Chương 84: Đều tại anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

An Thư Yểu ngủ đến buổi chiều ngày hôm sau, cuối cùng cũng tỉnh dậy vì đói.

Cô đưa tay chạm vào bên cạnh trong tiềm thức, nhưng lại không cảm nhận được ai.

Cô mơ màng mở mắt ra, nhìn sang một bên, nơi Quý Sâm ngủ lúc đầu giờ đã trống trơn.

Trong phút chốc cô thấy lòng mình trống rỗng.

Cô lấy điện thoại di động ra, muốn hỏi Quý Sâm ở đâu, nhưng lại không biết mình lấy thân phận gì hỏi anh.

Như có thần giao cách cảm, trong điện thoại đột nhiên có tin nhắn hiện lên.

[Anh ra ngoài mua đồ ăn. Sẽ trở lại sớm. 】

An Thư Yểu đọc đi đọc lại tin nhắn, nghiền ngẫm ý thể hiện trong đó.

Sau đó cô lại chui vào trong chăn, che mặt cười khúc khích một hồi, sau đó lại chui ra khỏi chăn, đọc lại tin nhắn.

Đi ra ngoài mua cơm.

Đây là đang thông báo cho cô biết anh đi đâu.

Còn trở lại sớm.

Là đang kêu cô đừng quá sốt ruột.

Đây là cảm giác được theo đuổi sao.

An Thư Yểu cảm thấy rất vui sướng.

Như đang bị sợi dây gai trói chặt trên giường, một lúc sau An Thư Yểu nhấc chăn lên chuẩn bị tắm rửa trước.

Kết quả là, ngay khi chân chạm đất, cô cảm thấy rất khó chịu ở phần dưới cơ thể, theo đó chân cô cũng yếu đi, gần như không đi nổi.

Cô ngơ ngác nằm trên thảm một lúc, trong người vẫn còn có chút sảng khoái.

Tiếp theo cô ngồi dậy, nhìn vô đầu gối của mình, Trời ơi, bầm tím hết rồi.

Không phải vừa rồi ngã, từ cấp độ này, rõ ràng là do hôm qua quỳ tren mặt đất để Quý Sâm làm mà.

Niềm hạnh phúc vừa rồi đã không còn, An Thư Yểu chỉ cảm thấy mình giống như một cây bắp cải nhỏ bỏ ở nhà không ai thèm lấy.

Nhưng cô cũng không thể đổ lỗi cho người khác.

Cô chật vật đứng dậy khỏi thảm, chịu đựng cơn đau ở phần dưới tiến tới mặc váy ngủ che đi cơ thể trần trụi rồi khập khiễng đi vào phòng tắm tắm rửa.

Rửa mặt xong sau lại bò lại trên giường nằm.

Nằm ở đó ước chừng nửa giờ, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

An Thư Yểu bị liệt trên giường, lăn ra khỏi giường như một con cá, căn bản không nhìn thấy thân hình yếu đuối của mình.

Lúc bước xuống giường rồi bước ra cửa, cô lại tỏ ra yếu đuối và đáng thương.

Quý Sâm đang thay giày ở cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn thấy cô, anh đặt hộp cơm lên tủ, đôi chân dài đi về phía cô: “Sao dậy rồi?”

An Thư Yểu lập tức nhìn anh một cách đáng thương, khổ sở nói: "Thân dưới của em đau."

Quý Sâm liên tục xin lỗi: “Là lỗi của anh, tối qua anh đã đòi hỏi quá nhiều.”

An Thư Yểu cố gắng hồi tưởng lại, hình như đêm qua cô đưa ra đề nghị làm tình trước.

Anh đúng là nói dối không chớp mắt.

Quý Sâm thấy cô không nói gì, anh tưởng cô đang cảm thấy khó chịu vô cùng, anh cúi đầu cố gắng kéo váy ngủ của cô xuống: “Cho anh xem xem, sáng nay kiểm tra có vẻ hơi sưng, lúc đó cũng đã thoa thuốc rồi. ."

Mặt An Thư Yểu lúc này đỏ bừng, cô vừa ngây thơ vừa xấu hổ, "Không... không, em nghĩ em có thể chịu đựng được."

Hơn nữa sáng anh thoa thuốc cho cô khi nào!

Sao cô không biết một chút gì hết.

Thấy cô kiên trì, Quý Sâm chỉ có thể nói: “Nếu em thấy khó chịu thì nói cho anh biết, buổi tối lại thoa thuốc lần nữa.”

“…Cái đó thì không cần.”

An Thư Yểu cảm thấy nếu buổi tối cô vén váy ngủ lên để anh bôi thuốc, rất có thể cô sẽ lại muốn.

Chấn thương nối tiếp chấn thương.

Quý Sâm vuốt tóc cô, nói: "Buổi tối nói chuyện, ăn cơm trước đã."

Sau khi đặt hết đồ ăn lên bàn, An Thư Yểu dùng đũa gắp miếng sườn chua ngọt đầu tiên.

! ! !

Chính là mùi vị này.

Đây chính là hương vị mà cô tìm kiếm mà không thể tìm thấy.

"Anh mua cái này ở đâu? Tại sao em  không thể tìm được món giống vậy dù cho có mua hết tất cả sườn heo chua ngọt quanh đây?" An Thư Yểu hỏi.

Quý Sâm trầm mặc một lát, nói: "Món sườn chua ngọt này không chỉ là sườn chua ngọt."

An Thư Yểu: "Hả?"

Quý Sâm nói: "Anh không cách nào giải thích bên trong là cái gì, chỉ có thể nói cho em biết giá của nó."

Anh đưa tay ra vẽ một con số.

An Thư Yểu suýt chút nữa há mồm vì kinh ngạc, nhưng cô nhớ tới trong miệng còn đang ăn xương sườn quý, vội ngậm miệng lại.

Không thể để rớt miếng sườn đắt tiền như vậy.

"Nếu như em thích, mỗi ngày anh sẽ mua cho em." Quý Sâm nói.

An Thư Yểu xua tay, "Không cần."

Nếu ăn nó hàng ngày, sẽ không còn cảm giác đó nữa.

Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe miệng dính nước sốt, ngoan ngoãn nói: “Ngày mai em muốn ăn tôm chua ngọt.”

Bàn tay nhỏ bé múa ra con số ra.

Quý Sâm mỉm cười gật đầu: "Được, theo ý em."

An Thư Yểu hài lòng cúi đầu, tiếp tục nhai sườn.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro