Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhún vai "Tao không biết. Vị hơi khác"

Bảo Bình nếm một ngụm ở cốc của nó. Con Chồn đó nói đúng-đúng là vị lạ thật. Hơi ngọt quá. Tuy nhiên, nó lại hớp một ngụm nữa. Lần này thì có vẻ đỡ ngọt hơn, nhưng con bé không thể không để ý đến cái ngứa râm ran là lạ trên đầu lưỡi. "Kì nhỉ," nó lẩm bẩm. Con bé quay lại nhìn sang Draco. "Mày đang ngó lơ cuộc thảo luận này!"

Thiên Yết uống một ngụm bia bơ nữa. "Mày gọi đây là cuộc thảo luận?"

Bảo Bình nhìn hắn , cười. "Mày thậm chí còn không muốn tao đặt câu hỏi nữa"

Hắn nhếc long mày nhìn con bé. "Mày mê sảng rồi Bảo Bình ạ. Tao chả biết mày đang nói cái gì hết."

"Mày biết mà Thiên Yết" Nó ngồi xuống ghế, quanh tay lại trước ngực. "Chúng ta đã- Ý tao là, mày– đã biết được tại sao tao ở đây một mình vào Lễ Tình Nhân rồi, nhưng còn mày thì làm sao? Tại sao thế nào mà Hot boy của Zodiac lại dành ngày lãng mạng nhất trong năm ngồi trong quán , cãi nhau với một con bé Mọt sách, thay vì đi đào mỏ một cô nàng nào đó ngây thơ, khốn khổ, và mơ mộng cơ chứ?"

Thiên Yết nhếch lông mày. "Vậy mày nghĩ tao là hot boy hả?"

"Ôiiiii" bảo Bình thầm rên rỉ "Thôi tự mãn về bản thân đi Thiên Yết. Và chỉ cần tập trung vào trả lời câu hỏi thôi"

"Thôi được," hắn nói. "Nếu mày thực sự muốn biết thì, tao có rất nhiều người đề nghị muốn làm tình nhân của tao, tao không thể nào chọn lấy 1 người, nên tao chả chọn ai cả."

"Vậy hả. Và cái gì ngăn mày không chọn hết tất cả bọn họ?"

Thiên Yết nghĩ một hồi, rồi trả lời, "ờ thì thật sự là, hầu hết những người muốn tao làm tình nhân của họ đều kinh khủng. May mắn là, không ai kinh khủng được như, nói thế nào nhỉ, như mày, nhưng cả đám bọn họ vẫn không có ai có thể  đáng tầm cho thời gian của tao"

Bảo Bình lờ đi cái móc mỉa của hắn. "Vậy tại sao mày không chọn Cự Giải ý? Tao chắc chắn là con bé ấy sẽ vui chết ngất luôn."

"Hừm... giờ thì mày nói như thế, tao ước là tao đã chọn con bé đó"

Bảo Bình khúc khích cười lơ đãng. Cưj Giải đã yêu Thiên Yết suốt từ khi vào học Zodiac, nhưng hắn chưa bao giờ đáp lại tình cảm đó cả. Bảo Bình cũng chả thể nào trách hắn được- Cưj Giair là một con bé lanh chanh, hay ỉ ôi và xấu xí. Thậm chí cả một tên khốn như Thiên Yết cũng xứng đáng hơn con bé ấy.

Thiên Yết cười, gần như có thể nói là 1 nụ cười chân thành. "Thực ra, khá ngạc nhiên, Giải đã có người tình nhân đi cùng rồi. Kim Ngưu."

"Kim Ngưu?" Bảo Bình cười thành tiếng. "Đúng cặp đôi trời sinh!"

"Ờ, Thiên Yết cười nhẹ. Hắn uống một ngụm cà phê. Hắn ta băts đầu cảm thấy lạ. Hắn nhìn lên Bảo Bình và nhận ra cảm giác thường có khi hắn nhìn con bé Mọt sách đã biến mất, và bỗng nhiên  được thế chỗ bởi 1 cảm xúc khác... ấm áp. Hắn bắt đầu hoảng. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?! Hắn thử hỏi bản thân. Đây là con bé Bảo Bình đang ngồi trước mặt—con bé lập dị; một trong nhứng kẻ thù không đội trời chung với hắn, là người hắn ghê tởm đến cực độ đó!

Nụ cười của Bảo Bình chợt biến mất. Nó vừa nghĩ có khi Thiên Yết cũng không đến nỗi quá tệ thì hắn đã hủy hoại đi cái suy nghĩ đó. Đáng lẽ con bé phải thấy rõ trước điều này chứ nhỉ. Nó mở miệng đáp lại, những hắn lại tiếp tục nói trước khi nó có cơ hội chen một chữ nào vào.

"Chắc mày buồn lắm nhỉ, Bảo Bình. Ý tao là, hôm nay là—ngày lãng mạng nhất trong năm như mày nói- mỗi năm chỉ có 1 lần, và lại một lần nữa mày trải qua ngày này một mình. Đã bao giờ mày dừng lại và hỏi bản thân tại sao chưa? Chắc chắn là mày có thể thấy được những gì mọi người thấy ở mày phải không?"

Cổ họng Bảo Bình bắt đầu nghẹn lại. Con bé biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu, nhưng bỗng nhiên nó không thể cất lời được. Nến nó cứ để hắn nói tiếp.

"Lấy ví dụ, Song Tử và Nhân Mã. Hai tên đó đã là bạn thân với mày đã 7 năm rồi, Bảo Bình ạ. Ba bọn mày đã dành từng giây phút với nhau ở Zodiac này. Mày đã trải qua tất cả thăng trầm cùng bọn chúng, nhưng mà... bọn chúng chưa bao giờ coi mày là ai hơn là một người bạn cả, đúng không? Hoặc là chỉ là 1 người để bọn họ mượn bài tập về nhà môn Hoá. Nhưng mày cũng không lấy đó làm lạ. Phải chăng mày cuối cùng cũng đã chấp nhận sự thật là mày chả là gì hơn một con lập dị vô dụng cả? Mày cuối cùng cũng bắt đầu nhìn bản thân theo cách mọi người nhìn mày rồi à? Chắc khó lắm nhỉ, tất cả các ngày Lễ Tình Nhân đi loanh quanh vô định. Khó lắm khi nhắc nhở bản thân là sẽ chả ai thèm yêu mày đâu."
________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro