〚03〛

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|08.10.2023|

7

Bữa ăn này làm tôi nuốt không trôi.

Một nhóm nhân vật nổi tiếng chỉ xuất hiện trên tạp chí, vậy mà lại ngồi trên căn tin của xưởng thuốc gián và chuyện trò vui vẻ.

Ngay cả bác gái mặc sườn xám cũng vỗ bàn khi nghe thấy tôi bị đối xử bất công.

"Tôi ghét nhất chính là mấy cô gái nhỏ mà thủ đoạn tâm cơ, cô gái cướp vai của cô tên là gì? Hứa Nhược Xà Phu đúng không? Chờ một chút, tôi gọi đạo diễn đuổi cô ta đi!"

Nói xong thì bà ấy gọi điện thật luôn.

Tôi chưa kịp ngăn lại, ông chú bên cạnh còn nói thêm: "Này cô xem có để xe ô tô nhà chúng tôi ở trong livestream của cô được không? Cái khác tôi không đảm bảo, nhưng nhất định sẽ nhanh giàu hơn thuốc diệt gián của lão Trương."

Nhưng mà phòng livestream của tôi không đủ năng lực để bán cả chiếc xe sang!

Kết quả tôi cạn lời không nói được gì, giám đốc Trương cũng tỏ vẻ không vui.

"Thuốc diệt gián nhà tôi có vấn đề gì sao? Biệt thự nào của ông không dùng thuốc gián?"

Sau đó, một nhóm người lớn tuổi bắt đầu tranh luận kịch liệt.

Tôi cũng không biết họ đã dồn cho tôi bao nhiêu tài nguyên...

Hình như còn định cho tôi làm nữ chính của một bộ phim...

Nhưng mà tôi chỉ định bán nông sản thôi mà!

Bữa ăn kết thúc, những chiếc xe ô tô lần lượt rời đi.

Giám đốc Trương quay sang hỏi tôi có hài lòng không.

"Nếu như cô không thích, tôi còn quen thêm vài người..."

Thôi thôi tôi đủ sốc lắm rồi, tôi vội vàng ngăn ông ta lại: "Hài lòng, cực kỳ hài lòng!"

"Vậy thì tốt."

Giám đốc Trương có chút xúc động: "Xưởng thuốc diệt gián này là do cha tôi để lại cho tôi, công nhân trong đó đều là hộ nghèo trong thôn, tôi vốn định bán nhà máy, nhưng nơi đây nuôi sống bao nhiêu công nhân, đằng sau còn có gia đình của họ nữa, tôi sao có thể bỏ rơi họ được? Tôi kiên trì suốt một chặng đường, cuối cùng cũng đến được ngày hôm nay."

Sau đó giám đốc Trương lại lắc đầu: "Tôi cũng không biết mình còn cầm cự được bao lâu nữa. Từ nay trở đi thế giới này là của mấy người trẻ các cô rồi. Nhưng cô nhớ đấy, dù sau này có đi bao xa thì cũng không được quên ý định ban đầu của mình."

Khi giám đốc Trương nói đến đây, ánh trăng bạc trắng tình cờ chiếu vào tấm biển: Xưởng thuốc diệt gián .

Trong lòng tôi khẽ rung động, vừa định nói thêm vài câu thì giám đốc Trương đã cúi đầu nhìn điện thoại: "Này, lão Phương đã chỉnh sửa video xong rồi. Không được không được, phải rèn sắt ngay khi còn nóng, tôi phải gọi điện cho chiến hữu bên tòa soạn báo, đảm bảo sẽ nổi tiếng sau một đêm. Lúc đó chúng ta phối hợp mang về đơn hàng lớn cho xưởng thuốc diệt gián, muahahahaha..."

Tuy nhiên, ước mơ được lên hotsearch của Giám đốc Trương vẫn không thực hiện được.

Bởi vì Lục Thịnh Thiên Yết – người có trang cá nhân mốc meo cả nghìn năm – bỗng nhiên đăng trạng thái.

Nội dung là: Tống Ngưng Xử Nữ. Liên kết mua hàng: Tống Ngưng Xử Nữ Live Studio.

Hình ảnh đi kèm là một bức ảnh của Lục Thịnh Thiên Yết quỳ trên một quả sầu riêng.

Hình như là được chụp ngay trong căn nhà của chúng tôi.

Bức ảnh cũng được thiết kế chỉnh chu đúng như các bài đăng quảng cáo mà tôi đăng trước đây.

Vế trên: Nữ thần dùng xong đều nói tốt.

Vế dưới: Nam thần quỳ xong đều kêu đau.

Hoành Phi: Vợ tha lỗi cho anh.

Ngắn ngủi mấy phút.

# Lục Thịnh Thiên Yết có gia đình #, # Lục Thịnh Thiên Yết quỳ trên sầu riêng #, # Lục Thịnh Thiên Yết Tống Ngưng Xử Nữ # cùng các tin liên quan nhanh chóng lên hotsearch.

Lục Thịnh Thiên Yết mấy năm sống im hơi kín tiếng.

Vừa về đã bạo.

8

Điện thoại tôi reo ầm ĩ, toàn là cuộc gọi từ người thân quen, bạn bè và cả phóng viên nữa.

Ban đầu, tôi còn định "bơ" Lục Thịnh Thiên Yết thêm một thời gian, nhưng giờ thì hay rồi, tôi phải đạp ga phóng như bay về nhà.

Lục Thịnh Thiên Yết đã tắm xong và mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, anh đang ngồi trên ghế sofa xem TV.

Cực kỳ thảnh thơi nhàn nhã như thể không có chuyện gì xảy ra.

Thấy tôi quay lại, anh lập tức nhướng mày: "Không phải anh đã bảo em về nhà tắm rửa sạch sẽ chờ anh sao? Tại sao giờ này mới về?"

Ủa anh, anh hỏi xà lơ quá vậy?

"Bị chụp ảnh âm thầm đi gặp bạn gái, bị truyền thông khui chuyện hẹn hò, Lục ảnh đế, em thấy hình như vấn đề của anh nghiêm trọng hơn ấy nhỉ?"

"Đúng thế, vậy nên anh mới ngoan ngoãn ngồi đây chờ em về."

Lục Thịnh Thiên Yết cong khóe miệng: "Đêm nay mặc cho em làm xằng làm bậy."

Hơ!

Chắc tôi cần lắm đấy!

Tôi còn định dạy dỗ Lục Thịnh Thiên Yết, kết quả là thằng cha này còn định chén luôn tôi.

Tay phải túm lấy cổ tay tôi, tôi nhất thời không để ý rồi ngã nhào vào lòng anh: "Đã 36 tiếng rồi anh không ngủ, vừa xuống máy bay là phải tìm em đến tận bây giờ, mệt lắm."

"Anh cũng có đi tìm em đâu, còn bận hẹn hò với mỹ nữ."

Nghe tôi nói, Lục Thịnh Thiên Yết bật cười.

"Không hẹn hò." - Sau đó là dừng lại một chút: "Chỉ với em thôi."

Là Hứa Nhược Xà Phu cố tình đến sân bay để chặn Lục Thịnh Thiên Yết.

"Cô ta ở cùng công ty với em, lúc gặp anh thì cô ta nói em xảy ra chuyện, bên ngoài đông người không tiện lắm nên anh mới bảo cô ta lên xe để hỏi thêm tình hình."

"Em xảy ra chuyện?"

Tôi mơ hồ: "Em xảy ra chuyện gì cơ?"

Sao tôi lại không biết nhỉ?

Lục Thịnh Thiên Yết nheo mắt và bật cười.

Tôi lập tức nhớ ra tất cả.

"Nói về chuyện em chụp ảnh của anh để làm quảng cáo ấy hả?"

Bọn họ không biết tôi có quan hệ với Lục Thịnh Thiên Yết, chắc hẳn là định nhân cơ hội này để ké nhiệt của Lục Thịnh Thiên Yết.

Lục Thịnh Thiên Yết cũng không phủ nhận.

Khương Hàm Kim Ngưu và Hứa Nhược Xà Phu dùng thủ đoạn đã thành quen, đầu tiên là tìm hiểu về lịch trình chuyến bay của Lục Thịnh Thiên Yết, sau đó thuê cánh nhà báo đến để làm to chuyện này lên, muốn dựa hơi Lục Thịnh Thiên Yết để nổi tiếng.

Vụ này không chỉ giúp Hứa Nhược Xà Phu thoát khỏi cơn bão dư luận về chuyện "quy tắc ngầm" hôm trước, mà còn thuận tiện hù dọa tôi, ép tôi dẫn theo Hứa Nhược Xà Phu vào phòng livestream.

Còn họ thì chẳng mất một sợi tóc nào cả.

"Sau đó anh nói gì?"

"Vợ tôi muốn đăng cái gì thì đăng, dù có livestream cảnh tôi khỏa thân thì tôi cũng không nói lời nào, cô là cái gì mà xen vào chuyện của người khác?"

Tôi sửng sốt: "Ai đăng ảnh khỏa thân của anh làm gì?"

"Ờ, vợ tôi không muốn người khác thấy cảnh khỏa thân của tôi."

Anh lại xà lơ rồi, tôi có nói thế đâu?

Mà rõ ràng là đang nói chuyện chính sự, cũng không hiểu làm thế nào... mà lại trở thành tôi bật khóc xin tha.

Lục Thịnh Thiên Yết mất hứng: "Ba tháng không gặp, sao một chút tiến bộ mà em cũng không có?"

"Ý của anh là, để em tìm người khác thử xem?"

Mấy lời này giống như đang nhắc nhở Lục Thịnh Thiên Yết.

"Lục phu nhân, còn thời gian rảnh thì giải thích xem Vương Hàn Bảo Bình là ai?"

Vương Hàn Bảo Bình.

Không phải là lưu lượng tiểu sinh đăng bài nói xấu, bảo tôi cọ nhiệt của cậu ta sao?

Tôi đứng hình vài giây: "Không, anh ít khi online mà, sao biết được vậy?"

Lục Thịnh Thiên Yết cười nhạt: "Anh ít khi lướt web nhưng không có nghĩa là mắt mù tai điếc, hiểu không? Em gửi bao nhiêu đồ qua bắt anh thử, em tưởng anh cái gì cũng không biết à."

"Thế sao anh không vạch trần em?"

"Thì anh thấy em đang chơi vui."

Tôi chợt nhận ra, mỗi lần tôi đăng ảnh Lục Thịnh Thiên Yết thì tương tác lại tăng nhanh một cách khó hiểu.

Phần bình luận lại càng đỉnh hơn nữa, như thể đang cố tình đẩy bài viết cho tôi vậy...

Tôi còn tưởng cư dân mạng dạo này thoáng tính hơn nữa chứ...

"Cảm ơn chồng."

Lục Thịnh Thiên Yết liếc mắt nhìn tôi: "Giờ mới nhớ là em có chồng? Ban ngày lúc em mất tích sao lại không nhớ đi?"

9

Sau khi mối quan hệ của tôi với Lục Thịnh Thiên Yết được công khai, công ty cũ của tôi lại bắt đầu cuống cuồng.

Ngày hôm sau tôi bật điện thoại lên, bên trong là hơn 100 cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, một nửa trong số đó là của Khương Hàm Kim Ngưu.

"Chuyện lúc trước là hiểu lầm, chúng ta gặp mặt nói kỹ hơn đi."

"Điều quan trọng nhất giữa người đại diện và nghệ sĩ là sự trung thực. Lần trước là do tôi nhận được thông tin sai lệch nên mới gây ra chuyện này, bây giờ chúng ta cần bàn bạc lại."

"Công ty đã hủy vụ chấm dứt hợp đồng, bây giờ cô vẫn là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, nhìn thấy thì vui lòng trả lời ngay."

Đúng là Khương Hàm Kim Ngưu có khác, đã đến lúc này mà giọng điệu vẫn kiêu ngạo như mọi khi.

Lục Thịnh Thiên Yết cũng nhìn thấy tin nhắn mà Khương Hàm Kim Ngưu nhắn cho tôi, sau đó không biết là gọi điện cho ai.

"Tống Lương Nhân Mã, lúc trước tôi tin tưởng giao vợ tôi cho cậu, cậu nói với tôi thế nào nhỉ? Cậu bảo chọn đoàn đội chất lượng cơ mà?"

"Thôi cậu đừng nói mấy chuyện vô nghĩa nữa, chuyện của Khương Hàm Kim Ngưu không liên quan đến tôi. Hoặc là cậu sa thải cô ta rồi tìm người đại diện mới cho vợ tôi, hoặc là tôi đá cậu đi rồi tìm sếp mới cho vợ tôi nhé, cậu tự chọn đi."

Sau đó thì ngắt điện thoại.

Còn tôi chỉ biết cạn lời nhìn anh.

"Anh bảo sa thải cậu ta, tìm sếp mới cho vợ tôi... là ý gì?"

"Ý trên mặt chữ."

Tôi nhìn chằm chằm vào Lục Thịnh Thiên Yết, cuối cùng anh cũng không chịu nổi ánh mắt dò xét của tôi.

"Anh là đại cổ đông của công ty đó, hay là em cho rằng anh tùy tiện để em ký hợp đồng với công ty nào cũng được?"

Tôi sửng sốt: "Vậy sao anh không nói cho em biết!"

"Chẳng phải em không thích anh xen vào công việc của em sao, lỡ như em biết công ty em là do anh sắp xếp thì em sẽ không vui."

Quả thực suy nghĩ ban đầu của tôi là không để cho Lục Thịnh Thiên Yết can thiệp vào công việc.

Lục Thịnh Thiên Yết và tôi gặp nhau trong một buổi xem mắt. Bà ngoại của Lục Thịnh Thiên Yết và bà nội tôi là chị em thân thiết hay cùng nhau đến sân khiêu vũ.

Năm ấy tôi vừa tốt nghiệp thì bị bà nội lôi kéo đi vào quán cà phê, lúc tôi biết đối tượng xem mắt là một đại minh tinh thì cả người lập tức run lên vì sợ.

Điều khiến tôi hoảng loạn hơn nữa là vào cuối bữa ăn, Lục Thịnh Thiên Yết đã nói với tôi: "Tôi có ấn tượng tốt với cô, nếu cô không ngại thì thử hẹn hò với tôi xem sao?"

Và rồi chúng tôi cũng tiến tới hôn nhân. Sau khi kết hôn thì tôi cũng ký hợp đồng với công ty hiện tại.

Thực ra tôi nghĩ Lục Thịnh Thiên Yết đã phải đánh đổi bao nhiêu mồ hôi công sức mới lấy được danh hiệu Ảnh đế.

Áp lực mà anh ấy phải chịu vốn đã nhiều lắm rồi, tôi không muốn quan hệ của chúng tôi lại gây thêm phiền phức cho anh. Thế nên chuyện gì tôi cũng tự làm một mình, không bao giờ chủ động đề cập đến công việc để tránh tạo thêm khó khăn cho anh ấy.

Nhưng cũng là bởi vì tôi nghĩ anh ấy giống như tôi, là một nghệ sĩ làm công ăn lương nghèo nàn, là một nô lệ đáng thương của tư bản!

Tôi nghĩ tới vài lần Khương Hàm Kim Ngưu ép tôi ra ngoài uống rượu tiếp khách, sau đó cười nhạt và xoa xoa tóc Lục Thịnh Thiên Yết: "Cái đầu của anh đẹp thật đấy, cắm thêm quả sừng nữa thì tuyệt vời."

10

Khương Hàm Kim Ngưu đã rời khỏi công ty.

Lục Thịnh Thiên Yết nói, trách nhiệm lớn nhất của người đại diện là tìm kiếm tài nguyên. Nhưng nếu có được tài nguyên bằng việc giẫm đạp nhân cách và chèn ép tài nguyên của nghệ sĩ khác thì không thể chấp nhận được.

Sau khi Khương Hàm Kim Ngưu rời đi, tài nguyên của Hứa Nhược Xà Phu cũng dần dần xuống cấp.

Người đại diện mới cũng giúp cô ta kiếm được không ít vai diễn tốt, nhưng vì ít trau dồi năng lực chuyên môn nên mãi vẫn không có tiến triển gì.

Kể từ khi Khương Hàm Kim Ngưu rời đi thì tôi cũng ít khi gặp lại Hứa Nhược Xà Phu nữa.

Hôm nay, tôi và đối tác hẹn ăn tối tại khách sạn, bữa ăn này Lục Thịnh Thiên Yết cũng có mặt.

Tôi tình cờ bắt gặp Hứa Nhược Xà Phu đang tiếp rượu với một số nhà đầu tư. Bọn họ cười cợt ầm ĩ, thậm chí còn cố tình động chạm vào cơ thể Hứa Nhược Xà Phu ngay giữa nơi công cộng.

Nhưng Hứa Nhược Xà Phu chẳng những không từ chối mà còn cười cười.

Tôi lập tức chau mày.

Trước đây, tôi còn nghĩ Hứa Nhược Xà Phu bị Khương Hàm Kim Ngưu tẩy não nên mới chịu ra ngoài xã giao. Nhưng bây giờ Khương Hàm Kim Ngưu đã đi rồi, sao Hứa Nhược Xà Phu vẫn dùng cách này để đổi lấy tài nguyên?

"Anh nói xem tại sao cô ta lại chọn cách như thế nhỉ? Cũng có phải là công ty không cho cơ hội hay là cắt đứt tài nguyên của cô ta đâu?"

Cô ta không chịu trau dồi khả năng mà chỉ chăm chăm dùng cách này để đi đường tắt.

Lục Thịnh Thiên Yết nhìn theo ánh mắt của tôi, rồi lại nhìn qua hướng khác: "Lựa chọn của mỗi người là khác nhau."

Một lúc sau thì tôi gặp lại Hứa Nhược Xà Phu. Cô ta nôn mửa dữ dội trong nhà vệ sinh, bộ dạng cực kỳ chật vật.

Tôi lấy ra một tờ giấy lau rồi đưa qua, cô ta nhận lấy và ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi.

"Tống Ngưng Xử Nữ, giờ cô đắc ý lắm chứ gì?"

Tôi sững người.

"Ẩn hôn với Lục Thịnh Thiên Yết rồi xoay mấy người chúng tôi như xoay chong chóng. Có phải đắc ý lắm không?"

"Cô có biết tại sao tôi và chị Ngưu lại ghét cô không? Bởi vì cô luôn như vậy, quá giả tạo, quá đạo đức giả. Chúng tôi đánh đổi bao nhiêu thứ để có được cơ hội, cô dựa vào cái gì mà không quý trọng? Dựa vào cái gì mà khinh thường những người nỗ lực tiến về phía trước? Tôi là muốn xé nát cái mặt nạ giả dối của cô ra, khiến cô phải ra đi tay trắng!"

Tôi nhìn ánh mắt thù hận của Hứa Nhược Xà Phu: "Xin lỗi nhé, tôi chưa từng khinh thường những người nỗ lực tiến về phía trước, tôi chỉ khinh thường cô thôi."

"Hứa Nhược Xà Phu, cô nhìn vào gương xem bộ dạng bây giờ của mình như thế nào?"

Sau khi thay đổi người đại diện thì tôi cũng có thêm nhiều tài nguyên hơn. Cùng với nguồn lực ban đầu thì phòng livestream cũng dần trở nên khởi sắc.

Nhưng tôi cũng không ngờ có ngày là video kia của giám đốc Trương lại nổi tiếng.

Nguyên nhân là vì ngành livestream ngày càng bùng nổ và thị trường cũng bắt đầu hỗn tạp, thậm chí còn bị bóc ra không ít tin tiêu cực.

Cư dân mạng đã đào lại video của Giám đốc Trương và bình luận: "Livestream bán hàng không nên chăm chăm vào lợi ích của tư bản, giá trị là trên hết, chất lượng là tất cả, như thế mới có được danh tiếng tốt chứ."

Giám đốc Trương đã chi tiền để mua hotsearch, nhưng chắc hẳn không nghĩ đến lại nổi tiếng theo cách này.

Kể cả bức ảnh Lục Thịnh Thiên Yết cầm gián bằng tay không cũng bị đào lên để bàn tán.

"Trước đây tôi còn tưởng là ảnh ghép đấy, giờ mới thấy không hổ là ảnh đế, biểu tình còn rất vi diệu."

"Tống Ngưng Xử Nữ buồn cười thật, xem như là người đầu tiên nổi tiếng nhờ đăng ảnh photoshop đi?"

"Nhắc mới nhớ, Tống Ngưng Xử Nữ hồi đó cũng thảm lắm, Vương Hàn Bảo Bình bảo cô ấy là liếm cẩu, cả cộng đồng mạng quay qua chế nhạo cô ấy. Lúc Vương Hàn Bảo Bình bốc phét chắc cũng không ngờ chồng cô ấy là Ảnh đế đâu ha?"

(Liếm cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn bỏ cả tôn nghiêm và liêm sỉ để theo đuổi.)

Tôi đột nhiên nhớ đến Vương Hàn Bảo Bình, hình như lâu lắm không thấy hoạt động của người này.

Lúc đi tìm hiểu một chút thì mới biết hình như là bị tố cáo, vừa bị tạm giữ một thời gian.

"Này chồng, anh còn nhớ Vương Hàn Bảo Bình không? Em vừa đi tìm hiểu thì mới biết hắn bị tạm giam."

"Ờ."

Lục Thịnh Thiên Yết không có chút phản ứng gì.

Tôi không khỏi tò mò, nhìn anh cứ như đã biết từ lâu vậy: "Có phải là vết tích của anh không?"

"Anh lấy đâu ra khả năng tống hắn vào trại giam? Toàn là tự thân hắn cố gắng cả."

Vài giây sau, Lục Thịnh Thiên Yết còn nói thêm: "Anh cùng lắm là cho hắn chịu thêm ít khổ."

"Nhưng không phải là vì em đâu, đơn giản là vì chính nghĩa thôi."

Nhưng tôi vẫn tin tưởng là thằng cha này có tà tâm!

11

Một năm sau, chúng tôi tổ chức hôn lễ, địa điểm là ở ngoài hải đảo.

Phong cảnh xung quanh cực kỳ đẹp.

Nhưng nhược điểm duy nhất là có rất nhiều gián!

Giám đốc Trương cũng được mời đến dự đám cưới, vừa nhìn thấy bầy gián thì đã cười toe toét đến tận mang tai.

"Tôi nói rồi mà, Tiểu Tống và Tiểu Cường là duyên phận. Chính quảng cáo con gián đã giúp cô nổi tiếng, hiện tại hôn lễ có Tiểu Cường tham gia thì 2 người mới trăm năm hạnh phúc được."

Tôi: ?

Loại duyên phận này thì không cần đâu!

Nhưng mà Giám đốc Trương cũng cực kỳ nhiệt tình, còn để nhà máy gửi mấy thùng thuốc diệt gián đến, tặng cho mỗi vị khách mời một lọ thuốc gián để làm kỷ niệm.

Vì vậy, đêm hôm đó, rất nhiều cư dân mạng ngồi trước màn hình để xem livestream đám cưới của chúng tôi.

Kết quả là tôi phát hình ảnh các nghệ sĩ đang cầm gián bằng tay không.

"Món quà từ hải đảo xa xôi. Xịt phát nào chết luôn phát đó, ai dùng xong cũng khen tuyệt vời!"

Cư dân mạng: ...

Mấy người này có chắc là đi dự hôn lễ không vậy?

Đến tối thì khách mời cũng giải tán ra về.

Tôi và Lục Thịnh Thiên Yết tay trong tay đi trên bờ biển.

"Chồng này, kỳ thực có một chuyện em vẫn muốn hỏi anh."

Tôi nhìn sang Lục Thịnh Thiên Yết: "Năm đó sao anh lại nghe lời bà ngoại đi xem mắt?"

Lục Thịnh Thiên Yết nhìn tôi, sau đó trầm mặc một lát rồi mới mở miệng: "Bởi vì anh đã sớm biết đối tượng xem mắt là em."

Thấy tôi tỏ vẻ không hiểu, Lục Thịnh Thiên Yết lại nói: "Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy em là ở quảng trường khiêu vũ của bà ngoại, em theo các bác gái đi khiêu vũ, em mặc bộ đồ rộng rồi vung tay vung chân lung tung, nhưng mà em nhảy rất say mê."

"Không phải là vì em nhảy đẹp quá nên mới hấp dẫn anh đấy chứ?"

"Tất nhiên là không."

Lục Thịnh Thiên Yết liếc nhìn tôi, như thể đang băn khoăn không biết nên nói kiểu gì.

"Sau này anh thấy em bắt gián bằng tay không, mà anh lại ghét nhất là mấy con vật râu ria gớm ghiếc như thế. Lúc đó anh nghĩ, cô gái này to gan thật, phải mau mau cưới cô ấy về nhà!"

Tôi: ?

Xem ra giám đốc Trương nói không sai, tôi với con gián đúng là duyên phận.

Mấy tháng sau, Lục Thịnh Thiên Yết lại một lần nữa nhận danh hiệu Nam diễn viên xuất sắc nhất.

Cuối cùng tôi cũng có thể công khai ngồi dưới khán đài, nhưng chỉ tiếc là không đủ tư cách lên sân khấu hay vào trong cánh gà.

Sau lễ trao giải, Lục Thịnh Thiên Yết gọi video cho tôi.

Tôi bật cười ha ha: "Cho em xem cúp đi!"

Lục Thịnh Thiên Yết mỉm cười và lắc chiếc cúp trong tay.

"Còn lâu mới đẹp bằng anh!"

Tôi cũng đắc ý giơ lên một tấm biển nhỏ, bên trên có viết: Đại sứ livestream hỗ trợ nông dân cấp tỉnh.

Lục Thịnh Thiên Yết khóe mắt cong cong: "Phu nhân lợi hại."

Tôi nhếch miệng khiêm tốn: "Đều là công lao của anh!"

Thời gian thay đổi.

Tôi cảm thấy như mình đã trở thành người xứng đáng hơn với Lục Thịnh Thiên Yết.

—————⇥⌁📸⌁⇤—————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Cái lý do anh muốn lấy chị em về làm vợ hết sức xàm xí luôn á! Chời đất quơi tưởng lãng mạn thế nào ai ngờ lãng xẹt quá hà! Làm mất hứng dễ sợ!! (_|||)

𝓟𝓢: Đây nhé!!! Của nàng han_pham-_- (''ʃƪ) ❤️❤️❤️

𝓗𝓸𝓪̀𝓷 𝓹𝓱𝓪̂̀𝓷 03__

🎉🎊🎉

𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖙𝖍𝖆̀𝖓𝖍 𝖙𝖔𝖆̀𝖓 𝖛𝖆̆𝖓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro