Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

08/03/2024


[04]

Điểm đến là một bệnh viện, ban ngày người ra người vào khá bất tiện.

Vì thế chúng tôi ở tại nhà Lý Kim Ngưu đợi đến khoảng mười hai giờ đêm.

Lý Kim Ngưu đối với việc nhanh như vậy đã bắt được quỷ liền hơi khó hiểu: "Vì vậy cứ như này liền được rồi? Không cần lấy thêm bùa bình an hay gì à?"

Tôi: "Dùng bùa bình an còn không bằng anh phơi nắng lấy hai lần. Nếu anh muốn, tôi có thể vẽ cho anh một lá bùa, 998 tệ một cái, cần mấy cái?"

Lý Kim Ngưu cười gượng: "Phơi nắng rất tốt, tôi thích nhất là phơi nắng!"

“Chỉ cần anh không phải là thích nữ quỷ, cái gì cũng dễ nói.” Tôi trêu.

[ Hahaha, chỉ cần đại nữ quỷ cũng được nghỉ thai sản!]

[ Lầu trên trâu bò nha, vẫn là ngươi dám nghĩ ]

[ Vậy thì chủ bá có thể bán nữ quỷ xinh đẹp...hehehehe...]

[ Các người có điểm bụng đói ăn quàng ah ]

Tôi cau mày giải thích: “Sinh lão bệnh tử, chết rồi sẽ không còn đẹp nữa. Người khi chết trông như thế nào, khi trở thành quỷ cũng trông như vậy. Nếu thật sự có quỷ chết đi vẫn đẹp thì các người cũng mua không nổi.”

Sau khi phổ cập xong, tôi chuẩn bị tắt phát sóng.

Còn chưa kịp tắt, đã thấy bình luận liên tục đổi mới.

[ Đừng tắt live a~~~~]

[ Làm ơn đi, tôi cũng muốn nửa đêm xem bắt quỷ! ]

[ Chúng tôi có thể tặng thưởng cho bạn!Chủ bá! Cái này còn nhiều hơn 9,8 tệ!]

[ Anh em ơi, nhanh tặng quà tặng để chủ bá xem xem năng lực của chúng ta! ]

Không thể nhìn rõ bình luận tiếp đó nữa vì màn hình tràn ngập các hiệu ứng đặc biệt của quà tặng.

Lý Song Tử cũng khuyên: "Tôi có thể làm trợ thủ cho cô, lái xe cho cô, giúp cô phát sóng, tuyệt đối không làm trì hoãn chính sự của cô!”.

Tôi muốn từ chối, nhưng bọn họ đưa quà tặng quả thật quá nhiều!

So với 9,8 tệ thì quá quá nhiều!

Từ chối thất bại.

Vì vậy tối hôm đó, tôi đưa theo Lý Song Tử, hai người cùng tiến vào bệnh viện.

Tầm một hai giờ sáng bệnh viện vắng tanh, ngoại trừ phòng cấp cứu, tất cả các cửa khoa khác đều khóa chặt.

Nữ tiểu quỷ đi thẳng lên tầng 3 của tòa nhà thứ 2 với mục tiêu rõ ràng, tôi nhìn xem bản đồ.

Đó là khoa nhi.

[ Bệnh viện nửa đêm đáng sợ quá! ]

[ Rõ ràng đèn đang sáng, nhưng sao lại có cảm giác rùng rợn thế nhỉ? ]

[ Anh quần rách dũng cảm thật đấy, tay cầm máy quay không hề rung chút nào! ]

[ Đợi một chút….nữ tiểu quỷ biến mất rồi! ]

Lên đến tầng ba, nữ tiểu quỷ dẫn đường liền biến mất trong không khí.

Cùng lúc đó, tiếng cười của lũ trẻ lần lượt truyền đến từ phía trước.

"Hi hi hi hi…"

Tiếng cười từ bốn phía truyền tới, ngày càng to hơn, chói tai hơn.

[ Ah ah ah, tôi đang đeo tai nghe!! ]

[ Túi ngủ bảo hộ! Tôi ẩn mình rồi, ai cũng không đụng được vào tôi! ]

[ Tôi đang ôm quỷ quản gia mới mua của mình, ngàn vạn nhớ bảo vệ tôi nhé! ! ]

Ánh mắt tôi sắc lạnh: "Cười cái gì mà cười? Buổi tối muộn rồi còn làm phiền người khác!"

"Ngày mai để cảnh sát bắt hết các ngươi lại, để ta xem xem ai dám cười!"

Tôi vừa nói xong, khắp tầng lầu lập tức yên tĩnh trở lại.

[ 666, hành động này của chủ bá tôi cho tối đa mười điểm! (666= ngưu bức= trâu bò) ]

[ Thành quỷ vẫn sợ cảnh sát bắt? ]

[ Lầu trên à, bọn chúng vốn dĩ tâm hồn là những đứa trẻ, đối bố mẹ chúng còn sợ nữa là! ]

[ Cùng một thế giới quan, đối bố mẹ cũng giống nhau ]

Tôi tiếp tục đi vào trong, nữ tiểu quỷ đến đây để tìm tiếp viện.

Chỉ là, tôi hơi nghi hoặc, tại sao lại có nhiều trẻ em chết ở bệnh viện này như vậy?

Trong khi đang suy nghĩ, không chú ý đến cánh cửa khoa không biết khi nào thì đã mở ra, một đứa bé nam cao bằng nửa người đàn ông đang đứng ở đó.

"Hi hi hi hi…”

Dưới ánh sáng, đứa bé chỉ cao bằng nửa người lớn, nhưng cái bóng của đứa bé lại kéo dài vô cùng đang lắc lư, giống như một con quỷ bò ra từ địa ngục.

Đứa bé nhìn thẳng vào chúng tôi, tiếng cười của đứa bé dường như vang vọng từ khắp nơi.

[ Ahhhhhhhhhhhh! ]

[ Lùi lại, lùi lại, lùi lại! !]

[ Làn đạn bảo hộ, mau che nó lại](làn đạn chỉ cơn mưa bình luận)

[ Tại sao thằng bé đó luôn mỉm cười! Cười đến nỗi da đầu tôi tê dại! ]

[ Nó cười giống với âm thanh vòm 3D. ]

Lý Song Tử vội vàng núp sau lưng tôi, nhưng cũng không quên chìa camera ra.

Chỉ hành động này thôi, máy quay đã suýt đập trúng mặt đứa bé.

Người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp cùng nhau kêu gào,  mua quà tặng càng thường xuyên hơn.

Tại lúc tất cả mọi người đang hoảng hốt, tôi liền động.

Không có bùa chú, không có đạo cụ, chỉ dùng tay không bắt lấy đứa bé.

Tôi vặn tai đứa bé và kéo nó ta ra ngoài.

"Đến, nói cho chị biết nhóc cười cái gì? Vui như vậy nha, lát nữa đốt cho nhóc ít cuốn bài tập về nhà nhé?"

[05]

[ Cười chết rồi, đốt mấy cuốn bài tập hahahaha! ]

[ Chủ bá đừng sợ, tôi có rất nhiều bài tập, lát nữa đều đưa cho cô! ]

[ Học hư rồi, lần sau gặp quỷ tôi cũng sẽ nói như vậy! ]

[ Kiềm chế khổng nổi nữa, không khí đáng sợ này biến mất rồi, hahaha!].

Nam tiểu quỷ tức giận đến mức nhe răng muốn cắn.

"Nữ nhân thối, buông tôi ra! Tin hay không tôi sẽ ăn thịt chị!"

"Tuổi còn nhỏ, khẩu khí lại không nhỏ, liền nhóc còn muốn ăn thịt chị sao?"

Tôi túm lấy đứa bé nhìn nó một cách cẩn thận.

Thằng bé khác với nữ tiểu quỷ trước đây, linh hồn mang theo sự tà ác.

Nó là lệ quỷ, trên tay đã nhuốm mạng người.

Tôi lạnh lùng nói: “Nhóc trên thân mang theo nghiệp chướng. Nếu tiếp tục làm điều ác, chỉ có thể rơi vào kết cục hồn phi phách tán!”

Dứt lời, nam tiểu quỷ không hề tức giận mà ngược lại cười hung hãn hơn.

“Hihi..hihi…”

Nụ cười chói tai, va chạm mạnh vào màng nhĩ.

Âm khí dày đặc tràn vào các hướng, hội tụ trên người thằng nhóc quỷ.

Không hay rồi!

Tôi phản ứng rất nhanh buông tay ra, ném nam tiểu quỷ sang một bên.

Ngay lập tức, lá bùa trong túi bay lên không trung rồi rơi vào đầu ngón tay tôi.

“Ngươi hấp thu âm khí của những con quỷ khác, ngươi đây là đang tìm cái chết!” Tôi thấp giọng hét lên.

Kèm theo tiếng cười của nam tiểu quỷ, trong hành lang càng ngày càng nhiều tiểu quỷ từ trong hư không xuất hiện.

Tất cả bọn chúng dường như đã mất trí, cười theo nam tiểu quỷ.

Mạnh mẽ vồ lấy chúng tôi.

"Chị ơi! tôi lạnh quá, lạnh quá!" Lý Song Tử toàn thân run rẩy, nắm lấy góc áo của tôi.

Tôi nhanh chóng lấy một lá bùa hộ thân đưa cho anh ta.

Ban đầu vốn muốn dùng tay không giải quyết,  tiết kiệm tiền bùa chú.

Hiện tại xem ra không trì hoàn được nữa, phải nhanh chóng giải quyết.

Nếu không, mọi chuyện ồn ào lớn hơn, dẫn đến nhiều người đến, tình hình sẽ mất kiểm soát.

Ánh mắt tôi trở nên lạnh thấu xương.

Lá bùa trong tay lóe lên ánh sáng chói lóa, biến thành nhiều sợi chỉ màu vàng bay ra ngoài.

Thằng nhóc quỷ cười lạnh né tránh, lại bị sợi chỉ vàng đuổi theo.

“Liền này cũng muốn bắt tôi…”

Tiếng cười của nó đột nhiên dừng lại, rồi trở nên khó thể tin được.

Một sợi chỉ vàng thoát ra khỏi cơ thể, liền siết chặt vào ngực nó lại.

Tôi đắc ý nhếch miệng.

"Làm sao có khả năng…này không có khả năng!"

Sắc mặt tái nhợt của thằng nhóc quỷ càng trở nên xấu xí, thân thể không ngừng co giật, dường như muốn thoát ra.

Khi thằng nhóc quỷ này đã bị khống chế, tất cả những con tiểu quỷ xung quanh đều tỉnh lại.

Trong đám đông tình, vừa hay có mặt nữ tiểu quỷ đã đưa chúng tôi tới đây ngày hôm nay.

Cô bé bắt gặp ánh mắt của tôi, mỉm cười nói: “Chị ơi, em có rất nhiều bạn…”

Đúng rồi, rất nhiều bạn.

Ngươi đem bọn chúng đâm sau lưng.

Tôi đe dọa bọn chúng: “Mấy đứa ngoan ngoãn xếp hàng đi. Nếu không chị đây liền đem mấy đứa bắt hết lại!”.

Bọn tiểu quỷ sợ hãi vội vàng xếp hàng, đứng thành hàng.

Hiện trường đã được kiểm soát, Lý Song Tử nhanh chóng kiểm tra camera.

[ Cái điệu cười sởn tóc gáy này, đã tắt âm rồi! !]

[ Anh em à, tôi sắp ngất rồi, ọe…]

[ Điện ảnh bom tấn a! Thật cool ngầu! ]

[ Mẹ ơi, ở đâu ra nhiều tiểu quỷ như vậy, bệnh viện sao lại có nhiều trẻ em chết như vậy? ]

Đây cũng là cái tôi nghi hoặc.

"Mấy đứa đều chết như thế nào?"

Đứa trẻ xếp hàng đầu tiên có vẻ thương cảm nói: “Chị ơi, em bị bệnh bạch cầu.”

"Bệnh tim." Đứa thứ hai nói.

"Ung thư."

“Viêm não."

Bọn nhỏ nhanh chóng báo cáo nguyên nhân cái chết.

Đều chết vì bệnh tật, đó là điều rất bình thường.

Nhưng tôi vẫn còn một số nghi ngờ.

[ Tôi nhớ năm ngoái bệnh viện này đã phê duyệt một dự án cho phép các gia đình nghèo được hoàn trả toàn bộ viện phí, khi đó đã có rất nhiều gia đình bệnh nhân được trả lại tiền. ]

[ Wow, hoàn trả đầy đủ, vậy là giúp đỡ được không ít gia đình bệnh nhân a! ]

[ Này cũng không trách được, những căn bệnh này hiện nay không thể chữa khỏi,  chết là chuyện bình thường, thật tội nghiệp những đứa trẻ. ]

[ Thật đáng thương, chủ bá có thể đưa bọn chúng đi đầu thai càng sớm càng tốt không? ]

Lời giải thích trong phòng phát sóng trực tiếp đã xua tan nghi ngờ cuối cùng của tôi.

Tôi quay lại hỏi thằng nhóc quỷ đang bị trói: "Vậy đến lượt nói về nhóc nha!”

Thằng bé hét lên: "Thật đáng ghét! Người lớn các người thật đáng ghét!"

"Dựa vào đâu mà không thích tôi? Bố tôi chỉ vì tôi không biết cười, nên chỉ thích em trai. Giáo viên luôn phạt tôi vì tôi không biết cười. Các bạn cùng lớp đều tẩy chay tôi vì tôi không biết cười!"

"Dựa vào đâu! Chỉ vì tôi không thể cười được sao?!"

Lúc này tôi mới để ý, thằng nhóc quỷ này tuy rằng vẫn luôn cười “Hihi…hihi” nhưng vẻ mặt lại rất cứng ngắc.

Ban đầu tôi nghĩ đó là do sau khi chết, không ngờ đến đó là do chứng bị liệt mặt khi còn sống.

"Vì vậy a, sau khi tôi chết, tôi mỗi ngày đều cười với họ. Kết quả là họ lại không nguyện ý!”.

"Cứ muốn tìm đạo sĩ trừ khử tôi, tôi liền đem bọn họ giết chết, đều giết hết!"

"Hihi…hihi….”

Tôi dùng bùa chú để bịt miệng nó lại.

"Tất cả chúng sinh đều có số mệnh riêng, nhóc không nên giết bọn họ. Từ xưa đến nay, nhân quả luân hồi, tội lỗi bọn họ đã phạm vào sẽ tự mình phải trả."

“Nếu nhóc không can thiệp, em trai nhóc sẽ bị bố mẹ chiều chuộng, ăn bám đến già, gánh phải vô số nợ nần. Giáo viên từng phạt nhóc vài năm nữa sẽ bị vạch mặt, bị đuổi khỏi trường. Và những người bạn cùng lớp bắt nạt nhóc cũng sẽ phải nhận mọi hình phạt xứng đáng.”

“Chính họ sẽ phải tự trả giá cho hành động của mình. Tuy nhiên, nếu nhóc can thiệp vào, biến thành người gây ra những nguyên nhân đó, kiếp sau của họ, sẽ được bồi thường, ít nhất là cả đời vô lo!”

"Nhóc đây là hà cớ gì nha?"

[06]

"Bốp bốp bốp."

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên từ phía sau.

Tôi quay lại, thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng đang tiến lại gần.

"Sư muội Uyển Xử Nữ, muội hiện tại có thể xuất sư rồi."

Người này,  có vẻ như là sư huynh Huyền Môn Tống Ma Kết.

Tôi vội vàng nói: “Ma Kết sư huynh lại nói đùa nữa rồi.”

Xuất sư rồi, vậy thì đến cả một đồng tiền cũng không còn!

Phải biết rằng ở Huyền Môn, bạn có thể được giảm giá 20% cho giấy bùa và kiếm gỗ đào!

Trong các dịp lễ lớn còn có đại lễ bao! (Túi quà lớn).

Tuyệt đối không thể xuất sư!

Sư huynh bước đến gần hơn, ngoài tiếng bước chân, dường như còn có một vài âm thanh khác xen vào.

Tôi nhìn kỹ thì phát hiện trên cổ tay huynh ấy mơ hồ có một chiếc vòng tay, âm thanh phát ra từ chính nó, trên vòng tay có khóa bình an cùng chiếc chuông nhỏ.

Tôi chỉ vào tay áo huynh ấy và hỏi: "Sư huynh, đây là gì vậy?"

Tống Ma Kết không được tự nhiên kéo ống tay áo, che lại chiếc vòng tay.

"Không có gì, trẻ con trong nhà đưa cho."

Tôi gật đầu: “Sư huynh, sao sư huynh lại tới đây, có chính sự à?”

"Năm ngoái ta được chuyển đến đây, tình cờ đêm nay lại trực. Bằng không sự việc ầm ĩ như vậy thì muội đã sớm bị bảo vệ bắt rồi."

Tôi xấu hổ gãi đầu: “Làm phiền sư huynh rồi.”

Tống Ma Kết bỏ qua tôi, nhìn Lý Song Tử phía sau tôi kèm chiếc điện thoại di động anh ta đang cầm.

"Anh đây là?"

"Đây là trợ lý của muội." Tôi vội giải thích, nhanh chóng nháy mắt với Lý Song Tử.

Cậu ta nhanh chóng di chuyển ống kính ra và che lại camera.

"Nếu sư huynh không còn chuyện gì nói, muội liền đem lũ tiểu quỷ này về!"

"Chờ một chút." Tống Ma Kết thở dài, "Muội có thể giao hết chúng cho ta được không? Những chuyện xảy ra tại bệnh viện này đều do ta phụ trách."

Tôi chớp mắt, cảm thấy trong lời nói của sư huynh có điều gì đó.

Nhắc mới nhớ, ngoài việc gặp vị sư huynh này khi còn nhỏ, tôi đã lâu không gặp lại.

Đã ở tại bệnh viện này, hắn làm sao có thể để cho một cái nam tiểu quỷ hấp thu âm khí cùng loại ?

Những nghi ngờ của tôi hiện rõ trên mặt.

Tống Ma Kết giải thích: " Huynh vừa đi công tác về, không để ý, những con quỷ này xem như ta mua lại của muội, thấy thế nào?”

Bỏ tiền mua, vậy tôi liền tâm động rồi.

"998 tệ một con!"

Tống Ma Kết không cần suy nghĩ liền đồng ý: “Ta sẽ chuyển tiền cho muội.”

Vì vậy, sau khi thu tiền xong, những tên nhóc quỷ này liền giao cho Tống Ma Kết.

Lúc giao hàng, vẻ mặt của nữ tiểu quỷ có gì đó không đúng lắm, hình như đang sợ hãi.

Nó đem tôi đến đây, chỉ để cho nam tiểu quỷ kia đối phó với tôi.

Nhưng nó không ngờ rằng sức mạnh của tôi vượt xa sự tưởng tượng của nó.

Sau khi rời bệnh viện, Lý Song Tử lại bật camera lên, phát hiện phòng phát sóng trực tiếp vẫn chưa tắt.

[ Vì sao cảm thấy vị sư huynh này của chủ bá có chút kỳ quái? ]

[ 998 tệ một con, chủ bá xuống tay với người nhà một chút cũng không mềm tay! ]

[ Chủ bá, cô bán hết cho sư huynh cô rồi, chúng tôi phải làm sao đây! Chúng tôi đang khóc lóc đòi ăn a~]

Lý Song Tử đưa ra chủ ý cho tôi: "Hay là chúng ta đăng vài quảng cáo nhỏ, tăng khả năng hiển thị. Để đám quỷ đã chết kia đến phòng live của chúng ta nộp đơn, không phải là được sao?”

Mắt tôi chợt sáng lên.

Lý Song Tử là một nhân tài!

Ma quỷ ở lại nhân gian, một phần vì do chấp niệm, một phần vì họ tạm thời không thể đầu thai, phải lang thang ở nhân gian.

Những quỷ hồn này đều là những hồn ma có ý thức và lương thiện.

Chỉ cần có thương hiệu, liền có thể bán được.

Tôi lập tức đưa ra quyết định, tóm lấy cậu ta, nhanh chóng dán bùa giấy trên các con phố khác nhau.

Sau đó tôi trở về nhà, đặt một bàn đăng ký ở cửa.

Ngồi đợi ma quỷ tới cửa nhà và bị bán đi!.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro