Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Bình cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Con bé nhất quyết không để Thiên Yết có cơ hội nhìn thấy nó khóc đâu. Nhưng mà muộn rồi—một giọt nước mắt đã trốn thoát khỏi bờ mi và chảy xuống gương mặt nó. Nhanh chóng, nó quyệt đi và đứng dậy, thu dọn đồ. "Và mày nghĩ là mọi người thật sự yêu mày ư?" con bé nhẹ nói, mặc áo choàng vào, từ chối ánh mắt của hắn "Ít nhất thì tao còn có bạn bè. Ít nhất thì tao có gia đình yêu quý tao. Mày thậm chí còn không có cái đó. Mọi người ghét mày Thuên Yết ạ. Bọn họ có thể giả vờ là bọn nó quý mày, nhưng thực ra chỉ vì bọn chúng sợ mày thôi. Hoặc, chính xác hơn, bọn chúng sợ cha của mày." Nó dừng lại, đưa mắt nhìn hắn. Đôi mắt hắn mở to, cảm xúc hắn bây giờ có lẽ là một hỗn hợp hòa trộn giữa sốc và giận dữ. Con bé biết nó sẽ phải hối hận vì chọc tức hắn ta, nhưng hắn đáng bị như vậy.. "Thậm chí cả cha ruột mày cũng ghét mày, Thiên Yết ạ," nó thầm thì "Vậy nên đừng có nói với tao về tình yêu. Mày chẳng biết gì cả đâu, kể cả khi nó đang đứng ngay trước mặt mà nuốt chửng mất câu chữ vô nghĩa của mày."

Thiên Yết không nói gì. Một phần, hắn ấn tượng với việc làm dũng cảm của Bảo Bình, nhưng phần lớn còn lại của hắn chỉ muốn nhảy lên mà bóp cổ con bé. Nhưng để làm điều đó thì đã quá muộn... qua cơn sốc, hắn không để ý là nó đã đi khỏi rồi. Hắn nhanh chóng đứng dậy rồi đuổi theo con bé. Nó không thể nào đi xa được, ít nhất là hắn cầu mong thế. Hắn đời nào để nó đi sau khi đã ăn nói với  một Thiên Yết như thế. Con bé này cần học cách tôn trọng mới được,  hắn sẽ là người dạy nó. Và hắn chắc chắn rằng nó sẽ không thích bài học này đâu.

Trong khi đi ra ngoài, hắn đụng phải cô bồi bàn ban nãy. Hắn thậm chí không thèm để tâm đến mà chạy ra ngoài cửa. Cô hầu bàn chỉ mỉm cười.

"Nụ cười ngốc nghếch vậy là sao chứ ?" ông chú trực quầy hỏi.

Cô hầu quay ra nhìn ông, nở một nụ cười tinh nghịch.

Khi đã chạy ra khỏi quán, Thiên Yết dừng lại và nhìn xung quanh. Không có một chút bóng dáng nào của Bảo Bình. "Bảo Bình?" hắn gọi lớn. "BẢO BÌNH!". Con bé máu bùn ngu ngốc đó giờ có khi đang trên đường trở về Zodiac rồi. Con gái đi một mình muộn thế này đâu có an toàn. Không phải là hắn quan tâm. Nhưng nếu con bé mà bị tấn công, nó sẽ nhận được nhưng gì nó đáng bị. Con nhỏ lập dị mọt sách ngốc nghếch. Hắn trở lại vào trong quán Horo, nhưng một tiếng sụt sịt đã làm hắn phải dừng lại. Tiếng đó đến từ cạnh bên của ngôi nhà. Tất nhiên rồi, Bảo Bình đang ngồi dưới đất, tựa lưng vào tường. Khóc ư? Ngạc nhiên nhỉ.

"Bảo Bình," Thiên Yết nói, giọng hắn bỗng nhẹ hơn bình thường

Bảo Bình nhìn hắn qua bóng tối. Nó gạt nước mắt đi và đứng dậy. Khi nó đi qua Thiên Yết bằng một cái ẩn nhẹ, nó nói, "Tránh ra"

Thiên Yết túm chặt lấy tay nó. "Không nhanh vậy đâu mọt sách à."

"Bỏ tao ra, đồ con chồn", con bé hét lên, cố hết sức có thể để ẩn hắn ra. Nhưng tất cả đều vô dụng.

"Không. Mày phải xin lỗi đã"

"Xin lỗi á!" Nó giãy nảy "Vì cái gì? Vì bảo vệ bản thân ư? Rất tiếc nhưng tao không nghĩ tao có cái gì để mà phải xin lỗi cả."

"Ồ, mày có rất nhiều thứ phải xin lỗi đấy Bảo Bình ạ," Thiên Yết giận dữ "Bắt đầu là xin lỗi vì bị sinh ra đời"

Bảo Bình chế giễu "Ồ, chọn hay lắm Yết"

Thiên Yết chớp chớp mắt vì sốc. Con bé vừa gọi hắn là gì cơ? "Mày vừa nói gì?"  hắn hỏi

Nó cũng phát hiện ra lỗi của mình, nhưng nó làm như không để ý. "Tao vừa nói 'chọn hay đấy'."

"Không phải" hắn nói, tiến gần lại chỗ nó. "Mày gọi tao là Yết"

Bảo Bình nhìn thẳng vào mắt hắn. Con bé có thể thấy sự tức giận đang bừng bừng cháy trong đôi mắt ấy. Nó không thể không cảm thấy một chút sợ hãi. Nhưng nó sẽ không để hắn nhìn thấy nó sợ đâu. "Thì làm sao?" con bé bình tĩnh hỏi "Đó là tên mày phải không?"

Hắn bước một bước nữa lại gần "Đúng, lập dị ạ, đó là tên tao. Nhưng ai cho mày được quyền nói tên tao ra?"

Bảo Bình khịt mũi khó chịu "Lạy Chúa, Yết à!" nó nói, đặt trọng âm nhấn mạnh lên tên hắn chỉ để chọc tức hắn thêm. "Chỉ là cái tên thôi mà. Bỏ qua đi. Và nhân tiện thì gạt luôn cả cái 'tôi' của mày sang một bên .Mày nghĩ mày cao quý và có quyền lắm hay sao mà mọi người lại phải sợ khi nói tên mày cơ chứ? Yết. Yết. Yêtyếtyếtyếtyếtyếtyết–"

"IM ĐI!" Hắn hét lên

"LÀM TAO IM XEM NÀO!" con bé hét lại

Cả hai bọn nó đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra tiếp theo đó.

Không một lời cảnh báo, Thiên Yết ghì người Bảo Bình vào cạnh tường. Con bé chỉ có mấy tích tắc để phát ra một tiếng "Ối" rồi âm thanh ấy bị gió thổi bay đi, trước khi bất chợt một đôi môi đè lên môi nó... Là đôi môi của Thiên yết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro