Chương 096: Nồng đậm đắng chát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khí tức cực nóng, dường như muốn dấy lên dục vọng của hai người.

Đông Ân Vũ mở rộng áo choàng tắm, dáng người trần trụi mỹ lệ triển lộ không thể nghi ngờ, nàng chậm rãi nghiêng thân, như khiêu khích nam nhân đến gần, trong hơi thở tốc độ dần tăng lên, tầm mắt theo hơi thở run nhè nhẹ, hết thảy chuẩn bị sẵn sàng...

Đông ! Đông ! Đông !

Tiếng đập cửa gấp rút thoáng chốc phá vỡ kế hoạch.

Đông Ân Vũ nhíu mày, nàng nhờ kỹ báo cho tiếp tân biết đừng cho người quấy rầy căn phòng này, ngàn cân treo sợi tóc lại muốn phá vỡ nguyên tắc

Có mở hay không là quyền quyết định của Đông Ân Vũ, bất quá hết thảy so với nàng nghĩ càng thêm nghiêm trọng, cửa chẳng những bị nam nhân mặc tây trang đen phá vỡ, đồng thời tiến vào phòng có hơn mười người, trong đó có người quen thuộc nhất, Triệu Hàn.

Cạm bẫy ?

Đông Ân Vũ trừng mắt chưa kịp suy nghĩ lý giải, giây sau đã bị Triệu Hàn kéo tóc lôi xuống, giẫm trên mặt đất. Một trận trời đất quay cuồng, nàng bị đau nằm ngửa trên thảm, áo khoác tắm bị kéo mở, bộ dáng phi thường chật vật, nhưng Triệu Hàn cũng không bảo bọn vệ sĩ rời đi, ngược lại ngăn chặn giữa hai chân nàng, vung lên nắm đắm một trận loạn đả

Lực đạo của nàng không nhẹ, từ bụng đến ngực, khuôn mặt không ngừng bị tấn công, mỗi một quyền đều không chút nào nương tay

Tràn ngập phẫn nộ

Đông Ân Vũ cắn răng chịu đựng, nếu như lúc này nàng phản kích, người tấn công nàng không chỉ có Triệu Hàn.

Một con mắt bị đánh sưng đỏ nhìn đại hán xung quanh " xem trò ", những người này đều là Triệu Hàn mang đến, mà nàng mang những người này đến đây tuyệt đối không phải tìm thú vui, điểm ấy Đông Ân Vũ tương đối rõ ràng. Đánh lên mặt tương đối nhiều, tựa hồ muốn hủy dung của Đông Ân Vũ, dù sao sự tồn tại của nàng chính là cái gai, đều khiến Ngô Đường trên dưới đều khó có thể bình an

" Cái đồ nữ nhân không biết liêm sĩ!" Triệu Hàn dừng tấn công, một tay nắm gương mặt Đông Ân Vũ, đưa cả khuôn mặt nàng ngẩng lên " Câu dẫn Địch Duy là muốn làm gì hả? Mày đến cùng muốn trên người hắn lấy cái gì!" Có lẽ tính nhẫn nại hoàn toàn biến mất, Triệu Hàn dáng vẻ bình thường lạnh như băng đều biến mất, đêm nay nàng hoàn toàn mất khống chế

" Nói đi! tao bảo mày nói!" Ngay sau khi vung tay đấm vào bụng Đông Ân Vũ, dẫn đến nàng ho một trận lớn " Chi bằng mày cũng muốn thượng vị chứ gì? Dùng thủ đoạn bẩn thỉu xâm nhập Ngô Đường hay sao ? Đông Ân Vũ, mày quả thực là nữ nhân ti tiện không có thuốc nào cứu được! khiến tao muốn ói!" Triệu Hàn nói xong còn phun nước miếng về phía Đông Ân Vũ, xem thường nàng.

Ô nhục ngay mặt

Nguyên bản còn hơi giãy dụa, Đông Ân Vũ bị câu nói này đả kích nội tâm, nàng buông xuôi

Đánh vào người tựa hồ không phải là tổn thương ngoài da mà chính là...

Tâm đau hơn.

Triệu Hàn nhìn Đông Ân Vũ bộ dáng ngốc lăn, rốc cuộc buông hai tay ra, nàng chậm rãi đứng dậy, mấy vệ sĩ thấy thân thể Triệu Hàn có chút bất ổn, nhao nhao tiến đến muốn đỡ nàng, lại bị nữ nhân giơ tay ngăn lại. Trầm tĩnh hít một hơi không thông nhìn bầu không khí lan tràn trong phòng ngủ, chỉ thấy Triệu Hàn tiến đến kéo Địch Duy say bất tỉnh nhân sự, thay nam nhân mặc lại y phục.

Trước khi đi, Triệu Hàn quay lưng vịn lấy lão đại Ngô Đường, nghiêm nghị cảnh cáo " Đừng có để tao nhìn thấy mày lần nữa!"

Giống như là kẻ thù, Triệu Hàn thật sâu ghi khắc Đông Ân Vũ trong lòng

Lạnh như băng, oán hận, không có chút tình cảm nào, cảnh cáo Đông Ân Vũ.

Tiếng bước chân dần dần đi xa. nữ nhân nằm ngửa trên đất rốt cuộc lấy lại tinh thần, nàng chống thân thể đau đớn, những vết thương bị đánh tuy không có vết máu nhưng đều để lại màu xanh xanh tím tím trên cơ thể, giống như thân thể bị thuốc tím nhuộm màu, vết thương trải dài khắp th6n thể để Đông Ân Vũ nhìn chính mình cũng phải trợn tròn mắt.

Nàng cũng là máu là thịt, sao có thể không đau ?

Chỉ là những vết thương nàng khiến nàng muốn khóc cũng khóc không được, nghĩ kêu gào cũng bất lực.

Cuối cùng chỉ có thể đem thống khổ nuốt xuống.

Phòng ngủ nguyên bản chen chúc, lúc này vắng vẻ lại khiến người cảm thấy hoảng hốt

Đông Ân Vũ nhặt lên quần áo rơi vãi, giống như không có việc gì ăn mặc chỉnh tề, nàng không cần thu thập cảm xúc, bởi vì không có gì để thu thập hết, tất cả đều bị Triệu Hàn đánh nát. Nàng rời nhà nghỉ, nguyên bản xe hơi chờ dưới lầu đã rời đi từ lâu, ba giờ khuya, Đông Ân Vũ đối mặt với gió lạnh đi trên đường lớn.

Một bước, hai bước, ba bước... Hai mươi bước, hai mươi ba bước, hai mươi....

Dừng lại

Đi bộ trên lề đường không có đèn, thân ảnh đơn bạc của nàng dừng lại.

.." Đừng có để tao nhìn thấy mày!"

Bờ môi lúc đóng lúc mở nói chuyện, không ngừng quan quẩn trong đầu nàng

Nói trắng ra bất quá là đe dọa Đông Ân Vũ, nhưng chân chính để nàng mất hồn mất vía không phải là ý tứ bên trên, mà bởi vì nàng nghe thấy Triệu Hàn nói ra từ nội tâm chán ghét, Triệu Hàn coi như không nguyện ý gặp nàng, thiên chân vạn xác, xuất phát từ tận trong lòng....

Chán ghét.

Cho đến bây giờ, " Thấp hèn " " lăn loàng" " mất mặt" những nhãn hiệu này luôn dán trên người Đông Ân Vũ, đối với nàng mà nói không đáng gì, bởi vì nàng nếu không mang lớp áo khoác này, nhiệm vụ liền không cách nào thực hiện được, song lần này lại làm cho Đông Ân Vũ nếm đến nồng đậm đắng chát

Bất đắc dĩ, bi thương, tuyệt vọng...

Trong mắt người không biết chuyện, Đông Ân Vũ bề ngoài là loại nữ nhân như vậy

Nàng thành công

Lại có chút không vui...

" Ngô..." phần bụng một trận đau quặng, đứng trong gió rét, Đông Ân Vũ nhịn không được cúi người " Thật đúng là đau đớn" Trong miệng tự lẩm bẩm, dường như muốn vì bản thân mà đánh trống lảng, nàng dựa vào bức tường trên đường chậm rãi ngồi xuống, bị ánh trắng phản chiếu cái bóng kéo dài cũng dần dần thu nhỏ, cuối cùng chỉ thành một hình tròn nhỏ bé

Rắc... rắc... rắc...

Tiếng bước chân có quy luật chậm rãi đến gần, bên trong tối đen, thông qua ánh trăng chiếu rọi, một cái bóng thon dài dần dần đến gần Đông Ân Vũ.

" Về nhà thôi" Tiếng nói trầm thấp khàn khàn theo gió nhẹ truyền vào trong tai nàng

Cách năm bước, Hoắc Ngải liền đứng tại nơi đó.

Khoảng cách không xa không gần, cúi đầu nhìn Đông Ân Vũ co rúm trên tường

Về nhà thôi

Ba chữ ngắn gọn hữu lực.

Nhưng Đông Ân Vũ không đứng dậy

Nữ nhân đã không chịu đứng dậy, Hoắc Ngải cũng chỉ có thể ngồi xuống.

" Về nhà " nàng lại lặp lại một lần nữa.

" Là cô gọi Triệu Hàn đến ?" Đột nhiên, Đông Ân Vũ giương mắt nhìn Hoắc Ngải, khuôn mặt đẹp cổ điển như tranh không chút nào tỳ vết, tựa như đồ sứ cao cấp nhất, bóng loáng trắng nõn, khóe miệng có chút cười, bá khí cùng ôn nhu song hành không chút sơ hở, Hoắc Ngải như vậy, mà lại gọi Triệu Hàn đến đánh ghen.

" Không sai" Không cần giải thích, Hoắc Ngải nhún vai, nhàn nhạt đáp: " Điện thoại của em có hệ thống định vị vệ tinh" Nhờ đó, Đông Ân Vũ mới có thể chuẩn xác tìm tới nơi ở của nàng, sau đó gọi cho Triệu Hàn đến bắt gian, mình cũng sẽ xuất hiện ở nơi này, con đường vắng vẻ không có người nào qua lại, sau đó gặp Đông Ân Vũ bị người đánh đập

Nhìn mắt trái của nàng bị đánh thành đen tím, Hoắc Ngải vô thức vươn tay nghĩ xoa lên, lại bị nàng kháng cự nghiêng đầu né tránh. Cử động rất nhỏ, thể hiện Đông Ân Vũ đối với Hoắc Ngải bất mãn, các nàng không có mở miệng cãi nhau, chỉ là vẻn vẹn dùng ánh mắt giằng co qua lại

Sẽ bị Triệu Hàn chán ghét tuyệt đối không phải chỉ vì chuyện hôm nay mà tạo thành

Mà là từ khi nhận biết, tích lũy vô số bất mãn cùng xung đột mà tạo thành quyết liệt cuối cùng

Hoắc Ngải chỉ là đốt mồi lửa, chỉ thế thôi

Nói cho cùng, Hoắc Ngải có tội gì ?

" Vì sao ?" Đông Ân Vũ nắm chặt cánh tay mình, gió thổi loạn mái tóc dài của nàng, che đậy vết thương xanh tím

" Không phải em hy vọng như thế sao?" Lời nói vững vàng truyền vào trong tai, Hoắc Ngải không có chút nào dao động nhìn nàng run rẩy

Dưới ánh trắng, nét mặt của nàng có chút nghiền ngẫm, tựa hồ đang cười nàng dễ quên

Hoắc Ngải một câu, tựa như đang chê cười Đông Ân Vũ quên mình từng để lại lời nhắn nhủ

Là chính nàng để Hoắc Ngải " làm như vậy " vì sao lại hỏi nàng " Vì sao làm như vậy ?"

Một câu hỏi lại, khiến Đông Ân Vũ trừng lớn hai mắt

" Chẳng lẽ không đúng sao?" Hoắc Ngải tiến lên phía trước, lần nữa đưa tay chuẩn bị xoa lên khuôn mặt nàng, Đông Ân Vũ theo phản xạ nghĩ đẩy bàn tay kia ra, lại bị Hoắc Ngải ngăn lại, tùy ý đem Đông Ân Vũ đặt trên tường " Không phải sao? Em không nghĩ tôi sẽ làm như thế sao ? Cố ý đem hành động tối nay nói cho tôi biết, còn nói sẽ tiến triển đến mức đó, lại không muốn tôi " ngăn cản " em sao ?"

Là... như vậy sao ?

Đông Ân Vũ nhấp môi, không có phản đối lời giải thích của Hoắc Ngải, bởi vì bị vạch trần suy nghĩ dấu trong đáy lòng khiến nàng càng thêm bất an

Có lẽ, nàng cố ý nói cho Hoắc Ngải biết, trong lòng nàng luôn có hai tiếng nói, một bên buộc nàng phải chấp hành nhiệm vụ, một bên muốn nàng dừng làm chuyện điên rồ, nhưng mà đường nhất định phải đi, nàng lại vô tình hay cố ý ám chỉ cho Hoắc Ngải biết, tựa như cầu cứu, để nàng ngăn cản nàng

Điểm ý thức phản kháng ấy, trong lúc vô hình càng ngày càng mãnh liệt.

Đông Ân Vũ rủ xuống mắt, một tay từ áo khoác móc ra một cái bao chứa thuốc bột khác chưa sử dụng

" Tôi còn chưa cùng đến" Nàng giương mắt cùng Hoắc Ngải đối mặt.

Bao bột thuốc này nói hết tất cả, nếu như nàng dự định lợi dụng Địch Duy để củng cố địa vị, nàng sẽ không lựa chọn đem thuốc ngủ pha vào rượu cho hắn uống, mà chọn bao thuốc bột trên tay, làm cho hắn đại phát dục tính chiến đoạt nàng

Có lẽ trong tận đáy lòng, Đông Ân Vũ không nghĩ hy sinh đến mức đó...

" Vậy thì ném đi.." Hoắc Ngải mặt không biểu tình, cầm bao thuốc bột tùy ý mở ra, cho thuốc bột lập tức thổi tan trong gió

Đông Ân Vũ nghiêng đầu, không nghĩ chạm vào thuốc, nàng chống đỡ vách tường chậm rãi đứng dậy, Hoắc Ngải nhìn nàng đứng quá phí sức, liền đưa tay đỡ nàng, đồng thời cảm nhận được thân thể đối phương hơi run rẩy, là bởi vì lạnh hay là cái gì khác, Hoắc Ngải cũng không thể biết, chỉ biết nếu như không đỡ Đông Ân Vũ, nàng chỉ sợ không gượng dậy nổi

" Cám ơn" Đông Ân Vũ quay đầu nói cám ơn, bờ môi lơ đãng chạm vào gương mặt nữ nhân, nhu hòa như lông tơ mơn trớn

Nhiệt khí vững vàng thổi vào bên môi đối phương.

Hoắc Ngải nghiêng đầu, mỉm cười tâm lĩnh lời cám ơn của đối phương.

Vốn cho rằng Đông Ân Vũ sẽ kháng cự sự giúp đỡ của Hoắc Ngải, không nghĩ đến nàng tương đối thành thục, không có vì đối phương phá hư kế hoặc mà ghi hận trong lòng, ngược lại thừa nhận nàng cần giúp đỡ, đem tất cả trọng lượng trên người đặt lên thân Hoắc Ngải, làm cho đối phương không giữ nổi thân thể nàng

Đi năm bước, Hoắc Ngải nhướn mày, cúi người dứt khoác bồng Đông Ân Vũ lên.

So với lề mà lề mề, nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đối với việc này Đông Ân Vũ cũng không phải là không có ý tứ, nàng chơi gian ám chỉ cho Hoắc Ngải biết nội dung, đã đạt được mục đích, nàng nhỏe miệng cười nhàn nhạt, nhắm mắt tựa bên cổ Hoắc Ngải, hai tay ôm cổ đối phương buông lỏng nghỉ ngơi.

" Triệu Hàn sẽ không buông Địch Duy, em đã hết hy vọng rồi"

Đây là lời khuyến cáo của Hoắc Ngải.

Đông Ân Vũ nằm trong ngực ấm áp, lay động thân giống như sắp ngủ quên

" Người tôi muốn không phải là Địch Duy" Giọng mũi nồng đậm, nữ nhân nhẹ nói " Mà là người bên cạnh Địch Duy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro