Chương 15 + 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tree

Chương 15

"Phải, phải trả lại?" Liễu Tiêu sửng sốt, lại có vẻ khó hiểu, "Trả như nào ạ?"

Vua Sói Tuyết nhẹ giọng đáp: "Mỹ nhân cũng cho ta một cái "ban ân", được chứ?"

Liễu Tiêu sửng sốt một hồi, rốt cục hiểu ra, mặt tức khắc đỏ bừng: "Đại vương... ý là... làm giống ngài vừa làm?"

"Ừ." Vua Sói Tuyết nằm nghiêng người, mỉm cười trìu mến.

Liễu Tiêu nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, rồi mới duỗi bàn tay trắng nõn mềm mại ra. Sau khi run hai cái trong không khí, bé mới chầm chậm thò tay vào trong quần ngủ của Vua Sói Tuyết.

"Cái này..." Liễu Tiêu sốc bay màu.

Sự khác biệt giữa mèo và sói lớn lớn lớn lớn lớn thế này cơ á?

Liễu Tiêu sốc đến không thốt nên lời, lúc sau lại thấy ngượng quá chừng, bắt đầu sờ loạn xạ.

Vua Sói Tuyết hơi híp mắt nói: "Có thể phục vụ 'chu đáo' hơn được không Mỹ nhân của ta?"

"Khụ... vâng thưa Đại vương." Liễu Tiêu ho khan tiếng, đành phải duỗi nốt tay kia vào xung trận.

Bấy giờ mới được coi là "chu đáo"...

Liễu Tiêu líu hết cả lưỡi, nghĩ bụng: Thật may là không làm, nếu không cái mông cũng nở hoa thật á!

Cái mông này có chịu được không nhỉ?

Liệu có chết không nhỉ?

Nếu chết thì có được tính là hy sinh vì tổ quốc không nhỉ?

Liễu Tiêu nghĩ vẩn nghĩ vơ, thành thử động tác trên tay cũng dần chậm lại. Vua Sói Tuyết không khỏi ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở bé tập trung vào việc.

Liễu Tiêu lập tức hoàn hồn, cũng ho khan một tiếng, bắt đầu tăng thêm mã lực, dốc hết tốc lực khởi động. Bỗng Vua Sói Tuyết hơi chau mày rồi lại ho khan tiếng nữa, bảo: "Đừng dùng móng vuốt."

Liễu Tiêu "a" lên tiếng sợ hãi, cuống quýt xin lỗi: "Em xin lỗi Đại vương. Em sơ ý quá..."

"Không sao." Vua Sói Tuyết đáp.

"'Chỗ đó' bị móng vuốt cào có sao không ạ?" Liễu Tiêu nói, "Đại vương quả là anh dũng phi phàm!"

Vua Sói Tuyết cố nén đau đớn mà đáp: "Hôm nay mình dừng lại ở đây thôi."

Liễu Tiêu vội vàng gật đầu.

Vua Sói Tuyết xoay người trùm chăn, tính nhịn, song cuối cùng vẫn nói: "Nhưng mà... lần sau nhớ cắt móng tay nhé."

Liễu Tiêu nghe Vua Sói Tuyết nói vậy thì thấy không đúng lắm, sợ mình đã làm tổn thương thánh thể, bèn hỏi lại: "Đại vương không sao thật chứ?"

Vua Sói Tuyết chỉ cười bảo: "Không phải em nói bổn vương anh dũng phi phàm à? Sao bổn vương có thể phụ lòng khen ngợi của Mỹ nhân được chứ."

Liễu Tiêu cũng trùm chăn nằm xuống ngủ cạnh Vua Sói Tuyết.

Ngủ đến nửa đêm, Liễu Tiêu chau mày, bỗng mở choàng mắt.

Liễu Tiêu thấy bên cạnh trống không, Vua Sói Tuyết đã không còn ở đây nữa rồi.

Lòng bé thoáng chùng xuống, lại nhớ tới vụ "tai nạn" trước khi đi ngủ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Vua Sói Tuyết bị thương thật rồi? Có phải đi tìm bác sĩ khám rồi không?

Thật là, Vua Sói Tuyết bị thương sao lại không chịu nói cho bé biết vậy chứ?

Là do xấu hổ quá chăng?

Cơ mà này có gì phải xấu hổ đâu?

Liễu Tiêu nhảy phắt xuống giường, hít mũi đánh hơi, rất nhanh đã xác nhận xong vị trí của Vua Sói Tuyết.

Cũng may bé nhận ra Vua Sói Tuyết còn chưa đi xa, và cũng không đến tìm bác sĩ như bé tưởng. Liễu Tiêu lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng thở nhẹ và đều đặn bên ngoài màn che mỏng. Bé nhìn qua màn che thì thấy quan nội thị Mèo mắt xanh đang cuộn tròn đuôi ngủ ngon lành ở đó.

Xem ra sau khi Vua Sói Tuyết dậy, ngài cũng không có làm phiền giấc ngủ của quan nội thị nha.

Liễu Tiêu phát huy kỹ năng đi đêm của động vật, nhẹ nhàng nhón gót ôm lấy đuôi đi qua một hành lang dài trong Lang Sơn Tuyết Điện mà không bị bất kỳ quan nội thị nào phát hiện. Cuối hành lang chính là Ngự thư phòng.

Bên trong Ngự thư phòng vẫn sáng đèn, hơi thở của Vua Sói Tuyết phả ra từ nơi đó.

"Muộn thế này mà Đại vương vẫn ở lại thư phòng làm gì nhỉ?"

Liễu Tiêu thật khó hiểu, song vẫn bước tới gõ cửa phòng.

Giọng nói của Vua Sói Tuyết vọng qua cánh cửa, vẫn rất đỗi dịu dàng và êm tai: "Vào đi Mỹ nhân."

Liễu Tiêu đẩy cửa đi vào, thấy Vua Sói Tuyết đang ngồi bên cạnh giá sách, một tay cầm tách trà, thấy Liễu Tiêu thì thoáng sững sờ. Dung mạo của Vua Sói Tuyết vốn đã như tô như họa, bấy giờ bỗng cố định nơi đó không chớp mắt lấy cái nào, trông lại càng giống như người trong tranh. Liễu Tiêu cũng bất giác ngây người.

Liễu Tiêu ngây ngẩn, Vua Sói Tuyết thì sững sờ, chỉ có mình Cáo Đỏ đứng kế bên là không ngây không ngẩn, vội vã quỳ sụp xuống nhắm chặt mắt: "Ôi không thấy gì hết không nhìn thấy gì hết!"

Một trận gió lùa vào qua cửa chính, Liễu Tiêu rùng mình, rồi bỗng nhận ra điều gì: Em... hình như em không mặc quần áo?

Cáo Đỏ thấy cả Liễu Tiêu lẫn Đại vương đều im thin thít thì biết điều lặng lẽ cúi đầu, nhắm mắt rồi chuồn khỏi hiện trường.

Mặt Liễu Tiêu tỏ tưng bừng như quả cà chua chín, mất tự nhiên giơ hai tay ôm lấy mình, cái đuôi lớn phía sau cũng quặt ra đằng trước hòng che lại bộ phận quan trọng.

Vua Sói Tuyết cười bảo, "Không cắn đuôi nữa à?"

Liễu Tiêu co rúm người, cúi đầu nín thinh.

Vua Sói Tuyết hỏi: "Sao lại run thế?"

"A..." Liễu Tiêu đảo tròng mắt, "Gió lùa vào... có hơi lạnh ạ."

"Thế đóng cửa lại trước đi."

"Vâng, Đại vương." Liễu Tiêu hai tay ôm mình, đành phải chạy ra cửa, nhấc chân lên đá cửa vào.

Vua Sói Tuyết lại nói: "Lại đây."

"Vâng, Đại vương." Liễu Tiêu nhón chân rón rén đi tới như tên trộm vặt đang cắn rứt lương tâm, chầm chậm bước đến bàn bên giá sách rồi quỳ ngồi xuống, chiếc đuôi lông xù to vẫn thận trọng quặp vào eo che đằng trước.

"Sao lại không ngủ ngoan mà trần truồng chạy loạn thế này?" Vua Sói Tuyết vừa nói vừa tháo áo choàng lớn trên người ra rồi khoác lên người Liễu Tiêu, "Không sợ lạnh à?"

Khoảnh khắc cơ thể được quần áo bao phủ, cả người căng cứng của Liễu Tiêu mới thoáng thả lỏng. Bé vươn tay kéo lấy tấm áo choàng lớn, đáp: "Lúc em tỉnh không thấy Đại vương đâu, em tưởng..."

"Tưởng" gì thì rất khó nói ra khỏi miệng, Liễu Tiễu thốt nhiên dừng lại.

"Tưởng gì cơ?" Vua Sói Tuyết cười hỏi.

Liễu Tiêu suy nghĩ chốc lát, bèn trả lời thật, "Tưởng em cào ngài bị thương."

"Không bị sao đâu." Vua Sói Tuyết nói.

"Thật chứ ạ?" Liễu Tiêu mở to mắt, hỏi lại với vẻ không chắc chắn.

Cho dù Liễu Tiêu có học dốt sinh đến mấy thì bé cũng thừa biết chỗ đó là bộ phận dễ bị tổn thương nhất đấy!

Thế nhưng Vua Sói Tuyết lại bảo: "Em hỏi, ta trả lời, trả lời xong em lại không tin, xong em lại hỏi... Cứ thế thì biết bao giờ mới ngừng."

"Vâng..." Liễu Tiêu gật đầu, "Là do em hỏi nhiều ạ."

"Thế này đi, nếu ta nói mà em vẫn không tin thì tốt hơn hết là em nên tự mình kiểm tra xem sao." Vua Sói Tuyết bày ra vẻ mặt rất chi là chính trực mà nói ra câu này.

Chương 16

Liễu Tiêu quan sát vị vua đang ngồi nghiêm chỉnh đàng hoàng sau bàn.

Giờ phút này Vua Sói Tuyết đang mặc đồ ngủ, làn da trắng như ngọc của ngài tựa như cũng được bọc trong lớp lụa lấp lánh.

Liễu Tiêu bất giác nuốt nước miếng, bé cảm thấy trên người Vua Sói Tuyết bấy giờ như toát ra mùi thơm đặc biệt, khiến bé khao khát, muốn dừng mà không được.

"Vâng ạ..." Liễu Tiêu đồng ý, sau đấy chìa tay vén vạt áo của Vua Sói Tuyết, nhìn thứ đó, bất giác khẽ cảm thán.

Đây là lần đầu tiên bé được nhìn thấy "cái đó" của một con sói.

Quả nhiên, dòng họ nhà chó thật là đáng ngưỡng mộ nha.

"Cái này..." Liễu Tiêu nhìn một lúc lâu, ngập ngừng bảo, "Hình như hơi sưng đỏ rồi Đại vương."

Vua Sói Tuyết nói vẻ lo lắng: "Thế phải làm sao bây giờ?"

Liễu Tiêu nuốt nước miếng cái ực, "Bằng không em giúp Đại vương liếm nhé?"

"Em chắc chứ Mỹ nhân?" Vua Sói Tuyết hỏi, "Em không sợ bẩn sao?"

Liễu Tiêu ngắm Đại vương dưới ánh đèn như tuyết bóng dưới ánh trăng, trắng như ngọc thế kia thì sao mà bẩn được?

Liễu Tiêu lắc đầu, rành rọt đáp: "Không đâu, Đại vương rất sạch, còn rất thơm nữa." Vừa nói, Liễu Tiêu vừa nhăn mũi hít một hơi mùi hương thanh lạnh độc nhất vô nhị của Đại vương.

Vua Sói Tuyết mỉm cười, gật đầu nói: "Nếu Mỹ nhân đã nói vậy, bổn vương từ chối cũng không hay..."

Vì vậy, Vua Sói Tuyết "miễn cưỡng" để cho Liễu Tiêu thực hiện hoạt động chữa thương này, đồng thời không quên dặn dò, "Mỹ nhân đừng dùng móng vuốt cả răng nhé."

"Em biết rồi thưa Đại vương." Liễu Tiêu trả lời chắc nịch, "Em sẽ nhớ kỹ."

Nói rồi Liễu Tiêu tức thì rạp người xuống, tiến hành hoạt động chữa thương mà động vật hay làm.

Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng vọng tới tiếng kêu khe khẽ của Cáo Đỏ. Thanh âm không lớn và rất mỏng manh, tựa tiếng ai oán của u hồn bất tán chốn thâm cung trong màn đêm tĩnh mịch.

Vua Sói Tuyết lập tức hiểu rõ, vội vàng bảo Liễu Tiêu chui vào gầm bàn rồi dặn bé: "Đừng lên tiếng."

Tuy Liễu Tiêu không hiểu ý này lắm, song bé vẫn ngoan ngoãn đáp: "Tuân lệnh thánh dụ của Đại vương." Vì vậy, bé lập tức chui vào gầm bàn và lặng im thin thít.

Một lúc sau, Cáo Đỏ dẫn một vị Ngự sử đại phu[1] vào Ngự thư phòng.

[1] Ngự sử đại phu: chức quan trong Ngự sử đài: là cơ quan giám sát tối cao của triều đình.

Ngự sử đại phu tuy không nhiều, song ai nấy đều không phải là dạng vừa. Dù sao Đại vương đời trước rớt đài cũng là do bị Ngự sử đài luận tội.

Mà nguyên nhân khiến Vua Sói Tuyết phải dậy lúc nửa đêm nửa hôm tất nhiên không phải vì bị móng vuốt của báo tuyết cào thương. Vết cào nhẹ hều này có nhằm nhò gì với sói yêu, qua một lúc là hết ngay. Mà nguyên nhân chính là Vua Sói Tuyết nhận được khấu các nửa đêm của Ngự sử đại nhân.

"Khấu các" nghĩa là các quan đại thần dâng báo cáo ngoài giờ làm việc của Đại vương, tất nhiên là cũng chỉ có các trọng thần trong triều mới đủ tư cách làm việc đó. Mà Đại vương có kịp thời đáp lại khấu các hay không cũng là một trong những tiêu chuẩn để đánh giá sự chuyên cần.

Nói chung là sẽ không ai dám khấu các mà không có lý do, chỉ trừ duy nhất team Ngự sử đại phu – hội những người thiếu muối.

Ngự sử đại phu bước vào, sau khi bái kiến Đại vương xong thì bắt đầu vào đề: "Không biết Đại vương có thấy bản báo cáo khấu các của thần không ạ?"

"Đang xem." Vua Sói Tuyết nói, "Khanh báo cáo đơn giản cho bổn vương đi."

Ngự sử đại phu lập tức đáp: "Hôm nay thần đã tra soát toàn bộ báo cáo quản lý cấp cơ sở được đệ trình trong quý này, và phát hiện được báo cáo do Huyện lệnh huyện Đông Lê đệ trình chứa các báo cáo sai sự thật và che giấu nghi vấn về các vấn đề môi trường của địa phương. Thần kiến nghị trước khi cho phép Huyện lệnh huyện Đông Lê lên thủ đô thì sẽ lập một đội điều tra nghiên cứu chuyên nghiệp bao gồm các chuyên gia và người phụ trách trong Cục Bảo vệ Môi trường, Cục Lâm nghiệp và Ngự sử đài, để đi sâu vào điều tra các vấn đề liên quan đến việc bảo vệ tài nguyên nước, vệ sinh môi trường và bảo vệ sinh thái của địa phương, nhằm đảm bảo công tác bảo vệ môi trường ở huyện Đông Lê đạt được hiệu quả."

Vua Sói Tuyết như một độc giả rất chuyên chú đọc bản báo cáo này, song thực tế tinh thần đã nhảy vọt qua bài diễn thuyết không có điểm dừng của Ngự sử đại phu từ lâu, chỉ tập trung vào tiểu mỹ nhân đang lặng lẽ ngồi dưới gầm bàn.

Ngự sử đại phu dường như đã nhận ra sự lơ đễnh của Vua Sói Tuyết, ông ta khó chịu ra mặt, nói to: "Đại vương có nghe thần nói gì không vậy?"

"Tất nhiên ——" là không rồi.

Vừa nói, Vua Sói Tuyết vừa đưa tay xuống gầm bàn xoa cái đầu nho nhỏ đang "chữa thương" cho mình, cất tiếng: "Ta thấy ái khanh nói rất có lý, cứ làm theo như lời khanh đi!"

Ngự sử đại phu tức thì sinh nghi, lại chau mày nói: "Dám hỏi Đại vương là vừa rồi thần nói gì? Đại vương nghĩ cần phải làm gì?"

Nghe vậy, Vua Sói Tuyết khẽ nhướn mày, song lại chẳng lên tiếng, mà chỉ mỉm cười.

Cáo Đỏ đứng bên lập tức hô lên: "To gan! Ông đang chất vấn Đại vương đó hả?"

"Chất vấn Đại vương chính là bổn phận của vi thần!" Ngự sử đại phu tiến lên một bước, lớn tiếng rõng rạc, "Phạm nhan trực gián[2] cũng là chức trách của Ngự sử đại phu! Xin Đại vương thứ lỗi!"

[2] Phạm nhan trực gián: Dám mạo phạm đến sự uy nghiêm của bậc đế vương, thẳng thừng can ngăn để đối tượng sửa chữa sai lầm.

Kỳ thực ban nãy Vua Sói Tuyết đã đọc qua bản báo cáo của Ngự sử đại phu, cũng đã có sẵn ý kiến rồi, thấy vậy bèn nói: "Vấn đề bảo vệ môi trường mà ái khanh đang nói quả thực rất đáng nghiên cứu. Bổn vương cũng đồng ý việc lập một đội điều tra nghiên cứu để kiểm tra huyện Đông Lê càng sớm càng tốt. Chỉ là bổn vương cho rằng nửa đêm nửa hôm mà ái khanh vội vã khấu các thế này, e là vì việc gì khác thôi."

"Các vấn đề về môi trường đương nhiên là cấp bách!" Ngự sử đại phu trả lời.

Cáo Đỏ lại nói: "Vậy chẳng lẽ việc ngủ nghỉ của Đại vương không quan trọng? Thân thể của Đại vương chính là việc quốc gia hàng đầu!"

Ngự sử đại phu chỉ vào Cáo Đỏ, nói to, "Khi nào đến lượt cái tên nội thị như mi dám chớt nhả ta?"

Cáo Đỏ cũng đốp lại ngay: "Thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng, ngài đọc nhiều sách như vậy mà chưa nghe thấy câu này bao giờ à?"

Ngự sử đại phu nổi cơn tam bành lao vào khẩu chiến với Cáo Đỏ, ông văng một câu tôi vả lại một câu, không ông nào chịu nhường ông nào.

Đúng lý mà nói thì Vua Sói Tuyết hẳn nên lập tức ra lệnh dừng ngay cuộc chiến khốc liệt này, song chuyện dưới gầm bàn của hắn cũng đang rất kịch liệt nên nhất thời quên bẵng chuyện này, lại nghĩ hai người họ cãi nhau cũng hay, cho mình tranh thủ thời gian tận hưởng chuyện của mình.

Sau khi tận hưởng một phen, Liễu Tiêu bất ngờ bị sặc, không nhịn được ho hai phát.

Ngự sử đại phu nghe thấy tiếng ho thì quay ngoắt lại nhìn, Vua Sói Tuyết lập tức che lại miệng, vờ người ho là mình.

Mặt Cáo Đỏ tái mét, vội vã bước đến bên cạnh Vua Sói Tuyết rồi ghé bên tai hắn nói nhỏ: "Ngài đừng ho nữa, không cần giả vờ đâu, đuôi báo tuyết lộ ra rồi."

Chuyện là Liễu Tiêu bị sặc không chú ý vẫy đuôi mấy cái nên bị thò ra khỏi khăn trải bàn.

Ngự sử đại phu liếc thấy cái đuôi thì sốc thôi rồi, cằm cũng sắp rớt xuống đất, lập tức hiểu ra, chỉ thầm nói: "Ra là họa thủy làm!" Ông ta vừa tức lộn cả ruột vừa bước lên túm tại trận cái đuôi kia. Liễu Tiêu hét lên một tiếng, đuôi bị túm, bé liền duỗi chân đá về sau theo phản xạ tự nhiên. Ngự sử đại phu nào có chịu nổi một cú đá của báo tuyết, cũng hét lên một cái rồi ngã ngửa ra sau.

"Họa thủy!" Ngự sử đại phu té đau thì tức đến mắng to, rồi quay sang nói cả Vua Sói Tuyết: "Đại vương, ngài như này là hoang đường!"

Vua Sói Tuyết nghiêm túc giải thích một cách rất chi là đứng đắn: "Bổn vương làm rơi bút, em ấy chỉ xuống nhặt bút hộ bổn vương thôi."

Tree: Đũy mợ cười ẻ, dòng sói có họ hàng gì với dòng họ lươn ko mà Vua Sói Tuyết lại thế kia :)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro