu chậm lạ thường, hội trường trầm muộn ngẫu nhiên có thể nghe tiếng ho khan, hoặc là tiếng khách quý nói chuyện nho nhỏ với nhau, trên trên sân khấu, một kiện lại một kiện vật phẩm đang được đấu giá, người đấu giá không nhiều, bởi vì hàng được quyên tặng đều không có sức hấp dẫn, cho đến khi nữ lang mặc sáo trang đẩy trụ pha lê lên sân khấu, hội trường mới bắt đầu trở nên thân thiện

" Tiếp theo là tác phẩm của Lam Tư tiên sinh cung cấp, dây chuyền khảm ngọc xanh nữ hoàng, Nước mắt hải thần" Theo đèn chiếu vào, bên trong trụ thủy tinh chính là hình ảnh viên đá ngọc xanh phát ra tia sáng hoa mỹ lấp lánh, vầng sáng lấp lóe chói lọi sắc thái như trong truyện cổ tích, mê người lại cao nhã, giống như một đóa hồng xanh, lại như là nước mắt thống khổ.

" Năm mươi vạn, xin mời đấu giá" Người chủ trì đánh gỗ mộc, đã không có ít quý phụ giơ tay

Ngắn ngủi ba mươi giây, giá cả đã thét đến chín mươi vạn...

" Một trăm hai mươi vạn" Giọng nam bất ngờ chen giữa tiếng nói của các quý phụ

Triệu Hàn cùng Đông Ân Vũ hướng mắt nhìn lại, Bằng ca đang chậm rãi buông tay trái xuống

Bằng ca ra giá, một trăm hai mươi vạn

" Triệu lão sư, chị có biết câu chuyện của nước mắt Hải Thần không?" Đông Ân Vũ gục đầu chậm rãi hỏi, đồng thời cùng Triệu Hàn bốn mắt giao nhau, lúc lên lúc xuống, không chút nào ảnh hưởng đến khí thế nữ nhân

Dù cho ở hạ vị, nữ vương vẫn là nữ vương..

" Em nhớ được trên bản giới thiệu ghi vắn tắt. nước mắt Hải Thần chính là công tước đang chinh chiến ngoài mặt trận tặng cho nữ hoàng yêu dấu, biểu tượng chính là đến chết cũng không thay đổi, dù cho địa vị khác nhau, cũng sẽ bảo vệ tình yêu không được mọi người chấp nhận, đến vĩnh viễn" Lãng mạn cũng tốt, châu báu đắt đỏ kết hợp với câu chuyện, vĩnh viễn có thể khiến nam nữ lâm vài tình yêu cuồng nhiệt mù quáng

Yêu đến chết cũng không thay đổi sao ?

Cỡ nào hư ảo

Triệu Hàn ánh mắt đạm mạc, từ trên mặt Đông Ân Vũ dời về phía nam sĩ bên cạnh

Một bên là đường thẳng, một bên là đường cong...

Bằng ca hay Đông Ân Vũ...

" Một trăm năm mươi vạn" Thoáng chốc, Đông Ân Vũ đưa tay gọi giá

Lập tức khiến hội trường huyên náo, một trăm năm mươi vạn là cái giá cao nhất được gọi cho đến tận bây giờ

" Cô có tiền sao?" quý phụ xung quanh nghị luận ầm ĩ so sánh, Triệu Hàn thái độ tỉnh táo quả thực tựa như không thèm đếm xỉa, hai tay nàng đặt trên đùi, không nhìn Đông Ân Vũ, nhưng lời này hiển nhiên đang hỏi nàng

Đừng quên, Đông Ân Vũ còn thiếu Triệu Hàn sáu trăm vạn....

" Bằng ca đã ra giá, tôi cũng phải đối với chủ nhân biểu đạt tâm ý" Đông Ân Vũ có chút nhết miệng

Tiền ?

Nàng không có, nhưng nàng có kim chủ là Triệu Hàn.

Lại thêm một câu vừa rồi " Yêu đến chết cũng không thay đổi, cùng với " Đối vớ chủ nhân biểu đạt tâm ý" dù sao cũng nên tính là lấy lòng nàng.

" Một trăm sáu mươi vạn" Lần này lại là Triệu Hàn gọi giá

Thoáng chốc bầu không khí trong hội trường tựa hồ như lửa nóng, không ít khách quý nhao nhao tìm kiếm vị trí người gọi giá, đồng thời Bằng ca cũng cảm thấy kinh ngạc.

" Triệu lão sư ?" Nam nhân chỉ cách Đông Ân Vũ một bước ngắn ngủi, hắn mặc âu phục thẳng thớm,keo xịt tóc bóng loáng ở dưới ánh đèn nhìn rất buồn nôn, lại thêm âu phục đẹp đẽ không hài hòa, làm cho phẩm vị của nam nhân này trong nháy mắt bị âm điểm

" Bảo thạch cùng chó của ta xứng với nhau " Không nhẹ không nặng liếc, thấy Bằng ca sửng sốt

Triệu Hàn nói Đông Ân Vũ là chó

Bảo Thạch này vì Đông Ân Vũ mà gọi giá....

" Một trăm sáu mươi vạn! có vị khách quý gọi một trăm sáu mươi vạn, vô cùng cảm tạ! còn quý khách nào muốn tiếp tục đấu giá không?" Người chủ trì đứng trên sân khấu tương đối kích động, tay cầm micro, mắt đảo khắp hội trường, bên tai chỉ còn tiếng trò chuyện huyên náo, chậm chạp không thấy những khách nhân khác gọi giá

" Triệu lão sư, cô...." Bằng ca không hiểu, hắn hoàn toàn không hiểu ý tứ của Triệu Hàn.

Đối với một nữ nhân, một nữ nhân sát hại đại ca Ngô Đường, một nữ nhân gia nhập tập đoàn Hải Tiều, một nữ nhân dơ bẩn thấp hèn...

Sao lại để bụng như thế ?

" Một trăm sáu mươi vạn lần thứ nhất!" Búa gỗ trùng điệp đánh xuống

Bằng ca há miệng, muốn nói lại thôi

" Một trăm sáu mươi vạn lần thứ hai!" Búa gỗ một lần nữa lại gõ xuống

Đông Ân Vũ mí mắt hơi run rẩy

" Một trăm sáu mươi vạn lần thứ ba!"

Nước mắt Hải Thần, yêu đến chết cũng không thay đổi...

Mắt thấy búa gỗ chuẩn bị rơi xuống bàn đen, thân thuyền thoáng chốc lay động kịch liệt, dường như thuyền va phải vào bờ vô cùng mạnh mẽ, người chủ trì mất trọng tâm bất ổn té xuống sân khấu, bốn phía vang lên tiếng thét lớn chói tai, đồng thời ánh đèn lấp lóe, rượu đổ tung tóe. Hết thảy xảy ra quá đột ngột, Triệu Hàn nắm chặt tay vịn ghế mới không ngã sấp xuống, về phần Đông Ân Vũ lưng tựa tường nên mới ổn định bước chân, hai người nhìn nhau vài lần, bóng đèn thoáng chốc nổ tung, toàn hội trường chìm vào bóng tối

Tiếng thét vang lên bốn phía, toàn hội trường hoàn toàn mất khống chế

" Đáng chết!" Bằng ca từ dưới đất chật vật đứng lên, làm bộ xông ra ngoài " Tôi đi xem bên ngoài xảy ra chuyện gì!"

Vừa dứt lời, cửa lớn hội trưởng " rầm" một tiếng mở ra đá văng người đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro