Chương 092: Vô cùng thuần thục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ký hợp đồng, Hải Tiều cùng Ngô Đường chính thức trở thành quan hệ hùn vốn, đương nhiên là âm thầm thành lập thương mạch, mặt ngoài Hải Tiều vẫn như cũ là công ty ngoại thương, còn Ngô Đường vẫn là thế lực hắc bang lớn nhất ở Bắc khu, nhìn qua tưởng là đại bác bắn không tới, nhưng lại có mối quan hệ ngầm chặt chẽ, đối với việc này Hoắc Ngải nhất định phải cam kết cung hóa ổn định, đồng thời còn phải có chất lượng tương quan, cho nên sau khi ký kết hai tháng, Hoắc Ngải ra nước ngoài tương đối nhiều

Nhưng trong thời gian nàng ở nước ngoài, Đông Ân Vũ liền tham gia giao dịch đồ cổ, còn cùng Địch Duy ra ngoài ăn cơm hai lần, nhưng đều là cảnh tượng hoành tráng, khách quý đến đều là đại ca Ngô Đường mới nhậm chức, đương nhiên trong đó bao hàm cả La Dạ, mà mỗi khi buổi tiệc kết thúc, La Dạ kiểu gì cũng nhín chút thời gian, ở một mình với Đông Ân Vũ, dù có là ba mươi giây cũng không bỏ qua, loại chấp nhất khó hiểu này, Đông Ân Vũ cũng không phản đối, chỉ cần Hoắc Ngải không có bên cạnh, nàng liền lơ đễnh

Nhưng nàng để ý là nàng cũng chưa từng gặp mặt Triệu Hàn.

Mấy bữa tiệc qua đi, Triệu Hàn cũng không hề lộ diện, đây mới là chuyện khiến Đông Ân Vũ buồn bực, đã công khai mối quan hệ với lão đại Ngô Đường, vì sao lại tránh không gặp mặt ? Về phần nguyên nhân, dù cho Đông Ân Vũ nghĩ bể đầu cũng không đoán được, cho nên nàng đành từ bỏ, chỉ cần thời cơ đến, Triệu Hàn muốn tránh cũng không được

" Cô chừng nào thì trở về ?" Trong phòng ngủ, Đông Ân Vũ nằm lỳ trên giường mở webchat, đối tượng trò chuyện là cấp trên của nàng Hoắc Ngải.

Nàng tựa hồ mới rời giường, tóc dài đen nhánh xỏa trên vai, bộ dáng có chút lười biếng, nốt ruồi bên mắt phải nhìn vũ mị, như cái hồ ly tinh câu người. Đông Ân Vũ kéo màn hình, cả người ngồi dậy, nàng nhìn Hoắc Ngải ném khăn mặt đi, thuận tiện dành thời gian hỏi ngày trở về

" Nhanh nhất là hai ngày nữa" sau khi rửa mặt, Hoắc Ngải tinh thần hơn nhiều, đôi mắt đen sáng có thần.

Hai ngày a...

Đông Ân Vũ nghiêng đầu sững sờ, tâm có chút bay xa

" Tỉnh táo lại" Sau ba phút, loa truyền đến thanh âm Hoắc Ngải, lúc này nàng đã ăn mặc chỉnh tề, đang chỉnh lý lại cổ áo sơ mi " Em hôm qua thức khuya hả ? lại đi lêu lỏng rồi sao ?" Nàng liếc màn hình vài lần, chỉ cảm thấy sắc mặt của Đông Ân Vũ không tốt lắm, trên mắt hai quầng thâm in đậm hết sức rõ ràng

" Không có đi đâu " Đông Ân Vũ vuốt mái tóc xõa tung mấy lần, xoay người cầm mấy cái đĩa DVD dưới giường " Tối hôm qua xem hết mấy bộ phim truyền hình, thể loại nội ứng, tính đợi cô về cùng xem chung, nhưng cô ở nước ngoài quá lâu cho nên tôi đã xem hết rồi" Đông Ân Vũ tiện tay đưa bìa đĩa lên, khi nói chung lơ đãng nhấn mạnh hai chữ " Nội ứng", Hoắc Ngải cũng không phản ứng gì

" Thật sao ? Thật có tâm tình" Nàng lưu loát thắt cà vạt, dù cho không soi gương cũng có thể thắt được kiểu dáng tướng lĩnh hoàn chỉnh " Em lại tìm thêm mấy bộ, chờ tôi về cùng xem đi" Dù cho Hoắc Ngải không biểu hiện nhiều, ngữ khí cũng là bình bình đạm đạm, nhưng Đông Ân Vũ có thể nghe ra tâm tư Hoắc Ngải, luôn cảm thấy trong lòng có chút ấm áp

" Nói thật tôi thích cùng cô xem phim, nhất là lúc cô từ đằng sau ôm lấy tôi, dùng chân ôm lấy tôi, cảm giác thực sự rất tốt " Đông Ân Vũ cười đến tự nhiên, không có dư thừa động tác, tất cả đều là xuất phát từ nội tâm mà thổ lộ, được người thương, ai không thích cảm giác này ?

" Tôi cũng thích đặt tay trên ngực em mà vò" Hoắc Ngải vừa cột tóc dài, ngoài miệng còn chiếm một ít tiện nghi

Đông Ân Vũ nghe vậy, nheo mắt hướng về phía trước, thuận tay cởi hai viên nút áo, lộ ra bộ ngực khiến người ta mơ màng

" Có muốn hay không?" tư thái trêu chọc, lời nói mập mờ, Đông Ân Vũ cười đến giảo hoạt, ngón tay như đang cởi thêm nút áo

" Suy nghĩ gì đó" Hoắc Ngải đang chuẩn bị lấy áo khoác tây trang mặc vào, lại nhìn thấy bộ dáng của Đông Ân Vũ liền dừng động tác, hai tay vòng trước ngực, muốn nhìn nữ nhân đang chơi trò gì

" Chat sex " nói thẳng một cách trắng trợn, Đông Ân Vũ mặt cũng không đỏ, nàng nhún vai cười nói: " Cô muốn, tôi liền cho, thế nào?" thận trọng trong mắt nàng chỉ là tình thú, trên cơ bản Đông Ân Vũ đã quen lãng đãng, nếu như Hoắc Ngải nghĩ, nàng cũng không cần giả thanh thuần

Yêu ca, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện chuyện này đúng không?

Mặc dù các nàng không phải tình nhân

Không nghĩ đến Hoắc Ngải so với nàng dự đoán còn bình tĩnh, nàng hai tay vòng trước ngực nhìn chằm chằm màn hình, cho đến khi Đông Ân Vũ đốt mồi lửa sắp tắt thì mới có lời đáp lại: " Không được, tôi muốn trở về phát tiết đầy đủ" Hoắc Ngải cúi nhìn đồng hồ, tựa hồ có hẹn

" Không sợ xa mà phát bệnh à?" Đông Ân Vũ không vội cài lại áo, ngược lại lười biếng nằm xuống

" Sẽ không" Hoắc Ngải cầm áo khoác âu phục, trước khi ra cửa còn ra hiệu cho Đông Ân Vũ phải mặc lại áo đàng hoàng " Nghĩ em, tự kỷ chơi một mình cũng giống vậy" Cuối cùng nụ cười của nàng biến mất khỏi màn ảnh, Hoắc Ngải một lời nói ra nghe tương đối mập mờ, Đông Ân Vũ ghé đầu suy nghĩ nhiều lần, sau đó nhịn không được hừ cười ra tiếng

Hoắc Ngải, là nữ nhân đứng đắn, cũng có một mặt khôi hài

Mấy phút sau, Đông Ân Vũ cũng khôi phục tinh thần, nàng nhớ đến chuyện phải làm, tóm lại là cần mua thêm vật dụng cùng sữa rửa mặt, bởi vậy Đông Ân Vũ sau khi rửa mặt xong liền thay trang phục đơn giản đi ra ngoài, cũng không trang điểm, tâm lý nàng muốn bỏ qua những gánh nặng dư thừ, chỉ có khi Hoắc Ngải không có ở trong nước, Đông Ân Vũ mới có cơ hội cho phép mình " nghỉ " mấy ngày

Khó được tâm huyết dâng trào, Đông Ân Vũ đón xe một mình đến khu mua sắm, hoàn toàn giữ chặt tâm tính nghỉ ngơi cùng đi dạo mấy shop bán hàng, nhưng mà dạo xong mấy tầng lầu, lập tức gặp một cảnh tượng muốn làm hỏng tâm tình nàng. Ngay lúc nàng đang dạo xem tầng bán nữ trang, chuẩn bị đi lên thang cuốn, khóe mắt vô tình trông thấy thân ảnh tiên diễm chói mắt, lông tóc lập tức dựng ngược. Nàng không nói hai lời liền bước lên thang cuốn, không nghĩ đến...

" Xin lỗi, cho tôi mượn đường một chút, xin qua, cám ơn!" Sau lưng không ngừng truyền đến âm thanh mượn đường, trong chốc lát Đông Ân Vũ liền cảm giác bên hông trầm xuống, người kia phủ đến " Thật là lạnh lùng a, trông thấy tôi còn chạy trốn, tốt xấu gì cũng phải chào hỏi với tôi một tiếng chứ? Đông Di"

Thân ảnh tiên diễm kia quả nhiên là...

" Vĩnh Lạc" Miệng vừa nói ra lời không phải là căm hận, mà là nồng hậu dày đặc cùng với bất đắc dĩ bất lực

Thang cuốn đi đến tầng trên, Đông Ân Vũ cất bước hất cánh tay Vĩnh Lạc ra, định đi về phía trước, Vĩnh Lạc lại ở bên cạnh ôm vai nàng, bộ dáng hai người lảo đảo gây chú ý đến những người xung quanh, rốt cuộc Đông Ân Vũ không chịu được Vĩnh Lạc dính như kẹo cao su, dứt khoát nắm cánh tay Vĩnh Lạc đi vào một con đường vắng

" Cô đang làm cái gì hả? Không biết tin tức sát hại nghị viên đều lên đầu đề các báo lớn hay sao? Không biết Ngô Đường đang truy nã cô à? Thế mà còn dám nghênh ngang dạo phố!" Đông Ân Vũ hoàn toàn ở tư thái thuyết giáo, nàng càng không hiểu vì sao Vĩnh Lạc lại xuất hiện chổ này, trên cơ bản có tự giác chạy trốn, phải là hai hoặc ba năm mới có thể trở về nước, đây là chuyện phải hiểu

Vĩnh Lạc thấy Đông Ân Vũ giáo huấn nàng, chẳng những không sinh khí, ngược lại cười đến xán lạn " Đông Ân Vũ, em quả nhiên rất quan tâm tôi" Lời vừa mới dứt, hai tay lại không quy củ sờ soạng lung tung, cuối cùng bị Đông Ân Vũ dùng đầu gối đẩy ra

" Không sợ bị bắt sao?" Lôi kéo giật ra cổ áo, Đông Ân Vũ trợn nhìn hai mắt Vĩnh Lạc.

" Đừng lo lắng, tôi có cải trang" Vĩnh Lạc kéo kính râm xuống, cái mà nàng gọi là cải trang, bất quá chỉ là một cái kính đen mà thôi

Cải trang trẻ con như thế, cũng chỉ có Vĩnh Lạc mới có can đảm này

Đông Ân Vũ chau mày, hai tay đặt trên vai Vĩnh Lạc, ngăn cản nàng tới quá gần

Dù cho cách mắt kính đen, nàng vẫn như cũ cảm nhận được ánh mắt chấp nhất của đối phương, như là hỏa diễm cực nóng...

" Cô trở về làm cái gì?" Vĩnh Lạc xuất hiện làm Đông Ân Vũ quả thật kinh ngạc, nhưng lý do xuất hiện càng làm nàng lo lắng " Tiền tiêu xong rồi ? lại nghĩ bắt cóc tôi sao ?" Mặc dù là người bị hại, Đông Ân Vũ hoàn toàn không có biểu hiện e ngại, đối mặt với người không thể lý giải theo bài b3n, Đông Ân Vũ không cách nào dùng tâm tính bình thường mà phỏng đoán suy nghĩ của đối phương

Vĩnh Lạc bị Đông Ân Vũ đẩy có chút bực bội, dứt khoát nghiêng người kéo hai tay nàng, một bước nhanh nhẹn đem đối phương áp vào trong ngực, thuận tay ôm lấy, dán vào bên tai đối phương cười nói: " Một mình ở nước ngoài rất nhàm chán, mỗi ngày đều rất cô đơn tịch mịch

Cô đơn ? tịch mịch ?

Đông Ân Vũ ngừng giãy dụa, nhưng không có biểu hiện tán đồng lời Vĩnh Lạc.

Nàng có nhiều bảo bối như vậy, làm sao mà cô đơn tịch mịch được ?

Vĩnh Lạc khóa Đông Ân Vũ ở giữa vách tường cùng ngực nàng, một chút khe hở cũng không thả chăm chú ôm chặt, cảm thụ nhiệt độ đối phương, ngửi ngửi mùi nước hoa quen thuộc, ngón tay truyền đến xúc cảm trên tóc, mỗi lần thở đều phả ra khí tức nóng ướt, cánh môi có chút mở ra, đó chính là nụ cười trêu chọc nhàn nhạt đặc trưng của nàng...

Là Đông Ân Vũ a

" Nhìn em cười hư hỏng như vậy, nhất định cho rằng tôi nói dối?" Vĩnh Lạc nghiêng đầu nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Đông Ân Vũ, lập tức sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn không quá cao hứng, nàng nắm cằm Đông Ân Vũ, há miệng không nhẹ không nặng cắn lên chóp mũi nàng, chỉ có tình nhân thân mật có mới có hành động như thế, lúc hai người còn bên nhau thường làm đến vô cùng thuần thục " Tôi thế nhưng mỗi ngày đều nhớ đến em, chỉ cần ngừng công việc, trong đầu liền chỉ có hình dáng của em, thanh âm của em, nhiệt độ của em, còn nhớ em đến muốn phát điện, thật là đáng chết"

Cái gọi là bệnh tương tư, đại khái cũng giống như vậy ?

Đông Ân Vũ nheo mắt, từ kính mát phản chiếu có thể nhìn thấy nét mặt của mình

Nàng đối với lời nói của Vĩnh Lạc, biểu hiện chân thực lại trở nên hoang mang

" Bất quá em đổi điện thoại, nghĩ liên lạc với em cũng không có cách nào, may mắn hôm nay để tôi bắt tại trận, xem ra lão thiên đối với chúng ta không tệ" Vĩnh Lạc cười rất vô lại, tựa như tiểu thí hài được ban thưởng, lộ ra chút xíu ngây thơ, không biết trời cao đất dày

" Hiện tại cô thấy rồi thì có thể thả tôi r không?" Đông Ân Vũ đẩy bả vai Vĩnh Lạc mấy lần, cũng không phải thật muốn đẩy nàng ra

Chẳng biết tại sao? lần nữa nhìn thấy Vĩnh Lạc, Đông Ân Vũ không hề tức giận

Theo lý thuyết, nữ nhân đẩy nàng xuống đáy vực hai lần, nàng hẳn là hận đến muốn đánh chết Vĩnh Lạc mới đúng...

Nhưng Đông Ân Vũ lại không có chút nào hận ý, trái lại trong lòng chua xót, vẻn vẹn có chút đau, có chút lạnh

" Đừng hòng" Đông Ân Vũ một câu " thả tôi ra" lại làm cho Vĩnh Lạc không vui, nàng nắm chặt cánh tay, lực đạo chặt đến mức tựa hồ muốn khảm nàng vào thân thể " Đông Ân Vũ, tôi sẽ không buông ra, em tốt nhất cũng đừng kỳ vọng tôi sẽ buông tha cho em"

Lời nàng nói, Đông Ân Vũ lúc này sáng tỏ

" Tôi nói cô ôm làm tôi thở không nổi, trước buông ra để tôi thở một chút được không ?" Đông Ân Vũ dùng sức gỡ cánh tay Vĩnh Lạc, lúc này mới khiến nàng yên tĩnh

" Đã lâu không gặp quả nhiên ôm cũng không đủ" Đang lúc Đông Ân Vũ quay người muốn đi, Vĩnh Lạc hai tay chống ở trên tường, đem nang vây trong phạm vi tầm mắt " Nhà nghỉ xa quá, hay là đến nhà vệ sinh giải tỏa " nỗi khổ tương tư " đi ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro