XXIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ngài xem, củi ẩm hết rồi.

V đón mấy thanh củi cong queo từ tay Hoseok rồi nhấn anh ngồi yên trên chiếc ghế bành gần đó. Còn mình tiếp tục với mớ củi ướt. Hắn đổ dầu lên thấy cũng cháy tốt chán, sao phải cần đến củi lớn! Anh nhìn tấm lưng rộng của hắn mà suy nghĩ.

"Đây là người mà 2 hôm trước cường bạo mình sao? Khó tin thật!"

Nghĩ kỹ thấy bản thân thật may mắn, dù hắn thô bạo với anh nhưng vẫn chịu khó vệ sinh thật đàng hoàng, còn dặn cả bác Arzt thoa thuốc, lo bữa sáng cho anh.

- Mấy ngày qua có bôi thuốc không? Hoseok? Hoseok!

- Ah vâng ... tôi~

- Cởi đồ ra, nằm lên giường đi! Nghĩ gì mà tập trung thế? - vừa nói, hắn vừa lấy hộp thuốc mỡ cùng 1 số chai lọ trong tủ y tế.

Anh cười rồi lắc đầu, lần lượt cởi áo lông, manteau, quần tây ... chỉ chừa lại mỗi chiếc quần lót, sau đó nằm sấp trên giường. Hắn chết trân trước cơ thể chi chít dấu tích hoan ái 2 ngày trước. Vẫn da thịt sáng bóng, trắng nhưng không còn mịn nữa. Mỗi 1 vết sẹo, mỗi 1 vết bầm trên thân thể này đều do Kim V ban cho, trừ vết rách trên mắt anh là do cha hắn gây ra. Hắn không hề biết và sẽ không bao giờ biết được.

Hoseok rùng mình khi bàn tay thô ráp, lạnh lẽo của hắn vuốt ve tấm lưng anh. Thoa thuốc mỡ vào những vết thương đang lành, sát trùng và rửa những vết thương mới. Lật anh lại, hắn tiếp tục chăm sóc các vết thương khác, hắn bỗng ngập ngừng:

- Những tháng qua ... tôi xin lỗi. Tôi không cố ý hành hạ em, tôi chỉ ... tôi ... xin lỗi. Vì quá yêu em nên tôi~

Hoseok chặn cái miệng đang vấp như kẹt đạn kia bằng 1 nụ hôn sâu. Đến tận bây giờ hắn mới hiểu ra bản thân sai ở điểm nào. Nửa năm không dài cũng không ngắn nhưng với hắn là quá dài để hiểu được ý tứ của người yêu. V tự quở bản thân mình ngu ngốc lần nữa!

Hôm nay hắn lấy can đảm nói ra tất cả, hy vọng những ngày sắp tới cũng chỉ là bình yên. Trận đánh này có thể sẽ khốc liệt nhưng hắn lại thấy nhẹ nhõm, thoải mái hơn bao giờ hết. Cả 2 cuộn vào nhau, cứ 1 người hỏi 1 người đáp, âu yếm như thế cho đến khi căn phòng chỉ còn tiếng thở đều đều.

~Keng keng~

Là tiếng kẽng tập trung của đám học viên. Thiếu Tướng bị âm thanh phiền phức đó làm cho tỉnh giấc dù vừa ngủ lúc 2 giờ sáng. Mới vài tiếng lại bị dựng dậy thế này, hắn bực dọc nhìn ra cửa sổ, sau đó lại khẽ kéo chăn mền xuống nhìn người bên trong đang rúc dần vào người mình vì tiếng kẽng, tiếp tục ngủ.

"Trận này mình phải thắng! Không thể để Hoseok ở đây thêm ngày nào nữa. Nhưng thắng rồi thì có thể đưa em ấy đi đâu? Đại Hàn? Không, chưa ổn định, hay sang Pháp? ..."

Kim V vô tư mơ mộng về nơi có thể vung đắp tổ ấm cùng người yêu. Hắn nhìn những hạt sương trên cửa sổ, ngó chiếc lò sưởi tí tách chốc chốc lại nhìn sang Hoseok đang ngủ say trong lòng mình, cười đến ngốc nghếch. Anh vì cái bụng run lên khi nhịn cười của hắn mà tỉnh giấc, đầu tóc rối nùi ngước lên nhìn người đàn ông đang "khoe hàm" phía trên.

- Khục ... ơ, xin lỗi! Tôi làm em giật mình sao?

- Thưa không! Ngài vui quá khiến tôi vui theo thôi, Ngài nghĩ gì mà phải nhịn cười thế?

Hắn bắt đầu hỏi về những nơi anh muốn đến sau khi trận chiến này kết thúc, hắn luyên thuyên như thể đã thắng rồi làm anh cũng hưởng ứng vui vẻ. Cả 2 cứ như thế cho đến lúc lên đường, tất cả học viên phi công và học viên xe tăng đều đến tiễn Thiếu Tá và Thiếu Tướng. Anh muốn tìm Kim Taehyung nhưng không thấy cậu ta, có lẽ đông quá nên anh không nhìn ra cậu ấy đứng đâu. V bước đến áp trán mình vào trán anh.

- CHIẾN THẮNG VÀ TRỞ VỀ!

Hắn nhảy lên chiếc tăng "hổ vằn", đeo tai nghe đã được kết nối với những chiếc tăng khác. Đứng trên tháp pháo, hắn nhìn về đường băng, chờ tín hiệu của "đuôi sóc". Ngồi vào buồng lái, anh ngay lập tức khởi động mọi thứ và kết nối ngay với bộ đàm của Thiếu Tướng. Ngay khi nhận được đầy đủ tín hiệu từ mọi phương tiện, hắn ra lệnh:

- Quân đoàn B2, ĐI!

Sau khẩu lệnh, Không đoàn A1 cùng 2 Trung đoàn Bộ binh, Tăng - Thiết giáp, ... đồng loạt khởi hành. Trên mặt đất, những chiếc xe chở Bộ binh, những chiếc tăng, ... nối đuôi nhau theo hàng ngũ và dẫn đầu là "hổ vằn" PzKpfw III. Thiếu Tướng vẫn đứng trên tháp pháo, trên cổ luôn có ống nhòm để tiện quan sát. Theo kế hoạch, Không đoàn Chiến đấu A1 do Hoseok làm chỉ huy sẽ bay trước để mở đường theo hướng Tây Bắc và chờ Quân đoàn B2 đến san bằng, Bộ binh sẽ theo sau bình định. Sát nhập cùng Tập đoàn quân của Thống chế Wilhelm Ritter von Leeb và tiếp tục tiến công về Leningrad.

Tiếng gầm, rú của những chiếc tăng và máy bay hòa vào nhau tạo nên 1 hỗn hợp âm thanh đầy ám ảnh, kinh hoàng. Đức không thể thua với 1 lực lượng khủng khiếp thế này, Hitler tin chắc như thế. Đây chỉ là 1/2 lực lượng cánh Bắc mà đã hùng hồn như thế, khi các cánh quân hội ngộ thì chắc chắn Liên Xô sẽ đầu hàng sớm trước mùa xuân.

Sau khi Sư đoàn khởi hành, những người ở lại vẫn bị những âm thanh đó lãng vãng bên tai, chung quanh đầy bụi bặm và bùn đất. Với cả nghìn xe tăng thế này thì san bằng 1 căn cứ là chuyện nhỏ, lại còn có Không đoàn hỗ trợ thì mọi thứ lại càng dễ dàng.

Ai cũng hy vọng như thế! Kim Taehyung đứng đằng xa nhìn lại đường băng, mặt mũi dần nhăn nhó. Nước mắt chưa kịp rơi xuống đã bị cậu lau lia lịa, cậu thấy hết rồi. Thấy Thiếu Tướng và Thiếu Tá vui vẻ, động viên nhau, còn thấy cả việc anh đến phòng của hắn vào lúc tối mờ tối mịt hôm qua. Cậu khó chịu, bực dọc suốt từ tối qua đến sáng, có cơ hội nói chuyện với anh lần cuối cậu cũng không dám. Bây giờ Hoseok đi rồi mới đứng đây nước mắt ngắn dài tiếc nuối.

Quay lại với chiến trận, Kim V vẫn yên vị trên tháp pháo quan sát. Có tín hiệu từ "đuôi sóc":

- Cách 15km trên đường tiến quân có 1 ngôi làng bỏ hoang với nhiều lô-cốt ngụy trang, có thể là do bọn người Nga cùng lũ Đồng minh dựng lên. Không phát hiện máy bay!

- TĂNG, DỪNG! ... Phân tán mọi lực lượng trên mặt đất của chúng, oanh tạc liên tục trong 10 đến 15 phút và không cần kiểm tra lại. Sau đó tiếp tục ném bom những ngôi làng trên đường đi, di chuyển theo eo biển, ép góc tụi nó. Hãy nhớ, sau khi oanh tạc các vùng eo biển thì bay theo hướng Tây Bắc đến tuyến Vilnius - Pskov hội ngộ với Tập đoàn quân của ngài Wilhelm. Tôi sẽ theo sau!

- Thưa rõ!

Tất cả dừng lại theo lệnh V, còn hắn tiếp tục quan sát với ống nhòm ngay trên tháp pháo tăng. Hoseok cho dàn đội hình tiêm kích và cường kích nhanh chóng vào độ cao an toàn, yểm trợ cho các He 177 ném bom dữ dội vào các lô-cốt được chỉ định. Bỗng 1 luồng sáng lóe lên từ đống rơm, lập tức 1 máy bay tiêm kích phát nổ. Là rocket!

- Rocket của địch là đống cỏ khô hướng 3 giờ, cường kích 32 và 33 tiêu diệt nó! Có thể có pháo chống tăng và xe tăng ngụy trang, oanh tạc cơ thả bom chùm chống tăng những mục tiêu không lộ thiên hoặc khuất tầm nhìn!

2 máy bay vừa được chỉ định bắt đầu xả đạn liên tục trong khi các máy bay ném bom trở lại làm nhiệm vụ. Sau 15 phút tấn công dữ dội, mọi thứ trong ngôi làng im lìm trở lại sau vài tiếng súng tiếng pháo vừa nổ ra. Cả Không đoàn trở về đội hình và nhanh chóng bay về hướng biển theo lệnh Thiếu Tướng.

Kim V nhìn đồng hồ, đã hơn 20 phút. Quân đoàn tiếp tục khởi hành, tiếp cận ngôi làng vừa bị Không đoàn oanh tạc ban nãy, hắn cho dừng và mở tháp pháo để quan sát.

- Không còn đến 1 mống. BỘ BINH THEO SAU KIỂM TRA TỪNG NGÕ NGÁCH, LẤY ĐẠN VÀ LỰU ĐẠN CÒN DƯ, SAU ĐÓ SAN BẰNG NƠI NÀY.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro