Chương 097: Xâm nhập ổ cướp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình an vô sự hai tháng sau, hàng bị cướp mất

Thời tiết có chút âm u, trong không khí ẩm ướt xen lẫn mùi mưa, gió nhẹ lướt qua mặt thậm chí có chút dinh dính, khiến cho nàng ngồi trên ghế trong xe phải kéo cửa xe chậm rãi đóng lại, không có tiếng gió, bầu không khí trong xe trở nên ngưng trọng, ghế sau có hai nữ nhân, theo thứ tự là Quản lý tập đoàn Hải Tiểu, Hoắc Ngải, cùng cộng sự của nàng Đông Ân Vũ.

Đông Ân Vũ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ kính quả nhiên phủ lên một tầng hơi nước

Trời mưa...

Nhớ lại, chuyện đột nhiên xảy ra

Nửa tháng trước, hai thùng vũ khí của Hải Tiều chuẩn bị bán cho Ngô Đường, dựa theo quá trình đã ký kết trong hợp đồng, vũ khí từ nước ngoài sẽ xuất phát từ bến cảng, thuyền hàng đang vận chuyện thì có người chặn lại, giao dịch bắt buộc gián đoạn, tin tức đối phương đưa ra uy hiếp, vụ này là kẻ cướp cố ý nhắm vào Hải Tiều, đồng thời đối với Ngô Đường thể hiện bất mãn kịch liệt

Phần tử cướp hàng, chính là bọn cướp từng hợp tác dài lâu với Ngô Đường

" Ngừng xe ở đây" Thanh âm Hoắc Ngải khà khàn kéo Đông Ân Vũ trở về hiện thực

Nàng phát hiện ngoài cửa sổ không còn cảnh trí đơn điệu, mà là nơi rực rỡ náo nhiệt, mặc dù trời có mưa phùn, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến du khách tham quan, ánh đèn neong lấp lóe chiếu sáng cả con đường, trước mắt nam nam nữ nữ cười đến dối trá nhưng lại mỏi mệt. Hoắc Ngải để lái xe ngừng ở vệ đường, tự mình đẩy cửa xuống xe, Đông Ân Vũ thấy thế cũng đi theo

Các nàng hôm nay là đến Ngô Đường nghĩ cách cứu viện

Vòng qua hai căn nhà đi xuyên qua tiệm quần áo, đến một bậc thang lầu lớn đập vào mắt, Hoắc Ngải quen thuộc đi vào, Đông Ân Vũ hơi nhíu mày do dự một giây, tùy ý đuổi theo. Chỉ thấy bên trong thang lầu như cũ nát sắp sập, đến lầu hai lại là một quán cà phê theo phong cách cổ điển Anh Quốc

Nói là quán cà phê cũng không đúng, dù sao người giữ cửa là hai tráng hán mặt mũi bậm trợn, rất giống vệ sĩ trong phim

" Hoắc Ngải " nàng đứng phía trước báo danh, sau đó chỉ về phía sau " Đông Ân Vũ"

Hai tên vệ sĩ từ áo véc móc ra ảnh chụp, xác nhận người đến chính xác mới mở cửa gỗ " Mời vào "

Ngược lại rất có lễ phép

Đông Ân Vũ mỉm cười, đi theo Hoắc Ngải vào quán cà phê, lúc nàng vừa bước đi, phía sau cửa đóng chặt lại, nụ cười biến mất

Hương cà phê ? thú vui cổ điển ?

" Quả nhiên là tác phong hắc đạo" Đông Ân Vũ thì thầm một câu, nói ra tiếng lòng, quán cà phê nhỏ hẹp không có nhân viên phục vụ, chỉ có hai nam nhân cầm súng đen nhánh đừng hai bên, cùng lão đại Địch Duy bắt chéo chân ngồi trên sofa ở giữa phòng uống cà phê, , cùng thủ hạ đắc lực, quanh năm cách ăn mặc không thay đổi, mặc bộ quân trang, đầu đội mũ lưỡi trai La Dạ.

" Muốn uống cà phê không?" Địch Duy để cà phê xuống, cười hỏi

Hoắc Ngải không nhìn nam nhân tay cầm súng, ung dung cười đi đến một bước ngồi xuống " Không cần phiền phức" Vừa mới dứt lời, Địch Duy giơ tay một cái để nữ nhân đang ngồi chờ bên cạnh lui ra, nghiễm nhiên đây chính là bà chủ của quán cà phê. Đông Ân Vũ liếc La Dạ một cái, phát hiện ánh mắt phía dưới mũ lưỡi trai nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, nàng bất đắc dĩ thở dài

Ánh mắt mãnh liệt, nói rõ đang chất vấn Đông Ân Vũ sao không đeo lắc tay nàng tặng

Đông Ân Vũ cầm cổ tay trái

Hoắc Ngải không thích nàng đeo dây chuyền hay là lắc tay, nguyên nhân không được biết

" Ân Vũ ?" Hoắc Ngải cất giọng gọi, nhắc nhở nàng còn đứng ở xa đến gần

" Vâng, đến đây" Đông Ân Vũ đem ánh mắt từ thân La Dạ dời đi, cử động vi diệu không trốn khỏi mắt Hoắc Ngải, đồng thời Hoắc Ngải cũng đưa mắt nhìn La Dạ. Lập tức bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trầm tĩnh mang theo màu đen như mực, đôi mắt sâu như đầm trong suốt thoáng chốc chạm nhau, kích thích hỏa hoa le lói

" Nói nhảm tôi sẽ không nói nhiều, sự việc lần này cô có suy nghĩ gì ?" Hoắc quản lý" Không có nhận ra bầu không khí biến hóa, Địch Duy gãy gãy đầu, động thân ngồi thẳng.

" Khiêu khích" Hoắc Ngải đưa ngón trỏ khẽ gõ lên đùi, nhạt nói: " Chỉ là một hành động khiêu khích trẻ con, từ điện thoại cùng tin nhắn xem ra đối phương đối kỵ mối quan hệ hợp tác giữa Ngô Đường và Hải Tiều, giống như bị cướp đi người bạn tốt nhất, liền có hành động trả thù" Bất kể nói thế nào, Ngô Đường có thể lập nghiệp liên quan đến bọn cướp cũng không nhỏ, bây giờ bỏ qua cựu ái, trong lòng nhất định không dễ chịu

Không, phải nói...

Nguồn tiền cố định bị cắt đứt

" Bọn hắn chỉ nhắc đến phương án hòa giải" Hoắc Ngải để Đông Ân Vũ in ra số liệu đặt ở trên bàn " Trừ phi từ bỏ hợp tác với tập đoàn Hải Tiều, nếu không kiện hàng này, cùng hàng hóa sắp đến chỉ cần cướp được đều thuộc về bọn hắn, nếu không giao nạp tiền chuộc, sẽ đem hàng hóa hủy hoại hoặc bán trao tay"

Cũng chính là bọn hắn không có được, người khác cũng đừng đạt được.

" Sách, thật sự là ký sinh trùng" Địch Duy bực bội đá bàn, tách cà phê " rắc một tiếng lệch vị trí " Cùng bọn hắn hợp tác không có gì tốt, những tên kia rõ ràng cũng nên nhìn rõ thực tế, thời đại này còn chổ đâu cho bọn hải tặc ? Thế mà dám chơi sao"

Hoắc Ngải hai tay vòng ngực, biểu lộ tươi cười từ đầu đến cuối

Ngoài cười nhưng không cười chính là khuôn mặt chuyên nghiệp

" Làm sao bây giờ, muốn hủy hợp đồng sao ?" Địch Duy nghiêng đầu nhìn về phía La Dạ, cười đến chút vô lại

Hủy hợp đồng ?

La Dạ một tay đem mũ lưỡi trai kéo cao lên, đôi mắt tĩnh lặng như chó sói không chút nào ngăn trở nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ.

Cái nhìn chăm chú này không phải là địch ý, chỉ là làm nàng đứng ngồi không yên

Đông Ân Vũ có chút nắm chặt tay, không chút nào sợ hãi tiếp nhận La Dạ dò xét, từ đầu đến chân, từ chân đến...

Cho đến khi Hoắc Ngải một tay chạm vào vai nàng, hơi rút ngắn khoảng cách chừng hai thốn, không nhiều không ít

" Không biết La tiểu thư có suy nghĩ gì? Là dự định hủy hợp đồng với chúng tôi hay là..." Hoắc Ngải nghiêng đầu cười nói: " Tiếp tục hợp tác?" Hai mắt híp lại, thế mà không cảm nhận được hơi ấm, ánh mắt như là con rối không có sinh mệnh, nụ cười của Hoắc Ngải từ đầu đến cuối đều như thế, có lẽ nên nói so với lúc nãy càng nhạt hơn.

" Tiếp tục hợp tác " La Dạ đè mũ thấp xuống, giọng trầm rất có từ tính

" Nói cũng đúng, so với việc trả tiền bồi thường hợp đồng, tôi thà rằng chấp nhận phương án khác đỡ tốn kém hơn " Địch Duy vỗ đùi cười nói

" Phương án đỡ tốn kém hơn?" Hoắc Ngải đem ánh mắt thả lên người Địch Duy, đồng thời thu hồi cánh tay khoác trên vai Đông Ân Vũ.

Dường như buông xuống gánh nặng, nàng nghiêng mắt ngắm nhìn Hoắc Ngải một chút, ngắn ngủi mấy giấy, nàng cảm giác lưng phát lạnh

Mồ hôi lạnh lướt qua thái dương, Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn thụ thập cảm xúc quái dị

" Không sai" Địch Duy hất cằm, cong lên nụ cười thần bí " Tiến hành kế hoạch X"

oOo

Cái gọi là kế hoạch X, đến lúc Đông Ân Vũ ở trên thuyền vẫn chưa hiểu rõ

Chạng vạng tối đứng bên bến tàu, nàng xách theo vali nhìn ca nô sững sờ, nhìn ca nô chạy động cơ chậm rãi đậu bên bờ, mấy cái tiểu đệ vội vàng cố định thuyền, cách đó không xa, hai chiếc xe hơi dừng ở bên đường, Địch Duy cùng Hoắc Ngải dựa vào thân xe, không biết đang nói cái gì, nhưng Đông Ân Vũ phát hiện Hoắc Ngải cũng không nhìn nàng một chút, từ lúc nàng xuống xe liền không hề nhìn đến...

Cảm giác xa cách khó hiểu, để nàng nhớ đến chuyện xảy ra buổi sáng

Sau khi từ cuộc họp trở về, đến đây đã qua một ngày...

Nhưng giữa hai người bỗng nhiên ngăn cách bởi tấm lụa mỏng, không thấy rõ nhau, lại có thể đụng chạm lẫn nhau...

Loại cảm giác khó phân biệt để Đông Ân Vũ toàn thân khó thích ứng

Quá không nỡ...

" Hành trình lần này có an toàn không ?" Đông Ân Vũ hỏi người mặc tây trang bên cạnh hỏi, từ gương to có thể nhìn thấy cách đó không xa nàng, tóc dài đen xõa trên vai, tay cầm điện thoại không biết đang xem tin tức gì

Địch Duy thuận miệng lấy cái tên, kế hoạch X rốt cuộc là có ý đồ gì, Đông Ân Vũ chỉ có thể phỏng đoán, từ lúc Hoắc Ngải đến đưa cho nàng chiếc vali, ắt hẳn là chứa tiền mặt. Tục ngữ nói tiền bạc là vạn năng, chỉ cần cho bọn cướp một chút tiền tài, bọn hắn sẽ không làm khó làm dễ hai bên, đây cũng là một phương pháp giải quyết ôn hòa sao ?

Hoắc Ngải không có trả lời, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, mặt không biểu tình

Đông Ân Vũ bị mất mặt, nàng mặc áo khoác, vừa mới kéo dây kéo, lắc tay tinh xảo liền xuất hiện trước mắt...

La Dạ đưa nàng ba trăm vạn...

" Không chắc chắn" Tiếng nói khàn khàn dọa nàng phải dừng cử động kéo dây kéo

Quay đầu, Hoắc Ngải chẳng biết lúc nào đứng sau lưng Đông Ân Vũ, vẻn vẹn cách hai bước.

Nàng trừng mắt nhìn, thuận tay tiếp nhận cặp da Hoắc Ngải đưa đến, đồng thời đi qua phải một bước, ngăn trở ánh mắt Hoắc Ngải " Thật sao ? nếu như lần này tôi không về được, cô có thể tìm cộng sự mới" Khẩu khí của nàng tựa như chuẩn bị ly hôn thê tử, mang một chút chế giễu cùng bất đắc dĩ

Chỉ kém không nói câu " Chúc mừng "

Khi đó Hoắc Ngải là thế nào với nàng ? Đông Ân Vũ không suy nghĩ nữa, một tay vén tóc bị gió thổi loạn.

Nàng nhớ kỹ nàng chỉ nhàn nhạt đáp " ừ " một tiếng

" Dầu đã đầu! có thể xuất phát!" Bên tai tiếng ầm ĩ không ngừng, các tiểu đệ Ngô Đường đem ống dầu rút về, mấy nam nhân nhanh nhẹn đập nắp bình xăng, từ ca nô nhảy lên bến tàu

Đông Ân Vũ tay nắm chặt vali, đang nghĩ quay đầu nhìn lại một chút, lại bị La Dạ dùng ánh mắt ngăn cản

Thân ảnh giao thoa trong nháy mắt, ánh mắt đối phương cảnh cáo để Đông Ân Vũ cảm thấy một trận không hiểu, nàng nhíu mày, ưỡn ngực quả quyết đi lên thuyền. Lần này đi chỉ có La Dạ cùng nàng, đã lâu mới có được hoàn cảnh này, giống như sắp xảy ra chiến tranh, tâm tình cũng theo sóng dần dần xô đẩy

Đông Ân Vũ đứng ở bên ngoài khoang điều khiển, nhìn đất liền càng lúc càng xa

Quả nhiên, không nhìn Hoắc Ngải một lần cuối cùng liền để nàng có chút để ý...

Có loại dự cảm không tốt

" Lần này xâm nhập ổ cướp, cô sợ không? Đông Ân Vũ móc thuốc lá trong cặp ra, nhóm lửa hút một ngụm hỏi

Nàng nghe thấy tiếng giày giẫm trên gỗ, dần dần hướng về phía mình.

Hai cánh tay có lực bỗng nhiên ôm ngang hông nang, phía sau truyền lại nhiệt độ để Đông Ân Vũ có chút ngửa đầu, vừa vặn chạm vào hai mắt La Dạ giấu dưới mũ lưỡi trai. Sợ ? Từ trong mắt nàng Đông Ân Vũ chưa hề gặp qua cái gì gọi là sợ hãi, đối với sự sợ hãi, nàng liền nhún vai, chỉ cảm thấy La Dạ nắm chặt cổ tay trái trống rỗng của nàng, một giây, hai giây sau, liền buông ra

" Tới " La Dạ nắm tay Đông Ân Vũ, kéo nàng vào khoang điều khiển

Không đợi nàng phản ứng. La Dạ " ba " một tiếng mở vali hai người mang theo

Sự vật trước mắt để Đông Ân Vũ ngừng thở, ngón tay nàng run nhè nhẹ, để gió biển thổi bay tàn thuốc lá, con mắt đen nhánh phản chiếu khuôn mặt vô tình của La Dạ, cùng trong tay một rương...

Vũ khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro