Chương 73 + 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tree

Chương 73

Một câu thông báo: "Minh hậu mưu phản, hành thích Vua Sói Tuyết không thành và bị Bạch Linh Linh chém chết dưới bậc thềm điện Thanh Tước" chẳng khác gì với việc nói rằng cuộc bạo động mưu phản này là do một mình Minh hậu khởi xướng và không liên quan gì đến Bạch Linh Linh. Trái lại, Bạch Linh Linh còn trở thành công thần có công lớn nhất trong việc hộ giá.

Vua Sói Tuyết tất nhiên cũng không truy cứu những bằng chứng về tội "mưu phản" của Bạch Linh Linh nữa, thậm chí còn khen thưởng cho hắn ta. Đồng thời, Bạch Linh Linh đã lấy danh nghĩa "trợ giúp bình loạn" để ở lại hoàng cung.

Chứ thực tế là Vua Sói Tuyết biết Bạch Linh Linh không bỏ được Lãnh Giác nên mới cho hắn ta cái cớ để ở lại.

Mà hiện tại Lãnh Giác vẫn đương chức Quý phi, lo xử lý sự vụ lục cung.

Bạch Linh Linh không đồng tình với cách làm của Vua Sói Tuyết: "Lãnh Giác vừa mới được cứu ra khỏi điện Thanh Tước, sức khỏe còn chưa hồi phục sao anh đã bắt em ấy làm nhiều việc như thế?"

Vua Sói Tuyết trả lời: "Cậu ấy là Quý phi của bổn vương. Đó là chức trách của cậu ấy."

Tuy đó là sự thật, song Bạch Linh Linh nghe thấy mà cáu điên cả người.

Lúc Liễu Tiêu vào sảnh chính thì trông thấy hai con sói tuyết to đầu này đang choảng nhau.

À quên chưa bảo, Liễu Tiêu hiện vẫn giữ chức Thị vệ trưởng của Đại vương.

Thân là Thị vệ trưởng, một khi Liễu Tiêu trông thấy có kẻ dám cắn xé Đại vương thì tất nhiên sẽ không đứng nhìn. Bé "graoo ồ" một tiếng rồi nhảy vọt đến cắn vào lưng Bạch Linh Linh.

Bạch Linh Linh hất mạnh đuôi một cái, thành công cho Liễu Tiêu bay khỏi người mình.

Bấy giờ Vua Sói Tuyết lập tức mặc kệ Bạch Linh Linh, vội vã nhào đến dưới người Liễu Tiêu để làm đệm lót cho bé ngã xuống.

"Mày tấn công bổn vương thì thôi đi, sao có thể tấn công cả Thị vệ của bổn vương như thế?" Vua Sói Tuyết trách móc.

"Ăn đấm thay Đại vương chính là công việc của thị vệ!" Bạch Linh Linh cãi lại rất chi là hợp lý.

Vua Sói Tuyết đình chiến, suy nghĩ một lúc rồi gọi Cáo Đỏ đến ra lệnh: "Truyền lệnh cho Dương quý phi bảo tối nay bổn vương muốn mở tiệc thiết đãi Bạch Tử đại nhân, yêu cầu cậu ta phải chuẩn bị yến tiệc tươm tất trước khi mặt trời lặn."

"Anh!" Vẻ mặt Bạch Linh Linh thoắt cái tái mét.

—— Mày đánh Liễu Tiêu, anh mày xử Lãnh Giác!

Đây chính là sách lược của Vua Sói Tuyết.

"Hả?!" Lãnh Giác còn đang bù đầu làm việc của hôm nay thì bỗng nghe thấy Cáo Đỏ đến thông báo nhiệm vụ mới.

"Vâng, Quý phi."

Lãnh Giác còn tưởng mình nghe lầm, bèn giật mạnh sợi lông tơ trắng bên cạnh sừng: "Chắc chắn là tối nay?"

"Chắc chắn thưa Quý phi." Cáo Đỏ đáp, "Đại vương đã dặn là phải tổ chức một bữa tiệc tươm tất, nên không phải là tiệc gia đình bình thường đâu ạ."

Lãnh Giác đành phải gật đầu: "Được rồi. Bổn cung đã biết. Làm phiền đại nhân về bẩm báo lại với Đại vương, ta sẽ làm hết sức mình và không phụ sự kỳ vọng của Đại vương."

Cáo Đỏ cáo lui ra về.

Lãnh Giác thở hắt ta một hơi ai oán: "Cái ghế Quý phi này khó ngồi quá..."

Chẳng bao lâu sau, Liễu Tiêu nhảy tung tăng đến cửa phòng Lãnh Giác, cười tươi rói: "Mình đi chơi đi Giác nhi!"

Lãnh Giác đau hết cả đầu: "Không được rồi, tớ còn phải chuẩn bị cho yến hội tối nay."

Liễu Tiêu hỏi, "Tiệc tối nay khó chuẩn bị lắm hở?"

"Ừa." Liễu Tiêu nghĩ giây lát, chợt nảy ra ý tưởng, bèn kéo Liễu Tiêu lại thủ thỉ: "Hay là cậu về nói khéo với Đại vương tối nay đừng tổ chức tiệc nữa đi."

Liễu Tiêu nghe thế thì khó hiểu hỏi lại: "Sao lại thế? Yến hội vừa đông vừa vui mà!"

Lãnh Giác vỡ lẽ: "Ra là do cậu muốn tổ chức tiệc!"

"?" Liễu Tiêu vội vàng lắc đầu nguây nguẩy, "Ơ không phải tớ nhé, tớ không muốn. Là Đại vương bảo tổ chức yến tiệc cho Bạch Tử đại nhân ấy."

Lãnh Giác thoáng chau mày: "Bạch Tử đại nhân?"

Liễu Tiêu kéo một cái ghế đến ngồi xuống cạnh Lãnh Giác, bắt đầu buôn chuyện: "Ừ ý. À cậu thấy Bạch Tử đại nhân là người thế nào?"

"Bạch Tử đại nhân là người thế nào à?" Lãnh Giác suy tính về câu hỏi này, trầm ngâm nói: "Bạch Tử đại nhân đâu phải là người."

"Ơ..."

Thấy Lãnh Giác bận đến sứt đầu mẻ trán, trong cung người ra người vào như trẩy hội để báo cáo công việc, Liễu Tiêu không làm phiền Lãnh Giác nữa. Bé ra cổng cung Nghê Thường của Lãnh Giác. Thấy Liễu Tiêu đã đi ra, Bạch Linh Linh lập tức tiến lên hỏi bé: "Lãnh Giác nói sao?"

Liễu Tiêu thuật lại theo đúng sự thật: "Lãnh Giác bảo anh không phải là người."

"..."

Và buổi tối cũng đã đến, họ chuẩn bị tổ chức yến tiệc thiết đãi Bạch Linh Linh.

Tuy là nhiệm vụ đột xuất Vua Sói Tuyết mới giao lúc chiều, song Lãnh Giác vẫn chuẩn bị đâu vào đó, không ai chê trách được câu nào.

Điện chính được trang hoàng đèn lồng rực rỡ, nhạc êm múa đẹp. Vua Sói Tuyết gật đầu tán thưởng, khen Lãnh Giác chuẩn bị không tệ.

Bạch Linh Linh thầm khó chịu trong lòng.

Nhận được lời khen từ Vua Sói Tuyết, Lãnh Giác vội vàng đứng dậy nâng ly cảm ơn Vua Sói Tuyết.

Bạch Linh Linh cũng đứng dậy mời rượu Lãnh Giác: "Cảm ơn Quý phi đã thiết tiệc." Bạch Linh Linh chựng lại đôi ba giây rồi nói tiếp: "Mấy nay tôi ở trong cung, may nhờ được Quý phi tiếp đãi, thực sự không có gì báo đáp nổi. Tôi xin được tặng Quý phi một món quà nhỏ để tỏ lòng cảm ơn."

Nghe vậy, Lãnh Giác vội vàng đáp: "Đây là việc tôi nên làm, thật không dám nhận quà của Bạch Tử đại nhân."

Bạch Linh Linh nói: "Không phải thứ đắt đỏ gì, xin đừng lo lắng."

Nói rồi Bạch Linh Linh bèn sai người hầu bê một bể cá lên. Bên trong bể đựng một con cá to trông rất kỳ dị, đã xấu rồi còn lắm răng nhọn hoắt.

"Con cá này thật là..." Lãnh Giác tính nói là "xấu thấy bà", xong đã lấy lại được bình tĩnh mà bảo: "Con cá này quả là độc đáo."

"Đây là cá lồng đèn dưới biển sâu, xin được tặng cho Quý phi." Bạch Linh Linh nói.

Sáo thổi đàn ngâm, vũ khúc uyển chuyển, một bữa tiệc rất đủ vị.

Vì để cho yến hội trông linh đình hơn thì cả con hát và diễn viên múa của nhạc phường đều lên sân khấu biểu diễn. Trong đó có một diễn viên múa nam có nhan sắc khá bắt mắt, mặc y phục đỏ rực, từng bước di chuyển đều toát lên sự uyển chuyển thanh thoát, đến nỗi bụi chẳng kịp dính vào chân.

Lãnh Giác chỉ nhìn chăm chăm vào cậu diễn viên múa nọ.

Thực chất là trong quá trình luyện tập bài này, cậu diễn viên múa nọ chuyên môn nhảy sai một vài bước. Lãnh Giác lo lắng nên mới theo dõi cậu ta.

Song bởi thân phận của mình nên Lãnh Giác cũng không nhìn lộ liễu quá, chỉ thi thoảng liếc thoáng qua một cái. Có điều hết thảy đã bị Bạch Linh Linh nhìn rõ, hắn ta thấy thế thì cũng ghé mắt quan sát kỹ cậu diễn viên múa kia. Chỉ thấy người này cũng là yêu tinh, còn mặc quần áo đỏ chóe, trang điểm đậm, trông chả đẹp tí gì!

Bạch Linh Linh càng nhìn càng tức, mà càng tức thì lại càng nhìn, nhìn chằm chặp như muốn khoan ra hai lỗ lửa trên lưng cậu diễn viên múa.

Vua Sói Tuyết đã trông thấy toàn bộ. Khi điệu múa kết thúc, hắn bèn mỉm cười lên tiếng hỏi: "Cậu diễn viên múa mặc đồ đỏ này tên là gì?"

Lãnh Giác đứng lên trả lời: "Đây là rắn nước tinh mới đến nhạc phường chưa được bao lâu, tên là Văn Y ạ."

"Văn gì cơ...?" Liễu Tiêu nhất thời không hiểu.

Lãnh Giác đáp: "Văn Y, có thơ ghi rằng 'Văn y duyên ti khởi', cũng có sách bảo 'Phương chu đãng Văn Y'[2]. Chính là hai chữ Văn Y này, có nghĩa là những gợn sóng lăn tăn có thể biến đổi."

"Phức tạp quá, thà gọi là 'Đa Ba'[2] cho nam tính còn hơn." Bạch Linh Linh cất giọng chê bai.

[2] 文漪缘飔起: sóng bắt đầu từ gió (Tree mạn phép mượn câu thơ trong bài thơ Sóng của nhà thơ Xuân Quỳnh để giải thích nghĩa câu này)

方舟荡文漪: sóng vỗ mạn thuyền thoáng chao đảo

Ba ở đây là từ , có nghĩa là sóng.

Sắc mặt Lãnh Giác thoáng thay đổi.

Văn Y hết nhịn nổi phải lên tiếng giải thích: "Tên khai sinh của thần là Văn Nghị, còn Văn Y là nghệ danh Dương Quý phi ban cho thần ạ."

Nghe bảo là tên Lãnh Giác đặt, Bạch Linh Linh nhất thời nghẹn họng, mãi sau mới khó nhọc nặn được ra câu: "Ờ... tên... tên này nghe hay hơn Văn Nghị nhiều đấy."

Vua Sói Tuyết chợt lên tiếng cắt ngang: "Gì, ta lại thấy tên Đa Ba hay hơn đấy. Em thấy thế nào bé Tiêu?"

Liễu Tiêu đang chăm chú gặm chân gà, bé ngước lên nói với vẻ mặt hoang mang: "Đại vương nói sao là vậy ạ."

Vua Sói Tuyết ra chiều nghĩ ngợi mà rằng: "Thế này đi. Ta thấy Bạch Tử có vẻ khá hứng thú với Văn Y. Nên ngày mai Văn Y lại đến điện của Bạch Linh Linh biểu diễn một mình đi."

Mặt Bạch Linh Linh tức thì đổi sắc. Vua Sói Tuyết không đợi Bạch Linh Linh từ chối đã nói "Giải tán thôi" rồi kéo Liễu Tiêu về Lang Sơn Tuyết điện.

Là Thị vệ trưởng nên Liễu Tiêu có suốt ngày ra ra vào vào với Vua Sói Tuyết thì cũng tuyệt không ai dám dị nghị. Vừa về phòng ngủ, Liễu Tiêu đã đổ vật ra giường nhìn Vua Sói Tuyết mở hệ thống hậu cung.

Liễu Tiêu bèn thò đầu lại hỏi: "Thì ra lật thẻ là lật bằng máy tính ợ?"

"Ừ, đúng rồi." Vua Sói Tuyết đáp, "Chứ không em nghĩ là gì?"

"Em cứ tưởng là có mấy tấm thẻ thật á." Liễu Tiêu đáp, "Bên trên viết tên của từng phi tần."

Vua Sói Tuyết giải thích cho bé: "Trước kia là thế. Nhưng giờ chuyển hết thành điện tử để bảo vệ môi trường."

"Ra là thế." Liễu Tiêu thò đầu ngó vào máy tính bảng, hỏi: "Tối nay mình gọi Lãnh Giác đến được không ạ?"

"?!" Vua Sói Tuyết giật mình, khá là kinh ngạc đấy, "Ý em là..."

Liễu Tiêu đáp ngay: "Em muốn đấu địa chủ."

Vua Sói Tuyết thở dài bất lực: "Thế gọi thêm một người nữa tới đi, hôm nay ta còn phải làm nhiệm vụ chuyên cần." Nói xong, Vua Sói Tuyết tiện tay nhấn chọn Bạch Quyên.

Một lúc sau, Bạch Quyên và Lãnh Giác đến điện phụ của Lang Sơn Tuyết điện để đánh bài với Liễu Tiêu. Bạch Quyên thua mấy ván, lập tức mắng Lãnh Giác cả Liễu Tiêu chơi bài bịp. Lãnh Giác quát lại: "Bổn cung là Quý phi mà cậu cũng dám nói bổn cung chơi ăn gian?"

Bạch Quyên tăng xông cãi luôn: "Dám đấy!"

Lãnh Giác lập tức ra lệnh: "Người đâu! Mau lôi Bạch Quyên ra ngoài búng trán cho ta!"

Bạch Quyên hét to "Oan quá", xong rồi vẫn bị cưỡng chế kéo đi.

Liễu Tiêu hết sức ngạc nhiên: "Cậu dữ ghê ha?"

"Quý phi phải làm bao việc mệt như chó, có cơ hội tất nhiên phải ra oai một trận." Lãnh Giác trả lời.

Nói rồi Lãnh Giác chống má, nghịch quân bài trong tay hỏi: "Tối nay cậu không phải hầu hạ à?"

Liễu Tiêu đáp: "Đại vương phải làm nhiệm vụ chuyên cần ấy."

"Thật à?" Lãnh Giác nghĩ ngợi, sau lại bảo: "Cậu cho tớ xem sau gáy cậu phát nào."

Liễu Tiêu bèn cúi xuống cho Lãnh Giác nhìn gáy mình. Lãnh Giác lấy trong túi ra một cái lọ có mùi thơm khá lạ, đổ một ít ra lòng bàn tay, xoa nóng rồi nhẹ nhàng bôi lên gáy Liễu Tiêu.

Liễu Tiêu chợt cảm thấy sau gáy ấm áp, bèn hỏi: "Nó là gì thế?"

"Đây là 'bí hương' mà tớ có được sau khi phụ trách lục cung." Lãnh Giác vừa nói vừa xoa gáy Liễu Tiêu, "Người ta bảo rằng Sói vương sủng hạnh ai thì sẽ cắn vào gáy người đó để đánh dấu. Vết cắn đó sẽ biến mất sau một đêm nên phải dùng bí hương này xoa sau gáy mới có thể nhìn thấy."

"Kỳ diệu vậy hở?" Liễu Tiêu rất đỗi ngạc nhiên.

Lãnh Giác nói tiếp: "Nếu không thì sao mà nói sau khi vào cung một năm mà không được sủng hạnh thì sẽ được rời khỏi cung? Nếu không có cái tiêu chuẩn để kiểm tra thì sao có thể làm được chuyện này."

Dứt lời, Lãnh Giác thấy mình đã xoa đỏ cả gáy Liễu Tiêu rồi mà vẫn không nhìn thấy dấu răng trong truyền thuyết đâu: "Ủa, sao lại không thấy?"

Liễu Tiêu chợt nói: "Tất nhiên là không thấy rồi, vì tớ vẫn là xử nam mà."

"Gì?!"

Chương 74

Lãnh Giác sốc tận óc.

Tất nhiên Lãnh Giác biết Vua Sói Tuyết chưa bao giờ sủng hạnh các phi tần khác trong hậu cung, nhưng tuyệt không ngờ rằng Vua Sói Tuyết cũng chưa từng đụng vào Thị vệ trưởng Báo tuyết.

Lãnh Giác chỉ có thể "bee" một tiếng để bày tỏ cảm xúc của mình lúc này.

Liễu Tiêu kéo Lãnh Giác ngồi xuống, hỏi: "Lạ lắm phải không?"

—— Tất nhiên rồi! Gà trẻ gái trai khắp cái Bắc Quốc này có ai không biết đến cái danh "Báo tuyết họa thủy" của Liễu Tiêu chứ! Ai mà ngờ nổi "họa thủy" mà mình biết lại chỉ là cái danh pha kè!

Lãnh Giác vẫn thấy khó mà tin nổi, nghi ngờ hỏi: "Thế buổi tối hai người làm gì?"

"Làm nhiều thứ lắm á." Liễu Tiêu trả lời rất thành thật, "Như tối nay là định đấu địa chủ này."

"...?" Mặt Lãnh Giác đúng kiểu "clgt".

Liễu Tiêu mở to mắt ngó lom lom mặt Lãnh Giác.

Lãnh Giác hỏi tiếp: "Không thể cả tối đều đấu địa chủ chứ? Đêm thì sao?"

Liễu Tiêu đáp: "Thì ngủ thôi."

"Hể?"

"Ơ kìa, đêm không ngủ thì làm gì?" Liễu Tiêu cũng hết sức tò mò, không biết tại sao Lãnh Giác lại tò mò như thế.

Lãnh Giác ho khan hai tiếng, bảo: "Ừ đúng là thế, cơ mà..."

Nói được nửa Lãnh Giác chợt khựng lại. Y đột nhiên nghĩ tuy rằng mình và Liễu Tiêu là bạn, nhưng mình với Vua Sói Tuyết lại là quan hệ vua – tôi. Vì vậy y không thể tùy tiện bàn tán về cuộc sống riêng tư của Vua Sói Tuyết và không được hỏi quá nhiều. Kể cả khi Liễu Tiêu không ngại chia sẻ thì cũng tuyệt không được.

Lãnh Giác đành phải quanh co đổi chủ đề: "Ra là thế. À nhắc mới nhớ, thôi giờ muộn rồi, tớ cũng phải về ngủ đây."

Liễu Tiêu gật đầu: "Ừm, cậu gọi kiệu online trước đi, ở đây đợi kiệu đến đón rồi ra."

Lãnh Giác: "Không cần đâu, giờ tớ là Quý phi, được ưu tiên kiệu đi lại."

Thế là Dương Quý phi liền lấy di động ra tận hưởng độc quyền của mình, chỉ thoáng sau kiệu đã đến.

Bạch Quyên bị búng trán cũng đã về cung nghỉ ngơi.

Giờ trong điện phụ chỉ còn lại mình Liễu Tiêu. Bé bèn đi thẳng đến sảnh chính Lang Sơn điện, trông thấy Vua Sói Tuyết vẫn đang vùi đầu làm nhiệm vụ chuyên cần. Vua Sói Tuyết ngẩng lên thấy Liễu Tiêu đang đi tới, hỏi bé: "Chơi xong rồi à?"

"Vầng," Liễu Tiêu chạy đến bên cạnh Vua Sói Tuyết, nhìn thấy Vua Sói Tuyết đang cầm một tập tài liệu, trên đó viết ba chữ lớn "Lệnh đại xá", bèn hỏi: "Này là gì ạ?"

Vua Sói Tuyết đáp: "Ta đang định tìm lý do để đại xá hậu cung. Để những phi tần không được sủng hạnh sẽ được rời cung sớm, không làm lỡ tuổi xuân của họ."

Liễu Tiêu sực nhớ tới "bí hương" mà hồi hãy Lãnh Giác xoa cho mình.

"Nên là phi tần không được Đại vương cắn đều sẽ phải rời cung?" Liễu Tiêu hỏi.

Vua Sói Tuyết khá ngạc nhiên khi nghe Liễu Tiêu nói vậy, "Em biết cả chuyện này à?"

"Lãnh Giác kể cho em." Liễu Tiêu đáp.

"Ừ, đúng vậy." Vua Sói Tuyết bảo, "Có thể hiểu như em nói, cũng có thể hiểu là tất cả phi tần trong cung đều sẽ được thả ra."

"Thế còn em thì sao?" Liễu Tiêu chợt hỏi.

Vua Sói Tuyết bật cười, nghịch ngợm gãi cằm bé mèo lớn nhà mình: "Chuyện phi tần thì liên quan gì đến em? Em là Thị vệ trưởng của bổn vương kia mà."

"Hình như cũng đúng..." Liễu Tiêu chợt thấy an tâm, thế là mình sẽ không phải rời khỏi Lang Sơn Tuyết điện rồi. Xoắn xuýt trong lòng đã được xử lý, bé bèn đổ người, gối đầu lên đùi Vua Sói Tuyết rồi gà gật ngủ như bé mèo con.

Sáng hôm sau, Liễu Tiêu tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường đắp chăn.

Lúc Liễu Tiêu dậy thì Vua Sói Tuyết đã lên triều mất rồi.

Bé Tiêu chán chường ra khỏi phòng ngủ, thấy người hầu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng trên bàn. Liễu Tiêu vứt hết mọi phiền muộn mà tập trung ăn uống ngon lành, nào ngờ trong triều lại bắt đầu dấy lên một làn sóng luận tội mới nhằm vào Liễu Tiêu.

Từ ngự sử lên tiếng chỉ trích: "Liễu Tiêu chỉ là một tên thị vệ nhưng ngày nào cũng đêm cùng ngủ, ngày cùng đi với Đại vương. Thật là trái với phép tắc!"

Vua Sói Tuyết chỉ cười không nói, nhưng đang thầm chửi trong lòng: Bổn vương mới chỉ đêm cùng ngủ ngày cùng đi với Liễu Tiêu mà đã ăn một đống gạch đá như này rồi. Đến lúc sống cùng ngủ chết cùng mộ không biết sẽ phải ăn bê tông cốt thép gì nữa.

Tuy Vua Sói Tuyết không lên tiếng, song Lý ngự sử đã lập tức nhảy ra phản bác Từ ngự sử: "Chưa từng có sách vở nào ghi quân vương và thị vệ cùng ăn cùng ngủ là trái với phép tắc cả. Như thời Tam Quốc, Lưu Bị đã cùng binh lính của mình ăn cùng ngủ chung đấy thì sao? Chưa hết, Đường Minh Hoàng vì yêu quý mà tự tay đút cho Lý Bạch ăn kia kìa. Hiện giờ Thị vệ trưởng Báo tuyết là công thần cứu giá, Đại vương đối với cậu ấy như thế chính là phong thái chiêu hiền đãi sĩ của bậc minh quân đấy!"

"Ông..." Từ ngự sử tức đến mức giậm chân bình bịch.

Vua Sói Tuyết nghiêm nghị nói: "Thị vệ trưởng Báo tuyết là công thần cứu giá, không phải là người cho các khanh chỉ trích."

Hội trường lặng phắc.

Giờ Minh hậu đã chết, trong triều càng vâng theo Vua Sói Tuyết hơn. Chỉ có những quan văn "công chính liêm minh" như Từ ngự sử mới nghiêm túc phản đối Vua Sói Tuyết thôi. Chậc, quan văn mà, xưa giờ đã từng là mối đe dọa đâu. Vua Sói Tuyết nghe là việc của nghe chứ về nhà vẫn thích cưng chiều Liễu Tiêu như nào thì cưng thế thôi.

Suy cho cùng giờ Minh hậu cũng đã ngỏm rồi, cái ngai vàng này của Vua Sói Tuyết cứ phải gọi là cực vững. Lời nói của hắn chính là mệnh lệnh tối cao ở Bắc Quốc này. Giống như tối qua hắn hứng lên bảo Văn Y tối nay sang chỗ Bạch Tử đại nhân múa, làm cho Nhạc phường cứ giật thon thót, lo lắng sợ hãi suốt từ qua đến giờ.

"Dương quý phi ơi," Văn Y hốt hoảng hỏi Lãnh Giác, "Người cho rằng đây là bảo tôi hiến nghệ, hay là hiến thân ạ?"

Mặt Lãnh Giác lạnh tanh, trả lời: "Thế phải xem Bạch Tử đại nhân muốn cái nào."

Văn Y nghĩ giây lát, lại hỏi tiếp: "Vậy nếu Bạch Tử đại nhân muốn cái sau thì sao ạ? Vậy tôi sẽ được một bước lên trời phải không?"

Lãnh Giác nhất thời nghẹn họng, mãi sau mới ngắc ngứ đáp: "Việc này... ta cũng không rõ."

Nhạc phường tức tốc chuẩn bị quần áo cho Văn Y xong thì đưa đến điện Ba Tiêu nơi Bạch Linh Linh ở. Bộ đồ hôm nay Văn Y mặc chính là bộ đồ múa màu đỏ biểu diễn tối qua trong yến tiệc. Sau khi hoàn thành bài múa, Văn Y cúi đầu ngồi quỳ dưới sàn.

Bạch Linh Linh xem xong, phun nhận xét: "Trình độ cậu bình thường như vậy sao vào được nhạc phường?"

Văn Y không ngờ Bạch Linh Linh vừa mở miệng đã chê mình như thế, cậu ta cuống quýt đáp: "Dạ... là nhờ Dương quý phi yêu mến ạ."

Bạch Linh Linh: "Em ấy còn đặt tên cho cậu nữa à?"

"Vâng ạ." Văn Y đáp, "Dương quý phi có trái tim nhân hậu, người đã giúp đỡ tiểu nhân rất nhiều."

Bạch Linh Linh nghĩ ngợi một chốc, đoạn bảo: "Hôm nay ta đến Khâm Thiên Giám, người bên đó bảo tuổi ta kỵ tuổi rắn. Bảo sao hôm qua dự tiệc xong về ta cứ thấy người ngợm khó chịu ghê gớm. Như này đi, giờ cậu về chuẩn bị thủ tục rời cung đi."

Văn Y tái mét mặt mày: "Chuyện này... chuyện này sao có thể chứ! Tuy tiểu nhân là xà yêu nhưng tiểu nhân tuổi Hợi cơ mà!"

Bạch Linh Linh đứng hình, mãi lâu sau mới nói lại: "Nãy ta nhớ nhầm, là kỵ tuổi Hợi."

Cứ như vậy, Văn Y, người thực chất là tuổi Dậu đã bị buộc phải về chuẩn bị thủ tục rời cung.

Tin này nhanh chóng truyền đến cung Nghê Thường.

Bấy giờ trong cung Nghê Thường, Liễu Tiêu và Lãnh Giác đang ngồi uống trà tâm sự. Nội dung của buổi trà chiều hôm nay là món gà quay thảo mộc. Liễu Tiêu ăn gà, Lãnh Giác ăn rau củ xung quanh, hai người phối hợp ăn ý, không để phí một miếng đồ ăn nào.

Hay tin Văn Y chuẩn bị rời cung từ người hầu, Lãnh Giác có phần ngạc nhiên: "Là do cậu ta nói gì mích lòng Bạch Tử đại nhân à?"

Người hầu nói: "Em không biết, chỉ nghe bẩu là kỵ tuổi với Bạch Tử đại nhân."

"Ừ, ta biết rồi." Lãnh Giác dặn dò, "Văn Y là con nhà nghèo, vất vả lên thủ đô làm việc cũng không dễ dàng, các em nhớ sắp xếp cho cậu ấy công việc khác."

"Vâng, thưa Quý phi." Người hầu nhận lệnh rồi cáo lui đi làm việc.

Liễu Tiêu sửng sốt: "Kỵ tuổi á? Thế khác gì tất cả người tuổi đó đều sẽ bị đuổi khỏi cung?"

"Đương nhiên là không." Lãnh Giác đáp, "Phải xem có làm mích lòng không đã."

"Sao để biết có làm mích lòng hay không?" Liễu Tiêu hỏi, "Dựa vào đâu để đánh giá?"

"Dựa vào quyết định của Bạch Tử đại nhân." Lãnh Giác thở dài, bất lực bảo.

Liễu Tiêu hiểu được hiểu chăng gật đầu.

Trông vẻ mặt mù mờ của Liễu Tiêu, Lãnh Giác bật cười hỏi: "Cậu không hiểu đúng không?"

"Tất nhiên là tớ hiểu!" Liễu Tiêu không chịu thua kém.

Lãnh Giác hỏi luôn: "Thế cậu giải thích xem nó là sao?"

"Thì là tộc Sói tuyết nói gì là cái đó thôi." Liễu Tiêu đáp vẻ hiểu rõ, "Tất nhiên là tớ hiểu chứ. Giống như Đại vương bảo tớ là Mỹ nhân thì tớ là Mỹ nhân, bảo là Thị vệ thì tớ là thị vệ ấy, là ý này chứ gì?"

Lãnh Giác khá ngạc nhiên đấy: "Cậu hiểu thật à."

Liễu Tiêu lại chợt ỉu xìu như bánh đa thiu: "Thật ra tớ không hiểu"

"Ừm?" Lãnh Giác nhướn mày nhìn Liễu Tiêu.

Liễu Tiêu rầu rĩ tâm sự: "Tớ cũng không biết rốt cuộc mình là gì nữa. Nếu là phi tử thì đâu có hầu hạ trên giường, mà nếu là thị vệ thì có đứng canh cửa đâu. Tớ cảm thấy tớ giống kiểu... cậu biết không... kiểu... kiểu người mà trên mạng vẫn hay bảo là đáng thương ấy..."

"Kiểu nào?" Lãnh Giác không hiểu.

Liễu Tiêu nghĩ thật lâu rồi mới đáp: "Vợ của gay, dùng để che mắt ấy."

"Bee?" Lãnh Giác cảm thấy câu chuyện này hình như đang đi quá xa rồi, bèn vội vã lái về đúng hướng, "À mà cậu biết sao Bạch Tử đại nhân lại tặng tớ cá lồng đèn không?"

Liễu Tiêu bỗng nhớ ra chuyện Bạch Linh Linh tặng bể cá lồng đèn cho Lãnh Giác trong yến hội tối qua, thế là bé bảo: "Giác nhi thông minh cả bác học vậy mà không biết hở?"

"Tớ không dám nói." Lãnh Giác nghĩ thầm: Chẳng lẽ là vì cá lồng đèn là loài cá thủy chung, thâm tình đến chết không thay đổi?"

Liễu Tiêu ngạc nhiên thốt lên: "Cậu không biết thiệt hở? Là do cá lồng đèn ăn ngon đó!"

"Hả?" Lãnh Giác ngớ ra, "Là vì nguyên nhân này?"

"Ừ ý." Liễu Tiêu đáp, "Đại vương cũng nói vầy mà."

"Hả?"

"Thôi thế này đi, nếu cậu không chắc," Liễu Tiêu kiến nghị, "Thì bây giờ bọn mình đem con cá này đi nướng luôn, không phải là sẽ biết ngay à?"

Tree: Thôi dồi lượm ơi, có đồng đội như bé báo ngây thơ thì xin là xin zĩnh bịt tình iu của Bạch Tử đại nhân gòi ;)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro