Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

08/03/2024

[14]

Tối nay anh ấy rủ tôi đi xem phim.

Tôi muốn nhân cơ hội này nói rõ với anh ấy và để anh ấy suy nghĩ kỹ càng.

Suy cho cùng, chúng tôi đều mới ở độ tuổi đôi mươi, cũng không còn trẻ chút nào, tôi sẽ yêu đương đến khi có thể kết hôn.

Nếu anh ấy chỉ chơi cho vui thì tôi nhất định sẽ không đi cùng anh ấy.

Vừa thu dọn đồ đạc và sẵn sàng ra ngoài.

Bạn cùng phòng Tích Tích đã ngăn tôi lại.

Cô ấy trông có vẻ hơi hoảng sợ.

Nói một cách ngập ngừng. "Xử ...Nữ, để tôi nói với cậu điều này đừng tức giận."

Tôi bị sốc.

“Cái gì?”

“Tôi vừa ăn tối, cậu đoán xem trên đường về tôi đã nhìn thấy ai?”

“Tôi nhìn thấy Thẩm Phong Bảo Bình! Thực ra anh ấy đã ở cùng với Liễu Vân Thiên Bình"

“Liễu Vân Thiên Bình, hoa hậu của trường chúng ta.”

Người đứng đầu danh sách bình chọn trong diễn đàn lần trước.

"Ồ, không sao, chúng tôi còn chưa ở bên nhau.”

Tôi nói không sao, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khó tả.

Đúng, chúng tôi chưa chính thức yêu nhau, tôi không thể kiểm soát được anh ấy nói chuyện với những cô gái khác như thế nào.

“Trò chuyện cùng nhau không phải là mục đích! Chìa khóa là! Tôi thấy anh ấy lấy một chiếc hộp VCA, không biết là vòng tay hay vòng cổ, sau đó đưa cho Liễu Vân Thiên Bình. Mấy ngày trước anh ta đã công khai tỏ tình với cậu, nhưng hôm nay anh ta lại tặng quà cho một cô gái khác, Wow! Đồ khốn kiếp! Anh ấy cũng khẳng định rằng mình không phải là người lăng nhăng nhưng cuối cùng họ đã yêu nhau trong vòng hai tháng." Tích Tích trong lòng đầy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi, như muốn ăn sống Thẩm Phong Bảo Bình.

“Không sao đâu, chúng tớ còn chưa ở bên nhau, tối nay tớ sẽ đi nói rõ với anh ấy.”

Đang nói chuyện, tôi nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Phong Bảo Bình, [Đang đợi em ở tầng dưới.]

Tích Tích vỗ vai tôi và ra hiệu cho tôi.

Tôi gật đầu.

"Tớ hiểu rồi! "

[15]

Trong rạp hơi tối, tôi vừa định lấy điện thoại ra bật chế độ đèn pin.

Một bàn tay đưa ra.

“Em có thể nắm quần áo của tôi.”

Tôi nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra.

“Cám ơn, tôi có đèn pin.”

Ngồi bên cạnh của anh.

Nhìn vào sườn mặt của Thẩm Phong Bảo Bình, tôi cảm thấy hơi xấu hổ.

Trong lòng tự động viên chính mình .

Đây không phải là lần đầu tiên tôi xem phim với con trai.

Bình tĩnh nào, hãy bình tĩnh.

Chỉ cần nghĩ về điều khác.

Đột nhiên tôi cảm thấy có thêm một bàn tay đặt lên lưng mình.

Tay anh đưa ra sau lưng tôi kèm theo hơi thở ấm áp, mặt anh tiến lại gần hơn.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ấy đang ở rất gần tôi và không dám tỏ ra tức giận.

Ahhh! cái này! Anh ấy muốn làm gì hả!

Muốn ôm tôi ! Muốn hôn tôi à! ?

Không, điều này tuyệt đối không thể được! Cơ thể tôi cẳng thẳng.

Đang định đẩy anh ra.

“Lưng ghế hơi lạnh, em đừng tựa vào.” Nói xong, anh cởi áo khoác ra đặt lên lưng ghế của tôi. "Bây giờ thì ổn rồi."

Làm tôi giật cả mình à.

Tôi đã không xem hết bộ phim tối nay.

Thẩm Phong Bảo Bình cũng vậy.

Rõ ràng đó là một bộ phim buồn.

Giữa những tiếng nức nở không ngừng xung quanh.

Thỉnh thoảng anh ấy sẽ cười khúc khích.

Tôi không biết người này đang nghĩ gì.

Chẳng lẽ anh ấy đang nghĩ tới Liễu Vân Thiên Bình của mình.

Trên đường trở về ký túc xá của tôi.

Tôi đã không nói nên lời.

“Tâm trạng không tốt à?” anh ngập ngừng hỏi.

"Đó là một bộ phim buồn."

"Ừ, cuối cùng anh hùng đã hy sinh bản thân để cứu người khác."

"Nhưng anh cứ cười hoài." Tôi nhìn vào mắt anh ấy, "Anh không xem phim một cách nghiêm túc chút nào."

“ Xin lỗi, tôi...tôi đang mất tập trung."

"Tôi không muốn xem phim khi đang nghĩ đến những chuyện quan trọng." Tôi lẩm bẩm, “bởi vì mỗi giây bị bỏ lỡ đều là sự thiếu tôn trọng đối với ngành điện ảnh! Được rồi, mặc dù tôi cũng không thực sự nhìn vào nó. "

“Nó rất quan trọng. Tất cả là về em."

Tôi dừng lại.

Anh chàng này....

Muốn ngả bài sao, vậy vừa vặn, tôi cũng nói rõ ràng với anh ấy .

“Ừ. Anh nói đi, liên quan về tôi cái gì.”

Anh dừng bước, sau đó từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo.

“Anh đang suy nghĩ, nên tìm lý do gì đưa lắc tay cho em.”

Tôi nhìn vào logo VCA nổi bật trên hộp.

Quả nhiên mua hai phần.

"Vòng tay thì không cần đâu, hôm nay tôi cũng nghĩ ra nên nói rõ ràng với anh."

"Tôi không phải loại con gái tùy tiện, anh nói thích tôi, cũng không biết là thật hay giả."

“Nhưng tình cảm tôi muốn là toàn tâm toàn ý, không phải thay đổi thất thường, như ăn trong bát còn nhìn trong nồi.”

Bàn tay cầm hộp của anh cứng đờ giữa không trung.

“Anh không hiểu ý của em.”

“Vòng tay. Anh mua hai cái đúng không, còn có cái không phải cho Liễu Vân Thiên Bình sao?”

Tôi nói xong, ánh mắt của anh sáng lên một chút, sau đó hiện lên một nụ cười.

“Thì ra Xử Xử đang ghen.”

Tôi quay đầu, né tránh ánh mắt của anh ấy .

“Không có.”

Anh mở hộp ra, nâng tay tôi lên, cẩn thận đeo vòng tay lên cổ tay tôi.

“Liễu Vân Thiên Bình, là chị của anh, chị ấy cũng họ Liễu, em không phát hiện sao?”

“Liễu Vân Thiên Bình, Liễu Vương Thiên Yết, ý anh nói chị ấy là con gái của hiệu trưởng Liễu?”

“Ừ, tôi nhờ chị ấy giúp, giúp tôi chọn một món quà mà con gái thích, để báo đáp nên cũng mua cho chị ấy một phần.”

Sau đó anh cười khẽ một tiếng, lộ ra một tia đắc ý,"Cái của chị tôi, không đẹp bằng của em.”

“Khụ khụ.”

“Vậy lần bỏ phiếu trước trên diễn đàn?”

Quan hệ của hai chúng ta, người khác không biết.

“Hay lắm, gia tộc các người rốt cuộc là gen gì vậy?”

Một là hoa hậu của trường. Một đại ca học đường.

Tôi đá đá tảng đá bên chân, đồng thời cũng vì phỏng đoán ác ý của mình mà xấu hổ.

Anh ấy dường như nhìn ra tôi đang nghĩ gì.

Lấy tay nhẹ nhàng gõ lên trán tôi.

“Người anh thích, vẫn luôn là em, cũng chỉ có em.”

Không đúng, tôi thở khó khăn, tôi lại muốn véo người.

[16]

Vừa tới ký túc xá.

Miệng tôi không tuân theo mệnh lệnh của tôi.

Nó cứ tự vang lên.

Tôi không thể kiểm soát nó.

Bạn cùng phòng trông như đang ăn dưa. "Xử Xử , bọn cậu đã phát triển đến mức nào rồi?"

Tiểu Thất ăn một cái bánh quy gấu kêu rôm rốp.

Thất Thất cũng nhẹ bước đi tới

"Ừm... Liễu Vân Thiên Bình có chuyện gì vậy?”

Tôi xua tay: "Đó là chị họ của anh ấy!"

"Mẹ tôi ơi , hóa ra là chị gái của anh ấy . Có thể nói rằng đôi khi bọn họ trông rất giống nhau, trước đây tôi còn nghe đồn bọn họ là một cặp quen nhau nữa cơ.”

“Ah, wow, hóa ra họ là chị em họ.”

“Gia đình này có gen rất tốt, Xử Xử , cậu phải nắm bắt cơ hội!"

"Đúng, đúng! Cậu đã xác nhận mối quan hệ chưa”

"Đã nắm tay chưa? ôm chưa? Hay hôn chưa?"

"..."

Nhiều người hỏi về nó.

Rất nhiều câu hỏi được đặt ra cùng một lúc và tôi không biết nên trả lời câu nào trước.

Quên đi, trước tiên hãy tìm cách để khóe miệng của tôi được hạ  xuống.

“Này, nhìn Xử Xử, chắc là thành công rồi.”

Để ăn mừng kỷ niệm độc thân của tôi.

Những người bạn cùng phòng tốt bụng của tôi đã tổ chức cho tôi một bữa tiệc độc thân.

Sau khi tôi cùng ba người nâng ly lên uống.

Cánh cửa phòng riêng bị đẩy ra.

Khi người này đến gần hơn, tôi thấy đó là Thẩm Phong Bảo Bình.

Này, không, sao anh ấy biết tôi ở đây.

Thẩm Phong Bảo Bình tức giận xông vào giật lấy ly rượu cuối cùng trên tay tôi, uống một ngụm.

Sau đó đón tôi và rời đi.

Tôi:? ? ?

“Thả em xuống nhanh lên.”

“Đừng lộn xộn, em say rồi.”

Tôi:???

Chỉ có 8 chai rượu có thể làm tôi say sao?

Khinh tôi sao?

Tôi vùng vẫy hồi lâu, anh vẫn bế tôi, nhưng bước đi càng lúc càng loạng choạng.

Không biết đi bao lâu, anh lại đột nhiên đặt tôi xuống đất.

"Ngoan ngoãn nằm xuống, em uống say rồi. "Nói xong có lẽ anh cảm thấy nóng, kéo kéo cởi cúc đầu của sơ mi..

Nằm xuống đi, được rồi......

Tôi sờ sờ nền xi măng dưới mông.

Cái này, không tốt lắm.

“Ngoan một chút, anh đi lấy nước rửa mặt cho em. "

Tôi:???

Trên đường lớn, anh đi đâu lấy nước rửa mặt cho tôi, lấy nước cống rửa hay gì? Tôi nhìn anh bận trước bận sau, đi tới đi lui trước mặt tôi.

Khi thì nhéo lỗ tai, khi thì xoa xoa tóc.

Tôi hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Anh: "Tìm chậu, chậu của anh đâu?"

Anh lại ngồi xuống đất.

Lấy điện thoại di động ra.

“Tít tít tít"  đánh chữ.

Tôi hỏi: "Đây là đang làm gì?"

Anh lầm bầm: "Còn chưa nói chúc ngủ ngon với Xử Xử, mỗi ngày anh đều phải nói chúc ngủ ngon với cô ấy."

Tôi nghiêng người lại gần hơn.

Chưa kịp nói lời chúc ngủ ngon thì anh đã ngã vào người tôi.

Rồi tôi nhớ lại những gì anh ấy nói.

Uống một ly.....

Người đàn ông cao khoảng 1m8 ngã xuống đất bất tỉnh.

Tôi hơi lo lắng một chút.

Tối nay nên đưa anh ấy đi đâu?

Không thể đưa anh ấy về ký túc xá nữ, và anh ấy cũng không thể ở trong trường.

Phải mất một thời gian dài để suy nghĩ.

Cuối cùng, dùng điện thoại di động của anh gọi cho Liễu Vân Thiên Bình.

Liễu Vân Thiên Bình ở đầu bên kia điện thoại không thể nhịn được cười.

Sau đó cô ấy đi theo địa điểm tôi gửi và cùng tôi đưa Thẩm Phong Bảo Bình vào nhà anh ấy.

Cha mẹ của Thẩm Phong Bảo Bình muốn tạo cho anh một môi trường tốt để học tập dễ dàng hơn cho nên đã mua một căn hộ gần trường đại học C. Căn hộ không xa lắm, chỉ khoảng mười phút đi bộ.

Sau khi tôi và Liễu Vân Thiên Bình đỡ anh ấy vào nhà.

Cô ấy vỗ vai tôi và nháy mắt..

Chỉ để lại câu nói: “Em dâu, việc còn lại giao cho em.”

Tôi còn chưa kịp nói một lời nào.

Cô ấy mở cửa, giống như một con cá chạch nhỏ nhanh nhẹn, quay đầu lại đóng cửa lại, người đã biến mất.

Tôi nhìn Thẩm Yến đang ngủ trên ghế sô pha, lắc đầu.

Tôi tìm một chiếc khăn và chuẩn bị lau người cho anh ấy.

Vừa ra khỏi phòng tắm.

Tôi thấy anh ấy đang ngồi trên ghế sofa, ngồi thẳng.

Trong phòng chỉ có hai chúng tôi.

Chỉ có một nam một nữ, bầu không khí có chút mơ hồ.

“Ừm.”

Tôi lấy chiếc khăn và di chuyển đến cạnh anh ấy.

“Dậy đi… Thôi để em lau mặt cho anh nhé.”

“Ừ.”

Mặt anh đỏ và nóng bừng.

Là do uống rượu, là do uống rượu.

Tôi kiềm chế bản thân không suy nghĩ quá nhiều.

Tôi vội đứng dậy và muốn thoát khỏi nơi đúng sai này.

Vừa đứng dậy đã bị anh kéo xuống.

Nhìn khuôn mặt anh dần dần phóng to, đôi môi càng ngày càng gần.

Đúng lúc tôi tưởng anh ấy sắp...thì anh ấy lại ngã xuống bên cạnh tôi.

Tôi chạm vào bên má nóng bừng của mình. Xoa dịu trái tim yếu đuối của tôi.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ say trên ghế sofa.

Tôi không thể không cười lớn.

Đêm đó, anh không tỉnh dậy nữa.

Anh ấy ngủ như một đứa trẻ ba tuổi, còn tôi thì khổ sở, anh ấy nắm tay tôi không chịu buông, còn tôi cứ ngồi dưới đất, anh thì ngủ trên sofa cả đêm.

Đêm nay hai người chúng tôi ở một chỗ.

Tôi cảm thấy như một hạt giống đã lặng lẽ bén rễ và nảy mầm trong lòng tôi.

[18]

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, anh ấy không còn nhớ gì về chuyện xảy ra tối qua. Thậm chí còn không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào.

"Không phải anh vừa đưa em về ký túc xá rồi rời đi sao? Sao em lại ở nhà anh?"

Tôi cong môi.

“Tiễn em,  chắc anh đã đưa em về trong giấc mơ quá.”

"Tối qua anh... không làm chuyện gì khó coi phải không?"

Anh cẩn thận xoa xoa mái tóc rối bù của tôi, sợ làm tôi không vui.

"Không có."

"Ồ."

Anh cụp mắt xuống, có vẻ hơi thất vọng.

Tôi thấy mắt anh ấy rũ xuống, giống như một chú cún lớn ngoan ngoãn.

Lúc này, anh không có cái tính lạnh lùng khó gần của một đại ca chuyên bắt nạt trong học đường và không gần gũi với ai trong bán kính 5m .

Nhìn trông rất đáng yêu .

Tôi vừa vỗ vỗ anh ấy một cái và hôn anh ấy.

“Nhưng mà, em mới là người làm .”

“Hả?”

Tôi nhìn anh ấy với nụ cười nham hiểm.

Mặt anh càng đỏ hơn.

GÓC NHÌN CỦA NAM CHÍNH:

Tên tôi là Thẩm Phong Bảo Bình, tôi có biệt danh là kẻ đầu gấu học đường.

Tôi chỉ không thích cười nên không biết tại sao mình lại bị gọi là kẻ bắt nạt học đường.

Có rất nhiều truyền thuyết về tôi ở trường, nhưng không cái nào là sự thật cả, và tôi cũng không buồn giải thích, nên cứ để vậy thôi.

Đúng lúc tôi nghĩ mình sẽ vượt qua sự nghiệp đại học của mình mà không gặp bất kỳ trục trặc nào.

Một cô gái đột nhiên xông vào.

Lúc đó tôi mới vào trường với tư cách là sinh viên năm nhất, chưa quen lắm với trường nên hay đi loanh quanh trong khuôn viên trường.

Đang đi thì bỗng có một cô gái đến gần tôi. Cô gái thấp, buộc tóc đuôi ngựa và mặc quần yếm.

"Xin chào  bạn cùng lớp, tôi là Tống Nguyệt Xử Nữ, sinh viên năm nhất khoa Tiếng Anh, bạn có thể điền vào bảng câu hỏi được không?"

Có lẽ hôm đó trời  nắng và gió rất dịu. Khuôn mặt sáng sủa và lúm đồng tiền quả lê ở khóe miệng của cô ấy cứ thế lọt vào tâm trí tôi.

Kể từ ngày hôm đó.

Khuôn mặt này luôn hiện lên trong tâm trí tôi mãi .

Đường Nguyên Ma Kết là một người bạn tốt cùng tôi lớn lên, đã phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ ở tôi.

Cậu ấy cho biết nếu đã thích thì nên mạnh dạn theo đuổi.

Với sự giúp đỡ của cậu ấy, tôi đã có được tài khoản WeChat của Tống Nguyệt Xử Nữ.

Tôi không có kinh nghiệm theo đuổi con gái nên Đường Nguyên Ma Kết là người có khá nhiều kinh nghiệm trong tình trường đã nói cho tôi nghe nên tôi rất tin tưởng anh ấy.

Cậu ấy cho rằng con gái ngày nay thích nói những lời yêu đương thô tục, những lời yêu thương càng thô tục thì con gái càng bị thu hút.

Tôi tin cậu ấy, nhưng sau này tôi nhận ra rằng tôi đã quá tin cậu ấy.

Mới nói chuyện với Tống Nguyệt Xử Nữ chưa đầy hai phút, tôi đã bị chặn vì những lời nói yêu đương quê mùa của Đường Nguyên Ma Kết chỉ.

Ngay cả những lời tình cảm  đó vẫn chưa nói xong.

"Không phải lỗi của tôi, tốc độ nhắn tin của cậu quá chậm."

Đường Nguyên Ma Kết  ở một bên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép

Tôi bực mình.

Tôi vừa tức giận vừa lo lắng nhưng không thể làm gì được.

Sau khi nằm trên sân thượng với Đường Nguyên Ma Kết được hai ngày, cậu ấy nói mình có một cách hay

“Tin tôi đi, lần này cô ấy nhất định sẽ kéo cậu ra khỏi danh sách đen!”

Sau đó, cả hai chúng tôi đều tìm kiếm cơ hội.

Tuy nhiên, Khoa Tiếng Anh và Khoa Tài chính cách xa nhau hàng nghìn km.

Cuối cùng, có một lớp học mở ba tháng sau đó.

Hai bộ phận của chúng tôi đã chồng chéo. "Bảo ca , lần này hãy tin tôi! Chúc cậu may mắn!"

Tôi khẽ cắn môi, sau đó cảnh tượng lớp học đã bắt đầu diễn ra .

Mặc dù có một chút xấu hổ.

Nhưng hóa ra phương pháp này có tác dụng tốt, Tống Nguyệt Xử Nữ đã thực sự kéo tôi ra khỏi danh sách đen.

"Huynh đệ, cậu từ nay về sau phải dựa vào chính bản thân mình. Tục ngữ nói, sư phụ chỉ dẫn dắt mình đi ,tu luyện là do chính mình."

Hãy nhớ rằng, sự chân thành luôn là con đường chắc chắn!

" Cậu ấy búng tay, giấu đi công lao và danh tiếng của mình.

Sau này, cuối cùng chúng tôi cũng đến được với nhau.

Xử Xử thường hỏi tôi tại sao lại thích cô ấy.

Nhưng trên đời này làm gì có tại sao  như vậy.

Một khi tôi thích cô ấy thì chính là tôi thích cô ấy.

Có lẽ là vậy.

Thực sự là vì ngày hôm đó nắng rất đẹp, gió rất dịu dàng, và em vừa xuất hiện.

SAU ĐÁM CƯỚI:

Xin chào, tôi là Tống Nguyệt Xử Nữ. Eo của tôi... hình như bị trật rồi.

Sáng sớm tôi đã kéo Thẩm Phong Bảo Bình cùng tôi mát-xa.

Tôi vừa cởi quần áo, người mát xa đã thốt lên: “Dì không ngờ con đã làm mẹ ở độ tuổi trẻ như vậy.”

Tôi ngạc nhiên: “Sao dì lại nói vậy?”

Người mát xa đổ một ít tinh dầu và vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Chắc là con trai cháu cắn cháu à , trên lưng dẫu răng vẫn còn đó  ” Thẩm Phong Bảo Bình ngồi cạnh tôi đang lướt điện thoại, tay anh bỗng cứng đờ giữa không trung.

Tôi đỏ mặt và gật đầu điên cuồng.

Người đấm bóp tiếp tục nói: "Con của cháu đúng là hổ quá đi ,cháu gái dì nói con nên đánh đòn nếu trẻ con cắn mình , nếu không sẽ càng ngày càng thành thói quen."

Tôi nheo mắt nhìn Thẩm Phong Bảo Bình, mặt anh lại đỏ bừng. .

Tôi cười khúc khích: “Cũng khá vất vả đấy, nếu không dì nghĩ eo cháu bị trật như thế nào?”

(Hoàn chính văn )

__Moonshinee_18__ trả quà nàng yêu cầu, phần còn lại cho tui nợ nha.
Chúc một nửa thế giới ngày 8/3 vui vẻ ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro