Chương 51 + 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tree

Chương 51

Bấy giờ Liễu Tiêu mới sực tỉnh, hoàn hồn nói: "Đúng rồi, Đại vương có miễn dịch mà?"

Vua Sói Tuyết gật đầu: "Ừ đúng rồi."

Liễu Tiêu thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực hô lên: "Tiểu Bạch Tự hù chết em rồi."

Nghe thấy Liễu Tiêu bất giác gọi biệt danh của mình, Vua Sói Tuyết bèn nhoẻn cười vui vẻ, dịu dàng nói với bé: "Đùa em thôi."

Chuyên gia giám định lau hai hàng lệ vừa cố rặn ra dưới tình huống cấp bách ban nãy: Phí cả công diễn!

"Hu u Đại vương dọa chết thần rồi, thần một lòng lo cho an nguy của Đại vương, suýt thì đi theo Đại vương luôn!" Chuyên gia giám định chộp lấy thời cơ nước mắt hẵng còn vương khóe mà phun ra mấy câu lừa tình.

Vua Sói Tuyết không cảm động cho lắm, chỉ nói: "Các khanh biết bổn vương có miễn dịch nhưng thích khách thì không. Không thì cũng không ám sát bổn vương bằng cách này."

Liễu Tiêu vỗ về lồng ngực: "Ơn trời là thích khách không biết!"

Trông thấy vết cắn, Chuyên gia giám định hãi hùng hết sức: "Thế nhưng thương thế của Đại vương vẫn còn kìa, vết này từ đâu ra vậy ạ?"

"Tất nhiên là do thích khách cắn." Vua Sói Tuyết trả lời.

Liễu Tiêu và Chuyên gia giám định còn kinh hãi hơn hồi nãy: "Xảy ra khi nào ạ?"

Vua Sói Tuyết đáp: "Hôm nay."

Liễu Tiêu hoang mang lắc đầu: "Hôm nay? Sao có thể? Sao em lại không biết chứ? Hôm nay em ở cùng Đại vương suốt mà!"

Vua Sói Tuyết cười bảo: "Xảy ra ngay dưới mí mắt em đó."

Liễu Tiêu sửng sốt hô lên: "Sao có thể chứ?"

Chả nhẽ bé không những đần mà còn mù nữa hả?

Thêm một lần nữa Liễu Tiêu tự đặt ra nghi vấn về bản thân mình.

Chuyên gia giám định nghe được cuộc hội thoại giữa Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu thì cũng hết sức kinh hãi: "Cái gì cơ? Thích khách to gan thật đấy, dám tìm đến Đại vương luôn?"

Vua Sói Tuyết đáp: "Ngược lại đó, là bổn vương đến tìm hắn."

"Ý Đại vương là gì ạ?" Chuyên gia giám định nghe mà cũng hoang mang.

Liễu Tiêu vắt óc nhớ lại toàn bộ chuyến hành trình hôm qua, chợt nghĩ đến cái gì bèn ngẩng phắt đầu hô lên: "Là tay đạo sĩ?"

Vua Sói Tuyết khẽ gật đầu: "Ừ, chính là hắn."

Cuối cùng Liễu Tiêu cũng nhớ ra, hai người họ đến tìm đạo sĩ, nhưng tay đạo sĩ đã thốt ra những lời lẽ ngông cuồng và làm ra hành vi không phù hợp chọc cho Vua Sói Tuyết phải giơ chân đạp hắn. Sau đó đạo sĩ bèn ôm chầm lấy chân Vua Sói Tuyết rồi hôn hít, kêu bố kêu cha ầm ĩ lên, trông cứ như là con cháu thật vậy.

"Không lẽ... lúc hôn chân hắn đã phun độc?" Liễu Tiêu đã nghĩ ra, bé trợn tròn mắt, vẻ mặt khó mà tin nổi.

"Ừ." Vua Sói Tuyết gật đầu, "Em thấy đấy, vết răng rất nông, hắn chỉ là nhân cơ hội mà chạm nhẹ đủ để truyền nọc độc vào vì sợ ta sẽ phát hiện ra manh mối."

Sắc mặt Liễu Tiêu xoạt một phát trắng nhợt như giấy: "Đại vương phát hiện ra nhưng sao lại không nói gì với em?"

Vua Sói Tuyết đáp: "Nói ra thì còn gì thú vị." Dứt lời, Vua Sói Tuyết mỉm cười rồi quay sang bảo với Chuyên gia giám định: "Bổn vương nói đúng chứ, tay đạo sĩ quả nhiên có vấn đề. Bị ép cung mà vẫn không khai thật chứng tỏ cũng không phải hạng bình thường. Nếu không phải hạng bình thường thì ta phải dùng thủ đoạn bất bình thường."

Chuyên gia giám định cũng đã hiểu tường tận, lo lắng hỏi: "Nhưng thủ đoạn của Đại vương cũng bất bình thường quá rồi."

"Muốn dụ rắn ra khỏi hang mà lại không được bứt dây động rừng." Vua Sói Tuyết lên tiếng.

"Ý Đại vương là muốn lôi xà yêu ra khỏi hang? Nếu Đại vương cứ ở mãi trong đền được bảo vệ nghiêm ngặt thì con rắn này chắc chắn sẽ không tấn công lần nữa?" Chuyên gia giám định lẩm bẩm như đang phân tích, "Cho nên Đại vương đã cố ý không mang theo tùy tùng đến Chính Khí Quán để thử tên đạo sĩ kia?"

"Không sai." Vua Sói Tuyết nói, "Có một câu khanh hỏi rất hay, đấy là 'nếu tay đạo sĩ là thích khách thì tại sao lại không chạy trốn?' Theo ta thấy thì khả năng cao là hắn sẽ không bỏ cuộc trừ khi hoàn thành nhiệm vụ. Nếu hắn muốn giết ta thì ta sẽ cho hắn một cơ hội. Hắn nhất định sẽ không buông tha mà sẽ ra tay. Chỉ cần hắn ra tay là sẽ có sơ hở."

Liễu Tiêu sửng sốt: "Nhưng Đại vương ơi... trên người đạo sĩ là mùi người mà!"

"Trên người bọn mình cũng là mùi chó mèo mà." Vua Sói Tuyết mỉm cười đáp bé.

"Ừ nhỉ... còn có công nghệ đen che giấu hơi thở..." Liễu Tiêu gãi gãi đầu, "Em đần quá."

Vua Sói Tuyết khẽ vuốt chân mày của Liễu Tiêu, nhẹ giọng bảo: "Đừng chau mày."

Liễu Tiêu ngước mắt ngắm Vua Sói Tuyết, không biết nên nói gì.

Chuyên gia giám định lại lên tiếng: "Nếu là thế thì sao Đại vương lại không hạ lệnh bắt thích khách ngay tại chỗ luôn ạ?"

"Một mình hắn không thể làm nhiều chuyện như vậy, chắc chắn có thế lực chống lưng." Vua Sói Tuyết nói, "Ta muốn xem rốt cuộc là kẻ nào muốn cái mạng này của bổn vương."

Liễu Tiêu chợt nghĩ đến một vấn đề khác, sốt sắng hỏi: "Nếu Đại vương bị thương thì sao vẫn đi xem phim với em ạ?"

Vua Sói Tuyết cười quá dỗi dịu dàng, khẽ vuốt khóe mắt hoe đỏ của Liễu Tiêu: "Vì ta đã hứa với em rồi mà."

Liễu Tiêu thực không biết nên nói gì. Chuyên gia giám định chợt lên tiếng: "Bây giờ Đại vương thấy trong người thế nào rồi?"

Vua Sói Tuyết trả lời: "Tuy ta có miễn dịch nhưng bị cắn thế này vẫn sẽ bị thương. Với cả hệ thống miễn dịch của ta đang có phản ứng rồi." Vua Sói Tuyết thở ra một hơi, hơi thở trở nên loãng, "Hơi sốt rồi."

Liễu Tiêu tức khắc bật dậy vươn tay sờ trán Vua Sói Tuyết, quả nhiên thấy nóng bừng, sốt ruột hô lên: "Mau gọi thái y đi ạ!"

Chuyên gia giám định đứng lên hô: "Đừng lo lắng, thần đi gọi ngay đây."

Vua Sói Tuyết phân phó: "Gọi người tin tưởng được ấy, với cả chuyện ta có miễn dịch đừng nói cho người khác biết."

"Thần đã rõ thưa Đại vương." Chuyên gia giám định gật đầu, nghe lệnh lui ra.

Liễu Tiêu đỡ Vua Sói Tuyết đến phòng ngủ, cho hắn nằm xuống rồi nắm tay Vua Sói Tuyết, hỏi: "Đại vương sẽ không có chuyện gì chứ?"

Vua Sói Tuyết nằm trên giường, cười bảo bé: "Ta thích em gọi ta là Tiểu Bạch Tự hơn."

Liễu Tiêu đỏ mặt: "Nhưng... nhưng thế là bất kính mà?"

Vua Sói Tuyết cười nói: "Lúc em cho ta ăn vỏ bánh bao có nghĩ đến bất kính không nhỉ?"

"Em..." Liễu Tiêu chịu không biết đáp sao.

Đúng lúc này thái y đã có mặt, yên lặng khám cho Vua Sói Tuyết một hồi rồi nói: "Không có gì đáng ngại rồi. Uống thuốc hạ sốt là mai sẽ khỏe ngay thôi." Thái y nói xong tính rời đi luôn.

Ai dè Vua Sói Tuyết bỗng gọi lại: "Mời thái y dừng bước."

Thái y giật mình hỏi: "Có chuyện gì sao ạ?"

Vua Sói Tuyết nói: "Bây giờ bổn vương cần làm ra tình huống khẩn cấp, theo lý thì thái y nên ở lại đây cẩn thận kiểm tra mới phải."

Thái y suy nghĩ giây lát, lập tức đáp: "Thần hiểu rồi."

Vua Sói Tuyết nói thêm: "Mong thái y phối hợp làm ra bộ dáng nguy cấp."

Thái y gật đầu, ngay lập tức rặn ra vài giọt nước mắt rồi chạy ra sân gào ba phút: "Ối Đại vương của tôi ơi.... ối Đại vương ơi...."

Các y tá cũng chả hiểu mô tê gì, thấy Thái y gào khóc thì cũng đồng loạt ngồi xuống gào cùng: "Ối Đại vương của tôi ơi.... ối Đại vương ơi...."

Thái y thấy gào đủ thời gian rồi thì đứng dậy đá hội y tá vẫn còn đang hăng say gào: "Dừng được rồi đấy, về làm việc tiếp!" Hội y tá liền đứng lên đi về. Chẳng bao lâu sau, tin Đại vương bỗng nhiên bị bệnh đã truyền khắp đền Thiên Đế.

Thái y ở lại am đường, đặt luôn bếp lò trong phòng khách để tự tay sắc thuốc cho Đại vương. Liễu Tiêu ra khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy mùi thuốc tràn ngập khắp phòng, bèn hỏi: "Thái y phải tự tay sắc thuốc à?"

"Chuyện này rất quan trọng, tôi không dám giao cho người khác." Thái y đáp lời.

Nói xong, thái y đổ thuốc đã sắc vào một cái bát rồi đưa cho Liễu Tiêu. Liễu Tiêu cầm bát thuốc đi vào phòng ngủ, thấy Vua Sói Tuyết đang nằm trên giường nhắm nghiền mắt, nước da trắng hơn bình thường, môi cũng nhợt nhạt, khiến bé nhìn mà xót xa.

Liễu Tiêu đỡ Vua Sói Tuyết dậy, khẽ bảo: "Uống thuốc thôi Đại vương ơi."

Vua Sói Tuyết thoáng nhướn mi, nói: "Sao lại là thuốc bắc? Bổn vương không uống. Bảo thái y đưa ta thuốc viên."

Liễu Tiêu chau mày hỏi: "Đại vương sợ đắng ạ?"

Vua Sói Tuyết nuốt nước bọt đánh ực tiếng, cãi: "Bổn vương... bổn vương là đàn ông đàn ang, có gì mà sợ đắng?"

Liễu Tiêu hỏi tiếp: "Thế sao Đại vương lại không uống thuốc bắc?"

Vua Sói Tuyết đáp ngay: "Tất nhiên... là bởi vì thuốc tây có tác dụng nhanh, tác dụng phụ của nó cũng đã được kiểm nghiệm lâm sàng, rõ ràng là an toàn hơn. Còn thuốc bắc... chưa rõ sẽ có tác dụng phụ gì."

Liễu Tiêu bị thuyết phục, vì vậy bé bèn bê chén thuốc ra ngoài truyền lời lại với thái y: "Thái y ơi, Đại vương bảo muốn uống thuốc tây."

Thái y nói: "Thuốc tây á? Đại vương miễn dịch với thuốc mà? Nhất định phải uống thuốc sắc từ các loại cỏ thuốc mới được."

Liễu Tiêu lại lò dò bưng bát thuốc vào phòng ngủ, nói với Vua Sói Tuyết: "Đại vương chưa từng uống thuốc bao giờ ư? Ngài không biết mình miễn dịch với thuốc thông thường ạ?"

Vua Sói Tuyết: "Này là sao? Tất nhiên là ta uống rồi. Ta từng uống thuốc viên rồi, nó không đắng đâu."

Thái y nói vọng vào qua tấm rèm: "Đó cũng là thuốc bắc ấy."

Vua Sói Tuyết quát: "Khanh vô năng!"

Thái y lập tức quỳ xuống gào: "Hạ thần vô năng, xin Đại vương uống thuốc ạ!"

Vua Sói Tuyết: "Khanh ra ngoài đi."

Thái ý lập tức phắn ra khỏi am đường, lại chạy ra sân ngồi xổm gào khóc huhu.

Liễu Tiêu bê bát thuốc, hỏi vẻ khó xử: "Đại vương sợ đắng lắm ạ?"

"Tất nhiên là không." Vua Sói Tuyết nói như chém đinh chặt sắt.

"Vậy ngài uống thuốc nhé?" Liễu Tiêu đưa bát thuốc đến trước mặt Vua Sói Tuyết.

Vua Sói Tuyết chau mày: "Hệ miễn dịch của ta rất mạnh, qua nay là khỏi ngay thôi, không cần uống thuốc đâu."

"Ầu." Liễu Tiêu không biết nên nói gì, cũng chẳng nghĩ được ra lời lẽ hay ho bay bổng nào khác để thuyết phục Vua Sói Tuyết uống thuốc, đành phải ngậm miệng.

Vua Sói Tuyết nằm ở trên giường, hơi thở đều đều, bỗng không nghe thấy tiếng Liễu Tiêu thì vô thức tìm kiếm bóng hình Liễu Tiêu, trông thấy bé vẫn đang bê bát thuốc bằng một tay, tay kia úp xuống miệng bát rồi ngồi xổm bên giường dè dặt quan sát mình. Vua Sói Tuyết thấy bé vừa đáng yêu vừa đáng thương như vậy thì hỏi: "Sao ngồi xổm ở đấy?"

"Em sợ Đại vương giận."

"Thế sao lại lấy tay che bát thế kia?"

"Em sợ thuốc nguội mất."

Vua Sói Tuyết nghe vậy thì sững sờ, mãi lâu sau bèn nhoẻn cười rồi chìa tay ra với bé: "Đưa ta uống nào."

Cuối cùng Liễu Tiêu cũng yên tâm, đợi Vua Sói Tuyết uống xong thì hầu hạ hắn vào giấc ngủ. Vua Sói Tuyết uống thuốc xong thì mắt díu vào nhau, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi. Liễu Tiêu nằm bò bên giường, cái đuôi vẫy qua lại. Đây là lần đầu tiên bé ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Vua Sói Tuyết một cách tỉ mỉ và lặng lẽ như vầy.

Vua Sói Tuyết có tướng mạo xuất chúng, mi mày là núi, mắt tựa nước trong, ngủ say như này trông thật giống như mây mù trên non cao, gió lặng nơi đầu dốc.

Liễu Tiêu chống cằm ngắm chăm chú Vua Sói Tuyết, cõi lòng như được gió núi thổi qua ve vuốt.

Rồi bỗng Liễu Tiêu nhớ đến bộ phim điện ảnh hôm qua đã xem, Mèo phi ôm lấy Husky diễn vua sói mà nói: "Ngài là vua của hàng trăm vạn người, còn em là thần thiếp của một mình ngài..."

Liễu Tiêu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Vua Sói Tuyết đang say ngủ, tự nhủ với lòng: Tiểu Bạch Tự có thể làm tốt một vua của hàng trăm vạn người, nhưng mình thì lại chẳng làm tốt một phi tần của vua. Rõ ràng đã nhận được nhiều đãi ngộ tốt như thế, vẫn không làm được một phi tần tử tế...

Liễu Tiêu nghĩ ngợi, cái đuôi lập tức cụp xuống.

Sáng hôm sau Vua Sói Tuyết đã hạ sốt, tinh thần sảng khoái, minh mẫn uy phong như mọi ngày. Liễu Tiêu bưng cháo nóng lên, muốn đút từng thìa cho Vua Sói Tuyết ăn. Tuy Vua Sói Tuyết đã khỏi bệnh nhưng vẫn rất là vui lòng hưởng thụ sự đãi ngộ đặc quyền của mỹ nhân, nên hắn rất tự nhiên đón nhận, còn khen ngợi: "Cháo bé Tiêu đút ăn ngọt quá."

Liễu Tiêu nhoẻn cười, đáp: "Đây là cháo bí đỏ, vị có hơi ngọt. Tiếc là em không thích đồ ngọt, với cũng không ăn bí đỏ nên em không nếm thử."

Vua Sói Tuyết chỉ cười chứ không nói gì.

Thái y yên lặng chẩn mạch, sau đó nói: "Đại vương đã khỏi bệnh rồi ạ."

Bấy giờ Liễu Tiêu mới hoàn toàn yên tâm, bé khen: "Hệ miễn dịch của Đại vương tốt quá. Trúng kịch độc mà chỉ như sốt thông thường."

Vua Sói Tuyết gật đầu, nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Liễu Tiêu đã dần biến mất, thay vào đó là bộ dáng không tim không phổi như bình thường thì bảo: "Bộ dáng lo lắng của em hôm qua đáng yêu lắm."

Liễu Tiêu thật không dám nhận lời khen ngợi này: "Em lo muốn chết đi được ấy!"

Vua Sói Tuyết gật đầu: "Chính vì sợ em lo muốn chết nên mới lén cho em biết sự thật, kẻo em lại buồn."

Liễu Tiêu gục xuống vai Vua Sói Tuyết, khẽ hỏi: "Nên là không được nói việc Đại vương khỏi bệnh rồi ra ngoài đúng không ạ?"

"Ừ đúng rồi," Vua Sói Tuyết gật đầu, "Không được nói cho ai hết. Ra ngoài em nhất định phải tỏ vẻ lo lắng như hôm qua ấy biết chưa?"

Liễu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, bé hỏi: "Phải nói nghiêm trọng cỡ nào ạ?"

Vua Sói Tuyết nghĩ ngợi giây lát, đáp bé: "Bảo là bệnh tình nguy kịch."

Liễu Tiêu gật đầu: "Là sắp chết phải không?"

Vua Sói Tuyết gật đầu.

Đến giờ ăn sáng, thái y lại đúng giờ vào am đường khóc tang: "Ối Đại vương ơi... á hu hu..."

Vua Sói Tuyết dặn Liễu Tiêu: "Diễn kịch thì phải diễn trọn bộ, em cũng kêu đi."

Liễu Tiêu đành phải làm theo: "Ối Đại vương ơi... á hu hu..."

Sau khi gào được cỡ ba phút, rốt cục Vua Sói Tuyết cũng hết chịu nổi nữa, lập tức bảo tất cả ngậm miệng bởi vì thực sự rất là đau đầu.

Mặc dù đã gào khóc ba phút thế nhưng Liễu Tiêu nhận ra mình không tài nào bước được vào trạng thái "Đại vương bệnh nặng sắp chết" cả. Bé không tài nào chảy được nước mắt nên bé chỉ đành dụi bừa mặt mũi. Vịt Vàng cả A Diệp chẳng hay chăng chuyện gì, chỉ thấy trong phòng ầm ĩ, xong lại gọi cả thái y đến, hình như có chuyện gì đó. Bọn họ không dám hỏi, mãi cho đến sáng nay rốt cục cũng thấy Liễu Tiêu ló mặt ra khỏi phòng, hai người tức khắc kéo Liễu Tiêu ra chỗ yên tĩnh để hỏi han: "Trong phòng tiếng to quá, xảy ra chuyện gì rồi sao chủ tử?"

"Há? Tiếng to..." Liễu Tiêu chớp chớp mắt, mất một lúc lâu sau mới ngắc ngứ hỏi: "Sao... sao hai người biết trong phòng tiếng to?"

Vịt Vàng đáp ngay tức khắc: "Nô tài nghe thấy tiếng gào khóc ấy. Là người gào sao?"

"A... vâng, là em gào khóc đó." Liễu Tiêu ho khan hai tiếng rồi chớp mắt nói tỉnh rụi, "Đại vương sắp chết rồi, em khóc to lắm á."

Chương 52

Bốn chữ "Đại vương sắp chết" được Liễu Tiêu hời hợt nói ra lọt vào tai Vịt Vàng và A Diệp ngay lập tức đã trở thành bom hạt nhân.

Vịt Vàng và A Diệp nhũn cả chân, sau đó quỳ rạp ra đất đồng thanh gào đến tê tâm liệt phế: "Ối giời ơi... Đại vương của con ơi..."

Liễu Tiêu bị thế trận dọa cho chết sững người, đứng đực đấy không biết phải đáp lại ra sao.

Vua Sói Tuyết tai thính, nghe thấy mà đau hết cả đầu, liền sai thái y ra ngăn lại. Thái y vội vàng bước ra sân mắng Vịt Vàng cả A Diệp: "Đại vương còn đang sống sờ sờ kia kìa, ngài đang dưỡng bệnh, các người lại còn gào rú lên nữa."

A Diệp bị thái y mắng thì tức tối cãi lại: "Thái y cũng gào tận hai ngày còn gì?"

Thái y long sòng sọc mắng: "Mi còn dám cãi ta cái tên thái giám này!"

A Diệp không nghĩ thái y thì cao quý hơn mình ở chỗ nào nên sao có thể chịu được sự xúc phạm này, bèn ba máu sáu cơn cãi lại: "Không có chim nhỏ thôi làm gì mà căng? Vừa sạch sẽ vừa sống lâu đấy!"

Thái y hết lời cãi được vì dưới góc độ y khoa, động vật bị thiến quả thực sống thọ hơn động vật bình thường.

"Hừ, không nói chuyện với mi nữa, đừng có làm phiền Đại vương nghỉ ngơi, nếu không mi không gánh được hậu quả đâu!" Thái y nói xong thì phất tay áo ngoảnh đít bỏ đi.

Vịt Vàng kéo A Diệp lại trách: "Cậu thật là, sao lại cãi nhau với thái y thế?"

A Diệp nói: "Tôi đang giảng đạo lý với lão ta."

Vịt Vàng lắc đầu: "Hầy, mèo con cậu bốc đồng quá đấy, may mà theo hầu chủ tử mình, chứ mà theo người khác khéo chết lúc nào không hay đâu."

Liễu Tiêu ngồi ngơ dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn đàn én bay lượn trên bầu trời, tiếp tục tạo "Tam giác quỷ Bermuda" của loài ruồi.

Đàn én bay lượn tự do trên bầu không cao xanh trông thật đẹp. Én bay không ngừng chao lượn tạo thành những dải đen trên bầu trời như đang dệt lưới. Trong tấm lưới đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng, ra là một con đại bàng từ trên trời sà xuống.

Đại bàng lao xuống xong thì lập tức xoay mình biến thành hình người. Báo tuyết khi biến hình người sẽ không mảnh vải che thân, thế nhưng con đại bàng này hóa hình người lại mặc sẵn một chiếc áo lông vũ màu đen và không quá trần trụi.

"Anh là..." Liễu Tiêu đứng dậy, hỏi.

Đại bàng ôm quyền đáp Liễu Tiêu: "Tôi là đội trưởng Đội vệ binh Chim trời."

"A, mời anh vào nhà, Đại vương đang đợi anh đấy." Liễu Tiêu mở cửa mời Đại bàng vào nhà.

Đại bàng bước vào am đường rồi bước vào phòng ngủ, hành lễ với Vua Sói Tuyết.

Vua Sói Tuyết đang cúi đầu làm nhiệm vụ chuyên cần, nghe được tiếng của Đại bàng thì ngẩng lên hỏi: "Con rắn kia sao rồi?"

Đại bàng trả lời: "Khởi bẩm Đại vương, sau khi tin Đại vương bị bệnh truyền ra ngoài thì tay đạo sĩ đã chạy trốn rồi ạ."

"Chạy?" Vua Sói Tuyết lạnh nhạt hỏi: "Chạy đi đâu?"

"Chạy vào rừng ạ." Đại bàng trả lời: "Vừa vào rừng đã hóa thành hình rắn."

Chuyên gia giám định bấy giờ cũng đã đến, nghe Đại bàng nói vậy thì bảo ngay: "Đại vương quả nhiên anh minh thần võ. Xem ra Đại bàng đã chứng thực suy đoán của Đại vương: tay đạo sĩ quả nhiên là xà yêu."

Liễu Tiêu ngạc nhiên: "Tại sao vào rừng lại phải hóa thành hình rắn?"

"Vì hình rắn hoạt động trong rừng tiện hơn hình người rất nhiều." Đại bàng trả lời, "Tôi đoán là vì nguyên nhân này."

Liễu Tiêu nhớ lại trải nghiệm cuộc sống trên núi, cũng phải thừa nhận rằng rắn rất dễ ẩn núp trong rừng và trườn bò chạy trốn.

Vua Sói Tuyết hỏi: "Khanh không để mất dấu chứ?"

Đại bàng đáp: "Tất nhiên rồi ạ. Về việc bắt rắn, hạ thần cũng gọi là tay cừ khôi."

"Đúng vậy." Vua Sói Tuyết nói, "Đại bàng là khắc tinh của rắn. Đó cũng là lý do ta giao nhiệm vụ này cho khanh."

Đại bàng mũi cao mắt sâu, vẻ mặt nghiêm túc, lại gật đầu đáp: "Thưa Đại vương, hạ thần chưa bắt được thích khách ạ."

Vua Sói Tuyết có phần ngạc nhiên: "Chưa bắt được?"

Đại bàng nghiêm túc trả lời: "Vâng, thưa Đại vương."

Liễu Tiêu cũng rất kinh ngạc: "Không phải nói anh là một tay bắt rắn cừ khôi sao?"

"Quả đúng là thế." Đại bàng nói, "Nhưng lúc cuối cùng nó lại chui vào phủ Bạch Tử qua một cái lỗ trên tường. Lúc thần chuẩn bị bay vào thì bị thị vệ Đại bàng của phủ Bạch Tử chặn lại hỏi thần làm gì ở đây. Thần nhớ Đại vương đã dặn phải làm việc một cách bí mật nên đáp là chỉ đi ngang qua thôi, rồi chạy về đây báo cáo cho Đại vương trước ạ."

Vua Sói Tuyết gật đầu nói: "Khanh làm tốt lắm, không nên làm to chuyện."

Nói rồi, Vua Sói Tuyết trầm ngâm bảo: "Là nó à?"

Chuyên gia giám định cũng rất kinh ngạc: "Sao lại là Bạch Tử được chứ?"

Liễu Tiêu tò mò hỏi: "Bạch Tử là ai? Tên này nghe lạ quá, không lẽ còn có cả Hắc Tử?"

Chuyên gia giám định trả lời: "Thị vệ trưởng có điều không biết. 'Tử' này Tử trong Công, Hầu, Bá, Tử, Nam."

Liễu Tiêu càng mù mờ: "Gì mà công con khỉ nam cơ?"

Chuyên gia giám định liền ho khan hai tiếng, đành phải giải thích: "Đó là các tước vị sau tước Vương. Sắp theo thứ tự địa vị giảm dần là: Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước. Bạch Tử, họ là Bạch, giữ tước Tử tước nên mới được gọi là Bạch Tử."

Vua Sói Tuyết gật đầu: "Chính là như vậy."

Cuối cùng Liễu Tiêu cũng hiểu ra, bé hỏi tiếp: "Hắn họ Bạch? Đại vương cũng họ Bạch, hai người là họ hàng sao?"

"Ừ đúng rồi." Vua Sói Tuyết gật đầu, "Nó là em trai ta."

Liễu Tiêu hết sức kinh hãi: "Ngài không phải con một ạ?"

Vua Sói Tuyết: "Không cùng một mẹ sinh."

Đại bàng nói: "Bạch Tử thân phận tôn quý nên thần không dám tự tiện đắc tội. Nhưng bây giờ lại dám thông đồng với thích khách, Đại vương..."

"Nguy hiểm như vậy sao..." Liễu Tiêu nghĩ lại, "Hắn là em trai của ngài, sao có thể cấu kết với thích khách chứ. Đều là người nhà, người thân, sao có thể hãm hại ngài vậy chứ?"

Vua Sói Tuyết từ chối cho ý kiến.

Chuyên gia giám định lên tiếng: "Thị vệ trưởng có điều không biết, hiện nay Đại vương chưa có con thừa tự, nếu ngài gặp bất trắc thì người thừa kế ngôi vị sẽ là Bạch Tử."

Liễu Tiêu sửng sốt: "Ngài... ý ngài là...?"

Vua Sói Tuyết lên tiếng cắt ngang: "Đây chỉ là suy đoán của khanh thôi."

"Đúng đấy," Liễu Tiêu nói, "Em trai Đại vương sẽ không độc ác như vậy đâu, nhỉ?"

Chuyên gia giám định và Đại bàng liếc nhau, nhất trí im lặng không lên tiếng.

Vua Sói Tuyết nói: "Giờ có đoán cũng vô dụng, đến tận nơi hỏi thăm xem sao."

"Đến tận nơi hỏi?" Đại bàng và Chuyên gia giám định nhìn nhau sửng sốt.

Vua Sói Tuyết vẫn phải duy trì dáng vẻ "đột ngột bệnh nặng" nên phải cải trang vi hành. Đại bàng không yên tâm nên nhất định đòi đi theo. Vua Sói Tuyết bảo: "Có Thị vệ trưởng Báo tuyết nhỏ rồi còn gì."

Đại bàng sững người, lập tức phản đối: "Hôm qua Thị vệ trưởng đi theo Đại vương nhưng Đại vương vẫn bị xà yêu cắn còn gì ạ?"

Mặt Liễu Tiêu tức khắc méo xẹo, ngượng không nói nên lời.

Vua Sói Tuyết lên tiếng: "Đó là kế dụ địch của bổn vương, không phải do Thị vệ trưởng không làm tròn bổn phận. Dù đổi người bảo vệ thành khanh thì kết quả cũng vẫn thế mà thôi."

Đại bàng im lặng, không nói gì nữa.

Trong lòng Liễu Tiêu cũng dễ chịu hơn đôi phần, Vua Sói Tuyết bảo tiếp: "Phải rồi, Cáo Đỏ nghỉ ngơi thế nào rồi? Gọi y đến đi cùng đi."

Đại bàng nghe lệnh đi gọi Cáo Đỏ. Cáo Đỏ vừa vào phòng đã quỳ sụp xuống gào khóc inh ỏi: "Ối Đại vương ơi ối Đại vương ơi... Lão nô nghe bảo Đại vương đột nhiên lâm bệnh nặng thì lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa huhuhu!!!"

"Thôi được rồi." Vua Sói Tuyết cắt ngang bài khóc lê thê này, "Đừng diễn nữa, đứng lên đi."

Cáo Đỏ đứng dậy, trông thấy Vua Sói Tuyết mặt mày sáng láng thì thốt lên: "Đại vương? Ngài... tinh thần tốt quá!"

Liễu Tiêu đứng bên giải thích: "Đây là kế dụ địch của Đại vương."

Cáo Đỏ thoáng nghe đã hiểu, vội vàng bảo: "Thế thì quá tốt rồi, làm lão nô thật là sốt hết ruột gan."

"Được rồi, đi thôi." Vua Sói Tuyết phất tay bảo Cáo Đỏ và Liễu Tiêu đi theo.

Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu cải trang thành chó yêu và mèo yêu đi sau lưng Cáo Đỏ. Cáo Đỏ đưa hai người lên xế hộp rồi lái đến phủ Bạch Tử.

Lên xe rồi, Liễu Tiêu bèn tò mò hỏi: "Đại vương ơi, em trai ngài tên là gì?"

"Nó tên là Bạch Linh Linh", Vua Sói Tuyết trả lời, "'Linh linh bạch nhật chiếu, hiểu hiểu thiên vũ tinh'.[1] Linh Linh và Hiểu Hiểu ở đây đều mang nghĩa trong sạch, trắng tinh."

[1] Dịch nghĩa thô: Ánh sáng ban ngày thật tinh khiết, bầu trời quang mây thật trong trẻo.

Xe chạy đến cổng phủ Bạch Tử, Cáo Đỏ xuống xe trước, Vua Sói Tuyết cùng Liễu Tiêu xuống sau. Vệ sĩ Chó canh bên ngoài ngăn bọn họ lại: "Đây là phủ Bạch Tử, không được tự tiện vào!"

Cáo Đỏ giơ lệnh bài cấm vệ quân ra: "Mở to mắt chó của mi ra mà nhìn!"

Vệ sĩ Chó bèn trợn to mắt chó lên rồi nói: "Chúng tôi không biết chữ."

"..."

Cuối cùng, quản gia của phủ Bạch Tử phải chạy ra, vừa thấy lệnh bài liền cuống cuồng kính cẩn chào Cáo Đỏ, rồi nhìn Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu: "Còn hai vị đây là?"

Cáo Đỏ chột dạ, ngắc ngứ đáp: "Là... tùy tùng của ta."

"Dạ, mời các vị vào." Quản gia mời ba người vào trong phủ, dẫn đến đại sảnh ngồi xuống rồi dâng trà. Quản gia nói: "Bạch Tử vừa mới đi vắng, ngài có muốn đợi không ạ?"

Cáo Đỏ cười khẩy: "Đại vương có lệnh, Bạch Tử không có ở đây cũng phải ở."

Quản gia vội nói: "Vâng phải ạ, tiểu nhân lập tức đi call cho Bạch Tử đại nhân."

"Đừng bắt ta phải đợi lâu. Ta không phải người kiên nhẫn gì đâu." Cáo Đỏ vừa cười vừa nói.

"Dạ... vâng thưa ngài Cáo Đỏ." Quản gia cung kính lui xuống.

Đó giờ Liễu Tiêu mới chỉ được chứng kiến dáng vẻ kính cẩn của Cáo Đỏ chứ chưa từng thấy Cáo Đỏ ra oai như này bao giờ. Hiện tại nhìn thấy, Liễu Tiêu ngạc nhiên reo lên: "Ngài Cáo Đỏ thật là oách nha!"

Cáo Đỏ nghe vậy vội vàng co rụt vai lại, nói: "Không dám, không dám..."

Vua Sói Tuyết cười bảo: "Ngài Cáo Đỏ xưa giờ ở bên ngoài rất ra dáng, chuyện này bổn vương biết."

Cáo Đỏ nghe Vua Sói Tuyết nói vậy thì suýt chút nữa quỳ xuống bái lạy: "Đại, Đại vương..."

"Được rồi, " Vua Sói Tuyết đè lại đôi bả vai đang run lẩy bẩy của Cáo Đỏ, cười bảo: "Trêu khanh thôi."

Cáo Đỏ lại nói: "Thật ra là do người ngoài cho lão nô thể diện thôi, nói trắng ra là 'Cáo giả danh Sói'. Mọi người đều kính trọng Đại vương nên kể cả con chó được Đại vương nuôi cũng sẽ được tiếp đãi long trọng nói chi là người theo hầu như lão nô."

Vua Sói Tuyết cười, "Đừng nói nữa, uống trà đi."

Liễu Tiêu cầm tách trà lên uống trà, sau đó nhìn quanh bốn phía chỉ thấy đại sảnh không lớn này gần như toàn bộ đều là màu trắng. Dưới sàn là đá cẩm thạch bóng loáng, tường và trần cùng một màu trắng, bên cạnh để kệ đựng hoa bằng sắt, chính giữa tường treo một chiếc TV hình chữ nhật màu đen.

Liễu Tiêu thấy hơi chán, bèn cầm điều khiển lên bật TV treo trong phòng khách. TV đang chiếu về một bản tin giải trí, phỏng vấn đoàn làm phim "Vị quân vương Sói bá đạo và chàng phi Mèo tuyệt mỹ". Bộ phim này đang làm mưa làm gió trên thị trường và bán rất chạy ở các phòng vé. Có vẻ là do nó đã thỏa mãn sự tò mò của khán giả về hoàng gia. Những bộ phim về cung đình này thường bán rất chạy, chưa kể đến có sự góp mặt của Mèo yêu đẹp nhất Bắc quốc – Ragdoll tinh. Ragdoll tinh hiện nay phải nói là nổi đình nổi đám, tuy kỹ năng diễn chỉ thuộc dạng trung bình nhưng mọi người đều tuyên bố là dù Ragdoll tinh có quay một bộ phim mà chỉ ngồi chơi bóng hay kêu meo meo thì bọn họ cũng sẽ mua sạch vé để xem. Cũng chính vì y quá hot nên ống kính phỏng vấn bây giờ đều chỉ tập trung vào mình y.

Liễu Tiêu chỉ vào Ragdoll tinh trong TV, hô lên: "Đại vương nhìn kìa, là mèo yêu xinh đẹp nhất đó kìa!"

Vua Sói Tuyết nói: "Em mới là mèo yêu xinh đẹp nhất."

Liễu Tiêu ngượng ngùng cúi đầu.

Cáo Đỏ vờ như không nghe thấy, chống cằm ngồi xem TV. Dù chiếu qua màn hình lớn độ nét cao cận cảnh thì trông Ragdoll tinh vẫn xinh đẹp mỹ miều như cũ, nhất là đôi mắt xanh biếc có thể hút hồn người.

"Lần quay chụp này có chuyện gì thú vị không nhỉ?" MC hỏi.

Ragdoll tinh suy nghĩ giây lát rồi đáp: "Bộ phim lần này là quay về cung đình cho nên phải nghiên cứu rất kỹ, em đã học được rất nhiều..."

Vua Sói Tuyết không khỏi nói: "Phim này không hề được nghiên cứu gì cả."

MC hỏi tiếp: "Vua Sói trong phim là người đa nghi, độc đoán và có tính cách tàn bạo. Đây là tham khảo hình tượng của vị Vua Sói Tuyết nào sao?"

Ragdoll tinh cười khúc khích: "A? Hi hi hi, anh nói gì vậy ạ? Câu này nên hỏi biên kịch chứ?"

Biên kịch vội vàng lên tiếng: "Hình tượng của nhân vật Vua Sói này... ừm... là gợi ý do cố vấn của chúng tôi đưa ra."

MC: "Phải rồi, cố vấn lễ nghi cung đình lần này là..."

Máy quay hướng đến một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, người đàn ông nói: "Hình tượng được tham khảo từ Vua Sói Tuyết đương nhiệm. Đương kim Vua Sói Tuyết chính là một kẻ đa nghi, độc đoán, tính cách tệ hại."

Khuôn mặt của MC cứng đờ, cười gượng: "Ha ha ha ha... Chúng ta sẽ xem một đoạn quảng cáo ngay sau đây."

Liễu Tiêu sửng sốt: "Đây... cố vấn này là ai? Sao lại phỉ báng Đại vương như thế?"

Vua Sói Tuyết trả lời: "Đấy là em trai ta."

Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào. Liễu Tiêu ngoảnh lại thì thấy một người đàn ông cao quý lạnh lùng bước đến – chính là Bạch Linh Linh.

"Là anh à?" Bạch Linh Linh ngạc nhiên nhìn Vua Sói Tuyết, "Sao có mùi chó thế kia?"

Vua Sói Tuyết đáp: "Cải trang vi hành."

Bạch Linh Linh cười nhạt: "Không làm không chết."

Vua Sói Tuyết nói tiếp: "Chú phái thích khách đến giết anh?"

"Giết anh?" Bạch Linh Linh nói, "Đùa à?"

Vua Sói Tuyết gật đầu: "Đội vệ binh phát hiện thích khách lẻn vào phủ của chú, cẩn thận đấy."

Bạch Linh Linh: "Thích khách gì?"

"Là xà yêu ấy." Liễu Tiêu đứng lên khuyên nhủ: "Là một con rắn rất độc, ngài phải cẩn thận nha!"

Bạch Linh Linh liếc Liễu Tiêu, đập ngay vào sự chú ý là cái đuôi của bé, bèn hỏi: "Cậu là mèo à?"

Liễu Tiêu không biết trả lời như thế nào, ngơ ngác gật đầu: "Ừm."

Bạch Linh Linh nói: "Lại đây cho bổn tọa vuốt lông cái."

Tree: Yeh yeh yeh có 1 tin vui là từ chương sau của em Báo Tuyết sẽ có sự góp mặt ê đít của đồng chí jinhua259 – là beta của nhà Maingoc127: https://maingoc127.wordpress.com/ nha các ông. Ôi Trê zui quá xá là zui, sau bao ngày mặt dày tìm người collab ê đít em cuối cùng cũng có đồng chí nhận ahihihihiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro