Chương 088: Thay đổi cục diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chữ " có lẽ" cũng không có kéo dài động lực hai người bái phỏng

Bởi vì các nàng có cảm xúc mơ hồ, Triệu Hàn cùng Ngô Đường tuyệt đối có quen biết đến một mức nào đó...

Ngày hôm sau, Hoắc Ngải để Đông Ân Vũ lái xe, hai người tiến đến nhà của Triệu Hàn, một khu cư xá cao cấp yên tĩnh. Lúc Đông Ân Vũ đi đến biệt thự, cánh cửa quen thuộc làm nàng rùng mình một cái, đồng thởi cổ đột nhiên bị xiết chặt, vi diệu thế nào trong lòng Đông Ân Vũ tự hiểu rõ nhất, Hoắc Ngải cũng không có phát giác.

" Tôi đi trước chào hỏi " Đông Ân Vũ mở dây an toàn, nàng thông báo Hoắc Ngải một tiếng rồi đẩy cửa xe

Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp sự thay đổi, nàng bấm chuông cửa đợi gần năm phút chỉ gây chú ý đến người hàng xóm sát vách, một thiếu phụ tròn trịa mở to mắt, lông mày chau lại nhìn Đông Ân Vũ, tựa hồ phi thường không hiểu hành vi của nàng. Đông Ân Vũ cúi đầu chào thiếu phụ, lập tức mỉm cười thân thiết

" Xin chào, xin hỏi người ở nhà này đã ra ngoài sao ?" Đông Ân Vũ sửa sang cổ áo, để cho mình thoáng nhìn như nhân sĩ chính phái

Thiếu phụ nghe vậy, xấu hổ cười vài tiếng: " Xin hỏi cô là..."

" Tôi là bằng hữu của Triệu Hàn, vừa đúng lúc đi ngang qua nên đến chào hỏi' Đông Ân Vũ trả lời rất trơn tru, hoàn toàn không có sơ hở

" Thật tiếc quá, người nhà này đã dọn đi, cô đến chậm một bước rồi" Thiếu phụ không ngờ cho Đông Ân Vũ một tin tức như một quả bom

Tới chậm một bước sao ?

Dọn đi rồi ?

" Xin lỗi... cô nói..." Đông Ân Vũ thoáng chốc bị gió thổi tung tóc dài, nàng đẩy sợi tóc khỏi mặt, nghi hoặc hỏi

" Dọn đi rồi, Triệu tiểu thư đã dọn nhà đi từ sớm, có vẻ rất vội vàng, ngay cả đồ dùng trong nhà cùng không dọn" Thiếu phụ chỉ bên trong song sắt có thể thấy đồ bài trí trong ngoài nhà, biểu thị Triệu Hàn đi rất bất ngờ, chỉ kéo mấy cái vali liền rời đi

" Xin hỏi cô có biết nàng dọn đi đâu không?" Lần này Đông Ân Vũ không còn chút manh mối

Thiếu phụ nghe vậy, chỉ xin lỗi lắc đầu liền quay người trở về nhà

Trên đường lớn, bóng lưng Đông Ân Vũ thất lạc in dấu trên mặt kính xe hơi, sau mười phút, nàng mới lôi kéo bước chân nặng nề ngồi lại ghế lái. Nàng ổn định ngồi trên ghế nệm, Đông Ân Vũ nhìn Hoắc Ngải một cái, đối phương không có hỏi nhiều, từ căn phòng trống rỗng xem ra, suy đoán của nàng tương đối chuẩn xác

Vồ hụt

" Không có manh mối sao?" Hoắc Ngải đè xuống cửa xe, yếu ớt hỏi một câu

Mặc dù trong lòng đã chắc chắn, nhưng không khỏi hỏi nhiều

Đông Ân Vũ lắc đầu, biểu thị thiếu phụ không chịu nhiều lời

" Xin lỗi" Đầu tiên, Đông Ân Vũ trước xin lỗi Hoắc Ngải.

Câu này khiến nữ nhân bên cạnh quay đầu, bàn tay thoáng đánh lên đùi nàng hỏi: " Xin lỗi cái gì ?"

" Không có giúp một tay" Thoáng chốc, Đông Ân Vũ lộ ra một nụ cười quái dị, trở nên hèn mọn như thế...

Muốn cùng Hoắc Ngải làm việc, nhất định phải có " lợi ích" nhưng nàng hiện tại một chút giá trị cũng không có, cho nên phải nói xin lỗi

Đối với việc này, Hoắc Ngải bỗng nhiên kéo cánh tay Đông Ân Vũ, đầu ngẩng lên ở môi nàng, không nặng không nhẹ lại đem Đông Ân Vũ bất ổn cắn nhẹ, sau đó nhô đầu lưỡi vuốt theo hình dáng cánh môi nàng, tỉ mỉ, nhẹ nhàng, kết thúc nụ hôn mỹ hảo ngắn ngủi

Ngày xưa, Hoắc Ngải không lưu kẻ ăn bám bên cạnh, nhưng bây giờ...

" Có cộng sự vô dụng mới có thể nổi bật ưu tú của tôi lên" Khoảng cách hai người rất gần, mỗi chữ mỗi câu Hoắc Ngải nói ra đều phà hơi nóng lên môi nàng, ẩm ướt, hơi nóng một chút

Đông Ân Vũ rũ mắt, chủ động dán lên trước, nhẹ như lông vũ in lên khóe miệng Hoắc Ngải.

" Trong lòng tôi, Ngải là người ưu tú nhất" Xác thực, Hoắc Ngải là một nữ nhân ưu tú lại tài giỏi

Bầu không khí vốn đang nói lời ngọt ngào, lại làm Hoắc Ngải nhíu mày, nàng một tay đẩy Đông Ân Vũ ra, giữ khoảng cách giữa hai người.

Đang lúc Đông Ân Vũ không tìm được đầu mối, Hoắc Ngải nghiêm túc nói: " Đừng có ở giờ làm việc, câu dẫn tôi"

Nàng muốn nàng thu liễm một chút, đừng có ném thính lung tung...

Đối với việc này, Đông Ân Vũ bất đắc dĩ ngồi trở lại ghế lái, đồng thời im lặng đeo dây an toàn.

Giống như vừa rồi chưa phát sinh bất kỳ chuyện gì

" Đi tìm La Dạ thôi" Túi đến túi đi, vẫn là vòng về ngõ cụt.

Hoắc Ngải không có phản đối chỉ hỏi: " Em biết cô ta ở đâu sao?" Lời này vừa hỏi xong, Hoắc Ngải liền không nói nữa.

Đông Ân Vũ phát hiện sắc mặt đối phương tương đối khó coi, liền chầm chậm đáp: " Đến chung cư cô ấy ở xem thử"

Hoắc Ngải biết Đông Ân Vũ từng lăn lộn ở Ngô Đường, cũng biết nàng và La Dạ có quan hệ không muốn cho ai biết....

Đương nhiên biết nơi ở của nàng

Hoắc Ngải hai tay vòng trước ngực, dưới đáy lòng mắng chửi mình hỏi một vấn đề vô cùng ngu xuẩn

oOo

Xe hơi dừng ở dưới cao ốc, Đông Ân Vũ dẫn Hoắc Ngải đi vào chung cư, lúc nàng thuần thục bấm số tầng, Hoắc Ngải đồng thời dò xét Đông Ân Vũ vài lần. Nàng biết nàng từng ở Ngô Đường rải tình, cũng biết nữ nhân này tính tình lẳng lơ, cũng biết nàng thích câu dẫn người khác như thế nào...

" Em có vẻ rất quen thuộc chổ này?" Nhìn bộ dáng nàng đi trên hành lang, Hoắc Ngải nhịn không được che dấu tiếu dung

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, từ kính phản chiếu trong thang máy có thể thấy Hoắc Ngải sau lưng nàng có biểu hiện....

Không quá vui vẻ....

" Từng ở đây một thời gian ngắn" Sự thật bày ở trước mắt, không cần thiết nói dối.

" Ở chung sao?" Hoắc Ngải lời vừa hỏi xong, cửa thang máy đúng lúc mở rộng, Đông Ân Vũ làm bộ không nghe thấy đi ra ngoài, đúng lúc giúp nàng tránh dược trả lời vấn đề khó khăn. Hoắc Ngải thấy thế cũng không tiếp tục truy vấn, bởi vì các nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Tinh!

Tiếng chuông cửa gần như chói tai để Đông Ân Vũ nắm chặt khuôn mặt, nàng buồn bực phải chăng tiếng chuông của cũng giống như trước kia dọa người như vậy....

Lúc nàng không quá tình nguyện chuẩn bị bấm chuông lần thứ hai, tiếng cửa " phanh " vang lên mở ra

La Dạ nhất định là ở mắt mèo trông thấy người đến là Đông Ân Vũ, cho nên khi nàng mở cửa đồng thời vươn tay kéo cánh tay nàng vào trong phòng, đáng tiếc Hoắc Ngải phản ứng không thua đối phương, nàng lập tức giữ chặt cánh tay khác của Đông Ân Vũ, thuận tiện ngăn cánh cửa chuẩn bị đóng lại

Lần này thành giằng co đánh nhau...

La Dạ đội mũ lưỡi trai, không thấy rõ mặt mũi nàng, nhưng từ sức nắm trên tay có thể thấy tựa hồ phi thường kiên quyết.

Một cỗ sức mạnh hướng cửa đóng lại, Đông Ân Vũ thoáng chốc bị kéo đi vào, mắt thấy cánh cửa sắp đóng lại, Hoắc Ngải nhanh chân lẹ mắt nhấc chân đá tung cánh cửa, ngắn ngủi năm giây, không ai nhường ai, dướt khoát không ai thụ thương, Đông Ân Vũ nhìn cảnh cửa hơi lỏng lẻo, thoáng nhẹ nhàng lại mở ra

La Dạ từ đằng sau ôm chặt eo Đông Ân Vũ, đưa cả người nàng tiến vào trong ngực

Khí tức ấm áp thổi lên cổ, để nàng vô ý thức chống cự

" Chúng tôi đến thương lượng với cô, không cần thiết phải bắt người" Hoắc Ngải vuốt lại áo khoác âu phục, thay đổi nụ cười chuyên nghiệp nói

Đông Ân Vũ phát hiện lực đạo trên lưng không giảm trái lại còn tăng lên, liền bổ sung thêm " Yên tâm, trên người chúng tôi không có vũ khí, sẽ không tổn thương cô" Nàng biết câu này có bao nhiêu dư thừa, nhưng vì hối hợp với Hoắc Ngải, nàng không thể không đem tình huống biến thành " La Dạ bắt người" mà không phải " La Dạ đoạt nữ nhân "

Đáng tiếc, nàng chính là muốn đoạt nữ nhân...

Không cho Hoắc Ngải phản ứng, cũng không để Đông Ân Vũ giãy dụa, La Dạ cúi đầu nâng gương mặt nữ nhân trong ngực, dùng sức hôn một cái, thậm chí phát ra tiếng " chụt ". thay vì xem đó là ngây thơ, không bằng nói là biểu thị công khai

Ánh mắt Hoắc Ngải trầm xuống, nhạt nói: " Ân Vũ, đừng thất lễ "

Chờ La Dạ khiêu khích đạt được mục đích, lực đạo giam cầm bên hông trở nên yếu đi, Đông Ân Vũ kéo mấy lần cuối cùng thoát khỏi ngực La Dạ, không nghĩ đến nàng vừa bước về phía Hoắc Ngải nửa chừng, La Dạ cải biến tâm ý, nàng đưa tay nghĩ kéo Đông Ân Vũ lại, lại bị Hoắc Ngải nhanh tay lẹ mắt vượt lên phía trước.

Về phần La Dạ muốn làm gì, Hoắc Ngải lòng dạ biết rõ

" La tiểu thư, chào hỏi đến đây cũng nên kết thúc rồi" nụ cười cùng ngữ khí ngập tràn cảnh cáo

La Dạ thấy thế, từ đầu đến cuối không nói một câu, nàng không có mời Hoắc Ngải cùng Đông Ân Vũ ngồi, mà là tự phối hợp ngồi xuống ghế sofa, xem như hai người là không khí, không hề tồn tại. Thái độ này của nàng không phải một hai ngày mà thành, đối với việc nàng coi thường, Đông Ân Vũ đã quen, mà Hoắc Ngải kiến thức cực lớn, tự nhiên cũng không kinh ngạc.

Thế là ba người ngồi quanh bàn thủy tinh trong phòng khách

" Chúng tôi cố ý muốn cùng lão đại thương lượng, đây là số liệu, mời xem trước" Hoắc Ngải đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đem ảnh chụp vũ khí cùng mục lục bày trên bàn " Xin đừng quyết định quá nhanh, chúng tôi có lập trường, đương nhiên các cô cũng có, nhưng tôi hy vọng cô sau khi xem xong tài liệu hãy chọn lựa"

Hoắc Ngải khẩu khí cẩn thận có lẽ có lay động La Dạ, chí ít nàng không có quét tài liệu trên bàn xuống đất....

" Như cô thấy, hàng này là vũ khí, so với đồ cổ trước đây hoàn toàn không cùng đẳng cấp, tôi biết, đối tượng hợp tác với Ngô Đường không ổn định, cho nên mời cô thận trọng cân nhắc, có Hải Tiều ra mặt dẫn hàng, tuyệt đối so với chuột vụng trộm càng an toàn hơn " Hoắc Ngải nói đến thuận miệng, cũng khéo ám chỉ bọn cướp bóc chính là lão chuột

Không nghĩ kích thích thủ hạ Ngô Đường....

La Dạ đem tài liệu đọc xong, nàng từ đầu đến cuối trầm mặc, móc điện thoại trong túi liền ra ngoài ban công nói chuyện.

Đông Ân Vũ thấy thế, biết sự tình có năm mươi phần trăm thành công, liền thoáng nhẹ nhàng thở ra.

" Đến " Bỗng nhiên, Hoắc Ngải ở đối diện Đông Ân Vũ ngoắc tay, biểu lộ lạnh nhạt

Nàng thấy thế, hơi chống tay tiến lên phía trước, lập tức bị Hoắc Ngải cắn lên mặt một cái, không nhẹ không nặng

Thoáng chốc, Đông Ân Vũ có chút sửng sốt, La Dạ vừa vặn kéo cửa dẫn ra ban công đi vào, trùng hợp nàng nhìn thấy một màn kịch....

" Không bàn nữa" La Dạ sau khi về chổ, chỉ cấp cho Hoắc Ngải câu trả lời chắc chắn.

Ba chữ cỡ nào cường ngạnh...

" Thật sao?" Thấy thế, Hoắc Ngải cũng không hoảng mà thong thả, nàng bắt chéo chân thon dài, dáng người ưu nhã dựa vào lưng ghế, khí thế so với vừa rồi càng ngông cuồng hơn " La tiểu thư không dám hợp tác với chúng tôi, cũng chính là không có khả năng cứu vãn sao? tôi có thể giải đọc như thế không ?"

Đông Ân Vũ lưng thẳng tắp, phát hiện La Dạ hướng nàng hung hăng liếc xéo

Giống như cừu đang bị sói để mắt đến...

" Xin nhờ cô an bài chúng tôi gặp mặt lão đại, về phần phí gặp mặt, cô muốn bao nhiêu đều được" Hoắc Ngải vừa nói vừa móc ra tờ chi phiếu, cùng bút máy trong tay xoay tròn, đại biểu quyền thế nhưng lại tùy tính " Cô biết cuộc mua bán này đối với tôi hay cô đều tốt, tương lai tươi sáng hơn nhiều, một chút xíu ngỗ nghịch mong đề cử cũng không vấn đề gì đúng không ?"

Ngỗ nghịch lão đại, đề cử Hải Tiều

Đông Ân Vũ mấp máy môi, đối với La Dạ nói: " Cô muốn bao nhiêu tiền?"

Ngắn ngủi đối mặt, thay đổi cục diện

" Ba trăm vạn" La Dạ mở ra bảng giá, đồng thời Hoắc Ngải cũng không chút do dự viết xuống số tiền.

Là bởi vì La Dạ thiếu tiền hay còn nguyên nhân nào khác ?

Đông Ân Vũ nhết miệng cười yếu ớt, lúc nàng nhìn Hoắc Ngải đặt chi phiếu trên mặt bàn thủy tinh, nàng mới mở miệng nói: " chúng tôi sẽ mau chóng tìm địa điểm tốt, đợi lão đại quang lâm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro