Chương 16: Giận lẫy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai xuống xe không nói với nhau lời nào. Vũ Khanh bỏ hai tay vào túi quần, thâm trầm nhìn cô.

Khiết Nghi Nghi cúi đầu xuống đất chẳng ngóc lên. Bỗng cô phát hiện ra một sự thật phũ phàng. Lúc nãy được cậu chủ bế, hình như bỏ quên giầy ở bệnh viện. Hiện tại là đang chân trần chạm mặt đường.

Cô nhíu mày đứng bất động. Trong đầu nghĩ rằng, cậu chủ có thật muốn bắt cô đi bộ về nhà với đôi chân trần?

Vũ Khanh nhìn chân mày Nghi Nghi nhíu chặt, hai tay thì ôm mặt như muốn khóc không được, buồn cũng không xong.

" Chuyện gì? "

" Cậu chủ coi nè. "

Nghi Nghi mím môi nhướn mày, ngón tay chỉ chỉ dưới chân.

Triết Vũ Khanh hiểu ra vấn đề. Khụy một chân, anh khom lưng quay ngược lại.

" Mau leo lên, tôi cõng em. "

Thấy cậu chủ chịu hạ mình cõng cô, không chấp nhất cô đối nghịch. Nhất thời kích động vui mừng, chậm chạp choàng tay ôm cổ anh, leo lên lưng.

Anh đứng dậy, hai tay đưa phía sau giữ chặt đùi cô. Đôi chân dài thẳng tắp bắt đầu sải bước.

" Cậu chủ, Nghi Nghi hôm qua là gặp kẻ bệnh hoạn biến thái. Phải xử lí hắn rồi gọi cho cảnh sát, còn vào đồn lấy lời khai. Đến khi về nhà mới trễ như vậy. "

Khiết Nghi Nghi áp mặt trên tấm lưng rộng lớn của anh cất giọng nhẹ nhàng trả lời đàng hoàng cho câu hỏi lúc nãy.

Không muốn nói ra cho lắm nhưng bắt buộc phải nói, vì cậu chủ thật sự cần lời giải đáp.

Quan trọng là không muốn cậu chủ vì chuyện này mà cứ mãi tức giận, lạnh nhạt với cô như người dưng nước lã.

Bước chân khựng lại, anh lo lắng khi biết được nguyên nhân. Nghiêng mặt sang một bên, ân cần hỏi han.

" Vậy em không bị làm sao đấy chứ? "

" Không sao. "

" Tôi xin lỗi. Về sau sẽ đưa đón em đi học. Tránh trường hợp tương tự xảy ra. "

" Vâng, Nghi Nghi cũng xin lỗi cậu chủ vì thái độ quá đáng lúc nãy. "

" Em không có lỗi. Chỉ còn một quãng đường nữa sẽ về tới nhà. Tôi cõng em về khỏi bắt taxi chi nữa. "

Triết Vũ Khanh tiếp tục bước đi. Nghi Nghi trên lưng anh cọ cọ, tìm chỗ thoải mái áp mặt vào, yên tâm nhắm mắt lại thư giãn.

 ---------

Tại nhà họ Triết, Băng Băng đang ở trong phòng tắm.

Mở nước pha đầy bồn, cô trút bỏ bộ đồng phục trên người, đặt chân leo vào.

Dùng sữa tắm hoa hồng chà lên người cho thơm tho. Cô ngâm mình trong làn nước, hơi ấm lan toả làm cô cảm thấy dễ chịu.

Bao nhiêu mệt mỏi căng thẳng cũng vơi bớt.

Đột nhiên hai tay Băng Băng úp lên thành bồn tắm, gục đầu nằm, cô khẽ khép chặt mi mắt nghỉ ngơi thư giản.

" Băng Băng, em có trong đó không? "

Triết Vũ Hàn tự nhiên đi vào phòng Khiết Băng Băng, thấy cô không ở đây. Anh đi lại cửa phòng tắm, giơ tay gõ cửa, hét lớn.

Khiết Băng Băng bị làm phiền, không vui ngốc đầu dậy. Ra khỏi bồn tắm, cô lấy vòi sen ấn nút đưa lên đầu. Dòng nước chảy từ đỉnh đầu xuống khắp cơ thể làm sạch bọt của sữa tắm.

Khiết Băng Băng cả người thật mát mẻ, cực kì phấn chấn. Lấy khăn lau khô người, vơ vội chiếc áo thun hở vai màu đỏ, điểm nhấn là chiếc nơ nhỏ ngay trước ngực áo, quần jean ngắn mài rách ngay đùi được móc ở giá treo cùng bộ đồ lót ren gợi cảm. Cô nhanh chóng mặc vào.

Vặn nắm cửa mở ra.

" Lâu như vậy em mới ra. Tôi tưởng em ngủ quên trong đó."

" Cậu chủ thật phiền phức. Mà cậu chủ có việc gì tìm Băng Băng hoài vậy? "

" Hừ..thái độ em như vậy, tôi chả thèm nói với em nữa. "

Vũ Hàn có chút giận dỗi vì Băng Băng chê anh phiền phức. Không thèm nói thêm nữa, anh quay phắt người, chân dài bước hai ba bước liền mở cửa đi ra ngoài.

Khiết Băng Băng chỉ nghe một tiếng " rầm ", cánh cửa được anh đóng lại lực tay không nhẹ.

Chắc là giận cá chém thớt.

Mỗi ngày cô đều nói chuyện thô lỗ, hay tỏ thái độ như vậy mà cậu chủ có để ý gì đâu.

Tự dưng hôm nay giở chứng.

Haizzz...

Thật khó hầu hạ.

Băng Băng rầu rĩ, lại bàn ghim mấy sấy, hong cho tóc khô, xong cô bẽn lẽn xuống nhà tìm anh chuộc tội.

Khiết Băng Băng quanh quẩn khắp quanh nhà tìm Vũ Hàn. Tìm mãi chẳng phát hiện bóng dáng tăm hơi của anh đâu.

Cô chống tay hai bên hông thở dốc. Nãy giờ cô lếch lên lếch xuống hai ba tầng lầu. Mệt bở hơi tai.

" Cậu chủ rốt cuộc giận mình đi đâu rồi đây nhỉ? Khó tìm ghê. "

Khiết Băng Băng vuốt vuốt cằm, đắn đo suy nghĩ.

" A, còn một nơi. "

Reo lên đầy vui mừng, cô mừng quýnh co chân chạy đi.

Triết Vũ Hàn bơi qua bơi lại ở hồ bơi cả chục vòng. Dường như anh không biết mệt. Dòng nước mát lạnh ngấm vào da thịt, anh thấy cả người rất thoải mái.

Nhưng trong lòng lại bức bối.

Tiếp tục bơi trong nước. Lâu lâu anh lại lặn xuống.

" Cậu chủ. "

Khiết Băng Băng chạy đến, hai tay đưa lên miệng hét lớn, cô thật sự rối trí.

Cô không hề biết, cậu chủ rất dễ tổn thương.

Triết Vũ Hàn tiếp tục bơi, chẳng hề để ý đến cô trên bờ hét thế nào.

Khiết Băng Băng bất lực, lời nói của cô quá mức dư thừa, nó chẳng những không khiến cậu chủ chịu lên bờ mà khiến cậu chủ điên cuồng hơn.

Tháo đôi dép lê đặt sang một bên, cô nhắm mắt lấy đà phóng xuống.

" Ùm. "

 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#songsinh