Chương 17: Ngủ cùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khiết Băng Băng đột ngột nhảy xuống. Nước văng lên tung toé, cô lại bị chuột rút chân và cũng không biết bơi, hai tay hai chân quẫy đạp trong nước.

Ngoi lên rồi ngụp xuống. Băng Băng thấy bản thân mình sắp bị nhấn chìm rồi.

Triết Vũ Hàn vội vàng bơi vòng lại. Anh lặn xuống, dùng tay đỡ Băng Băng, cho cô ngửa đầu trên vai anh.

Nhanh chóng bơi vào bờ.

Đem cô đặt trên sàn, Vũ Hàn dùng tay đặt ngay ngực cô, ấn ấn.

" Khụ..khụ...khụ... "

Khiết Băng Băng ho sặc sụa, nước theo đó mà nhổ hết ra ngoài, cô vuốt vuốt ngực, cặp mắt long lanh.

Vốn tưởng cậu chủ giận lẫy bỏ cô chết đuối luôn rồi.

Triết Vũ Hàn vừa giận vừa sợ. Khi thấy cô tỉnh lại anh rất vui mừng.

Đem cô ôm chặt vào lòng. Cả hai đang ướt nhẹp có phần tiếp xúc da thịt. Băng Băng đưa tay đẩy ra.

" Cậu chủ, xin lỗi. "

" Băng Băng ngốc, không biết bơi mà còn nhảy xuống. "

Anh cốc đầu cô rất nhẹ. Ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, yêu thương trìu mến.

" Băng Băng sợ cậu chủ bơi hoài lao lực mà ngất ở hồ bơi. Lỡ cậu chủ chết đuối thì sao? "

" Đồ trù ẻo nhà em. "

Triết Vũ Hàn cốc đầu cô.

" Người ta là lo cho cậu chủ đó. Cậu chủ, đừng có giận Băng Băng nữa nha. Về sau Băng Băng hứa sẽ không nói mấy lời lẽ khó nghe kia. Mà cậu chủ cũng phải hứa, không được tự tiện xông vào phòng của Băng Băng nha. "

" Ừ, tôi hứa. "

Triết Vũ Hàn gật đầu, cất giọng trầm ấm đồng ý hứa theo lời của cô.

Tầm mắt rơi vào gương mặt có vài phần không rõ cảm xúc của cậu chủ. Cô lúng túng, nghĩ ngợi.

Chả nhẽ cô làm cậu chủ buồn hay giận nữa sao?

Nhưng hứa như vậy là đúng mà. Cậu chủ lại sáng nắng chiều mưa, trưa lâm râm ư?

Haizzzz...nhức đầu quá.

" Hắc xì. "

May thay cơn hắc xì đã cứu cô thoát khỏi cái cảnh nói không nên lời này.

Dụi dụi cái mũi, Băng Băng nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt.

Bắt gặp cái vẻ mặt đó, anh lấy ngón tay dí trán cô nói.

" Em mau vào nhà thay quần áo. Để lâu coi chừng bị cảm. "

Lấy cái khăn để sẵn trên thành hồ bơi, choàng vào vai Băng Băng. Anh kéo tay cô đi thẳng vào nhà.

Khiết Băng Băng lạnh quá run cầm cập. Sắc mặt trở nên trắng bệch. Răng va vào nhau, nghe thấy tiếng.

Cô tự mắng lấy bản thân. Vừa mới khỏi bệnh, lại để nhiễm lạnh cho gió lùa vào.

Còn để cậu chủ lo lắng ngược lại. Khiết Băng Băng cô đúng là mang tới cho người khác lắm phiền toái.

 --------------

Triết Vũ Khanh cõng Khiết Nghi Nghi về đến nhà, lên tiếng gọi cô.

" Nghi Nghi. "

Cô cọ cọ mặt, chẹp miệng. Vòng tay ôm chặt cổ anh hơn, cứ thoải mái mà ngủ.

Anh bây giờ mới nhận ra một điều. Cô hầu nhỏ Nghi Nghi rất thích ngủ bất kể khi nào, ở đâu.

Hết cách, Vũ Khanh cõng Nghi Nghi lên tận phòng. Cho cô nằm xuống ngay ngắn trên giường, đắp chăn cẩn thận.

Toan rời đi, bất ngờ cánh tay bị kéo ngược lại làm anh ngã trên giường.

Phải chống tay xuống nệm mới không đè lên người cô hầu ngốc này.

Khiết Nghi Nghi xoay người bên trái, đem anh đang chống tay đẩy ngã xuống bên cạnh, vòng tay ôm chặt lấy, miệng nhỏ thì thào.

" Cậu chủ...đừng đi. "

Triết Vũ Khanh không biết phải làm sao. Mỗi lúc anh nhúc nhích muốn thoát, cô càng như con bạch tuột quấn lấy anh chặt hơn.

Vùi mặt vào ngực anh, Nghi Nghi tìm chỗ thích hợp cọ cọ vài cái hệt như mèo nhỏ làm nũng.

Vũ Khanh thấy hành động đáng yêu của Nghi Nghi không khỏi buồn cười. Cũng không muốn bản thân rời đi làm cho Nghi Nghi thức giấc.

Anh nhéo nhẹ cái mũi của ai kia, kéo cái chăn lúc nãy bị cô đạp rớt một nửa xuống đất, đắp lên cho cả hai.

Đỡ đầu Nghi Nghi, anh lấy tay mình làm gối cho cô nằm.

Bản thân đêm qua ngủ chẳng ngon, hôm nay lại lo nhiều chuyện như vậy. Nói không mệt, không muốn ngủ chính là nói dối.

Buông lỏng tâm tình phức tạp. Cánh tay rắn chắc đặt ngay eo Nghi Nghi siết chặt. Nhắm mắt lại, anh chìm vào giấc ngủ.

Triết Vũ Hàn ngồi dưới phòng khách làm việc. Chiếc máy tính đặt ở mặt bàn, trên màn hình hiện lên rất nhiều con chữ cùng số liệu gì đó. Cặp mắt quan sát tinh ý, nhìn không chớp mắt. Ngón tay thon dài đặt ở bàn phím liên tục gõ lạch cạch rất nhanh.

Nhưng thái độ làm việc lại khác hoàn toàn với vẻ mặt chán nản của anh. Bởi vì công việc kiểm tra, chỉnh sửa tư liệu này đối với anh không mấy thích thú. Thà cho anh đi bàn giao, tiếp rượu với đối tác còn hơn.

Lưu lại bản thảo do chính bản thân vừa chỉnh sửa xong, ngã người ra sofa.

Xoa xoa cái cổ đang mỏi nhừ. Anh chợt nhớ ra, lúc nãy là nhìn thấy Vũ Khanh cõng Nghi Nghi lên phòng. Mà sao lâu rồi chưa xuống. Anh đang có việc cần nói.

Đứng bật dậy, anh làm động tác thư giãn gân cốt.

Cuối cùng quyết định, đánh liều lên mở cửa phòng Nghi Nghi.

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là một nam một nữ ôm nhau tình tứ ngủ trong phòng.

Nở nụ cười gian, Vũ Hàn nói nhỏ.

" Vũ Khanh, em cũng nhanh thật. "

 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#songsinh