Chương 86: Ngược cẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng sóng biển như vang lên bên tai, dưới ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn nhỏ màu cam trên trần , Kiều An Sâm nhìn người trong lòng mình, im lặng mỉm cười.

Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe môi của Sơ Nhất.

Cô ngoan ngoãn hé miệng ra, nụ hôn từ hôn phớt đến hôn sâu, hôn được một lát, cả hai đều không nhịn được nữa, Sơ Nhất mơ mơ màng màng, cơ thể nóng bừng mềm nhũn, để mặc Kiều An Sâm từ từ cởi bỏ quần áo của cô.

Hôm nay cô cực kỳ nghe lời, mặt đỏ bừng, nhắm mắt rên rỉ. Sự chuyển động dưới lớp chăn vừa nhẹ nhàng vừa kéo dài.

Tiếng sóng biển không biết mệt mỏi, vỗ vào bờ từng đợt từng đợt, suốt đêm không ngừng lại. Kiều An Sâm ôm Sơ Nhất ra khỏi phòng tắm, anh tắt đèn, ánh trăng chiếu vào ban công, hai người quấn quýt bên nhau, ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Sơ Nhất bị tiếng gọi của chim hải âu đánh thức, côchớp chớp mắt, đập vào mắt là chiếc xích đu ngập ánh sáng mặt trời và rèm cửa đang bay bay trong gió.

Kiều An Sâm ôm cô từ phía sau, vẫn đang ngủ say.

Sơ Nhất xoay người ôm anh, chôn mặt vào cổ anh.

Cô vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, mí mắt nặng nề không muốn mở ra, bàn tay đặt ngang hông cô khẽ động, ôm cô chặt hơn, Kiều An Sâm vô thức cọ vào trán cô.

Hai người lại ôm nhau ngủ tiếp.

Cảnh vật trong phòng như bị đóng băng, không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng Kiều An Sâm là người tỉnh trước.

Anh sờ điện thoại bên cạnh, mắt còn ngái ngủ nhìn một chút, đã 9 giờ sáng, trễ hơn vài tiếng so với đồng hồ sinh học thường ngày của anh.

Anh ném điện thoại xuống, chôn đầu vào cổ Sơ Nhất để tỉnh táo hơn.

Không khí đêm qua quá tuyệt vời, anh không cẩn thận đã để mình tham vui, mơ màng nhớ lại lúc chìm vào giấc ngủ, hình như sao trên bầu trời gần như đã biến mất trong màn đêm.

Kiều An Sâm mỉm cười, xoa nhẹ đầu Sơ Nhất.

"Dậy... thôi...nào..." Anh nghiêng mặt, thì thầm vào tai cô, quả nhiên người trong vòng tay anh khẽ động đậy, đầu càng chôn sâu vào ngực anh.

"Đã 9 giờ rồi." Kiều An Sâm uể oải nói, giọng anh trầm thấp hơi khàn vì mới thức dậy.

Anh cố tình nói sát bên tai cô, hơi thở phả vào, vừa ẩm vừa ngứa. Sơ Nhất dần tỉnh ngủ, cô mỉm cười, cố gắng tránh đi.

"Chúng ta còn phải đi chơi một vòng nữa, hôm qua ông chủ nói trong thôn rất đẹp, có một cây cầu cổ, bên dưới là những con đường đá xanh, các ngôi nhà là di sản của tổ tiên để lại, đã có từ rất lâu đời rồi..."

"Chúng ta đã đến đây rồi, nếu không đi thì tiếc lắm, 4 giờ chiều tàu khởi hành, còn vài giờ nữa là phải về rồi."

Kiều An Sâm liên tục thì thầm bên tai cô, khiến Sơ Nhất không thể giả vờ ngủ thêm được nữa. Cô quay người trong vòng tay anh, cuối cùng mở mắt ra, đôi mắt đen láy sáng ngời, hờn dỗi nhìn anh.

Đôi mắt giống Kiều Mãn Nguyệt y như đúc.

Lòng Kiều An Sâm mềm nhũn, anh không nhịn được tiến lại gần hôn lên môi cô.

Gần như không thể tách ra, cả hai thở hổn hển, ánh mắt giằng co, Kiều An Sâm đột nhiên lật người xuống đi vào phòng tắm.

Một lát sau, tiếng nước ào ào vang lên.

Sơ Nhất nhân cơ hội ngủ thêm một chút.

Cuối cùng, Kiều An Sâm kéo cô ra khỏi chăn, nhét bàn chải đánh răng vào miệng cô, mùi bạc hà tươi mát làm cô tỉnh táo, Sơ Nhất không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Chuẩn bị xong xuôi đã 10 giờ sáng, hôm nay vẫn là một ngày nắng đẹp, mây bồng bềnh, thỉnh thoảng che lấp mặt trời.

Ở cổng làng có một cây cổ thụ tán lá rậm rạp, thân cây phải vài đứa trẻ đứng nắm tay nhau mới ôm xuể. Dưới cây hiện có vài người lớn tuổi đang chơi cờ, đánh bài.

Cảnh vật thư thái, còn có bà cụ ngồi trên ghế nhỏ phe phẩy quạt tay.

Sơ Nhất và Kiều An Sâm ngồi xuống bên cạnh quan sát, trình độ của họ tương đương với Sơ Thiên, nhưng kỹ năng rất tốt, yên lặng kết thúc một ván cờ rồi bắt đầu ván mới.

Xem xong một ván, hai người đứng dậy tiếp tục đi vào trong.

Tầm Thủy vẫn giữ được vẻ nguyên sơ, không bị thương mại hóa hay du lịch hóa quá mức, phần lớn người trong làng đều là người dân bản địa, thỉnh thoảng mới thấy một vài du khách giống như họ.

Sơ Nhất và Kiều An Sâm nắm tay nhau đi dạo qua các con phố nhỏ, các tòa nhà xung quanh được xây bằng gạch đá màu xám đen, mái ngói đen, tường trắng, gỗ chạm khắc tinh xảo, mới cũ đan xen, có những phần cổ kính, có phần mục nát, cũng có những phần được tân trang lại như mới.

Mỗi viên gạch, mỗi tấm ván đều khắc ghi dấu vết của thời gian, ngay cả những cây cối cũng đã sống rất lâu năm.

Ở đầu ngõ có một quán ăn sáng, có bà cụ bán đậu hủ và bánh xèo. Quán không lớn không nhỏ, vào giờ này cũng có khá nhiều người ngồi bên trong.

Họ đều là người lớn tuổi, vừa uống trà vừa trò chuyện, thư thái tắm nắng ngoài trời.

Kiều An Sâm và Sơ Nhất tìm một chỗ ngồi, gọi hai bát đậu hủ và bánh xèo.

Những người xung quanh nói bằng tiếng địa phương, giọng nói tròn đầy lạ lẫm, pha lẫn tiếng cười, nghe rất dễ chịu. Sơ Nhất thì thầm với Kiều An Sâm: "Người già ở đây hạnh phúc quá."

"Khi chúng ta già rồi cũng sẽ nhàn nhã ngồi chơi cờ và tắm nắng." Kiều An Sâm cũng nghiêng đầu lại gần, nói nhỏ.

Hai người nhìn nhau cười.

Chủ quán mang đậu hủ lên, đậu hủ trong bát sứ trắng, miếng đậu hủ hình vòng cung, được rưới nước đường nấu với gừng và vài hạt đậu đỏ.

Bánh xèo là loại nhân thịt, thơm mềm giòn rụm, bụng đang đói được ăn một bữa như vậy thật thoải mái và ngon miệng, vừa đủ ăn.

Sau khi ăn no, Sơ Nhất và Kiều An Sâm tiếp tục dạo quanh ngôi làng có lịch sử lâu đời này, đi dạo một hồi đã đến đầu làng phía bên kia.

Trước mắt hiện ra một dòng suối nhỏ, dòng nước lặng lẽ trôi, hai bên bờ cây cối um tùm, phía đối diện là những dãy núi xanh, một cây cầu cong cũ kỹ bắc ngang qua.

Mặt nước như một tấm gương, xanh biếc phẳng lặng, phản chiếu bóng dáng núi non và mây trôi, cùng với hình dáng của cây cầu.

Có một người nông dân đội nón lá, cầm cuốc, dẫn theo con trâu già từ từ đi qua cầu.

Thời gian như ngừng trôi.

Cảm giác như lạc vào một thế giới thần tiên.

"Kiều An Sâm, sau này chúng ta về đây nghỉ hưu nhé, chúng ta sẽ mua một ngôi nhà nhỏ, mỗi ngày ngủ đến lúc tỉnh, ra đầu làng chơi cờ, ăn một bát đậu hủ, rồi tựa vào góc tường tắm nắng cả ngày."

Sơ Nhất mỉm cười nhìn người bên cạnh, ánh mắt Kiều An Sâm mềm mại, gật đầu đồng ý.

"Được, đợi Kiều Kiều lớn lên, chúng ta sẽ về đây dưỡng già."

Vẫn là cái ga tàu nhỏ, tàu từ từ khởi hành, ngọn hải đăng trên bờ biển, đá san hô, cây cầu và con sông dần dần lùi xa theo cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Sơ Nhất dựa vào Kiều An Sâm, cảm thấy hơi buồn.

Giống như là kết thúc một giấc mơ đẹp tuyệt vời, trở về thế giới thực.

"Nếu em thích, lần sau chúng ta sẽ quay lại." Kiều An Sâm nghiêng đầu, môi hôn nhẹ lên trán cô, Sơ Nhất ngẩng mặt lên.

"Lâu lắm rồi mình không đi chơi cùng nhau." Cô nắm lấy tay áo của Kiều An Sâm, ánh mắt đầy buồn bã.

"Sau này chúng ta có thể ra ngoài như vậy nữa không?"

"Là do anh sơ sót." Kiều An Sâm ôm chặt cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, nhìn xuống.

"Kể từ khi Kiều Kiều ra đời, con bé bám em không rời, mấy năm qua vợ chồng mình đều tập trung vào con, giờ con đã lớn rồi, chúng ta có thể thả lỏng một chút."

Anh hôn nhẹ lên tóc Sơ Nhất, nói nhỏ: "Sau này vào dịp nghỉ lễ, anh sẽ gửi con cho ông bà trông, chúng ta sẽ ra ngoài chơi."

"Nhóc con thật đáng thương." Sơ Nhất cười rạng rỡ, ánh mắt cong cong nhìn anh, Kiều An Sâm cũng cười nhẹ.

"Ừ, đợi con lớn, con bé tự biết bảo bạn trai đưa mình đi chơi."

"Được." Sơ Nhất dang rộng tay, ôm chặt anh hơn, hai người thân mật dựa vào nhau, nhịp tim dường như hòa cùng một nhịp.

Thình thịch.

Tàu lửa lao vút qua, bóng tối trong hầm chợt đến rồi ngay lập tức sáng rực như ban ngày.

Hai người tách ra, đôi môi đỏ thắm.

Gặp lại cha mẹ sau một thời gian dài, Kiều Mãn Nguyệt vui vẻ như một chú khỉ nhỏ, cô nhóc lao về phía họ từ xa, bình nước nhỏ trên lưng nhảy nhót lên xuống.

Kiều An Sâm bế con lên, cô nhóc hôn chụt lên mặt bố mẹ.

"Bố mẹ đi đâu thế? Con nhớ hai người chết mất!" Cô bé nũng nịu nói, giọng sữa của trẻ con mềm mại khiến con tim tan chảy.

Sơ Nhất nhớ lại cuộc trò chuyện trên tàu, cảm giác áy náy tràn ngập trong lòng, cô ôm lấy con gái từ tay Kiều An Sâm, ôm hôn con.

"Mẹ đi mua quà cho bé Mãn Nguyệt, về nhà mẹ sẽ cho con xem, nhé?"

"Dạ! Mẹ tốt nhất!" Cô bé rất dễ bị lừa, lập tức vỗ tay vui mừng, Sơ Nhất lén nhìn Kiều An Sâm, che giấu cảm giác tội lỗi trong lòng.

Sau khi tạm biệt ông bà, ba người lái xe về nhà, suốt dọc đường, Kiều Mãn Nguyệt ríu rít kể về những chuyện ở nhà ông bà trong hai ngày qua, cô nhóc quen biết vài người bạn mới, xem được phim hoạt hình thú vị, món ăn bà nội nấu rất ngon... đều là những chuyện nhỏ nhặt.

Sơ Nhất nghe rất chăm chú, sau hai ngày không gặp, có vẻ như cô bé nghịch ngợm nhà mình đã trở nên đáng yêu hơn.

Cô nghĩ vậy, không kìm được hôn lên gương mặt mềm mại của con gái.

Gương mặt trẻ con mềm mại, thơm thơm mùi sữa.

Sau lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, thứ ba... và vô số lần khác.

Thấy cô bé thích nghi tốt ở nhà ông bà, vào các dịp cuối tuần, họ thường xuyên gửi con gái đến đó.

Sơ Nhất và Kiều An Sâm sẽ đi xem phim, hẹn hò, ăn uống.

Những điều có được trong những lúc bận rộn thường trở nên đặc biệt quý giá, Sơ Nhất cảm thấy mỗi lần ra ngoài với Kiều An Sâm đều vui vẻ hơn trước đây, chắc vì hiếm có nên họ càng trân trọng.

Hai người đi leo núi, cắm trại trên đỉnh núi ngắm bình minh, đêm ngồi trước lều đếm sao.

Họ tham gia một tour du lịch hai ngày, chơi chèo thuyền, bắn súng trong rừng, chơi Ma Sói với những người bạn mới quen.

Kiều An Sâm suy nghĩ tỉ mỉ, đầy tính logic, anh gần như kiểm soát toàn bộ trò chơi. Trong khi đó, Sơ Nhất tham gia chỉ để đủ chỗ, hầu như bị loại ngay sau vài vòng.

Sau vài ván, cô bị mất tinh thần, đặc biệt khi cô rút phải vai sói.

Người mới làm sói rất khó, phải nói dối không thay đổi sắc mặt, chuyển hướng sự chú ý sang người khác, phải thuyết phục người khác, phải có tốc độ suy nghĩ nhanh.

Ngay từ đầu Sơ Nhất đã lộ vẻ do dự, ánh mắt cô cứ lảng tránh, đặc biệt không dám nhìn Kiều An Sâm, vì anh là người đã xác định được danh tính sói trong những ván trước chỉ nhờ vài câu nói với lập luận thuyết phục, dễ dàng tiêu diệt toàn bộ đội sói.

Ban đầu mọi người đều không biết nghề nghiệp và thông tin của nhau, nhưng khi biết Kiều An Sâm là công tố viên, sự tin tưởng này càng tăng lên.

Không có gì ngạc nhiên khi anh lại chơi giỏi đến vậy, công việc chính của anh là thực thi công lý.

Vì thế, anh có một biệt danh, gọi là "Sát thủ sói".

Lần phát biểu đầu tiên còn dễ dàng, mọi người đều chưa có đầu mối gì. Đến lượt phát biểu lần thứ hai, một số thứ bắt đầu lộ ra, Sơ Nhất trình bày không lưu loát, hướng dẫn không có logic, rất nhanh chóng thu hút sự chú ý của người khác.

Khi nghe thấy có người bắt đầu chỉ trích cô là sói, trong lòng Sơ Nhất run rẩy, càng lúc càng lo lắng, dù trước đó cô chỉ là dân làng.

"Tôi nghĩ số hai không có khả năng lắm." Đến lượt Kiều An Sâm phát biểu, anh nhìn thẳng vào Sơ Nhất, hai tay khoanh trước mặt, giọng điệu bình tĩnh lại mạnh mẽ.

"Cô ấy rõ ràng là một người mới, chơi rất kém, biểu hiện ở các ván trước giống như bây giờ, vì vậy đã bị giết oan mấy lần, tôi thấy số bốn nhắm vào cô ấy ngay từ đầu rất đáng nghi, như thể cố tình chuyển hướng sự chú ý của chúng ta để đổ lỗi cho số hai vậy..."

Sau lời phát biểu của Kiều An Sâm, gần như tất cả mọi người đều tin tưởng, vì thực tế Sơ Nhất chơi quá tồi, luôn luôn như vậy...

Không có lý luận, tâm lý hoang mang, ánh mắt lạc lõng.

Dẫn đến việc cô đã trở thành "Nạn nhân thế mạng" nhiều lần, lần nào cũng chịu oan ức.

Quá đáng thương.

Vì vậy, màn thể hiện của Sơ Nhất sau này hoàn toàn hợp lý, cuối cùng khi còn bốn người trên sân, Sơ Nhất lắp bắp nói xong, mất tự nhiên liếm môi.

Cô nhìn thấy Kiều An Sâm ở đối diện, khi ánh mắt chạm nhau, không hiểu sao, cô cảm thấy yên tâm.

Quả nhiên, sau lời phát biểu của Kiều An Sâm, mục tiêu cuối cùng được chuyển sang người bên cạnh cô, các người chơi còn lại đưa ra ba phiếu đồng ý, không do dự, đưa người đó ra ngoài.

Người đó lật mặt, là dân làng.

Cùng lúc, trọng tài tuyên bố, đội sói thắng.

Ngay lập tức, xung quanh tràn ngập những tiếng kêu thảm thiết không thể tin nổi, mọi người mở mắt thật to, có người lật thẻ của Sơ Nhất ra, trên đó ghi rõ "Sói".

Lại một đợt ngạc nhiên khác.

Sơ Nhất mỉm cười ngượng ngùng, cách nhau một cái bàn, cô và Kiều An Sâm nhìn nhau mỉm cười.

Mọi người lập tức hiểu ra, phản đối đập bàn.

"Phạm quy! Phạm quy!"

"Không thể thế được!"

"Cố ý nương tay! Ngược cẩu * thì cũng phải tiết chế chút chứ!"

*Chỉ hành động làm cho người khác cảm thấy ghen tị với sự ngọt ngào hoặc tình cảm quá mức của một cặp đôi.

Kiều An Sâm khẽ cười, anh đứng dậy, cúi người bế Sơ Nhất lên. Hôm nay cô bị va chạm khi chơi chèo thuyền, đầu gối bị trầy xước.

"Không còn sớm nữa, chúng ta về ngủ trước, các bạn chơi vui vẻ nhé."

Anh chào tạm biệt, bỏ qua sự phản đối của mọi người, bước đi vài bước rồi dừng lại, như nhớ ra điều gì đó quay người lại, bình tĩnh nói.

"Ồ, đúng rồi, vừa rồi không phải là ngược cẩu." Kiều An Sâm ôm chặt Sơ Nhất, tiếp tục đi về phía trước, giọng nói mang theo ý cười nhẹ.

"Đây mới đúng này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro