Chương 093: Lòng dạ nhỏ mọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lưu manh" Đông Ân Vũ hé miệng cười khẽ, chẳng biết lúc nào, cái từ lưu manh dùng cho Vĩnh Lạc lại trở thành một loại biệt danh thân mật

Có lẽ bởi vì nàng vui vẻ tiếp nhận chăng ?

" Tối thiểu ít nhất phải hôn một cái được không?" Vĩnh Lạc cắt vào vấn đề không hợp thời điểm, nhưng cũng nên nếm một chút ngon ngọt mới bằng lòng dừng tay

Đông Ân Vũ nắm cằm Vĩnh Lạc, đưa cái miệng ăn đường không ngừng líu lo bóp nhọn

" Ở công cộng, không hôn" Địa điểm không đúng, thời gian cũng không hợp, mặc dù không ai đi đến, nhưng tóm lại là không gian công cộng

Vĩnh Lạc bị Đông Ân Vũ bóp gương mặt mỏi nhừ, dứt khoát đẩy tay nàng ra, tiến lên phía trước nói: " Em không hôn, tôi hôn"

Nàng thế nhưng nói được làm được, Đông Ân Vũ biết bản thân thống khổ, bởi vậy nàng so với Vĩnh Lạc tiến thêm một bước hôn lên cái trán đối phương, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, cũng là một loại hôn, mắt thấy Vĩnh Lạc chuẩn bị kháng nghị, Đông Ân Vũ lập tức đem ngón trỏ đặt lên môi đối phương, ánh mắt lộ ra ý tứ nói Vĩnh Lạc đừng cãi lộn

" Vũ..." Đang lúc Đông Ân Vũ vội vàng thuần phục Vĩnh Lạc, cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi: " Là Ân Vũ đúng không ?"

Thanh âm quen thuộc khiến Đông Ân Vũ sửng sờ, làm cho hai mắt cơ hồ trừng thẳng

Bên ngoài năm thước, một bộ váy màu vàng nhạt đập vào mắt, dáng người trắng nõn mảnh mai, hai con mắt sáng mượt, bộ dáng giống như xưa, là nữ nhân từng cho nàng chổ dựa an ủi, cũng là nữ nhân hung hăn tổn thương trái tim nàng, Mộ Lâm.

" Quả nhiên là Ân Vũ" Mộ Lâm xuất hiện, không thể nghi ngờ so với Vĩnh Lạc ngoài rung động còn muốn khiến Đông Ân Vũ sợ hãi

Vĩnh Lạc quay đầu nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện, lập tức nhận ra " bạn cùng phòng " một thời với Đông Ân Vũ.

" Là cái người em yêu đơn phương rồi đá em đó hả?" Ý đồ xấu trêu chọc truyền vào trong tai Đông Ân Vũ, không ngờ nàng cũng không phản bác, trái lại rủ mắt nhàn nhạt nhẹ gật đầu, dường như vết thương bị người sát muối vào, không dám la đau, chỉ có thể im lặng tiếp nhận, Vĩnh Lạc vốn muốn cười lời nói của nàng, không nghĩ đến đối phương lại tỏ ra là người bị hại, lập tức Vĩnh Lạc dâng lên một cảm giác tiếc thương...

" Xin chào" Vĩnh Lạc thu cánh tay về chuyển hướng về phía Mộ Lâm, thay Đông Ân Vũ ngăn cản ánh mắt vội vàng của đối phương " Tôi gọi là Vĩnh Lạc, là bạn gái của Đông Ân Vũ" nàng thuyết pháp tràn ngập sơ hở trong lời nói, nói là bạn gái, nhưng biểu đạt chẳng qua là bạn nữ, bất quá Vĩnh Lạc đầy thói hư tật xấu lại muốn để Mộ Lâm hiểu lầm

Khi nàng thấy đối phương tỏ ra hoài nghi, tâm tình lập tức chuyển biến tốt đẹp mấy lần

" Xin chào, tôi là Mộ Lâm" cũng không phải lần đầu tiêng gặp Vĩnh Lạc, nhưng chính diện trò truyện vẫn là lần đầu

" Rất hân hạnh được biết cô, Mộ Lâm, bất quá chúng tôi còn có việc, hôm nào sẽ trò chuyện tiếp, đi thôi đi thôi" Vĩnh Lạc thái độ qua loa tương đối tùy tiện, nếu là người bình thường đã sớm nổi trận lôi đình, nhưng Mộ Lâm vẫn còn ngốc lăn tại chổ, cho đến khi Vĩnh Lạc kéo cánh tay Đông Ân Vũ lôi đi một lúc, Mộ Lâm mới giật mình nhận ra Vĩnh Lạc vừa nói cái gì

" Chờ, chờ chút!" bước lên trước hai, ba bước, thành công giữ chặt áo Đông Ân Vũ, nàng bị ép phải dừng chân, kéo theo Vĩnh Lạc cũng không thể không dừng lại " Cái kia, Ân Vũ, em có lời muốn nói với chị, có thể trò chuyện với chị một lúc được không?" Từ khi gặp mặt đến giờ, Mộ Lâm chưa hề cười qua, trái lại biểu lộ càng thêm khổ sở

Liền giống như tiểu động vật bị người vứt bỏ..

Đông Ân Vũ bình thường rất ít khi mềm lòng, nhưng Mộ Lâm tuyệt đối là điểm yếu của nàng, chỉ thấy Mộ Lâm bày ra bộ dáng ủy khuất, nàng lập tức muốn quay đầu an ủi, không ngờ Vĩnh Lạc so với nàng càng sớm ra tay một bước. Cánh tay lập tức buông lỏng, thân ảnh màu đỏ cực nhanh bước về phía trước, chỉ nghe " phanh" một tiếng, cảnh tượng quen thuộc chiếu vào mắt, chỉ là thay nhân vật chính

" Tiểu khả ái, tôi thật vui có thể cùng cô tâm sự , nhưng tôi hiện nay không muốn đem Đông Ân Vũ cho bất luận kẻ nào, cho nên thật có lỗi" Vĩnh Lạc một tay chống tường, đem Mộ Lâm vây giữa nàng và bức tường, nhìn qua tựa như thiếu nữ bất lương đang bắt chẹt thiên kim tiểu thư, để Đông Ân Vũ có chút bất đắc dĩ

" Xin nhờ!" Không ngờ Mộ Lâm hoàn toàn không sợ Vĩnh Lạc cường thế, ngược lại nắm chặt cánh tay đối phương nói: " Sẽ không quá lâu đâu, tôi có lời muốn nói với Ân Vũ, chỉ cần vài phút cũng được" Hoàn toàn không có kiêu ngạo, không có khí thế, tư thái Mộ Lâm biểu hiện quá thấp, để Vĩnh Lạc nguyên bản bá đạo có chút kinh ngạc

" Có thể không ? Vĩnh tiểu thư ? chỉ cần vài phút cũng được" Tục ngữ nói không đưa tay đánh người đang cười, Mộ Lâm chẳng những dáng dấp đáng yêu, khí chất ôn nhu, còn không sợ thế lực ác, Vĩnh Lạc đưa nàng đẩy vào tường, Mộ Lâm cũng không ý thức được nguy cơ, trong đầu chỉ nghĩ đến việc được nói chuyện riêng với Đông Ân Vũ.

" Này, tôi nói với cô..."

" Tôi biết" Đông Ân Vũ cắt ngang lời Vĩnh Lạc.

Có chút nút thắt, nếu không gỡ ra lại biến thành cả đời nuối tiếc.

" Tôi biết gần đây có một tiệm cà phê , cùng đi chứ"

Mà nút thắt này của Mộ Lâm, dù sao cũng nên cởi bỏ

oOo

" Buổi trưa vui vẻ, đây là cà phê, còn đây nước hoa quả, mời dùng thong thả" nhân viên phục vụ mặc chế phục âu châu trang nhã đem đồ uống bưng lên bàn, lúc này hai người mới hòa hoãn bầu không khí giằng co. Đông Ân Vũ tiếp nhận cà phê, nhìn nhân viên phục vụ đi xa mới đưa ánh mắt thả trên người Mộ Lâm, bàn vuông nhỏ chỉ có hai người họ, bởi vì là việc riêng, cho nên Đông Ân Vũ để Vĩnh Lạc đừng có quấy rầy, để nàng đứng ở ngoài hút thuốc chờ

" Em muốn nói gì với chị ?" Đông Ân Vũ trực tiếp đi vào vấn đề chính, đôi mắt đen vô cùng tỉnh táo chăm chú nhìn đối phương

Nữ nhân ấm áp như ánh dương, Mộ Lâm

" Thật xin lỗi" Nửa ngày, Mộ Lâm dùng dũng khí giương mắt nhìn Đông Ân Vũ, câu đầu tiên của nàng chính là nhận lỗi " Thật xin lỗi, trước đó đã làm chuyện quá đáng với chị, em không phải cố ý lừa gạt chị, chỉ là Rick đến quá đột ngột, em không biết giải thích làm sao với chị, cho nên mới..."

Không biết là chột dạ hay là á khẩu không trả lời được, Mộ Lâm tiếng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại trầm mặc

Đây là lý tính, đồng thời tỉnh táo nói chuyện

Đông Ân Vũ trong lòng không có chập chùng, nàng thình lình phát hiện mình dường như không đếm xỉa đến, nghe Mộ Lâm nói lời xin lỗi, không có bất kỳ cái gì an ủi hoặc là tiêu tan, tóm lại lòng của nàng đã vỡ tan, như lúc trước đã ước định, chỉ cần Mộ Lâm buông tay, nàng liền rơi xuống đáy vực, sau đó tâm vụn vỡ rốt cuộc cũng không liền lại được...

Như là không thể quay về, nói nhiều lời xin lỗi cũng chỉ là trau chuốt mà thôi

" Em cùng Rick quen biết từ nhỏ, nhà ảnh cùng với nhà em có quan hệ kinh doanh với nhau, cho nên cha rất sớm đã đính hôn cho chúng em, nhưng hôn ước này cũng không phải là chúng em tình nguyện" Mộ Lâm cúi thấp đầu, hai tay nắm thật chặt vạt áo : " Rick đối với em rất tốt, cho đến nay tựa như là ca ca của em, nhưng mấy năm gần đây cha cứ thúc giục chúng em kết hôn... nhưng em cũng chưa từng yêu đương qua... cho nên không biết làm sao mà yêu Rick..."

Trắng trợn nói hết sự thật, để Đông Ân Vũ vô thức rũ mắt, cuối cùng chỉ có thể nhìn chằm chằm tách cà phê trong tay

" Cho nên em mới hy vọng Ân Vũ có thể dạy em, nhờ có Ân Vũ, em mới biết làm sao hẹn hò với Rick, tựa như nam nữ bằng hữu hẹn hò... ở chung... cho nên em không phải cố ý muốn đùa giỡn tình cảm Ân Vũ, thật không có, có lẽ em giải thích quá muốn khiến chị không thể nào chấp nhận được, nhưng em thật không muốn tổn thương Ân Vũ đâu" Mộ Lâm không ngừng lắc đầu, tựa như muốn đem thành ý lắc ra đến.

Đông Ân Vũ mí mắt khẽ giật, cắn môi dưới, lực đạo chặt lại lỏng, lỏng lại chặt...

" Ân Vũ là bằng hữu tốt nhất của em, em không muốn mất đi chị, có lẽ bây giờ nói quá trễ, nhưng em..."

" Cám ơn em, Mộ Lâm" Đông Ân Vũ cắt lời Mộ Lâm, giờ khắc này, nàng đã thay đổi nhàn nhạt mỉm cười

Đã có thể.

Lần này giải thích có thể cởi bỏ nút thắt dây dưa bấy lâu nay.

Chí ít tất cả lừa dối của Mộ Lâm không phải thật tâm, chỉ là...

Chậm một chút

Mộ Lâm nghe vậy, lập tức có chút không biết làm sao, có lẽ nụ cười của Đông Ân Vũ quá tự nhiên, cũng có thể vừa rồi nàng quá kích động không hiểu được. Bỗng nhiên luống cuống tay chân, Mộ Lâm từ trong túi lấy ra thiếp mời màu vàng kim, trên thiếp mời in chữ màu vàng kim óng ánh, được thiết kế tinh xảo, nghiễn nhiên là phí in thiếp không hề rẻ chút nào

" Em cùng Rick tháng sau kết hôn, đây là thiệp mời, hy vọng Ân Vũ có thể đến tham gia" Mộ Lâm lúc nói lời này, âm thanh đều đang run rẩy

Nhìn nàng thấp thỏm, Đông Ân Vũ quả thực tỉnh táo dị thường

Một người nàng từng hẹn hò, còn có ở chung, nữ nhân ngọt ngào như người yêu, giờ này khắc này lấy ra thiệp mời để nàng tham dự hôn lễ...

" Xin lỗi, chị có công việc không cách nào có mặt" Đông Ân Vũ cười nhận thư mời " Nhưng chị chúc phúc cho các em"

Đây là lời duy nhất nàng có thể nói

Chúc phúc, ngoại trừ chúc phúc còn có thể nói gì ?

" Thật hả?" Mộ Lâm giương mắt cẩn thận từng li từng tí hỏi lại, câu nghi vấn này để lòng Đông Ân Vũ co rút đau đớn

Nếu không thật chúc phúc, chẳng lẽ muốn nổi giận chỉ vào mặt Mộ Lâm mắng to ? hay là xé bỏ thiệp mời hay sao ?

" Thành tâm thành ý" Đông Ân Vũ nhẹ gật đầu nói

Nàng không phải loại nữ nhân lòng dạ nhỏ mọn

" Vậy chúng ta... vẫn là bằng hữu đúng không ?" Mộ Lâm nghe Đông Ân Vũ chắc chắn như thế, rốt cuộc có thể cười nhàn nhạt.

Bằng hữu sao ?

" Đúng thế?' Đông Ân Vũ gật đầu mở miệng uống cà phề

" Chúng ta có thể hẹn đi xem ca nhạc không ?" Dường như buông xuống gánh nặng, Mộ Lâm vội vàng hỏi một câu

" Nếu có thời gian " Đông Ân Vũ cũng đáp lại thẳng thắn

" Có thể gửi tin nhắn không?" Mộ Lâm lấy ra điện thoại

" Có thể" Đông Ân Vũ cũng gật đầu

" Ôm thì thế nào ?" Mộ Lâm nói có chút nhanh, ngữ khí có chút bất ổn

" Trên danh nghĩ hữu nghị" Đây là nhượng bộ lớn nhất

" Hôn thì sao ?" Mộ Lâm hơi nghiêng thân, nàng nhìn xem Đông Ân Vũ, đáy mắt có chút chờ mong

Chỉ là vấn đề này Đông Ân Vũ không trả lời

" Còn có những việc trên giường..."

" Mộ Lâm" Đông Ân Vũ cắt lời Mộ Lâm " Đó không phải là những việc mà bạn bè làm với nhau"

Hôn, ôm, hẹn hò...

Đông Ân Vũ nghĩ đến cảm thấy phi thường buồn cười

Đối với một nữ nhân đã từng động tâm, muốn làm sao có thể trở về giơi tuyến " bằng hữu " chứ ?

" Cám ơn thiệp mời của em" Đông Ân Vũ đặt ly cà phê xuống, cầm túi xách cười nói: " Cứ như vậy, tạm biệt "

Cuối cùng, Đông Ân Vũ không nhìn đến Mộ Lâm một chút nào nữa

Nên tận sức cái gì nàng cũng đã tận sức hết rồi, giải thích cũng nghe đủ rồi, hiện tại nàng không cần phải gánh bất kỳ trách nhiệm nào, cũng không cần bị tổn thương

Đông Ân Vũ đi vô cùng tiêu sái, lúc cửa nhà hàng rộng mở, đập vào mắt vẫn là ánh nắng chói chang, cùng...

" Lâu quá, tôi đã hút xong thuốc lá rồi..."

Màu đỏ hồng bắt mắt nhất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro