Chương 089: Đã chết lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hơi nóng tràn ngập phòng tắm, để kính thủy tinh mờ đi theo tầng hơi nước

Trong bồn tắm, hai nữ nhân ngồi đối diện nhau, Đông Ân Vũ đem tóc dài ướt át kéo qua bên vai trái, đồng thời giương mắt nhìn Hoắc Ngải, nàng đưa tay thay Hoắc Ngải đẩy tóc dài dính trên khuôn mặt ra, lộ ra dung mạo cổ điển ôn nhu, tựa như nữ tử trong tranh vẽ đi ra, đem đôi mắt đen như mực ẩn chứa thủy khí, thu lại bá khí ngày thường, cùng mấy phần thống khổ

" Sự tình thuận lợi đến vậy sao?" Nước bên trong bồn ấm vừa phải, để Đông Ân Vũ ngay cả nói chuyện cũng có một chút lười biếng, nàng vuốt gương mặt Hoắc Ngải, lòng bàn tay nhu hòa vuốt ve, cử chỉ mang nhiều tia mập mờ

Hai người trần như nhộng, tùy thời đều có thể đốt lên lửa tình...

Hoắc Ngải rủ tầm mắt, bắt lấy bàn tay Đông Ân Vũ đặt bên cạnh mình, lập tức một trận bọt nước văng tung tóe, nàng đem nữ nhân ôm vào trong ngực, ghé vào bên tai đối phương nhàn nhạt nói:" Đây là thỏa hiệp của lão đại Ngô Đường" Hơi thở ấm áp xẹt qua bên tai, chọc toàn thân Đông Ân Vũ như nhũn ra, đồng thời lưng nàng dựa vào Hoắc Ngải, đầu ngón tay giống như không có mục đích

Đông Ân Vũ nghe vậy chỉ dùng giọng mũi lên tiếng

" Hai tháng trước thị trường chứng khoán toàn cầu rung chuyển, ảnh hưởng rất nhiều doanh nghiệp lớn, chắc hẳn cũng sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến việc làm ăn của Ngô Đường, nguồn cung ở hải ngoại không ổn định, lại có giặc cướp quấy nhiễu, Ngô Đường không thể không tìm phương pháp khác nhập hàng, còn nữa lúc trước tin tức Vĩnh Lạc giết nghị viên Bắc khu từ nội bộ truyền ra ngoài, rất nhiều nhân viên chính phủ câu kết với Ngô Đường sẽ bất mãn, việc này đủ để lão đại ăn hành" Ngữ khí Hoắc Ngải thường thường, giống như đang kể chuyện ngày xưa, không có một chút cảm xúc gợn sóng nào

Đông Ân Vũ chỉ nghe không đáp, lười biếng ghé vào ngực Hoắc Ngải, cảm thụ sóng nước cùng đầu ngón tay đụng vào

" Vĩnh Lạc tìm tôi muốn tiền chuộc, tôi gọi cho Triệu Hàn" Đột nhiên, Hoắc Ngải nói ra

Nghe vào trong tay, đúng là không chân thật....

Đông Ân Vũ mở mắt, ngẩng đầu nhìn cằm Hoắc Ngải, nhạt nói:" Tôi đã nghe Triệu Hàn nói qua"

Có lẽ nên nói, Triệu Hàn để nàng nghe hết mọi chuyện đã xảy ra...

" Em sau khi biết thì có tâm tình gì?" Hoắc Ngải kéo Đông Ân Vũ, ôm lấy mặt nàng, bốn mắt nhìn nhau

Loại tâm tình gì nhỉ ?

Đông Ân Vũ trầm mặc năm giây, mới nói: " Tâm bị xé rách"

Nàng nói đến khoa trương, nhưng sự thật cũng đúng như thế, lúc nàng biết Hoắc Ngải từ bỏ nàng, xác thực nghe thấy cõi lòng tan nát, trái tim bị hung hăng xé rách, ném xuống đất chà đạp, máu tươi chảy tràn, nàng lại không thể nói ra miệng, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.

Đau đớn đã qua đi, nhưng hiện giờ...

Đã chết lặng

Hoắc Ngải buông cằm Đông Ân Vũ, nhẹ tiến về phía trước hôn lên khóe môi nàng.

" Có đau như thế không?" Nàng mở miệng hỏi, muốn Đông Ân Vũ cho nàng đáp án

Trong mật thất, hơi nước ướt át đôi mắt, Đông Ân Vũ nháy mắt hai lần, giọt nước liền từ lông mi trợt xuống...

Nàng gật đầu, bộ dáng nhìn giống như đang khóc

" Em thích tôi đúng không?" Hoắc Ngải thay nàng lau đi nước mắt giả, bưng lấy mặt nàng vuốt ve " Từ lúc chúng ta gặp mặt đến khi quen biết, em vẫn luôn yêu thầm thôi đúng không?" tiếng nói khàn khàn kích thích màn nhĩ, nghe tương đối thoải mái

Đông Ân Vũ nắm bàn tay Hoắc Ngải, hơi đẩy ra " Tôi đối với nữ nhân có năng lực ưu tú, luôn không thể kháng cự" Lúc này, nàng cười đến uyển chuyển, nàng không thể nói đối với Hoắc Ngải không có hảo cảm, nhưng cũng không thể nói nàng yêu Hoắc Ngải tha thiết, chỉ là phản ứng hóa học, bị khí chất ưu tú hấp dẫn mà thôi, chưa nói đến thầm mến

Đông Ân Vũ phủ nhân khiến Hoắc Ngải bất mãn, nàng đem nữ nhân đẩy về phía sau, tùy ý đem thân thể chen vào giữa hai chân Đông Ân Vũ, hai tay khoác lên hai bên vai nàng, thân thể trần trụi hoàn toàn dính vào nhau " Em biết rõ tôi đã có bạn trai, còn một mực câu dẫn tôi sao?" Hoắc Ngải cúi đầu xuống, há miệng cắn bên cổ Đông Ân Vũ, không nhẹ không nặng

" Là tôi vô thức câu dẫn cô, hay là cô không tự chủ được cho rằng tôi câu dẫn cô" Đông Ân Vũ cười nói, mặc cho Hoắc Ngải ở trên người nàng đốt lên ngọn lửa dục vọng.

Hoắc Ngải nghe vậy, nhướn mày hôn lên môi Đông Ân Vũ, giọng nói khàn khàn : " Đương nhiên là em dụ hoặc tôi "

oOo

Hai giờ sau, Đông Ân Vũ ngồi trên ghế massage hưởng thụ nhân sinh, nàng mở mí mắt nặng nề, nhìn Hoắc Ngải mặc áo khoác tắm màu tím thẫm, ở trước mặt mình lúc ẩn lúc hiện, cầm trong tay một chồng tài liệu tra xét

" Cô đi thương lượng buôn bán vũ khí, nguy hiểm như thế chỉ có mình cô xử lý thôi sao?" Nàng nhớ đến lúc đứng ngoài cửa nghe lén cuộc nói chuyện, Hoắc Ngải tựa như lão đầu cố chấp, kiên quyết không chịu thêm người, dù là vệ sĩ cũng không đồng ý

" Nguyên bản lão phu nhân muốn đi cùng tôi, nhưng tôi từ chối" Hoắc Ngải tùy ý ngồi trên ghế sofa, thuận tay đem tài liệu đặt lên bàn" Đối phương không phải xã hội đen, làm việc có quy mô cùng quy củ, tôi có thể tự mình đi, đương nhiên cũng có thể tự mình trở về, mang theo nhiều người như vậy ngược lại khiến đối phương khó xử.

" Hóa ra đối phương vì bị sắc đẹp của cô hấp dẫn, nên mới không muốn động đến cô đúng không?" Buôn bán vũ khí, không phải xã hội đen thì bất quá là thay cái tên, cũng giống nhau nhúng chàm mà thôi. Đông Ân Vũ điều chỉnh tư thế dễ chịu, áo choàng tắm có chút rộng mở, lộ ra da thịt mật sắc chọc người, dưới ánh đèn mờ nhạt thật mê người

" Đa tạ khen ngợi" Ánh mắt Hoắc Ngải lớn mật, nhìn từ bắp chân, bụng một đường đi lên trên, sau đó dừng ở chổ áo khoác tắm rộng mở quá mức trước ngực Đông Ân Vũ" Lần này bên kia phái người đưa hàng, nếu như em muốn, tôi có thể dẫn em đi theo " Địch ý của nàng đối với Đông Ân Vũ giảm đi không ít

Điều này làm nàng thụ sủng nhược kinh

" Lấy thân phận đồng sự hay là thủ hạ?" Đông Ân Vũ mỉm cười, nhạt nói

Hoắc Ngải ngón trỏ gõ nhẹ trên đùi, ánh mắt từ ngực nàng chuyển đến hai mắt Đông Ân Vũ " Đồng sự"

Chỉ cần hai chữ, liền có thể khiến Đông Ân Vũ vô cùng yên tâm

Địa vị của nàng tăng lên...

" Em nghĩ sẽ dùng danh nghĩa khác để có mặt sao?" Hoắc Ngải nhìn Đông Ân Vũ cười thoải mái, liền quỷ thần xui khiến hỏi một câu

Nhưng mà, ngoại trừ đồng sự cùng thủ hạ, Nàng cùng Hoắc Ngải còn có danh nghĩa nào nữa ?

" Tôi cũng không dám yêu cầu xa vời" Đông Ân Vũ lắc đầu, thuận tay đem cổ áo kéo xuống " Tôi chỉ sợ bạn trai Hoắc quản lý ghen mà thôi" Nàng nói đến thuận miệng, hoàn toàn không nhăn nhó

" Em rất để ý hả?" Hoắc Ngải nghe Đông Ân Vũ thường xuyên nhắc đến liền nhết môi, tự nhiên thấy nàng rất để ý nhân vật " bạn trai " này. Nhưng Đông Ân Vũ từ chối cho ý kiến chỉ gật đầu, thái độ của nàng hững hờ, giống như nàng là tình nhân trong bóng tối, lúc nàng cùng Hoắc Ngải bên nhau, nhịn không được sẽ đố kỵ sự tồn tại của chính thê, nhưng nàng không có lập trường phàn nàn, nhiều lắm là hai ba câu nói chua xót

" Hắn chết rồi" Đột nhiên Hoắc Ngải ném một trái bom, kích thích lòng Đông Ân Vũ dâng lên con sóng nhỏ " Hắn là thư ký riêng đời thứ tư của tôi, trong một lần giao dịch bị lựu đạn nổ chết, lúc tôi đến hiện trường, ngay cả thi thể cũng không còn, rất đáng tiếc, hắn là một nam nhân không tệ, chết từ lúc còn quá trẻ"

Đông Ân Vũ nhìn Hoắc Ngải tương đối tỉnh táo, nàng không cho rằng nàng nói dối


" Tôi thật tiếc " đây là lời duy nhất nàng có thể nói

" Kỳ thật tôi cũng không có thương tâm' Hoắc Ngải nghe vậy nhún vai một cái nói: " Nói nghe qua rất kỳ lạ, nhưng lúc tôi biết tin hắn chết, hoàn toàn không có một tia bi thương, chỉ thấy nhân viên cấp cứu chạy đến, đem tàn dư nhặt lại sau đó đem đi đưa tiễn, tất cả quá trình tôi cũng không nhỏ một giọt nước mắt"

Tàn nhẫn cũng tốt, nhẫn tâm cũng được, Hoắc Ngải đối với chính bản thân mình vô tình cũng cảm thấy kinh ngạc

" Đối với một nam nhân hẹn hò hơn hai năm, tôi không có nửa điểm tiếc hận" Hoắc Ngải vừa nói vừa đứng dậy, nàng đi đến trước mặt Đông Ân Vũ, đem áo tắm vừa đóng lại liền kéo ra, sau đó đem tay tiến vào " Về sau kinh doanh bận rộn, tôi cũng nhận chức quản lý, đến bây giờ tôi thậm chí còn quên đi hình dáng của hắn"

Đông Ân Vũ có chút nhíu mày, nàng buồn bực Hoắc Ngải nói những việc buồn bã như thế, lại còn muốn đối với nàng làm ra những chuyện không thanh khiết....

Quá không hài hòa

" Hoắc quản lý, cô làm thế tôi cảm thất rất khó xử" Đông Ân Vũ kéo tay nàng, lại không cẩn thận làm áo tắm càng thêm mở rộng hơn nữa, làm lộ ra xuân quang vô hạn, khiến Hoắc Ngải dứt khoát vượt chân ngồi trên người nàng " Hiện tại không nên làm những chuyện này ah?" Đông Ân Vũ phi thường bất lực, vừa rồi nàng cùng Hoắc Ngải chơi hai tiếng.

Trên người đối phương tỏa ra nhã hương, đụng vào da thịt có thể cảm nhận được nhiệt độ rõ ràng...

Đông Ân Vũ ngẩng đầu, gương mặt xẹt qua tóc đen mềm mại của Hoắc Ngải, nàng đem trán chạm vào trán Đông Ân Vũ, chậm rãi nhắm mắt, nàng có thể trông thấy lông mi như cánh hồ điệp, có chút rung động, nữ nhân như cổ họa, tràn ngập ý thơ dụ hoặc, tản mát bá khí vương giả, ỷ lại trên người nàng không chịu rời đi...

" Cô muốn nói cái gì?" Đông Ân Vũ thì thầm hỏi một câu

Trong đó mơ hồ, nàng biết Hoắc Ngải nghĩ biểu đạt không phải là nhớ lại tình yêu cũ, nàng muốn nói, Đông Ân Vũ trong lòng có điều che dấu

Muốn nói điều gì, thì có thể nói ra hết không ?

Tay Đông Ân Vũ ở hai bên người trèo lên lưng Hoắc Ngải, nàng chậm rải mở con mắt đen như mực nhìn nhau

Rất nguy hiểm...

Đông Ân Vũ dưới đáy lòng phỏng đoán ba chữ này, chậm chạp không có phản ứng

" Tùy thời đều nguy hiểm đến tính mạng,tựa như lần trước em bị bắt cóc, sau đó lần này còn bị xem là con tin" Thanh âm Hoắc Ngải ép đến rất nhỏ " chỉ cần sai lầm, đều có thể đánh đổi bằng tính mạng"

Nhưng mà, những lời này nàng nói , Đông Ân Vũ sớm đã giác ngộ

Dường như đi trên dây, có lẽ nàng có thể đeo dây an toàn ở bên hông, nhưng ai có thể cho nàng đáp án xác thực, té xuống dưới dây an toàn có đảm bảo cho nàng ngừng rơi xuống ? Lúc nàng còn không đạt được tình huống an toàn một trăm phần trăm, mà vì những tiếng vỗ tay đành phải đi lên trên dây, từng bước thận trọng, trên mặt chỉ có thể mỉm cười

Nguy hiểm ?

Thì tính sao ?

Có lẽ gió rất mạnh, có lẽ người muốn xem mình diễn trò mèo, mà nàng cuối cùng vẫn phải đi hết con đường này

" Nói thực lòng, tôi không nghĩ sẽ gặp lại em" Câu này tuyệt đối là thực lòng, Đông Ân Vũ nghe được.

Bởi vì ngay cả chính nàng cũng không nghĩ đến mình vẫn còn sống đến bây giờ....

" Tôi cho rằng em chết chắc" Nhàn nhạt một câu, tựa như lưỡi dao khoét sâu trái tim Đông Ân Vũ.

Không có chảy máu,chỉ là hơi đau một chút...

" Thật sao?" Đông Ân Vũ nghiêng đầu né tránh nụ hôn của Hoắc Ngải, ở bên tai nàng cười khẽ

Lười biếng, vũ mị, tùy tiện...

Khóe miệng nhết lên che giấu đắng chát dư thừa.

Đông Ân Vũ môi đỏ khẽ mở nhạt nói " Đáng tiếc mạng tôi rất dai "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro