|03|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|14.02.2024|

11

Chuyện đánh đập tôi, Thẩm Linh Vận bị giam giữ mười ngày rồi được thả về nhà.

Sau khi trở về, bà ta thông minh hơn, không dám đánh tôi như trước đây, chỉ có thể tức giận vỗ chăn.

Khương phu nhân không dung túng bà ta, để cho bà ta lập tức thu dọn hành lý rời đi.

Thật vất vả Thẩm Linh Vận mới có thể tìm được một công việc ở lại bên cạnh con gái ruột, làm sao bà ta có thể đồng ý rời đi?

Bà ta hẹn Khương Bạch Xà Phu gặp mặt.

Nói rằng có một chuyện quan trọng muốn nói với cô ta.

Tôi nghe được liền lén lút đi theo họ.

Thẩm Linh Vận chạy đi tìm Khương Bạch Xà Phu cầu tình, thậm chí khóc đi ôm cô ta!

Tôi trốn ở trong bóng tối, hài lòng dùng điện thoại di động ghi âm, chỉ nghe thấy giọng nói đau lòng của Thẩm Linh Vận.

"Tiểu Xà, con mới là con gái ruột của mẹ! Lúc ấy mẹ sinh hạ con, Tô gia lại trọng nam khinh nữ, thậm chí muốn đem con ném đi! Mẹ mang theo con đến thăm phu nhân, muốn xin một công việc, vừa đúng lúc phu nhân sinh xong thì xuất huyết nặng, đứa bé không có người chăm sóc..."

"Mẹ muốn cho con một cuộc sống tốt hơn! Cho nên đã để con lại cho phu nhân! Mẹ sợ phu nhân sẽ nghi ngờ cho nên không dám ở lại lâu nữa liền rời đi!"

Khương Bạch Xà Phu vẻ mặt khó tin, điên cuồng thét chói tai: "Bà nói bậy! Tôi làm sao có thể là con gái của thôn phụ như bà chứ?"

"Trên mông con có một vết bớt tím!" - Thẩm Linh Vận vừa khóc vừa nói.

Vô tình nghe thấy việc này, tôi ngây ngẩn cả người, dứt khoát giơ điện thoại lên video.

"Tôi không tin tôi không tin! Bà cút đi cho tôi!" - Khương Bạch Xà Phu khóc to, đem đồ đạc trong phòng đập bể.

Cô ta cao giọng hô to, hận không thể gọi mọi người lại đây: "Mẹ, dì Thẩm không chịu đi, còn đem tức giận đổ lên người ta, ném đồ đạc của con!"

Khương Bạch Xà Phu một bên hung tợn ném đồ đạc, một bên cao giọng giận dữ.

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô ta lập tức rơi lệ rụt vào góc tường, giả vờ mình là nạn nhân.

Khương phu nhân đau lòng ôm con gái.

"Mẹ, dì Thẩm đến cầu tình, con không muốn để lại một ác ma tùy thời đánh người ở bên người, bà ấy đột nhiên tức giận ném đồ đạc, thật đáng sợ! Chúng ta để cho bọn họ đi đi, được không?" - Khương Bạch Xà Phu khóc như hoa lê đái vũ, làm cho người ta thương xót.

Thẩm Linh Vận trợn tròn mắt, nhìn ánh mắt oán độc của Khương Bạch Xà Phu vô lực ngồi trên mặt đất.

Tôi nghĩ, có lẽ bà ta không nghĩ rằng con gái ruột của mình sau khi biết sự thật lại ghê tởm, căm ghét bà ta.

"..... Vâng, đại tiểu thư không nói sai, là tôi ném! Tôi hận Khương gia các người! Nếu không phải do các người, tôi cũng sẽ không cùng con gái phải tách ra!"

Thẩm Linh Vận biết không có đường lui, hít sâu một hơi, đem tội chịu hết.

Bà ta thê lương nói, ánh mắt rưng rưng nước mắt nhưng Khương Bạch Xà Phu lại không ngẩng đầu lên.

Những người khác không biết sự thật, nghĩ rằng đó là tôi.

Chậc chậc.

Kỳ thật, bà ta cũng không muốn làm bại lộ thân phận thật sự của Khương Bạch Xà Phu.

"Mẹ, con thấy dì Thẩm biết sai rồi, ở nông thôn nào không đánh con, nếu không để cho hai mẹ con bọn họ cùng nhau đi đi!"

Khương Bạch Xà Phu nói vậy là để cho tôi đi theo để diệt hậu hoạn.

"Mẹ, dì Thẩm cũng không dễ dàng, ly hôn còn mang theo một đứa con gái, mẹ đơn thân cũng không dễ dàng! Nhất định bà ấy không muốn rời xa con gái của mình."

"Phu nhân, Khương tiểu thư nói rất đúng, để cho tôi dẫn con gái đi, tôi biết sai rồi." - Thẩm Linh Vận cắn răng nói.

Khương Bạch Xà Phu lắc lắc cánh tay Khương phu nhân: "Mẹ, để cho Tô Phượng Xử Nữ đi đi, hai người bọn họ là mẹ con ruột thịt, tách ra sẽ rất đau lòng!"

Khương phu nhân thở dài, không có tâm trạng suy nghĩ, chỉ lắc lắc tay: "Quên đi, bà đi hỏi ý kiến của Xử Nữ."

Thẩm Linh Vận nhìn Khương Bạch Xà Phu một cái, dứt khoát quay đầu.

Mà tôi, đã sớm thừa dịp cơ hội này đi đến trước mặt bọn họ.

12

Thẩm Linh Vận há miệng, làm bộ từ ái: "Xử Nữ, mẹ biết sai rồi, về sau mẹ sẽ không bao giờ đánh con nữa, con đi cùng mẹ đi, chúng ta đổi chỗ khác sống!"

"Sau này con muốn cái gì, mẹ đều sẽ đồng ý với con, sẽ không đánh con nữa!"

Tôi trầm mặc không nói, hốc mắt đã sớm đỏ lên.

Nghẹn ngào ngay cả nửa câu cũng không nói nên lời.

Thẩm Linh Vận thấy tôi không hé răng, lôi kéo tôi liền trở về thu dọn đồ đạc, bà ta muốn mang sự uy hiếp lớn nhất dành cho con gái bà ta đi.

Khương Bạch Xà Phu không biết từ khi nào, xuất hiện ở cửa.

Thẩm Linh Vận kích động đi tới: "Đại tiểu thư, tôi..."

"Đi ra đây." - Khương Bạch Xà Phu hung hăng trừng mắt nhìn tôi, ra mệnh lệnh để Thẩm Linh Vận cùng cô ta đi ra ngoài.

Sau khi trở về, ánh mắt Thẩm Linh Vận liền thay đổi.

Ánh mắt này giống hệt kiếp trước khi bà ta muốn đẩy tôi xuống tầng.

Cuối cùng, ngày này vẫn xảy ra.

......

Sinh nhật của Khương gia đại tiểu thư.

Quý tộc danh môn Hải Thị đều đến, quần áo thơm ngát, Khương Bạch Xà Phu ăn mặc cao quý, tóc búi cao, ôn nhu đứng bên cạnh Khương phu nhân.

"Cô làm sao vào đây?" - Khương Bạch Xà Phu đi tới gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Cô ta ngạc nhiên chuyện làm thế nào mà tôi có thể xuất hiện ở đây.

Tôi cười chỉ Tần Minh Thiên Yết ở xa xa: "Là bạn học Tần dẫn tôi đến."

"Dựa vào đàn ông? Cô là tiểu tam sao?" - Khương Bạch Xà Phu trào phúng nói.

(𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Ủa?? Alo??? Bà có vấn đề về nhận thức không? Sao mà nói điên khùng cái gì vậy?? (_))

Tôi nhìn ra được cô ta đang rất khẩn trương, ly rượu cao cấp trong tay sắp bị cô ta sắp bị bóp nát.

"Tiểu Xà! Tô Phượng Xử Nữ là mẹ mời tới, không phải con nói hai đứa là bạn bè sao?" - Khương phu nhân không biết từ khi nào đi tới, trách cứ nói.

Khương Bạch Xà Phu hiển nhiên không ngờ Khương phu nhân ở phía sau, sắc mặt biến đổi.

"Mẹ, con chỉ tức giận chuyện dì Thẩm làm, mới giận chó đánh mèo lên Tô Phượng Xử Nữ! Xử Nữ, cô sẽ không trách tôi chứ?"

Cô ta cắn môi, ngượng ngùng cười cười: "Tôi sợ cô cũng giống như dì Thẩm."

"Đương nhiên tôi sẽ không trách cô, dù sao chúng ta cũng là bạn bè." - Tôi mỉm cười nói.

Chờ khi Khương phu nhân đi rồi, Khương Bạch Xà Phu bưng chén rượu nhỏ giọng nói: "Người nghèo khổ thì cả đời chỉ biết nghèo khổ, cô chờ đó cho tôi!"

"Đúng vậy sao? Rốt cuộc là ai nghèo khổ? Nhân tiện, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, không phải của cô... Chung quy lại cũng không phải của cô." - Tôi kề sát tai cô ta nói, nhếch môi nhìn cô ta.

"Cô..."

Khương Bạch Xà Phu không rõ nguyên nhân tại sao, sau đó giống như là nghĩ đến cái gì đó, trừng mắt nhìn tôi tức giận đến cả người phát run, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Tôi cười, vở kịch chỉ mới bắt đầu.

"Cảm ơn mọi người đã đến tham gia tiệc sinh nhật của con gái..." - Khương tổng phát biểu.

Khương Bạch Xà Phu liếc mắt nhìn tôi một cái kiêu căng ngẩng đầu lên.

Mà tôi nhìn cô ta, tính toán thời gian việc Khương Bạch Xà Phu mượn thân phận để ngang ngược vô lý rất nhanh sẽ kết thúc.

"Khương tổng cùng Khương phu nhân đều vô cùng sủng ái Khương tiểu thư, cũng vì cô ấy mà chuẩn bị quà tặng." - Người dẫn chương trình nói chuyện trên sân khấu.

Trước khi tặng quà, trên màn hình lớn xuất hiện ảnh Khương Bạch Xà Phu từ nhỏ đến lớn.

Đang lúc mọi người gật đầu mỉm cười, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ba.

Hai.

Một.

Một đoạn âm thanh đột nhiên xuất hiện kèm với văn bản.

Con là con gái ruột của mẹ!

—— Lúc ấy mẹ đã đổi con...

Quả dưa lớn kinh thiên động thiên.

Giọng nói trên rõ ràng là của Khương Bạch Xà Phu và một người khác, nhưng người quen đều biết giọng nói đó là của Thẩm Linh Vận.

Mọi người dựng thẳng lỗ tai lên nghe, Khương Bạch Xà Phu nhìn qua sắc mặt trắng bệch, tức giận đến mức muốn té xỉu.

"Không không không, mau tắt cái này đi!"

Khương Bạch Xà Phu thẹn quá hóa giận, bất chấp thân phận đại tiểu thư, vọt tới phía trước ra vẻ nghi hoặc: "Nhất định là máy tính bị xâm nhập..."

Vừa dứt lời, trên màn hình lớn đột nhiên xuất hiện hình ảnh.

Thẩm Linh Vận ngơ ngác ngồi trên mặt đất, mà Khương Bạch Xà Phu giống như phát điên đang ném đồ đạc, vừa ném vừa gọi: "Mẹ, dì Thẩm đập đồ!"

Sự điên cuồng trên khuôn mặt của cô ta và sự run rẩy trong giọng nói của cô ta đã được đồng nhất.

Mọi chuyện xảy ra trong phòng ngày hôm đó, 100% khôi phục trên màn hình.

"Trời ạ, đây là Khương đại tiểu thư ôn nhu như ngọc kia? Cô ta đang phát điên cái gì vậy?"

"Khương Bạch Xà Phu lại muốn dùng thủ đoạn như vậy đuổi người ta đi? Không đến mức đó chứ!"

"Cô ngốc à, người phụ nữ trên mặt đất nói mình là mẹ ruột của cô ta, xem ra đoạn ghi âm kia là thật!"

"Thế Khương đại tiểu thư thật ở chỗ nào?"

Tiếng nghị luận xung quanh vang lên liên tiếp, sự nghi ngờ cùng hoài nghi vang lên khắp đại sảnh!

13

Khương Bạch Xà Phu chán chường ngồi trên mặt đất, giống như phát điên chạy tới chỉ vào tôi: "Tất cả những chuyện này là do cô làm? Có phải hay không!"

Ngay sau đó, cô ta lại hung hăng bóp cổ tôi: "Tôi mới là Khương gia đại tiểu thư! Cô chỉ là một con điếm! Là đồ tiện nhân!"

Tôi phải làm gì đây?

Đương nhiên là làm vẻ mặt vô tội, vô lực đẩy cô ta ra, may mắn Tần Minh Thiên Yết kịp thời chạy tới.

Tôi khóc lóc nhìn cô ta: "Bản thân tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, làm sao có thể là tôi làm?"

"Mẹ con các người thông đồng với nhau đúng không, Thẩm Linh Vận đâu? Bà ta muốn hủy hoại tôi?" - Khương Bạch Xà Phu trở nên điên cuồng.

Mọi người lập tức chỉ trỏ, khiến cho cô ta không thể chấp nhận được.

Khương phu nhân vẻ mặt nặng nề đi tới, chất vấn: "Những thứ này này đều là thật sao?"

"Tiểu Xà, kỳ thật ngày hôm qua mẹ vừa mới nhận được kết quả điều tra, bất luận là nhóm máu hay là báo cáo ADN, đều có thể chứng minh con không phải là con gái ruột của chúng ta, nhưng chúng ta nuôi lớn con lâu như vậy, chắc chắn vẫn có tình cảm!"

"Mẹ vừa mới thương lượng qua với ba con, coi như chúng ta có hai đứa con gái, con vẫn còn là đứa con gái hồn nhiên đáng yêu của mẹ! Nhưng mà, con làm sao có thể che dấu sâu như vậy?"

Nhóm máu của Khương Bạch Xà Phu là loại AB, chỉ nhìn nhóm máu cũng biết cô ta không phải là con gái của bọn họ.

Ngày đó khi lấy được báo cáo kiểm tra sức khỏe, tôi cũng cầm về cùng Khương Bạch Xà Phu.

Có lẽ bà Khương nhìn thấy báo cáo nhóm máu nên mới làm xét nghiệm ADN.

Nhưng Khương phu nhân là một người phụ nữ lương thiện, kiếp trước tôi cũng đã biết.

Kiếp trước, thân phận Khương Bạch Xà Phu bại lộ, mà tôi đã sớm qua đời từ lâu.

Không ai biết những gì cô ta đã làm, tất cả đều nghĩ rằng cô ta vô tội.

Dù sao, lúc đứa bé bị đổi, cô ta còn bé, có làm gì sai đâu?

Khương phu nhân yêu thương gấp đôi Khương Bạch Xà Phu, mà tôi lại nhìn Khương Bạch Xà Phu tâm địa rắn rết ngọt ngào cười.

Kiếp này, tôi sẽ làm cho cô ta thanh danh be bét.

Bất kỳ thứ gì cũng không thể cứu được cô ta.

Khương Bạch Xà Phu không biết Khương phu nhân lại có tính toán này, lập tức loạng choạng.

Sau đó cô ta giống như đột nhiên phản ứng lại, nhào tới ôm lấy chân Khương phu nhân: "Không... Không phải là thật, mẹ phải tin con."

Còn không quên chỉ vào tôi cáo trạng: "Là cô ta, nhất định đều là mẹ con bọn họ hại con."

Đúng lúc này.

Tần Minh Thiên Yết đi tới, đem chứng cứ tôi bị Khương Bạch Xà phu bắt nạt giao cho Khương phu nhân.

"Dì Khương, đây là chứng cứ con nhận được, Khương Bạch Xà Phu ở trường học bắt nạt Tô Phượng Xử Nữ!"

Bị cạo trọc đầu, bị chế giễu, bị bắt nạt.

Quả nhiên đều có chứng cứ.

Khương phu nhân nhìn những thứ này, sụp đổ khóc lớn.

Bà ấy nhìn tôi đầy áy náy, cúi đầu nhắm mắt lại kéo cánh tay Khương Bạch Xà Phu ra: "Cô... làm tôi rất thất vọng."

Khương Bạch Xà Phu chán chường ngã xuống, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy.

Cứ như vậy, trò hề trong tiệc sinh nhật, trở thành cuộc đàm phán của Hải thị.

Thiên kim thật giả trở về vị trí, thiên kim giả điên khùng khùng bị tống vào viện tâm thần.

Mà Thẩm Linh Vận bởi vì tráo đổi đứa bé mà bị bắt về điều tra, chờ bị Khương gia khởi tố.

Sau đó Khương phu nhân nghẹn ngào nói với tôi: "Con gái, mẹ là mẹ ruột thịt của con, nhiều năm nay con phải chịu khổ rồi, đáng lẽ ra khi nhìn thấy nốt ruồi đỏ sau tai con, nên nghĩ đến chuyện này..."

Đúng như tôi suy đoán, nốt ruồi đỏ đặc biệt này sẽ được di chuyền.

Cho nên ngay từ đầu, hạt giống trong lòng Khương phu nhân đã nảy mầm.

Tôi tiến lên ôm bà ấy, nhắm mắt lại hài lòng nhẹ giọng nói: "Không sao đâu... Mẹ."

Vừa dứt lời, tôi đã bị bà ấy dùng sức ôm lấy.

Thật tốt, kiếp này, cuối cùng tôi đã là con gái của mẹ.

14

Khi tôi trở lại trường trung học Tinh Anh một lần nữa, nhìn thấy những người trước đó bắt nạt tôi vây quanh nịnh hót, chỉ cảm thấy dối trá ghê tởm.

Những ác ý kia đè lên người một đứa trẻ sẽ đáng sợ cỡ nào.

Tôi đi tới, nhưng có rất nhiều người vẫn còn đang giãy dụa?

"Cậu lại tới đút A Hoa?" - Tần Minh Thiên Yết ngồi xổm bên cạnh tôi.

Tôi lại lười giả bộ: "Thực xin lỗi, lúc trước là tôi lợi dụng cậu đối phó Khương Bạch Xà Phu."

Tôi thở dài, muốn thẳng thắn nói chuyện với anh: "Đồ ngọt, tiệm bánh, mèo tôi đều không thích, tôi vẫn thích chó hơn, tôi cũng không thích trốn học!"

Tần Minh Thiên Yết tới gần một chút, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh mặt trời ấm áp: "Tôi biết, những gì cậu mua tôi đều thích, chó cũng không tệ, sau này tôi nhất định sẽ nghiêm túc đi học!"

Lần này, đổi lại là anh lấy trong túi ra một chiếc kẹo.

Ánh mắt thiếu niên chân thành mãnh liệt, gió còn chưa động nhưng tôi đã động tâm.

—————⇥⌁🏵️⌁⇤—————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓷𝓱𝓸̉ 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Ác giả ác báo! Mọi chuyện đã xong hết cả rồi! Mong rằng sau này hai anh chị sẽ hạnh phúc bên nhau nhé! Yết ca mau hốt chị em về lẹ đi nhé!!! つ﹏⊂ ()*:・゚✧

|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 03|

🎊🎉🎊

|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖙𝖍𝖆̀𝖓𝖍 𝖙𝖔𝖆̀𝖓 𝖛𝖆̆𝖓|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro