Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con bé lập dị như mày làm gì ở đây?"

Bảo Bình thở dài và nhìn lên cậu con trai tóc đen vừa tự nhiên từ đâu xuất hiện bên cạnh bàn con bé.

"Nếu đó là câu trêu chọc hay nhất mà mày có thể nghĩ ra thì, Thiên Yết à, mày nên xem xét về việc đi xin tư vấn hẹn hò của đứa bé 5 tuổi đi"

Thiên Yết chế giễu "Rất tiếc vì làm mày thất vọng Bảo Bình ạ, nhưng lý do duy nhất mà tao sẽ 'trêu chọc' mày ý, đó là tao khi tao chuẩn bị ném mày xuống hồ"

Bảo Bình đảo mắt. "Tuyệt thật đó. Dù sao thì rất vui khi được nói chuyện với mày, đồ con chồn" nó nói, giọng nó thể hiện rõ sự mỉa mai. Con bé lờ hắn đi rồi lại chúi mũi vào quyển sách. Nó hy vọng hắn sẽ nhận ra ẩn ý rồi đi khỏi, nhưng nó lại quên mất hắn là Thiên Yết. Một trong những niềm vui thích lớn nhất của đời hắn có vẻ như chính là tra tấn nó.

Hắn ngồi xuống đối diện với nó ở bên đầu bàn bên kia "Vậy Song Tử và Nhân Mã đâu rồi?"

Con bé thở dài lần nữa. Trong trường hợp đối phó với Thiên Yết khi hắn gây chuyện với bạn thì tốt hơn hết là cứ lờ đi thôi "Sao mà tao biết được cơ chứ?"

Thiên Yết cười bằng cái nụ cười khẩy nổi tiếng ấy của hắn. Và nếu nó không nhầm, Bảo Bình thề là con bé đã thấy một thoáng lấp lánh trong đôi mắt xám chết chóc thường ngày của hắn ta.

"Chẳng lẽ cái mà tao đang cảm nhận được đây là rắc rối trên thiên đường sao? Bọn mày tan rã rồi ư?"

"Đúng vậy, Thiên Yết" Bảo Bình nói không một chút cảm xúc. "Bọn tao tan rã rồi. Nhưng theo pháp lý thì tao không thể thảo luận về nó. Mặc dù là," con bé nói, nhổm hẳn dậy vươn người qua bàn rồi hạ giọng thì thầm, "chỉ giữa mày và tao thôi nhé, nhưng mày có tin được là Nhân Mã lại có can đảm giành nuôi con Aqua với tao".Nó ngồi lại xuống ghế, nhún vai. "Mặc dù tao không có quyền khiếu nại vì tao cũng đang giành quyền sở hữu bộ bài của Song Tử rồi"

Thiên Yết cười thầm. Hóa ra con bé lập dị cũng có khiếu hài hước. Không nhiều, nhưng vẫn gọi là có. "Tao hiểu rồi, tao hiểu rồi. Hôm nay là Lễ Tình nhân, và 2 tên đó đều đi chơi với bạn gái, để mày phải ngồi một mình trong quán, đọc sách và giả vờ như mày không quan tâm."

"Cũng gần giống như vậy" Bảo Bình lẩm bầm, cố gắng nói nghe vô tư nhất có thể. Nó vẫn tiếp tục đọc sách.

"Này", Thiên Yết gọi cô bồi bàn qua, cô ta để ý hắn với nụ cười và một cái đỏ mặt. Hắn ta luôn nhận được cái phản ứng đó từ phụ nữ. "Cho bọn tôi hai cốc cà phê ở đằng này được không?"

"Vâng ạ" cô phụ vụ đó đáp lại, kèm thêm một cái nháy mắt đưa tình. Bảo Bình đảo mắt.

"Ai bảo là tao lại muốn uống cà phê cơ chứ?" Con bé hỏi

"Ai bảo là tao quan tâm mày muốn hay không?" Thiên Yết cười khẩy.

Bảo Bình lại thở dài hắt ra, đóng sách lại. Nó nhìn quanh quán. "Chắc chăn họ phải có một khu vực có biển 'Cấm Chồn Hôi' ở đây. Tao nghĩ là tao sẽ qua đó ngồi."

Con bé đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng Thiên Yết nắm lấy tay nó cản lại. "Không nhanh thế đâu, lạp dị à. Cách xử sự của mày đâu rồi?"

"Tao không biết, Thiên Yết ạ. Có lẽ nó bỏ đi chơi đâu đó với Cách xử sự của mày rồi", nói phản lại "Giờ thì bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao."

Thiên Yết khịt mũi "Mày muốn nói về sự bẩn thỉu ấy à mọt sách? Mày mới là người có cái bẩn chạy trong máu chứ."

"Câu đó xưa rồi Thiên Yết ạ Mày đã bao giờ nghĩ đến việc nghĩ ra một câu mới hơn chưa?"

"Và lãng phí tất cả thời gian và công sức vào một người như mày ấy hả? Thôi, tao vẫn hài lòng với mấy câu về lập dị. Đặc biệt là khi bây giờ tao biết hóa ra sự dư thừa của những câu ấy lại chọc được mày"

"Thông minh đấy" Bảo Bình nói mỉa. Con bé nhìn xuống cánh tay mình vẫn bị giữ chặt bởi tay Thiên Yết. Nó biết là sẽ chả có cách nào làm hắn bỏ ra đâu, nên con bé không làm gì cả và ngồi lại xuống. Đúng lúc nó vừa ngồi xuống thì hắn bỏ tay ra."Câu đó xưa rồi Thiên Yết ạ Mày đã bao giờ nghĩ đến việc nghĩ ra một câu mới hơn chưa?"

"Vậy," nó nói, đưa mắt nhìn hắn vẻ nghi ngờ "Giờ là Lễ Tình Nhân, và chúng ta đều đã biết tại sao tao lại ở đây-"

"Bởi vì mày là một con mọt sách biết tất mà chả có cái gì hữa dụng để cung cấp cho mọi người? Vì mày chả có tí sức hút nào nên không thằng nào có ý tưởng muốn chạm vào mày, với nỗi sợ bị cậu lây một bệnh cúm lập dị chết người nào đấy?"

Những lời của hắn, như thường lệ, đau nhói. Con bé mở miệng định nói lại, nhưng bị chặn họng bởi cô phục vụ bàn đặt 2 cốc cà phê của bọn nó xuống. Cô ấy cười, nhìn Bảo Bình, rồi quay qua nhìn Thiên Yết. "Vui vẻ thưởng thức nhé mấy nhóc." Cô ta lại nháy mắt với Thiên Yết rồi quay gót đi, có thể nhận ra rằng hắn cứ nhìn vào mông cô ả suốt.

"Trời ạ!" Bảo Binh nhém bàn tay lên không, biểu lộ sự bực tức khó chịu "Mày có phải luôn luôn là một tên khốn không thể chịu đựng được như thế không?!"

"Làm ơi đi, Bảo Bình. Cứ uống cốc cà phe của mày và im miệng vào đi. Đã có ai nói với mày là khi lải nhải, mày nghe rất giống tiếng cào móng tay lên bảng đen không?"

Bảo Bình há hốc miệng, nhìn cậu trai ngồi đối diện. Hắn nói thật đấy hả? "Nếu mày thấy tao khó chịu thì Thiên Yết à à, sao mày không đi làm một tên ngốc ở nơi nào khác đi? Tao chắc là tai không cần phải nhắc mày nhớ rằng mày mới chính là người tự tiện chủ động đến đây ngồi với tao đấy."
Thiên Yết cười ngạo và hớp một miếng từ cốc cà phê của hắn ta, nhăn mặt. "Hmm"

Bảo Bình đưa cho hắn một cái nhìn hơi chế nhạo. "Sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro