Chương 091: Hợp tác đồng hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trừ phi Địch Duy cố tình lừa gạt Hoắc Ngải sao ?

Lừa nàng... Lão đại Ngô Đường và gia giáo Triệu Hàn thật sự là tình nhân ?

Không cần thiết

"Làm sao ? Đả kích rất lớn hả?" Thân xe chuyển hướng đi vào tầng hầm cao ốc, Hoắc Ngải tắt máy cũng không có xuống xe, mà nhìn chầm chầm người bên cạnh luôn trầm mặc từ đầu đến cuối Đông Ân Vũ, khuôn mặt có hơi gầy gò, để nàng nhìn tiều tụy không chịu nổi " Là bởi vì em có tâm muốn trèo lên người lão đại lại bị người khác nhanh chân đến trước, hay bởi vì Triệu Hàn bị người khác chiếm hữu?" Nàng ra hai lựa chọn, để Đông Ân Vũ tự chọn

Nhưng mà, nàng lại nhắm hai mắt, cũng không khó chọn lựa như tưởng tượng

" Đều có" Lần nữa mở mắt, Đông Ân Vũ chọn cả hai

Nhưng lý do trong lòng mệt mỏi, nàng sẽ không nói ra.

" Em tốt nhất đừng có nghĩ lung tung, hai người bọn họ không phải để em chọc vào" Hoắc Ngải hảo tâm khuyên bảo, nàng biết tính tình Đông Ân Vũ, cũng chứng kiến nữ nhân này có hành vi lỗ mãng, vì muốn đạt được mục đích, ngay cả mạng nàng cũng không cần, nếu không phải được nữ thần may mắn chiếu cố, người này không biết đã chết mấy trăm lần

Đông Ân Vũ nghe vậy, xem như tâm lĩnh sự quan tâm của Hoắc Ngải, nàng ôm lấy cổ tay đang đeo chiếc lắc La Dạ tặng, lắng nghe Hoắc Ngải mở cửa xuống xe

Dư quang bên trong, người mặc sườn xám lặng lẽ liếc mắt nhìn cử động của Đông Ân Vũ, bất động thanh sắc rời đi

Cho đến khi thân ảnh nữ nhân biến mất sau thang máy, Đông Ân Vũ mới buông lỏng thở phào một cái, ngửa đầu dựa vào thành ghế

" Tôi không nghĩ đùa bỡn bất cứ ai"

Câu nói này giấu ở trong lòng Đông Ân Vũ thật lâu, nhưng câu thật lòng này, vĩnh viễn chỉ nói cho mình nghe...

oOo

Buổi chiều hai ngày sau, Đông Ân Vũ nhận một cuộc điện thoại kinh hỉ, đây là lần đầu tiên nàng trong giờ làm việc lại xuất hiện trong phòng VIP của trung tâm giải trí ở Bắc khu. Ghế salon mềm mại, Đông Ân Vũ không chút nào ngại ngùng mà cởi bỏ áo khoác, treo trên lưng ghế, tư thế bận rộn nhưng vẫn ung dung, đồng thời đem tài liệu cùng hợp đồng từ cặp bày lên bàn, chuẩn bị nói chuyện

" Nghe kỹ, không được tôi cho phép, không ai được phép lên lầu hai" Ngoài cửa, âm thanh Địch Duy tương đối rõ ràng, khi hắn mở cửa đi vào trong phòng, Đông Ân Vũ liền nhìn thấy sau lưng Địch Duy có năm tên vệ sĩ đều bị đuổi đi, nên đồng loạt bước xuống lầu dưới

Tiểu thiếu gia Ngô Đường, tựa hồ không thích bị giám sát

" Buổi trưa an lành, Địch tiên sinh" Đông Ân Vũ đứng dậy hướng người trẻ tuổi có chút cúi đầu nói

" Ừm, không cần khách khí, nơi này cũng chỉ có hai chúng ta" Địch Duy phất phất tay, ra hiệu Đông Ân Vũ đừng quá cung kính

Buổi gặp mặt này là Địch Duy chủ động mời, đồng thời còn nhấn mạnh chỉ cho phép " một mình" Đông Ân Vũ tham gia...

" Cám ơn Địch tiên sinh" Đông Ân Vũ cười yếu ớt, trong lòng nàng minh bạch đây không phải cạm bẫy mà là tính nợ cũ

Địch Duy kéo cà vạt, thuận thể cởi cúc áo trước ngực, đem lồng ngực rắn chắc lộ ra ngoài, đáng tiếc làn da hơi trắng nõn, làm giảm đi ít nhiều mị lực của nam nhân. Đông Ân Vũ giương mắt, vừa vặn bốn mắt chạm nhau với Địch Duy, nam nhân phát hiện ánh mắt của nàng, trên mặt lộ ra đắc ý, tựa hồ đối với mình vô cùng tự tin

Tựa như hài tử hay khoe khoang, ánh mắt tỏa sáng...

" Đề án lần trước của mấy cô, tôi đã thận trọng cân nhắc qua" Địch Duy cầm hợp đồng, tiện tay lật mấy tờ " Các cô đã có lòng thành muốn hợp tác với chúng tôi, nếu không nể mặt mỹ nữ, tựa hồ không coi được rồi đúng không?" Hắn cười đến mắt miệng méo nghiêng, nhìn tựa như hoa công tử dày dặn tình trường, như thế láu cá

Tuy ngữ khí là nghi vấn, Đông Ân Vũ sớm minh bạch ý tứ lão đại, nàng chủ động lấy ra bút máy đưa về phía trước

Địch Duy thấy thế, cười tiếp nhận bút, bút mực trên giấy lưu loát ký nhận hợp đồng, rồi lại bị Địch Duy bỏ vào túi sơ mi

" Chính sự đã nói xong, có thể nói một chút chuyện phiếm được không?" Địch Duy nằm dài trên ghế sofa, tiện tay móc thuốc lá để trên miệng, đồng thời đưa về phía Đông Ân Vũ ra hiệu cho nàng cũng lấy một điếu " Tôi đã sớm nghe đến chuyện của cô, chuyện của cô ở Ngô Đường được lưu truyền rất nhiều, nói thực ra, cô cũng xem là một nhân vật truyền kỳ "

Đông Ân Vũ rút điếu thuốc, kẹp ở ngón tay nhìn ngắm " Lão thái thái đã quá khen rồi"

Nhân vật truyền kỳ ? hẳn là không đến mức đó

Ba....

Dường như chuyển biến, bật lửa lấp lóe trước mắt, bầu không khí liền thay đổi

" Cô rất thân với Triệu Hàn" Địch Duy khuôn mặt ngây thơ, có một tia không cân đối vặn vẹo " Hơn nữa cũng từng lên giường đúng không?" Khói trắng từ từ bay lên, tiêu tán trong không khí rốt cuộc có thể nhìn rõ khuôn mặt Đông Ân Vũ ở đối diện, nữ nhân đang thưởng thức thuốc lá trên tay liền dừng lại, ánh mắt sáng lên,nụ cười nhàn nhạt từ đầu đến cuối không thay đổi.

Vẫn như cũ thản nhiên

" Không sai" Nàng xác thực từng cùng Triệu Hàn lên giường, vô luận là bị ép hay tự nguyện, sự tình tóm lại có xảy ra

Nàng nhặt được nữ nhân của Ngô Đường lão đại

Đối mặt với lời xác thực của Đông Ân Vũ, Địch Duy rõ ràng sửng sờ, hắn vốn cho rằng Đông Ân Vũ sẽ không ngừng xảo biện, không ngờ nàng lại thẳng thắn như thế.

" Khụ khụ" Địch Duy lúng túng ho khan mấy lần, cười nói: " Cô cũng biết, với thân phận của tôi không cách nào hai mươi bốn giờ ở cạnh Triệu Hàn, cũng không có khả năng hẹn hò như những cặp tình nhân bình thường, cho nên nàng sẽ tịch mịch, lại nói làm với nữ nhân cũng sẽ không mang thai..."

Đông Ân Vũ nghe vậy,móc bật lửa trong túi đốt thuốc, chậm rãi hít một hơi

" Tình thú giữa nữ nhân với nhau, tôi cũng không ngại gì" Địch Duy nhún vai, tùy ý che dấu nụ cười nhạt nói: " Nhưng tôi hy vọng sau này cô cũng đừng qua lại với Triệu Hàn" Hắn còn chưa có ra mặt, thì có thể cho phép Triệu Hàn cùng bằng hữu thân mật tình cảm, nhưng bây giờ hắn đã lộ diện, cũng không thể để Triệu Hàn tiếp tục cùng người của Hải Tiều qua lại

Hợp tác thì nên có bộ dáng của hợp tác

" Liên quan đến điều này, Địch tiên sinh không cần lo lắng nhiều" Đông Ân Vũ hút hai ngụm khói rồi dập thuốc trên tay, ngồi thẳng người mỉm cười nói: " Nếu như nói, tôi vì lão đại mà không tiếc cùng rất nhiều nữ nhân lên giường, chỉ mong hôm nay được ngồi cùng bàn nói chuyện với ngài, thì ngài có cảm động không?" Nàng không có nói dối, đây đều là sự thật, đơn giản đều vì lão đại Ngô Đường.

Địch Duy hút một ngụm khói, học Đông Ân Vũ dập tắt thuốc

Nếu như một nữ nhân thành thục vũ mị, bất chấp bi kịch lẫn nguy hiểm tính mạng, thẳng thắn thổ lộ một lòng hướng về hắn cũng chỉ vì đạt được một mong ước, chính là vì gặp mặt hắn, riêng tư nói chuyện với hắn vài câu, sao có thể không cảm động được?

" Thật chứ?" Địch Duy nheo mắt, dò xét nữ nhân trước mắt

Tóc dài gợn sóng trên vai, lại không mất đi vẻ ưu nhã của sáo trang màu trắng, tư thái mềm mại gợi cảm, đôi mắt mỉm cười, khóe miệng hơi nhết lên, son môi tiêm diễm hơi mở, nước hoa trên người mê hoặc, Đông Ân Vũ, từng làm tiếp viên ở Tỉnh Toản của Ngô Đường, lại vất vả đi làm ở tập đoàn Hải Tiều, hiện tại có thể ngồi đây nói chuyện hợp tác với hắn....

" Trăm phần trăm sự thật" Nhu hòa một câu, đủ làm co nam nhân ngã vào ôn nhu hương

Địch Duy thoáng chốc mặt mày hớn hở, cầm chai rượu đỏ trên bàn cười nói: " Đâu chỉ cảm động ? còn có tâm động nữa"

Tiếp nhận ly rượu Địch Duy đưa đến, Đông Ân Vũ đứng dậy lại bị nam nhân trở tay kéo đến, lảo đảo kém chút hôn đối phương, lại bị nàng xảo diệu nghiêng đầu tránh thoát

Tâm động ?

Vẫn là không muốn

" Mũi của nữ nhân rất tinh" Đông Ân Vũ thoáng cái đẩy Địch Duy, nâng ly hướng về hắn gửi lời chào nói: " Nếu như Triệu Hàn ngửi được mùi tôi để lại, thì tôi sẽ gặp phiền phức" nàng đã gánh vác rất nhiều tội danh, không cần nhận thêm cái nữa, nhất là đối tượng lại là nữ nhân của lão đại Ngô Đường, nàng đắc tội không nổi

" Nói cũng phải" Lúc đầu bị cự tuyệt, Địch Duy sa sầm mặt, nhưng nghe Đông Ân Vũ giải thích, hắn cũng vui vẻ chấp nhận

Triệu Hàn là nữ nhân nghiêm cẩn, nếu như muốn bắt gian, chỉ sợ không ai qua được nàng...

Đối với quan hệ giữa Triệu Hàn cùng Địch Duy, Đông Ân Vũ tương đối hiếu kỳ, nhưng nàng đè xuống xúc động muốn tò mò, tự tại thưởng thức rượu ngon

Hỏi nhiều vô ích

" Chút nữa tôi còn phải dự tiệc cùng Triệu Hàn, để nàng biết tôi cùng cô gặp riêng chỉ sợ nàng sẽ trở mặt" Địch Duy bất đắc dĩ nói, tựa như cho rằng tiểu thê tử bám dai trượng phu, ngọt ngào gánh nặng

Đông Ân Vũ nghiêng đầu, không có đáp lại

Theo nàng quan sát lần trước gặp mặt Triệu Hàn cùng Địch Duy cũng không có quá nhiều tương tác, nếu không phải Hoắc Ngải nói hai người là tình nhân, Đông Ân Vũ có lẽ chỉ cho rằng Triệu Hàn chính là trợ thủ của lão đại. Mối quan hệ này, thực tế khiến người khác không thể nghĩ ra, nói cho cùng, quan hệ của nàng với Triệu Hàn cũng y như vậy...

Vặn vẹo

" Nếu như cô ở Hải Tiều lăn lộn vất vả, có thể cân nhắc về Ngô Đường" Địch Duy nói một câu làm Đông Ân Vũ hơi tỉnh táo

Về Ngô Đường ?

Đông Ân Vũ cho rằng mình nghe lầm, nhưng trông thấy Địch Duy nhướn mày, nàng hiểu không sai.

" Xin lỗi, Tôi nghĩ ngài hẳn đã quên, tôi chính là hung thủ giết Tề ca?" Dùng sự tình bị vu oan để nhã nhặn từ chối

" Bất quá là giết một hai người, cũng có gì mà không tốt? ở bên trong Ngô Đường có rất nhiều chuyện giết người soán vị, không quan trọng" Địch Duy nói thật nhẹ nhàng, lại phối hợp với vẻ mặt không sao cả, quả thực giống như đang bàn chuyện thời tiết " Dù sao tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội, muốn hay không quay lại đều được, có cô ở Ngô Đường, quả thật náo nhiệt không ít"

Những sự kiện khiến Đông Ân Vũ chảy máu, chỉ là chuyện nhàn thoại sau bữa cơm giữa các đại ca Ngô Đường mà thôi

" Đa tạ lão đại" Nàng mỉm cười nói cám ơn, không nghĩ phản bác

" Tốt, cô có thể đi rồi" Địch Duy đem bút máy ném về phía Đông Ân Vũ, sau đó ngửa đầu uống cạn ly rượu đỏ " Hôm nào có thời gian lại hẹn cô, khoảng thời gian này cô hãy cùng Hoắc quản lý lo liệu hàng hóa cho tốt, hy vọng hàng của các cô sẽ không làm tôi quá thất vọng."

Đông Ân Vũ thu hồi tài liệu cùng bút máy, nịnh nọt nàng đã không muốn nhiều lời, chỉ nói cáo từ rồi rời khỏi trung tâm giải trí

Trên đường về hành lang, nàng thoáng nhìn qua đều là nam nữ tầm hoan tác nhạc

Hoặc nói hoặc cười, nâng ly hát vang, lập tức hưởng thụ...

Hoặc khóc hoắc náo, khàn cả giọng, thản nhiên tự tại...

Từ cửa lớn đi ra, đập vào mắt chính là cảnh đường phố bình thường, giống như vừa trở lại nhân gian.

Cảm giác quay trở lại hiện thực, có chút khó chịu

Đông Ân Vũ nắm chặt công văn trong ngực, gió đông vào ban đêm thổi cho nàng có chút mờ mịt

Cuộc gặp mặt này đến tột cùng là tốt hay xấu ? sau lưng Hoắc Ngải, tự mình nàng đi gặp riêng lão đại Ngô Đường...

" Taxi!" Đông Ân Vũ trên phố vẫy tay gọi một chiếc taxi, lúc đóng cửa xe lại, Đông Ân Vũ đã không còn nghĩ nhiều nữa.

Trọng lượng của tập hồ sơ trong tay không hề thay đổi, nhưng tâm tình của nàng lại trở nên nặng nề

" Làm phiền đến tổng công ty Hải Tiều, cám ơn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro