Chương 087: Lên giường mà thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cám ơn cô đã cứu tôi" Nên nói lời cám ơn, vẫn là phải nói

Hoắc Ngải nghe vậy, nhàn nhạt khẽ gật đầu, hai người tương đối khách sáo

Đông Ân Vũ đổi tư thế, đem gối đặt ở phía sau đầu, có vẻ như chuẩn bị tâm sự, nàng sau khi trải qua mọi chuyện bình an thì tâm tình trở nên nhẹ nhõm, nàng muốn hút thuốc, nhưng Hoắc Ngải lại ném hộp thuốc ra thật xa, để nàng có chút bất mãn nhíu mày. Một đoạn biến cố, quan hệ hai người đột nhiên gần lại, Đông Ân Vũ nằm mơ cũng không nghĩ có một ngày giống như vậy, cùng Hoắc Ngải ngồi cùng một chổ, giống như bằng hữu nói chuyện với nhau...

" Cô định tôi làm sao đền đáp phần ân tình này?" Đông Ân Vũ hất tóc trên vài, giương mắt nhạt hỏi

Còn có ý định hòa nhau sao ?

Từng từ bỏ, cũng từng cứu giúp, tỷ số một một....

"Trở thành cộng sự thứ mười sáu của tôi" Hoắc Ngải không chút do dự đáp lại, lúc nàng cứu Đông Ân Vũ, sớm đã nghĩ đến vấn đề này

Cộng sự thứ mười sáu...

Đông Ân Vũ mấp máy môi, thử dò xét hỏi: " Tôi khiến cô thất vọng, cô vẫn sẽ tin tưởng tôi hay sao ?"

Nàng không xác định được ý tứ của Hoắc Ngải, nàng đã từng là nữ nhân thất bại, thì sao có thể lại tin tưởng nàng ?

Nhưng Hoắc Ngải trên mặt từ đầu đến cuối đều mỉm cười nhàn nhạt " Đó là cộng sự thứ mười lăm có vấn đề, hiện tại em là người thứ mười sáu"

Mười lăm, mười sáu....

Có khác biệt sao ? Không phải đều cùng một người ?

Đối với chuyện này, Đông Ân Vũ cười ra tiếng, cảm thấy Hoắc Ngải có khi rất kỳ lạ

" Em không có lựa chọn nào khác đâu" Nghe nàng bật cười, Hoắc Ngải không nổi giận, nàng biểu hiện Đông Ân Vũ không thể lựa chọn

Hết thảy do nàng định đoạt

Đông Ân Vũ nhún vai " Hiểu rõ "

Nàng đương nhiên biết nguyên tắc trò chơi, nàng không có quyền lựa chọn, tựa như miếng gỗ trên biển chỉ có thể thuận theo dòng nước trôi đi

Đông Ân Vũ thản nhiên, để Hoắc Ngải phi thường hài lòng, sau khi kết thúc đối thoại, Hoắc Ngải liền cởi bỏ dây buộc bên hông, nhẹ nhàng kéo một cái, áo choàng tắm thoáng chốc trở nên lỏng lẻo, từ Đông Ân Vũ nhìn lại, mơ hồ có thể trông thấy bên trong áo choàng tắm xuân quang mỹ hảo, lúc Hoắc Ngải một chân đặt lên mép giường, Đông Ân Vũ lúc này mới đưa tay ngăn Hoắc Ngải tiếp cận

Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, như thế nóng rực

" Lời bác sĩ vừa nói cô vẫn chưa quên chứ ?" Cũng không phải là nàng không cho mà là bác sĩ dặn dò trước rồi

Đông Ân Vũ đẩy hai lần, Hoắc Ngải đều không nhượng bộ

" Chưa quên" nàng vừa nói vừa đem tay Đông Ân Vũ dịch chuyển, dứt khoát giam trên đỉnh đầu, Hoắc Ngải nghiêng người lên trên " Chỉ cần em đừng câu dẫn tôi là được " Nàng đem trách nhiệm đẩy đi, hết thảy đều là Đông Ân Vũ sai, bởi vì nàng câu dẫn mới khiến nàng không tự chủ được mà phạm tội

" Ờ? tôi lúc nào câu dẫn Hoắc Ngải rồi?" Đông Ân Vũ cười vài tiếng, tiến lên trước cùng đối phương rút ngắn khoảng cách

" Hiện tại" Hoắc Ngải buông tay phải ra, trực tiếp nắm cằm Đông Ân Vũ " Em luôn làm bộ tịch mịch khó nhịn, bộ dáng cần được yêu thương, còn nói không có?" có lẽ là đùa, có lẽ là trêu chọc, Hoắc Ngải nghiêng đầu hôn môi dưới Đông Ân Vũ, răng khẽ chạm nhè nhẹ, thỉnh thoảng còn khẽ cắn, lưu lại dấu vết mờ mờ.

" Thật sao ?" cử động tán tỉnh, để Đông Ân Vũ tương đối hưởng thụ " Tôi xem mắt của Hoắc Ngải có bệnh rồi"

Hơi phóng điện, cũng không tính là câu dẫn đúng không ?

Đông Ân Vũ tránh thoáng giữ chặt của Hoắc Ngải, thản nhiên ôm lấy cổ nàng " Đây mới gọi là câu dẫn đúng không?" Vừa nói, hai chân như cọ như không cọ lên eo Hoắc Ngải, không có y phục ngăn trở, da thịt trơn nhẵn tiếp xúc, nhiệt độ ấm áp hòa lẫn vào nhau, dụ hoặc thực khiến người phát cuồng.

" Không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy sao?" Hoắc Ngải bắt lấy đùi phải đang cọ cọ bên hông, cúi đầu ở bên tai Đông Ân Vũ nói nhỏ

Chơi với lửa có ngày chết cháy

Đông Ân Vũ nghiêng đầu, dán bên tai Hoắc Ngải cười nói " Cũng không sợ..."

oOo

Hôm sau, Đông Ân Vũ ngồi trên bàn ăn cùng Hoắc Ngải và Hà Tuyền dùng cơm, lập tức cảm thấy như đi qua mấy đời rồi...

Cùng một khuôn mặt, trang phục không khác, nhưng Đông Ân Vũ từng đi qua quỷ môn quan một lần, bị phỉ nhổ lại được người cứu trở về

Hết thảy đều quen thuộc bỗng dưng lạ lẫm.

" Phu nhân, xin giới thiệu với người, cộng sự mới của con, Đông Ân Vũ" Hoắc Ngải hai tay đặt trên chân thon dài, có chút nghiêng đầu cười giới thiệu

Cộng sự mới của nàng...

" Cái gì? Ta biết rồi" Hà Tuyền đặt ly nước chanh xuông bàn, nụ cười quái dị nhìn Hoắc Ngải nói: " Ta đâu phải là bà già ngu ngốc đâu, sao rồi ? lần trước con nói muốn đổi Ân Vũ, tìm người mới, kết quả sao lại là Ân Vũ nữa?" Chi tiết phức tạp Hà Tuyền hoàn toàn không biết

So với Hoắc Ngải bình thản, Đông Ân Vũ có chút xấu hổ

Nàng không có nói rõ câu chuyện với Hà Tuyền, đành phải an tĩnh dùng bữa sáng, may mà Hà Tuyền không phải người hỏi nhiều, nàng cũng không có truy hỏi thêm về vấn đề này, cho đến khi đang dùng cơm nửa chừng, Hà Tuyền bỗng nhiên dừng động tác đang làm, ánh mắt rõ ràng khiến Đông Ân Vũ nhịn không được ngẩng đầu, cùng Hà Tuyền nhìn nhau

" Người trẻ tuổi đừng có quá cuồng dã" Hà Tuyền cười nói một câu, thấy Đông Ân Vũ vẻ mặt mờ mịt, liền rất tri kỷ dùng ánh mắt hướng về phần cổ, lúc này Đông Ân Vũ lập tức dùng tay che lấp

Dấu hôn...

" Xin lỗi, để người cười chê rồi" Một đêm cuồng hoan, Hoắc Ngải ở trên người nàng lưu rất nhiều ký hiệu, chẳng biết tại sao, Hoắc Ngải đối với phần cổ tình hữu độc chung, càng muốn ở chổ dễ bị người khác nhìn thấy nhất lưu lại vết tích. Đông Ân Vũ sửa sang cổ áo, cười nói vài câu đánh trống lảnh, không nghĩ đến câu nói này lại làm cho Hoắc Ngải ngồi bên trái dừng lại dao nĩa

" Đây là trò đùa sao?" Có chút thoáng nhìn, lại làm Đông Ân Vũ có cảm giác bị áp lực

Lưu lại dấu hôn tính là có dụng ý gì ? Là quan tâm là biểu thị công khai? Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, đối với Hoắc Ngải lắc đầu

" Mặc dù rất e lệ, nhưng tôi không ghét" Đông Ân Vũ hướng Hoắc Ngải làm bộ liếc mắt đưa tình, nhỏ giọng nói " Ngược lại thích vô cùng" thái độ của nàng tương đối rõ ràng, vô luận dấu hôn trên cổ có ý nghĩa gì, Đông Ân Vũ đều vui vẻ đón nhận

Có lẽ mị nhãn ném ra quá rõ ràng, Hà Tuyền nhướn đuôi lông mày, ánh mắt nhanh chóng nhìn rõ hai thuộc hạ đắc lực

Có chút tâm đắc

" Hai đứa quen nhau hả?" Hà Tuyền một câu để Đông Ân Vũ suýt sặc nước bọt

Không ngờ Hoắc Ngải trả lời càng khiến người ta kinh ngạc, tiếng nói khàn khàn nhỏ giọng nói: " Lên giường mà thôi "

Lên giường...

Đông Ân Vũ sắc mặt hơi trắng, nàng không biết Hà Tuyền sẽ có quan điểm gì với chuyện đồng tính luyến ái, càng không biết nàng có ngại mình hạ thủ với Hoắc quản lý, đang lúc Đông Ân Vũ muốn mở miệng qua loa, Hà Tuyền thoáng chốc cười to, âm lượng mười phần vang vọng trong phòng ăn được bao trọn

" Xem ra Hoắc Ngải quả nhiên đã nhìn trúng con rồi! đây là cơ hội tốt, phải hảo hảo nắm chặt !" Hà Tuyền dùng sức vỗ vai Đông Ân Vũ , tựa như trưởng bối cổ vũ động viên hậu bối

Đông Ân Vũ gương mặt có chút đỏ bừng, tất cả đều là một cỗ nghẹn khí

" Dạ, nhờ phúc của người, con nhất định hảo hảo hợp tác với Hoắc quản lý" Nàng lúng túng gãi đầu, đồng thời cùng Hoắc Ngải trao đổi ánh mắt

Nhàn nhạt thoáng nhìn

Đông Ân Vũ phát hiện Hoắc Ngải nhết miệng, lại tự nhiên như thế...

Buổi chiều, Hoắc Ngải nhờ lái xe đưa đón Hà phu nhân đi mua sắm, nàng thì cùng Đông Ân Vũ trở về tổng công ty Hải Tiều. Trong phòng họp, máy chiếu liên tục hiện lên mấy tấm ảnh chụp, tất cả đều là Hoắc Ngải nhờ thám tử chụp những người liên quan đến ngô Đường, trong đó bao gồm Vĩnh Lạc, La Dạ đang tiến hành giao hàng ở cảng, cũng có mấy tấm hình chụp địa điểm kinh doanh của Ngô Đường, nhưng tất cả đều không có tác dụng gì

Quá bình thường....

Không có đánh nhau nháo sự, càng không có giao dịch phi pháp...

" Tất cả đều là rác rưởi" Hoắc Ngải tiện tay ném điều khiển máy chiếu, lưng tựa lên ghế da nhàn nhạt nói

Đông Ân Vũ nghe vậy, không có biểu hiện tốt hay không tốt

nàng thở chậm hơi thở, để cho biểu lộ không quá mức biến hóa.

" Theo tôi được biết, Ngô Đường từ lúc thành lập đều mua vũ khí thẳng với nước ngoài, nhưng hiện giờ thời đại khác biệt, trong và ngoài nước cạnh tranh khốc liệt, đương nhiên việc làm ăn của Ngô Đường bắt đầu nảy sinh nguy cơ" Hoắc Ngải dừng một chút, đem điều khiển trên bàn nhấn ra một dãy số, tùy ý phát ra hình ảnh một số loại vũ khí " Chỉ có cùng thương nghiệp tiến hành giao dịch, mới có thể giảm đi tỷ lệ bị kiểm tra cùng ngăn cấm, bởi vậy tôi muốn lợi dụng điểm ấy ở Ngô Đường"

Tập đoàn Hải Tiều tựa như ảo choàng che dấu, đem vũ khí phi pháp che dấu dưới giao dịch hợp pháp

Đông Ân Vũ mấp máy môi, nàng biết Hoắc Ngải còn không nói hết lời.

" Cho nên, có đường tắt không?" Đôi mắt màu đen cho dù trong bóng tối, y nguyên lấp loáng tinh quang.

Đường tắt ?

Đông Ân Vũ kém chút cười ra tiếng

" Khụ khụ " Nàng đả thông cổ họng, ánh mắt từ mặt Hoắc Ngải chuyển về tấm ảnh vũ khí trên tường " La Dạ là thủ hạ đắc lực của lão đại của Ngô Đường, nàng thay mặt, chuyên chạy vũ khí hay kinh doanh ma túy cho lão đại, La Dạ sẽ không đánh đổi địa vị, coi như đánh chết nàng, La Dạ cũng sẽ không tiết lộ một chút tin tức nào, tin lời tôi đi"

Đông Ân Vũ có tự tin, La Dạ sẽ không dùng địa vị để đặt cược.

Hoắc Ngải có chút nghiêng đầu, rủ mắt đọc không ra bất kỳ cảm xúc nào.

" Đúng vậy, nàng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ " có câu này của Hoắc Ngải, Đông Ân Vũ quả thực giống như được uống thuốc an thần

Nàng rốt cuộc có thể thông cảm Đông Ân Vũ có khổ tâm không tìm ra được lão đại Ngô Đường

" Ngô Đường bảo hộ lão đại rất kỹ" Hoắc Ngải hai tay vòng trước ngực, ghế dựa xoay tròn hướng về Đông Ân Vũ nói: " Chưa từng có mặt ở bất kỳ hoạt động nào, không lộ diện, không có tục danh, chỉ dùng thủ hạ thay mặt tiến hành giao dịch, tựa như dị giáo, tất cả người gia nhập đều phải phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh, đồng thời chấp hành "

Nghe Hoắc Ngải một phen giải đọc, Đông Ân Vũ thú vị nhướn mày

" Dù sao Ngô Đường ở Bắc khu thế lực rất lớn, nhân số thực sự không biết rõ, tất cả Hắc đạo đều không dám trêu chọc,đồng thời nắm giữ giao dịch ma túy cùng vũ khí ở Bắc khu, có thể bảo hộ người cao nhất như vậy, quả thật là hơi bất ngờ " Không biết là nói cho mình nghe hay cho Hoắc Ngải nghe, Đông Ân Vũ chỉ cảm thấy như đem lời kết luận trong đáy lòng nói ra miệng, lập tức vô cùng thư sướng

Đối với Đông Ân Vũ một phen kiến giải, Hoắc Ngải hoàn toàn tán đồng

" Ngoại từ La Dạ, còn có manh mối khác không ?" Mặc dù có vẻ như là câu nghi vấn, khẩu khí Hoắc Ngải càng giống như là chắc chắn.

Trong đó mơ hồ, nàng biết Đông Ân Vũ còn có phương pháp khác.

Việc này hoàn toàn chưa phải tuyệt vọng...

Ánh mắt giao nhau, trong không khí phát ra hỏa hoa

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, không có né tránh Hoắc Ngải " chất vấn "

Bởi vì nàng biết, còn người để hỏi, là còn manh mối...

" Em trả lời chắc chắn không?" Phòng họp tối đen, bầu không khí ngưng kết

Hành động, liền chờ một câu của Đông Ân Vũ.

Nửa ngày, nàng giống như thỏa hiệp nhún vai, nhẹ nói: " Có lẽ Triệu Hàn biết"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro