Chương 36: Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Trải qua chuyện bạn trai lăng nhăng, An Thư Yểu đã hiểu ra sâu sắc một điều.

Muốn tìm bạn trai thì vẫn phải tìm ai đó đẹp trai.

Bởi vì xấu đều sẽ ngoại tình! Lợi thế của việc tìm một anh đẹp trai là có thể dưỡng mắt nha!

Trước kia bị sự dịu dàng giả tạo của Dương Chiếu che hai mắt, nêm mới cảm thấy hắn lớn lên có nét đẹp trai.

Bây giờ chỉ cảm thấy lúc trước không phải bản thân bị che hai mắt, mà bị chọc mù hết mẹ hai mắt!

Chắc lúc trước bị bỏ bùa nên cô mới có thể đồng ý hẹn hò với tên chó vừa bình thường lại tự tin như hắn.

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ An Thư Yểu cũng chỉ có thể bóp mũi tự nhận xui xẻo thôi.

Gặp phải hắn đúng là xui xẻo mà.

Ý thức của An Thư Yểu đã tỉnh táo trở lại, nhưng cơ thể cô lại không điều khiển được, bàn tay cầm đôi đũa không có miếng sức nào.

Đầu óc có cảm giác choáng váng, cô biết bản thân đã uống quá nhiều rượu nên mới vậy.

“Chị Mộng ơi, em muốn ăn xương sườn.” An Thư Yểu thử gắp xương sườn, nhưng gắp hai lần mà không gắp được, khổ sở đến mức muốn khóc.

Hướng Mộng nhanh tay gắp cho cô một miếng, cúi đầu hỏi: “Còn muốn ăn cái gì nữa nè?”

An Thư Yểu nhìn một bàn mới, chỉ cảm thấy vô cùng đói bụng, nhưng uống xong rượu dạ dày đã trướng lên rồi.

Cô yên lặng lắc đầu, không muốn ăn thêm gì nữa.

Hướng Mộng thấy vậy, dứt khoát đưa cho cô một chén đầy xương sườn.

An Thư Yểu cúi đầu gặm xương sườn, sau khi uống xong thì có chút uể oải, miếng xương nhỏ ngậm trong miệng từ từ rớt xuống.

Hướng Mộng vốn dĩ đang nói chuyện phiếm với những người khác, thấy cảnh này liền giật mình vội vàng nâng cái đầu nhỏ kia dậy, hỏi: “Say rồi?”

An Thư Yểu cảm thấy mình vẫn còn rất tỉnh táo, nên lắc đầu, “Không có.”

Hướng Mộng quan sát sắc mặt cô một chút, đuôi mắt và gương cả đều ửng đỏ hết, chứng tỏ là đã say.

“Khi nào kết thúc chị đưa em về.” Hướng Mộng nhìn bàn bên vẫn còn có người đang kính rượu, theo cô ấy thì ít nhất phải một tiếng nữa mới tàn bữa liên hoan này.

An Thư Yểu nhấm nháp miếng thịt một lúc, khi đã cảm thấy no nê mới buông chiếc đũa xuống, mềm oặt ngồi dựa vào lưng ghế như không còn xương sống.

Trong khoảng thời gian này, có một người ở bàn bên đem rượu đến muốn mời nữ ở bàn này, nhưng Hướng Mộng từ chối nói cô ấy còn phải lái xe về.

Một lúc sau, lại có thêm hai người đàn ông đi đến, Hướng Mộng lắc đầu lần nữa, “Tôi còn phải lái xe, thật sự không thể uống.”

Thấy vậy, hai người kia vội vàng nói: “Đừng lo, em sẽ gọi người lái thay đến cho chị.”

Dù có nói gì đi chăng nữa thì hai người này vẫn bám dai lấy Hướng Mộng.

Các chị cùng bàn ít nhiều gì cũng có người đã uống vài ly rượu, đa phần mọi người nghĩ đều là đồng nghiệp trong công ty với nhau, ở công ty có khi sẽ gặp nhau, nếu không cho họ mặt mũi thì cũng không thể coi ra gì.

Sắc mặt Hướng Mộng có phần không vui, nhưng hai người đàn ông lại giả vờ như không thấy, hi hi ha ha phải mời bằng được cô ấy ly rượu.

An Thư Yểu lười biếng ngồi trên ghế di chuyển tầm mắt, gương mặt vô cảm mở mắt nhìn qua, hỏi: “Các anh bao nhiêu tuổi?”

An Thư Yểu cũng nổi tiếng xinh đẹp trong công ty, lễ phép nhưng lại ít giao lưu với nam giới, có thể được xem là một đóa hoa cao quý lạnh lùng.

Thấy cô chủ động bắt chuyện, hai cái tên đó sáng rực lên.

“Sao thế, thấy hứng thú với tuổi của tụi này sao?”

“Tôi 25.”

“Tôi 27.”

An Thư Yểu sau khi nghe xong, lông mày dần dần nhăn lại, lộ ra bộ dáng rất khó hiểu.

Tren đàn ông kia thấy thế tìm một cái ly rót thêm rượu mới vào, thuận thế đưa cho cô, hỏi: “Muốn uống cùng tụi này và chị Mộng không.”

Đôi môi đỏ mọng của An Thư Yểu hơi hé ra, cô khó hiểu nhìn hai người đàn ông, nói: “Không đúng nha.”

Người kia: “?”

An Thư Yểu thong thả ung dung nói: “Tuổi của hai người cũng không được xem là quá lớn, vậy sao tai hai người bị lãng vậy, khi nãy chị ấy nói không uống, hai người không nghe rõ hả?”

Sắc mặt của hai tên đó lập tức cứng đờ.

An Thư Yểu tiếp tục nói: “Hay là các anh nghe thấy nhưng để nó ngoài tai?”

Những người khác trên bàn thấy An Thư Yểu ngày thường tốt bụng giờ bỗng nổi giận, sợ bọn họ gây náo loạn, vội vàng nói: “Ai da, cô ấy đã không muốn uống rồi, các anh mời gì nữa.”

“Tới tới tới, đi đến bàn phía sau uống nào, bàn đó nam nhiều hơn, ở đó các anh có thể tìm được tiếng nói chung.”

Nghe mấy lời của người trong bàn nói, hai người đàn ông cầm ly rượu xấu hổ, không biết nên làm thế nào, ánh mắt nhìn về phía An Thư Yểu có chút xấu hổ pha lẫn với buồn bực.

Họ cảm thấy An Thư Yểu không thèm cho họ tí mặt mũi nào hết.

An Thư Yểu hoàn toàn làm lơ ánh mắt của bọn họ, cúi đầu uống một ngụm nước sôi đã nguội.

Mắng người xong tâm trạng quả nhiên thoải mái hơn nhiều.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Cảm ơn mọi người đã cất công chờ đợi truyện nhé, đừng quên nhấn SAO nếu bạn thích truyện nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro