Chương 090: Ngô Đường lão đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở giữa phòng có cột được sơn đỏ, vô số nữ nhân mặc trang phục cung nữ bước vội vàng , trên tay các nàng bưng món ngon mỹ thực đứng ngay ngắn ở hành lang trật tự đi vào phòng VIP to lớn , được trang hoàng phô trương như hoàng đế, trên bàn chạm khắc hình rồng đã đặt hơn hai mươi dĩa đồ ăn, sơn lâm bát trân, hải sản bát trân nghiễm nhiên đã mang lên đủ, đáng tiếc bàn rồng to như vậy lại tịch liêu không thể nghi ngờ, chỉ ngồi hai vị khách quý

Đông Ân Vũ cùng Hoắc Ngải.

" Còn ba phút " Tiếng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến, Đông Ân Vũ nhìn động tác trì trệ

Nữ nhân có chút nghiêng đầu, Hoắc Ngải bên người như lão tăng nhập định lạnh nhạt, vì buổi gặp mặt này, Hoắc Ngải quả thức phát huy khí chất cổ điển quý phái đến cực điểm, không chỉ mặc sườn xám thêu công tinh xảo, còn đặc biệt dùng một cái trâm ngọc vén lên mái tóc dài đen như mực, bộ dáng tỉ mỉ cẩn thận, tô đậm nốt ruồi bên mắt phải, nổi bật bá khí cùng vũ mị của nàng

Dù cho Hoắc Ngải không mở miệng, thì cách nàng ngồi bắt chéo chân trên ghế càng khiến người nhìn phải thối lui ba phần

Trong lòng chỉ có một loại ý nghĩ, nữ nhân này... không thể trêu vào!

" Cô nói đúng kế hoạch mà" Đông Ân Vũ mơn trớn cánh tay, đem mặt quay nhìn ra ngoài, đồng thời hiện lên một tia lo nghĩ

Nàng không có như Hoắc Ngải hao tâm tổn trí mặc trang phục, chỉ mặc sáo trang đơn giản, đem thân phận mình phân rõ khoảng cách với Hoắc Ngải, biểu hiện nàng chẳng qua là tay chạy việc của quản lý, không cần thiết cùng nàng chặt chém, đối với việc này Đông Ân Vũ rất có tự giác. Sáo trang màu đen vừa vặn ưu nhã, vô luận ở tình huống nào đều phù hợp, nhưng vì muốn thể hiện coi trọng lần gặp mặt này, nàng vẫn phối hợp đeo đôi bông tay ưu nhã cùng đồng hồ nữ sĩ, nhìn qua cũng không quá chú ý

Ngay lúc Đông Ân Vũ nhìn vào khoảng không, cửa lớn nguyên bản đóng chặt chậm rãi mở ra

Cung nữ bưng thức ăn đã sớm rời đi, hai người đều hiểu rõ người đi vào chính là khách quý hôm nay

Lão đại Ngô Đường

Thoáng chốc có cảm giác khẩn trương, Đông Ân Vũ vô thức nắm chặt váy, sau cánh cửa sơn so thiếp vàng kia, chính là lão đại Ngô Đường

Đúng lúc thế sao ?

Đông Ân Vũ đứng dậy liếc mắt nhìn đồng hồ, tám giờ, xác thực không trễ một giây

Không nịnh nọt cũng không ngạo mạn, lão đại Ngô Đường nguyện ý ra mặt, dù sao cũng nên xem là kết giao bằng hữu, nói chuyện làm ăn có trên dưới ?

Đây là khởi đầu tốt, cũng là thành công một nửa rồi sao..?

" Trong lúc bận rộn vẫn nể mặt dành chút thời gian, thật sự là vinh hạnh lớn lao, tôi tên là Hoắc Ngải, là đại diện của tập đoàn Hải Tiều" đi theo bước chân Hoắc Ngải về phía trước, Đông Ân Vũ cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, đập vào mi mắt chính là cửa lớn sơn son đang rộng mở, từ hình phản chiếu mơ hồ trông thấy bóng đen hình dáng...

Không... là ba cái bóng...

" Cửu ngưỡng đại danh, Hoắc quản lý" Người ở giữa mở miệng nói chuyện

Nhìn một thanh niên trẻ tuổi, chưa thành niên bao lâu, mặc âu phục cao cấp, khuôn mặt ngây thơ chưa thoát, có cảm giác láu cá không hợp tuổi, tóc vuốt keo thành một chỏm màu bắt mắt lộng lẫy, khí chất tràn đầy bất cần đời

Người này chính là lão đại mà Ngô Đường tầng tầng lớp lớp bảo vệ, nắm giữ khu giải trí ở Bắc khu, giao dịch ma túy, buôn người phi pháp sao...

Lão đại Ngô Đường ?

Đông Ân Vũ nhướn mày, cũng không phải là hoài nghi, mà có chút kinh ngạc.

Nếu không phải Hoắc Ngải đối với tiểu quỷ đầu nhọn cung kính , nàng chỏ sợ hiểu lầm thành tiểu thiếu gia có tiền chạy nhầm phòng

" Mời các vị ngồi " Hoắc Ngải mỉm cười ra hiệu chổ ngồi bên cạnh, để các quý khách đứng ở cửa chào mừng thật khó xử

Ngoại trừ lão đại Ngô Đường, còn có hai vị khách quý khác.

Người giúp Hải Tiều gặp mặt Ngô Đường chính là La Dạ, còn có....

" Triệu Hàn" Đông Ân Vũ ánh mắt trầm xuống, nhìn Triệu Hàn đứng cạnh lão đại Ngô Đường một cách cẩn thận

Nàng xem ra cũng vì buổi gặp mặt mà diện trang phục tỉ mỉ, lễ phục dạ hội màu xanh ngọc, tô điểm ôm ấp thân hình như xà thần, xương quai xanh trắng nõn có thể thấy rõ ràng, khung kính màu đen chính là đặc điểm nhận dạng, tóc dài búi lên loạn xạ một cách có sắp đặt. Nếu Hoắc Ngải là hoàng hậu tỏa ra khí tức cổ điển của á châu, thì Triệu Hàn chính là khí chất nữ vương hoa lệ của âu châu

Cân sức ngang tài

" Vị nào là Đông Ân Vũ? nàng có mặt ở đây không?" Vừa bước vào, lão đại Ngô Đường giống như đang nghĩ gì đó, đột nhiên đánh vỡ im lặng,hình dạng hắn không giống như muốn kiếm chuyện, mà là đơn thuần nghĩ nhìn nữ nhân tên Đông Ân Vũ.

Lưng mát lạnh, ánh mắt mọi người thoáng chốc chuyển hướng về phía Đông Ân Vũ.

Ánh mắt Hoắc Ngải không có chút nào tỏ thái độ, ánh mắt Triệu Hàn lãnh liệt, của La Dạ thì như sói sắc bén...

Dù không ai lên tiếng, lão đại Ngô Đường cũng có thể đoán được rõ ràng

" Xin chào, tôi họ Đông, chính là Đông Ân Vũ mà ngài muốn tìm" Nàng hào phóng tự giới thiệu, đồng thời bước đi, không ngờ lão đại không nể mặt nàng, trực tiếp ngồi xuống, để Đông Ân Vũ vừa cất bước lại không thể thối lui, lâm vào hoàn cảnh xấu hổ

Lão đại kiếm chuyện với nàng sao ?

" Ân Vũ, thời gian vừa vặn, nói nhân viên phục vụ đem lên một chai rượu ngon" Hoắc Ngải đồng thời ngồi xuống ra lệnh cho Đông Ân Vũ, cũng cho nàng bậc thang để leo xuống. Vì thế Đông Ân Vũ tương đối cảm kích, nàng quay đầu mỉm cười, cũng dứt khoát thẳng tắp đi ra khỏi phòng, cho đến khi thân ảnh biến mất sau cánh cửa mới có thể ngăn trở ánh mắt La Dạ cùng Triệu Hàn cực nóng

Chờ Đông Ân Vũ bưng bình rượu Mao Đài đi vào, bầu không khí hiển nhiên thân thiện không ít, trên bàn ăn có nói có cười, tất cả chủ đề đều không đi vào trọng điểm, đề tài đều dành cho những người xa lạ với nhau, cho đến khi uống qua một tuần rượu mới bắt đầu đi vào vấn đề chính. Đông Ân Vũ từ đầu đến cuối không động đến đũa, rượu cũng chỉ nhấp qua hai ngụm, nguyên nhân chính là nàng không có tư cách tham dự buổi gặp mặt này, từ ánh mắt Triệu Hàn nghiêm nghĩ liền chứng thực suy nghĩ của nàng là đúng

Đã ăn vào vô vị, dứt khoát chớ ăn, miễn cho ánh mắt ái ngại của người " nào đó"

" Ai nha, sớm biết hẹn hò cùng các mỹ nữ, tôi đã sớm nhận lời, cho nên có thể nói gặp nhau hơi muộn rồi sao?" Lão đại Ngô Đường Địch Duy cười vô lại, hoàn toàn không có chút ổn trọng của lão đại, ngược lại giống các nam tiếp viên trong khách sạn, nói năng ngọt xớt lại không cường điệu cười nói thoải mái, điều này đối với Đông Ân Vũ tương đối phản cảm, nàng liền phỏng đoán, lão đại này chắc khoảng mười tám mười chín tuổi thôi

" Cũng không thể gọi là muộn, nhưng nếu ngài bỏ lỡ lần này, sợ là muộn thật" Hoắc Ngải vừa nói vừa lấy tập hồ sơ trong cặp. chứa đựng thông tin chi tiết vô cùng rõ ràng cùng bản hợp đồng " Có thể nắm được đuôi xe lửa hay không, liền mời ngài quyết định"

Lập tức, căn phòng lâm vào yên tĩnh

Tài liệu bày trước mặt Địch Duy, trên bàn tròn ngồi năm người, vệ sĩ ngoài cửa bao nhiêu người... thì không biết

Sau năm phút, Địch Duy có suy nghĩ, hắn đem tài liệu quét xuống đất, giấy bay bổng lượn lờ trong không trung, trên mặt Hoắc Ngải cùng Đông Ân Vũ đều không có biểu tình " Các ngươi đưa ra giá cao gấp hai lần so với người khác, thì hợp tác kiểu chó gì hả? Lại bảo tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng các ngươi? Tin tưởng Hải Tiều ?"

Che dấu việc làm phi pháp dưới vỏ bọc công ty kinh doanh, làm sao đủ phân lượng ?

Trong mắt Địch Duy, đây là cách làm của loài rùa đen rút đầu, đối với việc này Đông Ân Vũ có thể lý giải, nhưng nàng lại không tán đồng vị lão đại trẻ tuổi thô lỗ ở trước những người khác quét tài liệu trên bàn. " Đây là tự tin của tập đoàn Hải Tiều chúng tôi,ngài có lẽ nghĩ như vậy, chúng tôi nắm trong tay hàng hóa chất lượng so với những gì ngài từng giao dịch tốt gấp đôi "

Đông Ân Vũ chỉ là một trợ lý nhỏ, mở miệng nói chuyện.

" Ờ?" Địch Duy xoa cằm, tay phải cầm chén rượu hoài nghi: " Các ngươi có biện pháp không ? nếu quả thật có thể ổn định nguồn cung, có lẽ tôi sẽ cân nhắc xem xét" Nghé con không biết sợ xé đôi tờ hợp đồng, âm thanh vang lên tương đối chói tai

Đây không phải là vô lễ mà là...

" Đương nhiên" Đông Ân Vũ mỉm cười gật đầu, đồng thời liếc mắt nhìn trang giấy bị xé làm hai

Ngạo mạn, lão đại Ngô Đường chính là tiểu thiếu gia ngạo mạn không biết trời cao đất dày

" Không sao, hàng của chúng tôi tuyết đối đã được khảo nghiệm qua thời gian" Hoắc Ngải mỉm cười và hòa nhã, đem tiêu cự một lần nữa kéo về trên thân, nàng đứng dậy có chút cúi đầu, lễ phép nói: " Ngài có thời gian cân nhắc hai ngày, nếu như ngài thật không thích, đến lúc đó từ chối cũng không muộn, dù sao ngài đêm nay đã uống không ít rượu, nghỉ ngơi một chút rồi hãy quyết định, chúng tôi xin đợi tin tốt"

Tràng diện kết thúc trong không vui, không thể nói tốt hoặc không tốt, tóm lại là đạt được mục đích.

Lão đại Ngô Đường trốn sau bức màn, cuối cùng cũng ra mặt, mặc dù là tiểu thí hài, Đông Ân Vũ lúc đi ra khỏi phòng, thấy Triệu Hàn cùng Địch Duy cùng đi về phía xe hơi màu đen, từ khi cuộc nói chuyện kết thúc, Triệu Hàn rốt cuộc không còn liếc nhìn nàng dù một chút, cái này khiến cho Đông Ân Vũ không có manh mối, nàng đoán đúng Triệu Hàn biế lão đại, chỉ là không nghĩ quan hệ hơn những gì nàng tưởng tượng...

Thân mật?

" Ha ha" Không thể cười lạnh hai tiếng, tóc Đông Ân Vũ bị gió mơn trớn thổi loạn, nhớ đến lúc trước mở miệng muốn gặp lão đại, Triệu Hàn lúc ấy nhìn nàng thế nào đây ? Hẳn là sẽ giống như nữ nhân kiếm chuyện ? Đáp án ở ngay trước mặt, nhưng lại xa tận chân trời, hiện thực quả nhiên tàn khốc

Đông Ân Vũ ở bên ngoài bị gió quấy nhiễu mà tâm phiền, chỉ thấy Hoắc Ngải còn ở cửa chính nhà hàng nói chuyện điện thoại với Hà Tuyền, nàng liền mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, người mới ngồi vững vàng, nàng lập tức nghe thấy tiếng vang cửa xe bị kéo ra, chưa kịp quay đầu nhìn, cánh tay từ đằng sau đã khoác lên vai nàng

" Làm cái gì ?" Ngắn ngủi một giây kinh ngạc tan biến, Đông Ân Vũ tự nhiên dựa vào thành ghế, mặc cho người phía sau lấn đến vành tai, dù cho không quay đầu nàng cũng biết người kia là ai, quanh năm không đổi áo khoác quân trang, ngoại trừ La Dạ, không có nữ nhân nào khác kiên trì đến vậy

Thói quen trầm mặc.

La Dạ mơn trớn khuôn mặt Đông Ân Vũ, thay nàng vén tóc lên tai phải

" Cô luôn biết Triệu Hàn cùng lão đại..."

" Không" Hiếm thấy, La Dạ cắt lời nàng " Hôm nay mới biết "

Nàng nói rất rõ ràng, chuyện này nàng chưa từng gạt Đông Ân Vũ, mà nàng cũng hôm nay mới biết Triệu Hàn có quan hệ với lão đại Ngô Đường, có lẽ Đông Ân Vũ tâm tình kinh ngạc, hoàn toàn không thua gì La Dạ, bởi vì các nàng từng lăn lộn ở Ngô Đường, cũng vì lão đại mà vào sinh ra tử

Đông Ân Vũ nhún vai, xem như tin tưởng lời của La Dạ, nói thực coi như hoài nghi cũng không có gì là không tốt.

Ngắm ngoài cửa sổ một chút, Hoắc Ngải tựa hồ nhanh nói xong điện thoại, Đông Ân Vũ xê dịch thân thể, đang nghĩ kêu La Dạ buông tay, không ngờ nàng đột nhiên kéo tay trái Đông Ân Vũ, bên tai truyền đến tiếng vải vóc ma sát âm thanh, tiếp đó cổ tay mát lạnh, trong mắt lấp lóe trang sức óng ánh

" Tặng cho tôi hả?" Một lắc tay kiểu dây leo, làm bằng bạc tinh luyện, bên trên còn khạm vô số hạt kim cương lấp lánh

Đông Ân Vũ nghiêng đầu, lại bị La Dạ cố ý hôn, cánh môi hơi lạnh giao nhau, không có cử động phiến tình, vẻn vẹn chỉ là nụ hôn. Khí tức nóng ướt phà lên môi, Đông Ân Vũ nheo mắt, nghiêng cổ tách ra khoảng cách với La Dạ, lại bị nữ nhân từ đằng sau ôm vai, không cho cự tuyệt

" Ba trăm vạn" Một câu khiến trái tim Đông Ân Vũ nhảy lên

Mặt ngoài của nàng không có bất kỳ khác thường nào

" Cám ơn, tôi rất thích " Nên nói lời cám ơn, nàng sẽ không keo kiệt

Biểu lộ La Dạ đều che dấu dưới mũ lưỡi trai, bởi vậy Đông Ân Vũ không cách nào đoán được nàng sẽ có biểu hiện gì khi nghe lời cám ơn, nhưng La Dạ cũng không nhiều lời, nàng kéo tay trái đeo lắc, không nhẹ không nặng hôn lên mu bàn tay nàng, sau đó mới cam lòng rời đi

Từ cửa sổ xe nhìn lại, La Dạ đi xa, Hoắc Ngải đến gần, hai người thoáng gặp nhau, đều không trao đổi ánh mắt

Tận lực tránh né sao ?

Đông Ân Vũ dưới đáy lòng nhỏ giọng đặt câu hỏi, đáng tiếc không ai cho nàng đáp án

Hoắc Ngải sau khi lên xe cũng không lập tức khởi động xe, mà nghiêng người dò xét Đông Ân Vũ nửa ngày, nhàn nhạt nói:" Nói gì đó?" Mặc dù nàng đang nói chuyện với Hà Tuyền, nhưng không có nghĩa nàng không chú ý thấy La Dạ lén lút lên xe, chỉ vài phút ngắn ngủi, ở sau cửa sổ xe màu đen xảy ra chuyện gì, nàng muốn Đông Ân Vũ thành thật

Hoắc Ngải không nóng không lạnh, để Đông Ân Vũ tương đối nghiền ngẫm

Nàng giơ tay bày ra lắc tay đắt đỏ, cười nói : " Tặng quà" Cùng mấy chuyện hôn hít

Đông Ân Vũ không cố ý giấu diếm, chẳng qua cảm thấy không cần thiết kích thích Hoắc Ngải.

Đáp án của nàng không biết có được đối phương chấp nhận hay không, chỉ thấy nàng nhanh nhẹn khởi động xe, đem xe lái về công ty, có lẽ bữa tiệc này khiến Hoắc Ngải mệt nhọc, trên đường về nàng cũng không thèm nhìn đến Đông Ân Vũ, chỉ là ngẫu nhiên đưa tay phải còn trống nắm lấy tay Đông Ân Vũ.

Xa xa, Đông Ân Vũ có thể thấy kiến trúc công trình của tổng công ty Hải Tiều...

" Triệu Hàn là tình nhân của lão đại" Không rõ nguyên nhân, Hoắc Ngải đánh vỡ im lặng

Tiếng nói nàng trầm thấp khàn khàn tương đối bình thản, để Đông Ân Vũ nghe đến cũng hơi kinh ngạc

" nhưng thân thiết đến cỡ nào ?" Còn lại hai điều lo nghĩ

Hoắc Ngải rút tay phải đang nắm cùng nàng, quay xe về phía đèn, nói khẽ " Trừ phi Địch Duy cố ý gạt tôi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro