Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

08/03/2024

[10]

Buổi sáng không có tiết nên tôi muốn ngủ thêm một chút.

Nhưng chưa đến tám giờ, tôi đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào xung quanh..

"Trời ơi Tống Nguyệt Xử Nữ, Thẩm Phong Bảo Bình thật sự ở đây, hiện tại anh ấy đang đợi cậu ở dưới lầu kìa." Bạn cùng phòng từ trên ban công hét lên.

Cái gì? ! Đang chờ ở tầng dưới ?

Tôi chạy ra ban công với tốc độ ánh sáng.

Bạn cùng phòng của tôi đang ngồi xổm trong góc như thể đang trốn tránh một tay bắn tỉa.

"Cậu... cậu đang làm gì vậy?"

"Ngồi xổm xuống! Thẩm Phong Bảo Bình đang nhìn về phía chúng ta?"

Đáng tiếc đã muộn rồi.

Tôi đang mặc bộ đồ ngủ khủng long màu xanh lá cây, mắt tôi buồn ngủ và tóc mái đang dựng đứng như xịt keo.

Khoảnh khắc ánh mắt ta chạm nhau.

Aizz chít tịt!

Lần thứ năm, đây là lần thứ năm mà tôi muốn sống trên một hành tinh khác. Lúc này là tám giờ sáng đầu đông, trời vừa mới sáng. Thẩm Phong Bảo Bình mặc một chiếc áo khoác len màu đen. Đứng bên bồn hoa.

Mặt trời lén lút từ phía chân trời chiếu những tia nắng lên khuôn mặt anh không một chút do dự, khiến đường nét trên khuôn mặt anh càng thêm đẹp trai, giống như một vị thần giáng trần.

Ôi mẹ ơi, anh chàng này đang dùng Beauty Sharkman. Tôi choáng váng một lúc và không quan tâm đến mái tóc của mình mặc dù nó còn rối hơn cả chuồng gà nữa.

Nhìn thấy tôi xuất hiện trên ban công, đôi mắt đen của anh ấy lập tức sáng lên.

Anh nhếch khóe miệng và hơi nghiêng đầu.

Giống như muốn nói: “Chào buổi sáng.”

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng.

Đột nhiên bị bạn cùng phòng đang ngồi xổm trên mặt đất kéo xuống!

Trong giây tiếp theo.

Tôi bị họ đẩy xuống ghế.

Để không bị mất mặt của ký túc xá phòng 306, họ đã định trang điểm cho tôi thành một mỹ nữ siêu phàm.

Tôi ngồi trên ghế và để họ làm những gì họ muốn làm.

Lúc này điện thoại di động của tôi vang lên.

Chú chó : [Chào buổi sáng.]

Tôi: [Chào buổi sáng, cậu đang đợi tôi ở tầng dưới phải không?]

Chú chó: [Chà, tại vì hôm qua cậu không cho tôi biết thời gian và địa điểm, vậy nên sáng sớm tôi sẽ đợi cậu ở tầng dưới cho chắc. ]

Tôi: [Cậu...toả sáng quá.]

Chú chó: [Tôi có cần tìm một chiếc mũ trùm đầu để đội vào không?]

Tôi:……

[11]

Rửa mặt trang điểm và mặc quần áo xong thì cũng đã gần chín giờ.

Vừa mới mở cửa ra.

Hạ Uyển Song Ngư từ ngoài cửa lại bắt tôi về phòng ngủ.

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Đừng mặc màu hồng, anh ấy không thích màu hồng.”

“Hả?”

"Có người cầm thư tình màu hồng nhạt đuổi theo Thẩm Phong Bảo Bình hai con phố, anh ấy thật sự không quay đầu lại nhìn thoáng qua, đó là chuyện xưa tôi có nghe nói qua đó?"

“Nghe nói qua hả....”

“Người cầm thư tình là tôi được chưa, tôi đoán anh ấy không thích màu hồng, cho nên dù tôi đã đuổi theo hai con phố, anh ấy cũng không quay đầu lại nhìn, này, mặc áo khoác lông màu trắng gạo này đi, rất hợp với trang điểm của cậu, hơn nữa hai người sẽ giống mặc đồ tình nhân.”

Cô ấy nói xong, lấy từ tủ quần áo của tôi ra một cái áo khoác, thúc giục tôi nhanh chóng thay.

Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, tôi một bước quay người đi xuống lầu.

Đứng ở tầng dưới trong ký túc xá nữ là một kẻ đầu gấu đẹp trai và lạnh lùng.

Có thể tưởng tượng được, tựa như Đường Tăng vào Động Bàn Tơ.

Đi ngang qua đánh răng rửa mặt cũng phải nhìn bằng hai mắt.

Để giảm bớt truyền thuyết về tôi trên diễn đàn trường học.

Tôi vội vàng mang theo anh ấy chạy thoát khỏi nơi thị phi này.

Anh ấy rũ mắt, nhu thuận đi theo phía sau tôi.

Xung quanh chúng tôi dường như có một bầu không khí vô hình.

Trong phạm vi năm mét.

Không ai ở gần ai cả.

"Cậu ăn sáng chưa?" Tôi hỏi.

“Chưa, chỉ lo chờ cậu thôi.”

Mười phút sau.

Hai chúng tôi nhìn nhau ngồi trước cửa hàng ăn sáng ở cửa sau trường học.

Đôi chân thon dài của Thẩm Phong Bảo Bình ở dưới bàn gỗ nhỏ hẹp có vẻ chật chội.

Hai mắt anh sáng lấp lánh, lông mi vừa dài vừa vểnh, cứ như vậy mở to hai mắt nhìn tôi, tôi cảm giác lỗ tai mình đang dần dần nóng lên.

Tôi vội vàng né tránh ánh mắt của anh.

“Cậu nói xem ,trên mặt chữ có ý nghĩa gì?”

Trong mắt anh lộ ra một tia hoảng loạn: "Mặt chữ... chính là... ý tứ thích.”

Sau đó anh ủy khuất than thở một câu, "Toàn trường đều hiểu, chỉ có em không hiểu.”

Tôi nghẹn lời, ho khan hai tiếng.

“Là bắt đầu từ khi nào......” tôi nói, “cậu thích tôi từ khi nào ?”

"Sớm hơn em nghĩ."

"Khai thật đi thật sự là trả thù tôi vì tôi kéo anh vào danh sách đen sao?"

“Không phải, Đường Nguyên Ma Kết nói rằng nếu tôi làm theo lời cậu ấy, thì em nhất định sẽ xóa tôi khỏi danh sách đen."

“Là vị chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ kia?”

“Ừm.”

“Lời tâm tình thổ lộ cũng là anh ấy dạy?”

“Ừm.”

Nói đến thổ lộ tâm tình, tôi lại cảm thấy hai má có một mảng nóng lên, lén lút dùng ánh mắt  nhìn về phía anh, nhìn anh đang cúi đầu khoấy đường cát trong sữa đậu nành.

Chỉ là khuôn mặt kia lại đỏ một nửa.

Anh đỏ mặt cái gì.

Để phá vỡ sự xấu hổ không cần nói cũng biết này, tôi vội vàng chuyển đề tài.

"Tại sao mọi người đều nói anh rất lạnh lùng?"

"Tôi cao nhưng không lạnh."

“Không thích thuốc lá rượu, không thích nữ sắc?”

"Ừ, không thích mùi thuốc lá, uống rượu một ly, về phần nữ sắc không tốt..." Anh đổi tư thế, giương mắt lặng lẽ nhìn tôi một cái, "Hoàn toàn là lời nói vô căn cứ."

Ôi trời!

Tôi vừa hỏi cái gì, mặt tôi lại nóng lên một chút nữa rồi!

Vì sao mọi người lại nói hiệu trưởng thấy anh đều đi đường vòng nhỉ?

[12]

Dành hai giờ với Thẩm Phong Bảo Bình .

Diễn đàn có hơn 100 bài viết về tôi.

Phổ biến nhất là một bài bình chọn.

#Cô gái nào ở trường chúng ta phù hợp nhất với Thẩm Phong Bảo Bình?

1.Liễu Vân Thiên Bình (hoa hậu trường học)

2. Lý Thi Ngữ (Bạch Phú Mỹ) 1399

3. Lâm Hiểu Lộ (Học bá ) 886

4.  Tưởng Vân (Học thần) 765

5. .Hạ Uyển Song Ngư (Hoa Khôi) 259

6......

10. Tống Nguyệt Xử Nữ (?) 0 phiếu...

Chán nản, tôi tắt điện thoại và chuẩn bị gác lại mọi phiền nhiễu trần tục này sau lưng.

Vốn định hoàn thành bài tập về nhà của tôi trước tiên.

Liền có tin nhắn bật lên "Tích Tích " trên WeChat.

Chú chó: [Cậu có biết one-point kill là gì không?]

[Là cái gì?]

Mười phút sau, tin nhắn WeChat của tôi bùng nổ.

Bạn cùng phòng chạy như điên.

"Tống Nguyệt Xử Nữ ! Nhìn diễn đàn đi!"

Tôi bấm vào. “Thẩm Phong Bảo Bình , Khoa Tài Chính, bỏ phiếu cho số 10, Tống Nguyệt Xử Nữ.”

Nhìn bình luận, có một đám người sử dụng 999, 666, tôi liền ngạc nhiên.

Tôi chóng mặt.

Hóa ra đây là chiến thắng với chỉ một điểm.

Tôi ngã xuống giường và nhéo nhéo người.

Tôi đợi một lúc trước khi gửi tin nhắn cho anh ấy.

[Ừ, cũng khá hay. Nhưng tôi không thích bỏ phiếu trực tuyến, nó giống như chọn vợ lẽ trong hậu cung vậy. Angry.jpg.]

[Tôi cũng không thích. Tôi đã nói với hiệu trưởng rằng diễn đàn sẽ được xóa trong vài ngày tới.]

Tôi nhìn vào (1) sau tên mình và sau nhiều suy nghĩ cuối cùng tôi cũng hỏi được câu đó.

[Thẩm Phong Bảo Bình cậu nghiêm túc đấy à?]

[Nghiêm túc đấy.]

Này, tôi lại thấy khó thở rồi. Tốt nhất tôi nên tiếp tục nằm trên giường và véo người thôi.

[13]

Sau vài lời thú nhận “cảm xúc thật” của Thẩm Phong Bảo Bình. Tin đồn cọ chân ở lớp học công cộng là điều hiển nhiên.

Bây giờ cả trường đều nghiện CP của tôi và Thẩm Phong Bảo Bình.

Ai cũng cho rằng lớp học mở chỉ là một chiêu trò nhỏ giữa những người yêu nhau.

Mọi người đều nghĩ chúng tôi ở bên nhau. Suy cho cùng, không cô gái nào có thể từ chối Thẩm Phong Bảo Bình.

Nhưng chỉ có tôi biết.

Chúng tôi không có gì.

Nhiều lúc tôi cảm thấy mình như một tên cặn bã.

Tôi không từ chối cũng không chấp nhận anh ấy.

Giống như ông chủ nuôi cá huyền thoại.

Không bao giờ thả một con cá lớn đi.

Tôi tự hỏi tôi có thích anh ấy không?

Tôi không biết nữa.

Anh ấy đẹp trai, giàu có, hiểu biết và ăn nói nhỏ nhẹ.

Có lẽ vì anh ấy quá hoàn hảo nên tôi cảm thấy mọi thứ đều không thật.

Vì tôi chỉ là người bình thường.

Tôi cũng thử hỏi anh ấy.

Anh thích điều gì ở tôi, nhưng anh ấy chỉ mỉm cười và nói:

"Anh thích mọi thứ về em"

"Đường Nguyên Ma Kết có dạy anh những lời này không?"

"Không, chúng là xuất phát từ tận trái tim tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro