Chương 37: Kẻ nghèo hèn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Tụ hội liên tục đến buổi tối 10 giờ đa tài kết thúc, có không ít người uống đến choáng váng đầu óc, cũng có người chạy đến toilet nôn ra vài lần.

An Thư Yểu không nôn, nhưng dạ dày không thoải mái do uống quá nhiều rượu, vì vậy cô vẫn luôn co ro lười biếng ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Những người khác cho rằng tâm trạng hôm nay của cô không tốt, nên không ai đến quấy rầy cả.

Sau khi trường phòng thanh toán tiền xong, quay đầu hỏi: “Tôi đã đặt phòng ở KTV rồi, có ai muốn đi chơi không nào.”

Các đồng nghiệp trẻ tuổi đều đồng ý đi, chỉ riêng An Thư Yểu là muốn về nhà, cô không có hứng tham dự mấy bữa tiệc náo nhiệt thế này đâu.

Giám đốc dẫn một vài nam nữ chưa lập gia lập thất đi đến KTV bên cạnh chơi, những người khác có người lái xe, có người ngồi tàu điện ngầm chuẩn bị về nhà.

Tất nhiên Hướng Mộng không yên tâm chút nào khi để cô em không tỉnh táo này tự mình về nhà, cô ấy khoác tay An Thư Yểu lên rồi chào hỏi mấy người khác xong thì đỡ cô ngồi vào xe.

Sau khi lên xe Hướng Mộng lớn tiếng nói: “Qua đêm nay đừng nghĩ tới tên bạn trai cũ nữa, hai cái đùi cóc đó mình đừng thèm, đùi đàn ông không thiếu! Đúng không nào. Mượn rượu giải sầu nhưng lại càng sầu hơn, vả lại hôm sau tỉnh lại còn bị đau đầu, cuối cùng người không thoải mái vẫn là mình, tốt nhất không nên có lần sau.”

An Thư Yểu ngồi trên ghế rầu rĩ ừ một tiếng, bây giờ cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Đây là lần cuối mua say bằng rượu vì một tên cặn bã!

Sau một hồi im lặng, An Thư Yểu đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

“Đúng rồi, em còn chưa nói chia tay với tên đó.”

Hướng Mộng: “Hả? Không phải đã chia tay rồi sao?”

“Chưa có.” Nhưng bây giờ cô không có hứng đi tìm Dương Chiếu, cô cần phải thực hiện việc chia tay này trong một tâm thái hết sức bình tĩnh, không thể để tên khốn đó nghĩ rằng thiếu hắn cô sống không nổi.

Ít nhất phải đợi đến ngày mai giã hết rượu ra.

“Không phải chứ, vậy em đang thất tình đấy à?” Khuôn mặt Hướng Mộng đầy vẻ khó hiểu.

Thất tình còn không phải là chia tay ư?

“Vâng, đơn phương thất tình.” An Thư Yểu chỉ có thể nói như vậy.

Thấy cô không muốn nhiều lời, Hướng Mộng cũng không hổ thêm gì nữa.

Bên trong xe nháy mắt trở nên yên tĩnh, Hướng Mộng bật định vị, khởi động xe chuẩn bị xuất phát.

Chỉ vài phút sau khi lái xe, một âm thanh piano du dương vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng.

An Thư Yểu dựa vào cửa sổ xe nhắm hai mắt lại, phải một lúc sau mới nhận ra đây là tiếng chuông điện thoại của mình.

Nhưng cô không muốn nhìn vào điện thoại chút nào, nói không chừng là cuộc gọi của tên chó Dương Chiếu kia, giờ phút này nhìn thấy số điện thoại hắn cũng khiến cô thấy bực mình.

“Không nhận hả?” Hướng Mộng nghe tiếng chuông vang lên không dứt, cô ấy mở miệng dò hỏi.

An Thư Yểu cũng khó chịu vì tiếng chuông, cau mày lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

Sau đó thấy được tên Quý Sâm nhảy trên màn hình.

“Ai vậy?” Hướng Mộng thuận miệng hỏi.

Khuôn mặt điển trai của Quý Sâm lướt qua tâm trí An Thư Yểu, lại nghĩ đến người này nghèo đến nổi không đủ tiền thuê nhà, cuối cùng cô đã tìm được một cái tên phù hợp nhất với anh, “Kẻ nghèo hèn.”

Hướng Mộng: “.....”

“Hả?”

An Thư Yểu không nói thêm nữa, quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trả lời điện thoại, “Alo.”

Giọng nói trầm thấp đầu từ tính của Quý Sâm truyền vào tai An Thư Yểu, “Sao trễ rồi em chưa về?”

An Thư Yểu ngẩn ra một hồi, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.

An Thư Yểu vốn có mối quan hệ bình thường với những người trong nhà, nhưng sau khi tốt nghiệp cô đã tự mình thuê nhà ở ngoài, cho nên có về trễ hay không cũng không có ai quan tâm đến.

Bỗng có một ngày về muộn được người khác điện thoại hỏi như vậy, sao trễ rồi còn chưa về nhà, trong lòng cô chợt trào ra một cảm giác chua xót.

Giọng Quý Sâm tiếp tục truyền ra từ loa, “Đã trễ lắm rồi, cần anh tới đón em không?”

An Thư Yểu vẫn im lặng không nói chuyện.

Âm thanh của loa điện thoại không tính là quá lớn, nhưng khi ở trong một  không gian yên tĩnh, giọng nói ấy vẫn lọt vào tai Hướng Mộng.

Cô ấy liếc nhìn sắc mặt An Thư Yểu, tự hỏi không biết người đàn ông đó là ai.

Chờ em ấy về nhà, nhưng lại không giống giọng của bạn trai em ấy, là người nhà ư?

Quý Sâm không nghe được tiếng đáp lại, còn tưởng rằng đối phương đã cúp máy rồi, nhìn thấy màn hình vẫn còn đang trong cuộc gọi, anh có chút khó hiểu hỏi: “Sao em không nói gì hết vậy?”

Bên điện thoại truyền ra tiếng thở dài của An Thư Yểu.

Sau đó là sự quan tâm chân thành của cô.

“Đã muộn rồi, không cần phiền đến anh đâu.”

“Còn nữa.”

“Để cho anh tiết kiệm tiền.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro