Chương 094: Hai lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi nhà hàng, Đông Ân Vũ từ đầu đến cuối chỉ mang một gương mặt

Nếu như là mặt thối thông thường cũng được đi, hết lần này đến lần khác bộ dáng này lại khiến Vĩnh Lạc không nhịn được

Dường như...

" Em muốn khóc hả?" Không nhẹ không nặng, Vĩnh Lạc kéo cánh tay Đông Ân Vũ , để nàng ngồi gần sát hơn

Đông Ân Vũ bước chân lảo đảo, dựa vào vai Vĩnh Lạc đi vài bước, cũng không có đẩy đối phương ra, tựa hồ không muốn nói nhiều

" Đừng có khổ sở, chí ít em còn có tôi" Có lẽ không được gọi là an ủi, nhưng Vĩnh Lạc hết sức, không ngờ lời này của nàng như một lưỡi dao, đem thần kinh căng cứng của Đông Ân Vũ thoáng chốc cắt đứt, trong tai nghe một tiếng " ba", Đông Ân Vũ đẩy Vĩnh Lạc vào ngõ tối không người, vung lên nắm đắm chính là dồn sức đánh một trận

Mặc kệ lực đạo, cũng không có chương pháp, tựa như đang đánh lên bao gạo, không ngừng đưa tay, xuống quyền.

Mới đầu Vĩnh Lạc không quá để ý, dù sao người thất tình kiểu gì cũng sẽ có những hành động vô lý, nhưng khi Đông Ân Vũ giơ quyền thô bạo đánh vào mặt Vĩnh Lạc, thì đối phương trở nên tức giận, nàng bỗng dưng đưa tay giữ lại, nắm chặt Đông Ân Vũ không cho nàng quơ quào cánh tay, xoay người đem nữ nhân đặt trên tường, sau đó đem Đông Ân Vũ đẩy về phía trước mặt mình

" Thật sự là, đừng có giận cá chém thớt chứ!" Vĩnh Lạc khống chế thân thể Đông Ân Vũ, để nàng không cách nào tránh thoát

" Cô cũng là thứ khốn nạn!" Đông Ân Vũ ngẩng đầu " xì " một ngụm nước bọt vào Vĩnh Lạc, mười phần thô lỗ

Vĩnh Lạc nghiêng đầu né tránh, bất quá bị Đông Ân Vũ nhổ một ngụm nước bọt đầy mặt, sắc mặt đen một nửa

" Đúng, tôi là đồ khốn nạn, còn em ? đồ nữ nhân mèo mả gà đồng không bị kiềm chế! tự cho mình là thanh cao, kỳ thật mọi người đã nhìn thấy bên trong con người thối nát của em!" Vĩnh Lạc cúi đầu xích lại gần Đông Ân Vũ, cơ hồ vặn vẹo nụ cười như phát rồ " Mộ Lâm là cùng nam nhân kết hôn, em bày ra biểu lộ như bị chồng ruồng bỏ làm cái gì ? Giống như người bị hại là em, yêu phải em mới là một loại tai họa! Đừng kéo nữ nhân kia xuống nước !"

Từng câu từng chữ, vô cùng chân thực, tựa như tảng đá hung hăng đánh tới nàng

" Đúng ! vậy sao cô không chịu tránh xa cái tai họa này một chút dùm cái!" Lửa giận kiềm chế so với cuồng loạn còn đáng sợ hơn, Đông Ân Vũ cắn môi dưới, nàng không có lý do phản bác, chính là bởi vì lời Vĩnh Lạc nói đều là sự thật, yêu nàng là tai họa, Mộ Lâm có thể thoát khỏi nàng chính là hướng đi hạnh phúc, đáng lẽ nàng phải chúc mừng mới đúng

Cho nên...

Hẳn là phải mỉm cười...

" Không sao ?" Thu lại khí diễm, Vĩnh Lạc nâng mặt Đông Ân Vũ " Bởi vì em và tôi đều thối nát như nhau, chúng ta là một đôi trời sinh" Không thuần chất như nhau, đắng chát nhưng nụ cười xán lạn, Vĩnh Lạc cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, từ cạn đến sâu, tinh tế hôn, thưởng thức

Đông Ân Vũ dần khép lại hai mắt, hai tay nàng ôm Vĩnh Lạc, mang theo một chút vội vàng hưởng ứng đối phương

Sau đó lại buông ra

" Không có khả năng, tôi không nghĩ yêu lại người cũ" Đông Ân Vũ quay đầu sang một bên, lại bị Vĩnh Lạc vịn lại

" Vậy tôi đơn phương yêu mến cũng được" Vĩnh Lạc ở Ngô Đường vạn người mê, lại nói muốn đơn phương yêu Đông Ân Vũ.

" Tôi không khóc không náo, cái gì cũng nghe lời cô, cũng không có tính khiêu chiến, cô rất nhanh liền sẽ chán" Hai người không hợp, làm sao có thể dài lâu ? Vĩnh Lạc muốn kích thích, Đông Ân Vũ lại cho không được. Nàng di chuyển mấy lần, Vĩnh Lạc lại không chịu buông tay, tựa như nàng nói, nàng không nghĩ buông Đông Ân Vũ ra...

" Không sao, chờ tôi chán lại đá đi cũng được" Lang tâm cẩu phế

Đông Ân Vũ nheo mắt lại, trong lòng ẩn ẩn chút nộ khí, nhưng giây sau lại tan thành mây khói

Bởi vì nàng biết, Vĩnh Lạc không thể tin tưởng, ngọt cũng tốt, đắng cũng tốt, có lẽ tựa như là màu sắc tự vệ, đến cùng Vĩnh Lạc mang tâm tư gì nói chuyện với nàng, Đông Ân Vũ cũng không thể quá nghiêm túc, nghe một chút thì thôi

" Tùy cô" Cuối cùng nàng đẩy Vĩnh Lạc ra, hời hợt một câu để Vĩnh Lạc không có đuổi theo

oOo

Hai ngày sau, Hoắc Ngải trở về, lúc nàng kéo hành lý đi vào phòng khách, Đông Ân Vũ đang ngồi trên ghế sofa xem tivi. Hai người ánh mắt gặp nhau lại không nói gì, so với lão phu lão thế còn bình thản hơn, nhưng cho dù không mở miệng nói chuyện, Hoắc Ngải vẫn có thể phát giác bầu không khí biến hóa vi diêu

" Xảy ra chuyện gì rồi?" Hoắc Ngải kéo hành lý tùy ý đặt ở cử, vượt chân ngồi sát bên Đông Ân Vũ.

Nàng mặc áo ngủ tơ tằm mỏng, không có nội y nên tư thái phi thường ôn nhu, để cả người nàng tản mát ra mị lực nữ nhân thành thục.

" Vĩnh Lạc về rồi " Đông Ân Vũ một tay chống đỡ đầu, bộ dáng nằm trên ghế sofa giống như muốn ngủ, ngôn từ nàng lãng đạm, tựa như báo cáo thời sự, nàng nói Vĩnh Lạc trở về, một nhân vật có khả năng khó giải quyết nhưng cũng không có khả năng không uy hiếp

Hoắc Ngải nghe vậy, có chút nghiêng đầu " Cần tôi thuê cho em mấy tên vệ sĩ không?"

" Nếu như đây biểu hiện quan tâm tôi, vậy thì tìm đi" Đông Ân Vũ duỗi chân dài, lười biếng đặt lên đùi Hoắc Ngải, cọ sát lên quần tây màu sẫm. Nàng cười đến xinh đẹp, đôi mắt đào hoa nhắm lại, có chút câu người, khóe miệng hiện lên đường cong có chút giải hoạt

" Ừm" Hoắc Ngải trừng mắt nhìn, bị bộ đáng của Đông Ân Vũ chọc cười, nàng chống thân thể tiến về phía trước,hai tay chống ở hai bên mặt Đông Ân Vũ, cúi đầu cắn môi dưới của nàng, hôn nàng trước còn có lời muốn nói " Còn chuyện gì khác không?" Trừ Vĩnh Lạc, hẳn là còn có nguyên nhân khác ?

Nguyên nhân tinh thần sa sút như thế

Đông Ân Vũ mí mắt khẽ rung, trở tay ôm cổ Hoắc Ngải kéo vào người, nàng chôn bên cổ Hoắc Ngải, ở bên tai nàng nhàn nhạt nói: " Bằng hữu của tôi muốn kết hôn, vào tháng sau"

" Chúc mừng " Hoắc Ngải buông lỏng khí lực, cả người nằm trên thân Đông Ân Vũ.

" Vị hôn phu của nàng dáng vẻ rất có tiền, sau này nhất định là một thiếu nãi nãi ? Tựa như phim truyền hình nhân vật là thiếu phụ có tiền, ở trong phòng sang trọng uống trà chiều, bên người có nữ hầu, có chó con, bộ dạng hạnh phúc!" Mộ Lâm đáng được một tương lai mỹ hảo

" Em cũng có thể tìm một người" thanh âm Hoắc Ngải rất bình tĩnh, nàng thực sự nói thật

Đông Ân Vũ cùng nàng, không có bất kỳ quan hệ ràng buộc nào

" Được rồi, tôi không có số mệnh đó" Nàng uốn éo người, cảm thấy Hoắc Ngải ép đến mức nàng thở không nổi, đang định mở miệng bảo Hoắc Ngải đứng dậy, đối phương sớm một bước ngồi dậy, đồng thời kéo theo Đông Ân Vũ.

" Tôi muốn tắm rử" Hoắc Ngải một câu như là mệnh lệnh, nhưng lại mang theo ý cười

Đông Ân Vũ nghe vậy, rất vâng lời đi phòng tắm chuẩn bị nước cho Hoắc quản lý, nhưng khi nàng đang thử độ ấm của nước, cánh cửa phía sau bị người chậm rãi đóng lại, tiếp theo là một cánh tay từ bên hông vòng đến.

" Tôi tắm rồi " Đông Ân Vũ đứng thẳng quay người, giúp Hoắc Ngải cởi cà vạt

" Dù sao cũng đã ướt, tắm thêm lần nữa đi" Hoắc Ngải cởi bỏ áo ngủ tơ tằm trên người Đông Ân Vũ, bờ môi như có như không dán lên cổ nàng. Một câu nghịch ngợm để Đông Ân Vũ cười đến nhẹ lòng, nàng bị Hoắc Ngải chọc cười, liền không ngại tắm mấy lần, hai người cởi bỏ y phục của đối phương, bồn tắm còn chưa đầy nước, liền bước vào ngồi xuống, bên tai tiếng nước loạt soạt chảy, hơi nóng cũng dần làm ánh mắt mông lung

Sau ba mươi phút, sóng nước kịch liệt rốt cuộc khôi phục lại như cũ

Đông Ân Vũ ghé người lên bồn tắm, Hoắc Ngải đứng trước mặt đang ở ngoài tắm rửa thân thể, bọt biển tung tóe khắp nơi

Từ góc độ này nhìn sang, phần lưng đường cong Hoắc Ngải duyên dáng tựa như tác phẩm nghệ thuật gốm sứ, trắng sữa không chút nào tỳ vết, để Đông Ân Vũ phi thường ao ước, cả người nàng khí tức cấm dục tổng hấp dẫn nàng, nhưng dưới tấm mặt nạ kia vẫn là bá đạo, tính tình ngẫu nhiên cuồng dã

Đế vương trầm ổn đôi khi cũng mất không chế...

" Em rất quan tâm bằng hữu kết hôn sao?" nước ấm giội xuống, Đông Ân Vũ không thể không đóng lại hai mắt.

Nàng xóa nước trên mặt, Hoắc Ngải vịn bồn tắm chậm rãi bước vào

Quan tâm... sao ?

Đông Ân Vũ đổi hướng mặt đối mặt với Hoắc Ngải " Chỉ là có chút mệt mỏi?" Trên thực tế, nàng cũng không nói nên lời vì sao có cảm giác mất mát, dù cho đã không còn tình cảm chập trùng, nhưng Mộ Lâm cùng nam nhân khác tiến vào lễ đường, để nàng nuốt không nổi khẩu khí

Nửa vời...

Hoắc Ngải đem tóc trên mặt nàng vén qua một bên, hai tay đặt lên thành bồn tắm, nằm ngửa ra, ánh mắt nhìn Đông Ân Vũ không hề chớp

Dường như đang dò xét phi tử có hai lòng

" Em thích nàng sao?"

Nửa ngày, Hoắc Ngải nói ra miệng

Nhưng từ thích này nghĩa rất rộng, Đông Ân Vũ có thể thích bất luận kẻ nào, thích bất kỳ sự vật gì....

Về phần nàng có thích Mộ Lâm hay không, cái này phải coi lại.

" Chí ít tôi không ghét nàng" Oán trách đương nhiên sẽ có, thế nhưng đến trình độ chán ghét, còn không đến mức.

Trong mắt Hoắc Ngải, nàng giỏi thay đổi cỡ nào? Hoa tâm cỡ nào? lạm tình cỡ nào? Đông Ân Vũ đều không nghĩ sẽ hỏi qua, nàng chỉ biết lần này làm nội ứng, bất kỳ ai nàng tiếp xúc đều là công cụ của nàng, vì muốn đạt đến mục đích mà phải bất chấp thủ đoạn

Ánh mắt Hoắc Ngải bắt đầu hướng xuống dưới, từ trên mặt Đông Ân Vũ chuyển dời đến chiếc lắc trên tay nàng

Lắc tay chiếu ra màu sắc hồng quang từ mấy viên kim cương....

" La Dạ thì sao?" Tiếng nói trầm thấp khàn khàn quanh quẩn trong phòng tắm

Đông Ân Vũ nhìn theo ánh mắt Hoắc Ngải cũng cúi đầu nhìn lắc tay một chút

" Chúng tôi là quan hệ hợp tác" Trừ cái đó ra nàng không thể dùng từ khác để mô tả mối quan hệ mập mờ giữa hai người

" Vĩnh Lạc thì sao ?" Hoắc Ngải thẳng tắp eo, hướng Đông Ân Vũ tiến đến mấy cm.

" Không có cảm giác" Đông Ân Vũ nhún vai, nàng còn có thể nói cái gì ? Vĩnh Lạc đối với nàng chính là một loại phiền toái

" Triệu Hàn thế nào?" Hoắc Ngải tiến đến để nàng ngẩng đầu, nữ nhân lúc này đã ngồi trên đùi nàng, hai tay đặt ở vai Đông Ân Vũ, sợi tóc ẩm ướt dính dính trên gương mặt, đôi mắt đen nhánh như mực, rõ ràng nghiêm túc nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ.

Triệu Hàn...

" Đã là quá khứ." Sẽ có tương lai hay không, Đông Ân Vũ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến

Không ghét, quan hệ hợp tác, không có cảm giác, quá khứ...

Đông Ân Vũ cho tất cả đều là một câu phủ định

Thân thể Hoắc Ngải khom xuống hôn lên mắt nàng, cánh môi nóng ướt không an phận phủ động, từ đầu gối một đường hướng vào hai chân tìm kiếm

" Hoắc Ngải..." Đông Ân Vũ thì thầm một tiếng, ngón tay dưới đáy nước đồng thời thăm dò đi vào thể nội

So với nhiệt độ nước còn nóng hơn...

" Đông Ân Vũ," Hoắc Ngải cắn vai nàng, ở trên lưu lại nhàn nhạt dấu răng " Tôi thì sao ?"

Trong lòng nàng, Hoắc Ngải tồn tại có ý nghĩa gì ?

Ngón tay dần dần tăng tốc độ để nàng bắt đầu thở dốc, dường như đang ôm gỗ trôi trên mặt biển rộng lớn, Đông Ân Vũ ôm Hoắc Ngải có chút không thở nổi, nhưng cũng không muốn khước từ

" Trả lời tôi " Hoắc Ngải bỗng nhiên đâm vào dò xét, trêu đến mức nàng phải thở dốc.

Đông Ân Vũ mở hai mắt ướt mồ hôi, xích lại gần bên tai đối phương cười nói: " Là cộng sự của tôi"

Không tốt cũng không xấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro