Chương 084: Vô câu vô thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mảnh gỗ phiêu tán rơi rụng trong nháy mắt, Đông Ân Vũ mượn ánh trắng xuyên vào nhìn thấy ngoài cửa có một đám khách không mời mà đến....

" Tất cả đi vào một góc! Nhanh chân một chút! cái bọn giàu có khốn khiếp này!" Tiếng nói thô lỗ cùng trang phục thổ phỉ, nghiễm nhiên chính là hải tặc thường xuất hiện trong phim ảnh. Sáu tên đầu đội nón đen cầm súng dài liên thanh, đối với nhóm khách quý gào thét nhục mạ, không đến hai phút đồng hồ đã đem tất cả mọi người đuổi vào một góc....

Đông Ân Vũ nghe lời quỳ bên chân Triệu Hàn, nàng không chút nào khẩn trương, cũng không lo lắng, ngược lại phát hiện Triệu Hàn trấn định như nàng, so với các nữ sĩ la khóc xung quanh, Triệu Hàn biểu hiện hoàn toàn không giống như người bị cưỡng ép, điều này khiến Đông Ân Vũ nhết lên nụ cười nhẹ không đúng lúc, Triệu Hàn quả nhiên có gan lượng.

" Tất cả im miệng! Nói các ngươi im miệng! một đám heo mẹ!" tên nam tử đứng trong đám quý khách không kiên nhẫn mắng to, đồng thời đá văng nữ nhân tròn trĩnh kêu khóc bên cạnh, sau đó kéo chốt tạo nên âm thanh " phanh " một tiếng bắn chỉ thiên lên trần nhà, thoáng chốc hội trường lâm vào im lặng đến ngạt thở, tất cả mọi người không dám vọng động hoặc ngỗ nghịch.

Bọn hắn có súng

Đám hải tặc này có vũ khí....

" Cầm đi " Tên nam tử lấy ra bao to, đối với đồng bọn trao đổi ánh mắt

Chỉ thấy hai người nhìn nhau, nam nhân sau khi tiếp nhận túi liền nạp đạn lên nòng " rắc rắc" hai tiếng khiến mọi người rùng mình " Nghe đây! tao sẽ đi từ đây qua, chúng mày liền đem tư trang đắt tiền bỏ vào trong túi, nếu như không nghe lời liền chờ ăn đạn đi! Đừng có nghĩ lừa gạt biết chưa!"

Sau đó tên nam nhân giống như hắn nói, từ bên trái chậm rãi đi đến. Mỗi khi nam nhân đi qua một vị khách quý, nam hay nữ đều sẽ cung kính đem đồ trang sức có giá trị bỏ vào bao, giống như tên nam nhân là vị thần cao quý, sự xuất hiện của hắn là khoan thứ, tất cả tín đồ đều lấy ra cống phẩm ít ỏi dâng lên bày tỏ sự cảm niệm cùng trung thành....

Có lẽ nam nhân thật sự là vị thần...

Vị thần điều khiển sinh tử của bọn người ngu xuẩn....

" Uy! Mày di chuyển nhẹ nhàng một chút! những thứ này đều rất đáng tiền! Đừng có làm bể!" Ngay lúc nam nhân đi gần đến, phương xa truyền đến tiếng mắng chửi, nguyên lai còn năm tên nữa đang chuyển vật phẩm đấu giá trên thuyền, bao gồm cả vật đang được đấu giá nước mắt Hải Thần. Xem ra chiếc du thuyền này bị để mắt đến không phải là trùng hợp, bọn hắn có mang theo vũ khí cho thấy đều đã chuẩn bị trước

" Nhìn cái gì! tao móc mắt mày bây giờ!" Đông Ân Vũ lấy lại tinh thần, theo hướng âm thanh nhìn lại

Bao đã đưa trước mặt Bằng ca, nam nhân chậm chạp không có động tĩnh, hắn trừng lớn hai mắt nhìn tên nam nhân, làm vô hình chống cự

" Sách!" Cho đến khi nòng súng chỉa thẳng lên trán, Bằng ca mới gỡ đồng hồ xuống ném vào túi...

Anh hùng nhất thời, sẽ phải trả giá bằng tính mệnh, Bằng ca sẽ không làm anh hùng với những loại người này....

Đông Ân Vũ mấp máy bờ môi khô ráo, gió biển thuận theo khe cửa thổi vào đại sảnh tăm tối

Đến, trong lòng nàng thì thầm.

Nam nhân dời nòng súng, đem bao để trước mặt Triệu Hàn.

" Đến giờ rồi, đi thôi!" Ngay lúc Triệu Hàn đem vòng tai ném vào trong túi, ngoài cửa chạy vào một tên thô tráng

Tất cả đồ vật đáng tiền đều sớm bị bọn chúng dọn đi, đợi làm thịt dê béo, trang sức trên người bất quá chỉ là điểm tâm ngọt

" Hiểu rồi!" Nam nhân nháy mắt đóng túi lại để lên vai, trong phút chốc đang siết túi vải lại cùng Triệu Hàn bốn mắt giao nhau, nguyên bản nam nhân định rời đi, thoáng chốc cải biến tâm ý. Lạnh lùng thoáng nhìn, đủ để cải biến toàn cục, chỉ thấy nam nhân cất súng dài, ngược lại rút ra súng ngắn nhắm vào Triệu Hàn.

" Đứng lên!" Họng súng chỉ vào, nam nhân ra lệnh cho Triệu Hàn phối hợp " Ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không cần mạng của cô" Nhết miệng cười không chút hảo ý, mạng không cần, nhưng sợ là không thể bảo đảm được. Đông Ân Vũ ngồi quỳ bên cạnh, nhìn Triệu Hàn đứng dậy, hoàn toàn phối hợp với tên nam nhân

Cướp bóc, con tin...

Triệu Hàn thành vật hy sinh sao ?

Đông Ân Vũ giương mắt nhìn về phía nàng, nàng vẫn như cũ không chút nào sợ hãi

" Đi mau! còn lề mề gì !" Ngoài cửa truyền vào tiếng thúc giục, nam nhân tùy ý đáp lại một câu

Đi...

Muốn đi...

Nuốt nước miếng xuống, Đông Ân Vũ chậm rãi đứng lên.

" Ngồi xuống! bảo mày ngồi xuống!" Nam nhân thấy Đông Ân Vũ đứng dậy, súng ngắn lập tức chỉa về phía nàng gào thét

Dù cho bị nòng súng chỉa thẳng vào, Đông Ân Vũ cũng không chút nào né tránh, trong mắt nàng chỉ có Triệu Hàn, còn lại đều là rác rưởi.

" Em bất quá chỉ như thế" Triệu Hàn nheo mắt, khóe miệng nhỏe lên đường cong quỷ dị, giống như chế giễu, giống như hài lòng " So với tự do, em càng thích bị tôi khóa lại đúng không ?" Không cần cứu viện, không cần gánh vác chức trách vệ sĩ, Đông Ân Vũ là chó của nàng, bị tước đoạt tự do, chỉ có thể là chó nhốt trong nhà

Ngoài ý muốn, Triệu Hàn rất hài lòng

Không đứng lên, Đông Ân Vũ nguyện ý lưu ở bên người nàng

Rất tốt

Phi thường tốt

" Cô sai rồi" Vững vàng, Đông Ân Vũ phản bác Triệu Hàn,

Ba chữ dễ như trở bàn tay để Triệu Hàn nhíu mày, Đông Ân Vũ nói đến rõ ràng, thậm chí trong giọng nói có chút ý cười.

" Câm miệng! mày ! đến!" Nam nhân nôn nóng rống lên vài tiếng, thuận tay muốn kéo cánh tay Triệu Hàn, không ngờ bị tránh thoát

" Tôi từng nói qua, một mạng đổi tự do là tôi tìm được" Đông Ân Vũ cười đến tự tại, dường như trong phút chốc nàng sẽ phá lồng mà bay về phía chân trời xanh thẳm, vô câu vô thúc. Triệu Hàn nhết môi, ánh mắt từ vòng cổ dời đến đôi mắt đang mỉm cười, tự tin như vậy, thế thì...

Không muốn sống

" Tôi không phải chó của cô" Đông Ân Vũ lắc đầu, khẩu hình âm thầm nói

Không phải chó của cô, mãi mãi cũng không phải.

Con ngươi Triệu Hàn co rụt lại, không nghĩ đến Đông Ân Vũ mặc kệ nam nhân kia dùng vũ lực uy hiếp, thoáng chốc phóng tới cánh cửa nửa mở, hết thảy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nam nhân chưa kịp hoàn hồn, Đông Ân Vũ đã rời khỏi tầm mắt. Nam nhân trong hội trường trợn mắt há mồm, nữ nhân đều thốt lên tiếng kêu quái dị, tràng diện hoàn toàn mất khống chế, chỉ có Triệu Hàn đứng tại chổ, lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía cửa

" Dừng lại ! Đáng chết!" Nam nhân vừa mới dứt lời, ngoài cửa tối đen vang lên ba tiếng súng

Rầm ! Rầm ! Rầm!

Là cát ? là hung ?

Triệu Hàn sau khi bình tĩnh lại, lập tức đi theo sau lưng nam nhân chạy ra boong tàu. Gió biển cuồng loạn gào rít, đem tóc dài Triệu Hàn thổi lộn xộn cuốn bay , ánh mắt nữ nhân mơ hồ, chỉ thấy trên boong tàu u ám, ba luồng ánh sáng từ đèn pin chiếu rọi vết máu dính đầy sàn tàu, theo vết máu hướng về phía trước, Triệu Hàn nhìn thấy quần đen tây trang, cùng một chiếc giày cao gót, sau đó là...

Đông Ân Vũ nằm lăn

" Đến cùng đang làm cái gì thế!" Ba nam nhân trên boong tàu cầm đèn pin gào thét

Nam nhân đuổi theo thấy nữ nhân nằm lăn trên đất, lau mồ hôi lạnh nói: " Đáng ghét! Thật gây phiền phức cho tao!"

" Đem nữ nhân này mang đi! Hết thời gian rồi!" Nam nhân đứng ở lan can bỗng nhiên phức tay, ra hiệu bọn đàn em đuổi theo

Mấy nam nhân nghe vậy, nhao nhao dựng Đông Ân Vũ ngã trên đất, làm bộ đem nàng đẩy ra khỏi biển. Đèn pin chiếu rọi, chỉ thấy nàng trên đùi bị đạn bắn, máu đỏ sẫm thấm ướt mắt cá chân, nhưng trên mặt nàng không chút biểu tình, dường như thụ thương không phải là nàng, khóe miệng cười yếu ớt

" Đứng lại, dừng lại!" Ngay lúc bọn cướp biển chuẩn bị rời đi, hai tên phú thương đột nhiên cầm súng đứng ở cạnh cửa

Hai tay run rẩy, trung khí không đủ...

Sính cường, tuyệt đối là sính cường!

" Chờ một chút! trên tay bọn chúng có con tin! mấy anh muốn giết cô gái kia sao!" Thiếu phụ bỗng nhiên xông lên kéo tay phú thương,. Quần chúng xung quanh tất cả đều bị dọa sợ, mấy nam nhân nghĩ bước lên ngăn cản tình trạng bạo lực, lại sợ bọn cướp biển chưa đi, không dám hành động thiếu suy nghĩ, đừng nói đến chuyện giải cứu con tin

" Đừng để bọn chúng chạy! tiền của tôi đều ở đó hết!" Quần chúng bỗng nhiên phân ra hai nhóm, trong đó một bên lo lắng an nguy của con tin, một bên thì chỉ quan tâm tiền tài giá trị. Ngắn ngủi ba mươi giây, hai phe xông vào đánh nhau, nam nhân mặc tây trang không để ý hình tượng xông vào đánh đối phương tàn bạo, nữ nhân càng khóc la nhòe cả lớp trang điểm, trành diện vô cùng thê thảm

" Đi ! Thời gian không kịp!" Nam nhân kéo Đông Ân Vũ bỗng nhiên hô lên

Nháy mắt rơi xuống, Đông Ân Vũ trông thấy Bằng ca nắm chặt tay Triệu Hàn.

Động tác dường như quay chậm, nàng rõ ràng nhìn thấy thần sắc Bằng ca, khóe mắt hiện lên khiêu khích, nhết miệng cười đắc ý, nắm tay biểu thị quyền chiếm hữu, hắn đã đạt được mục đích, diệt trừ cái gai trong mắt còn có thể ôm mỹ nhân trở về. Nhưng mà, Triệu Hàn phản ứng thế nào Đông Ân Vũ không rõ, nàng tỉnh táo, nàng thỏa hiệp, mặt nàng không có biểu hiện...

Tính là gì ?

Đến tột cùng lúc nàng trông thấy Đông Ân Vũ té xuống, có dạng tâm tình gì ?

Đông Ân Vũ không thể đọc được

Nhưng, một viên đạn đổi lấy tự do, đã đủ

Bị trùng điệp quăng quật trên sàn tàu, Đông Ân Vũ một trận không thể thở nổi, hai mắt nàng mông lung, phát hiện mình bị nam tử đẩy xuống lan can, đỗ bên cạnh du thuyền chính là thuyền hàng, quy mô không lớn, thân thuyền nhẹ nhàng có thể chạy nhanh. Đông Ân Vũ thở chậm, nam nhân bên người liền kéo cổ áo nàng kéo đi, ném nàng vào trong khoang thuyền chứa tạp vật

Ván gỗ trong nháy mắt đóng lại, tuyên cáo nàng chính thức cắt đứt quan hệ với Triệu Hàn....

" Chạy về phía tây! Địa điểm giao dịch có trả lời chưa?" Ngoài cửa tiếng ồn ào đứt quãng, xen lẫn tiếng động cơ vang lên ầm ĩ. Đông Ân Vũ dựa vào cánh cửa, chăm chú lắng nghe , chỉ có thể nghe ra những từ chửi mắng " Một đám ăn hại! nhanh mau liên lạc đối phương! thuyền chở tang vật cũng không sợ bị chặn!"

Ngoài cửa tiếng kêu gào ầm ĩ, Đông Ân Vũ bình chân như vại

Nàng cởi áo khoác, đem tay áo xé rách trói chặt vết thương đang chảy máu không ngừng

Đạn mạc dù không có chạm vào xương, nhưng cũng đủ khiến nàng ăn đau đớn, Đông Ân Vũ trên trán toát mồ hôi lạnh, tận sức ổn định hơi thở, đồng thời còn phải đề cao cảnh giác. Nàng mặc dù thoát khỏi ma chưởng của Triệu Hàn, nhưng lại lên thuyền giặc, nghĩ đến chuyện này, Đông Ân Vũ bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, cơ bắp bị thương khiến cho nàng hít thở khó khăn

Sống không bằng chết...

" Tại sao phải bắt người! nếu chết sẽ rất phiền phức!" Ngoài cửa tiếng bước chân dần đến gần, nghe giống như tiếng giày giẫm lên gỗ mục, kẽo cà kẽo kẹt khá là chói tai

" Phiền phức cái gì ? Chết liền ném xuống biển, còn sợ bị Tuần biển tìm thấy hay sao ? sớm đã nằm trong bụng cá mập" tiếng nói khác âm hưởng cao vút, giống như vừa nói vừa nhai cái gì đó

Đông Ân Vũ ngưng thở, hai mắt díp lại cơ hồi cố gắng giữ cho cơ thể ngừng yếu đi

" Bất quá chết thật đáng tiếc, nhìn dáng dấp con kia cũng không tệ, không bằng..."

Tiếng bước chân dừng lại, Đông Ân Vũ nghe thấy tiếng cười quỷ dị

" Chơi xong thì ném đi được không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro