Chương 095:Rút ngắn quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tận tình cả đêm, ngày hôm sau rời giường toàn thân đau nhức...

Ánh nắng buổi chiều ấm áp, Đông Ân Vũ tỉnh lại thì ngoài cửa đã không còn nắng chói chang, mà điện thoại đặt trên tủ đầu giường không ngừng rung động. Nàng mệt mỏi chống thân ngồi dậy, tay phải đặt lên trên tủ lần mò hồi lâu mới tìm được điện thoại, nàng cầm ở trước mắt nhìn qua, tùy ý quay đầu nhìn về nữ nhân cũng lõa lồ như nàng, Đông Ân Vũ nhặt áo sơ mi dưới đất khoác lên người, ra ngoài ban công nghe

" Xin chào, tôi là Đông Ân Vũ" Bên ngoài ban công tương đối rộng lớn, nơi này là biệt thự cao cấp nên tương đối coi trọng sự riêng tự, bởi vậy xung quanh biệt thự đều xây dựng tinh xảo, nếu không cố ý nhìn trộm, trên cơ bản sẽ không bị hàng xóm nhìn thấy bộ dáng hở ngực lộ lưng

" Giờ mấy giờ, còn ngủ sao?" Điện thoại truyền đến thanh âm của nam nhân

Đông Ân Vũ duỗi chân ra, quay người tựa trên lan can " Xin hỏi có chuyện gì không ? Địch tiên sinh"

Địch Duy đích thân gọi điện vẫn là lần đầu tiên, điều này khiến Đông Ân Vũ cảm thấy chút quái dị

Không biết trong hồ lô bán thuốc gì....

" Tối nay có muốn đi chơi không? Tỉnh Toản gần đây có thiết kế lại, tôi nghĩ cô hẳn là có hứng thú đi chơi chứ ?" Bối cảnh sau lưng Địch Duy tương đối ầm ĩ, không khó tưởng tượng hiện giờ hắn đang ở đâu " Chỉ hai chúng ta, không có người khác, thế nào ?" Khẩu khí của hắn tựa như gây hấn, hỏi Đông Ân Vũ có dám xuất hiện hay không

Nhưng Đông Ân Vũ đem câu nói này nhấn mạnh ở trọng điểm " Chỉ hai chúng ta"

Sau mười phút, Đông Ân Vũ kéo cửa thủy tinh ở ban công trở về phòng ngủ, ánh nắng thuận theo màn cửa chiếu đến cuối giường, Đông Ân Vũ tùy ý đặt điện thoại lên chăn bông, nàng ngồi trên mép giường có chút sững sờ, sau lưng lập tức thò ra hai bàn tay ôm ngang eo nàng, giường lò xo một trận rung động. Hoắc Ngải đã chuyển đến sau lưng nàng

Nàng từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh

Đông Ân Vũ nghiêng đầu nhìn Hoắc Ngải, một tay mơn trớn tóc dài mềm mại của nàng

" Ai gọi tới?" Hoắc Ngải thanh âm vừa tỉnh ngủ so với ngày thường càng thêm khàn khàn, lẩm bẩm tê tê bên tai đặc biệt gợi cảm

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, không nhanh không chậm nói: " Địch Duy"

Không có gì phải dấu diếm, Địch Duy là đối tác của Hải Tiều, cũng là khách hàng của các nàng, Hoắc Ngải thân là đại diện cho tập đoàn Hải Tiều, biết thuộc hạ cùng đối phương lai vãn cũng là điều bình thường

Chỉ là chi tiết " lai vãng" chỉ sợ sẽ làm sự tình lệch quỹ đạo...

Hoắc Ngải không có truy hỏi, nàng cuộn tròn thân thể nằm nghiêng, một cánh tay ôm bên hông Đông Ân Vũ, uể oải tựa như mèo tham ngủ, mà Đông Ân Vũ thuận theo vuốt ve mái tóc Hoắc Ngải, tựa như đang trấn an nàng, có chút ấm áp, dùng buổi chiều nghỉ ngơi ngắn ngủi đầy trân quý yên tĩnh vuốt ve an ủi

Nhưng mà...

" Địch Duy tối nay mời tôi ăn cơm" Nàng không có do dự, nàng đem toàn bộ sự thật nói ra hết " Lúc cô ở nước ngoài, tôi có gặp mặt riêng hắn vài lần, đêm nay là lần đầu tiên chỉ có tôi và hắn, hai người"

Có nên nói thật hay không nói thật là quyền của Đông Ân Vũ, nhưng nàng thà rằng ăn ngay nói thật

Lý do vì sao ?

Nàng rủ mắt, ngón tay vuốt ve càng chậm chạp hơn...

" Hắn đối với tôi có ý" Lúc đầu ngón tay vuốt sợi tóc, Đông Ân Vũ cố ý nhấn mạnh rõ từng chữ, nói ra phỏng đoán của chính mình, Địch Duy đối với nàng có cảm giác, quá nóng bỏng, có lẽ là muốn thử nếm thức ăn tươi, cũng có thể muốn khiêu chiến giới hạn hoa tâm, tóm lại ánh mắt Địch Duy nhìn nàng, lóe ra tia sáng mập mờ " Có lẽ đêm nay sẽ rút ngắn quan hệ giữa cả hai"

Làm thế nào để rút ngắn quan hệ?

Chỉ sợ có một cách duy nhất

Đông Ân Vũ ám chỉ, Hoắc Ngải không biết có nghe ra không

" Tôi đêm nay không có về nhà"

Những lời này là Đông Ân Vũ nghiêng thân cúi sát nói vào tai Hoắc Ngải, chậm chạp, rõ ràng thông báo

Nàng đứng dậy rời khỏi giường, Hoắc Ngải duy trì tư thế cuộn mình, trong phòng ngủ chỉ có tiếng bước chân nhè nhẹ, cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại, Hoắc Ngải mới xoay người kéo gối đầu ôm vào trong ngực

Thật lâu, trong phòng tĩnh lặng, Hoắc Ngải nhẹ giọng " ừ " một tiếng

oOo

Tinh Toản

Đông Ân Vũ ngồi trong phòng, đầu nghĩ đến lúc vừa vào cửa, má mì nhìn nàng kinh ngạc, biểu hiện đến mức khoa trương, quả thực có thể đi diễn phim truyền hình dài tập, nhớ ngày đó mình bị khó xử như thế nào, như thế nào bị đuổi đi, bây giờ nàng trở về, hơn nữa còn là đi cùng Ngô Đường lão đại Địch Duy tiến vào cửa

Sảng khoái.

" Suy nghĩ cái gì ? cười đến đắc ý như vậy" Địch Duy ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đi ra ngoài cửa, trong phòng chỉ có hai người bọn họ

" Một chút chuyện ngày xưa" Đông Ân Vũ nhún vai, cầm ly rượu trên bàn mời nam nhân

Đêm nay nàng mặc váy bó sát, lông tơ trang trí nhìn vô cùng ấm áp, phối hợp với áo da bên ngoài liền có chút khí thế, hình tượng tương tự như những nữ nhân của lão đại trong phim. Nhưng nàng vĩnh viễn sẽ không là nữ nhân của lão đại, nhiều lắm chỉ là tình nhân. Nàng nghiêng chân ổn thỏa ngồi trên ghế sofa, bên người là tên nam nhân trẻ tuổi, bộ dáng còn có chút ngây thơ, hắn một tay quàng qua vai Đông Ân Vũ xích lại gần hơn, cảnh tượng kia nói có bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu quái dị

Vài ly rượu uống vào trong bụng, Mặt mũi Địch Duy đỏ lên, cũng không phải là hắn không biết uống rượu, mà bởi vì chỉ cần ly rượu cạn, Đông Ân Vũ liền sẽ chịu khó thay hắn rót đầy một ly, chỉ cần Địch Duy không uống, nàng thậm chí thúc giục hắn, đương nhiên nàng uống cũng không ít

Cả đêm, Địch Duy cứ luôn càu nhàu, nhất là những tên huynh đệ Ngô Đường dưới trướng làm việc tệ hại, cùng việc phải chấn chỉnh lại mọi thứ

Đông Ân Vũ chỉ là nghiêng đầu im lặng lắng nghe

Địch Duy là lão đại đời thứ hai của Ngô Đường, kế tục vị trí của phụ thân hắn mới có địa vị hôm nay, nhưng hắn lại là một đại thiếu gia chính cống, từ nhỏ đã được nuông chiều sinh hư, chưa từng tiếp xúc qua đấu đá nhuốm máu, bởi vì hắn không cần vì ai lấy đầu thấm máu, nên những lão đại theo phụ thân hắn lập nghiệp tự nhiên cũng nguyện ý trung thành với tiểu thiếu gia này, nhưng mà...

Những tân tú mới lại không dễ dàng nghe lời như thế...

Nói cho cùng, ngoài mạnh trong yếu...

" Xin lỗi, tôi đi rửa tay chút" Địch Duy buông ly rượu vừa bị rót đầy xuống, loạng chà loạng choạng đứng dậy cười nói

Hắn đã say, thanh âm nói chuyện chậm đi rất nhiều

Đông Ân Vũ duy trì tư thế nhìn Địch Duy đi vào toilet, lúc cánh cửa vừa đóng lại, nàng che dấu nụ cười. Có lẽ nàng cũng có chút say, nhưng uống say không phải vì nhất thời sung sướng, mà là vì muốn quyết định, Đông Ân Vũ ngồi thẳng lên, từ áo khoác móc ra một bịch màu trắng thuốc bộ

Muốn kéo gần quan hệ, phương pháp tốt nhất chính là...

Tình một đêm ?

Thuốc bộ đổ vào ly rượu, nháy mắt tan biến vô hình

Địch Duy sau khi ra ngoài không bị Đông Ân Vũ thúc uống rượu nữa, hắn uống hai ly, cho đến khi bộ pháp bất ổn, Đông Ân Vũ mới đỡ hắn ra khỏi phòng, hai người lảo đảo mở cử, hai tên vệ sĩ thấy thế đều đen mặt, lão đại của bọn hắn say rượu thất thố không phải lần đầu tiên, nhưng thường thường đều có mặt Triệu Hàn, hôm nay lại là nữ nhân khác

Lại là một nữ nhân xa lạ...

" Không sao, để tôi đỡ được rồi" Đông Ân Vũ từ chối nhận sự giúp đỡ của bọn vệ sĩ, một mình đỡ Địch Duy ra khỏi Tinh Toản.

Hiện tại về nhà còn quá sớm, ban đêm mới vừa bắt đầu

Địch Duy dựa vào ghế xe, mơ mơ màng màng nói cái tên nhà nghỉ, mặc dù vệ sỉ lộ ra vẻ khó khăn, nhưng chỉ cần thuyết phục hai câu, Địch Duy sẽ bỗng nhiên đạp ghế phía trước, để cho hai người bọn hắn không dám nghĩ kế

Trên đường đi, Đông Ân Vũ không nói một câu, nàng kéo cánh tay Địch Duy, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, cảnh đường phố lướt qua cực nhanh, lại không ảnh hưởng đến quyết tâm của nàng. Không có gì là nên hay không nên, con đường này đã đi thì không thể quay đầu lại, trò chơi sớm đã bắt đầu nàng đã biết trước kết cục, mà muốn đến kết cục thì phải đi qua cửa ải này...

Tên vệ sĩ lái xe đậu vào bãi đỗ xe nhà nghỉ, là nhà nghỉ nằm trong tòa nhà tương đối riêng tư

Hai tên vệ sĩ không dám khuyên can, bọn hắn dứt khoát tắt máy xe, bởi vì chỉ sợ sẽ phải chờ ở đây một đêm

Đông Ân Vũ sửa sang áo khoác, kéo Địch Duy đi vào thang máy, nam nhân hoàn toàn say choáng, hắn trước sau không bước được mấy bước, cơ hồ đều co quắp trên thân Đông Ân Vũ, nhưng thân thể không có lực, miệng lại không nhàn rỗi, đầu nghiêng trái nghiêng phải, trong miệng ồn ào " Triệu Hàn" " Triệu Hàn", ngay cả tình nhân như Đông Ân Vũ cũng cảm thấy phiền chán

Người mới vào cửa, nàng liền đem nam nhân đẩy lên giường lớn, thoáng chốc nệm bỗng lõm đi một nửa, Địch Duy từ từ nhắm hai mắc nấc lên mấy cái, lật nghiêng thân ngủ thật say. Đông Ân Vũ đứng ở cuối giường mặt không biểu tình, nàng quay đầu xác nhận cửa đã khóa, lại xác nhận màn cửa hoàn toàn che đậy bí mật

Tình một đêm ?

" A" Nàng cười lạnh một tiếng

Ở ngoài cửa người ta sẽ cho rằng nàng bán thân thể để được nhận làm tình nhân, trong cửa nàng lại là một đặc vụ tình báo làm nhiệm vụ

Đông Ân Vũ lục soát áo khoác âu phục của Địch Duy, lấy ra điện thoại, nàng cầm khăn mặt đi vào phòng tắm, tiếng nước từ vòi hoa sen rì rầm vang lên, nàng ngồi trên bồn tắm mở màn hình di động. Thông tin trong danh bạ rất nhiều, không có bất kỳ nặc danh hay ám chỉ, một chuỗi lại một chuỗi số điện thoại xem vào trong mắt, Đông Ân Vũ mấp máy môi, trong lòng có chút nôn nóng

Bởi vì trong những số điện thoại này, tiếp viên nữ khách sạn gọi đến tương đối cao...

Nhưng mà Đông Ân Vũ vẫn rất cẩn thân ghi lại mấy con số, sau mười lăm phút nàng quấn khăn tắm trở về phòng ngủ, Địch Duy đã ngủ đến mức ngáy to, không có chút nào phòng bị để tùy ý nữ nhân xâm lược, điều này nên nói lão đại Ngô Đường có dũng hay vẫn nên nói hắn vô mưu ? Đông Ân Vũ nhét điện thoại vào túi áo khoác của Địch Duy, đồng thời quỳ trên giường giúp hắn cởi y phục

" Triệu... Hàn..." Địch Duy mơ mơ màng màng mở mắt, hai con ngươi hoàn toàn không cách nào tập trung

Phản chiếu bên trong con mắt, là khuôn mặt Đông Ân Vũ không chút biểu tình

" Hàn... Tiểu Hàn..." ngữ khí Địch Duy có một chút ý cười, đồng thời nâng lên hai tay ôm lấy cổ Đông Ân Vũ.

Như là hài tử đang nũng nịu

" Thật sự là thất lễ a" Vừa cởi nút áo sơ mi, Đông Ân Vũ vừa cười lạnh nói: " Rõ ràng người bên cạnh là tôi, làm sao có thể gọi tên của nữ nhân khác được chứ ? Kiểu này thật sẽ khiến tôi vô cùng tức giận"

Một câu nói cũng chỉ là trò cười mà thôi...

Lão đại Ngô Đường bị che chở như là trân bảo, chẳng qua là cái xác không

Đông Ân Vũ đem Địch Duy cởi sạch sành sanh, mình mặc áo tắm ngồi trên bụng hắn, dưới thân là Địch Duy say đến bất tỉnh nhân sự, mà nàng chính là chuẩn bị diễn màn kịch tình một đêm. Không làm gì sợ không được, dù cho đầu óc bất tỉnh, thì thân thể cùng ký ức y nguyên tồn tại, nếu như nàng không dựa vào kế hoạch mà tiến hành, để sơ sẩy một chút liền thất bại trong gang tấc.

Nhất là hiện giờ chính là lúc mấu chốt

" Hàn... Hàn..." Từng tiếng khẽ gọi khiến Đông Ân Vũ đang suy nghĩ mông lung liền quay về hiện thực.

Cứ như vậy thích nàng sao ?

Đáy lòng ẩn ẩn cảm giác bạo động là vì sao ?

Đông Ân Vũ đứa ngón trỏ đặt lên môi nam nhân, đồng thời cúi người " Triệu lão sư cậu yêu thích nhất không có ở đây "

Địch Duy cố hết sức mở ra con mắt buồn ngủ mông lung, mặt mày đờ đẩn nhìn về phía nàng

" Nơi này chỉ có tôi, chỉ có Đông Ân Vũ mà thôi "

oOo

PS: Đây là truyện thuần Bách Hợp, còn những thứ khác chỉ là pháo hôi = )))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro