Chương 71 + 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tree

Chương 71

"Thế này đi..." Vua Sói Tuyết lên tiếng, "Cậu biết điều thì kể thật cho tôi..."

"Biết điều!" Mèo sư tử nằm trên mặt sàn, gật đầu như giã tỏi: "iem nói thật! Chắc chắn sẽ nói thật!"

Vua Sói Tuyết bắt đầu hỏi: "Chuyện ngọc bội là sao?"

"Ngọc bội?" Mèo sư tử ngáo luôn, "Ngọc bội nào hở?"

Vua Sói Tuyết đáp: "Là ngọc bội đính ước của cậu và Bạch Linh Linh đấy."

Mèo sư tử ngơ ngác, mặt vô tội hết sức: "Nàm gì có cái ý!"

Vua Sói Tuyết suy nghĩ phút chốc, hỏi: "Thế cậu cấu kết với nó kiểu gì?"

"Nâu nắm rồi iem có gặp ảnh đâu!" Mèo sư tử cuống cuồng giải thích, "Giờ em nà mèo của nhà Gấu đen rồi."

Vua Sói Tuyết hỏi tiếp: "Mấy ngày này Bạch Linh Linh không liên lạc với cậu à?"

"Không hề." Mèo sư tử trả lời, "Khả năng ảnh nà thích giống mèo ragdoll thôi, nhể?... Nói không chừng giờ ảnh đang thích ragdoll mới hot ớ. Dù sao trông con ragdoll nào chả giống nhau."

"..."

Lúc đầu Vua Sói Tuyết hỏi Mèo sư tử vụ ngọc bội thì Mèo sư tử thề thốt bảo không biết, Vua Sói Tuyết nửa tin nửa ngờ nên đến tìm Bạch Linh Linh để xác nhận. Tuy nhiên, Bạch Linh Linh lại khẳng định chắc chắn là Mèo sư tử có ngọc bội. Vua Sói Tuyết nghĩ Bạch Linh Linh nói thật còn Mèo sư tử đã nói dối. Bây giờ ngẫm lại, e là Vua Sói Tuyết đã tin nhầm người rồi.

Kỳ thực Mèo sư tử không hề nói dối chuyện này.

Với cả chỉ số IQ của nó có đủ cho nó chém gió trước mặt Vua Sói Tuyết khối.

Sự thật là ban đầu Mèo sư tử chỉ nổi tiếng trên mạng thôi, song về sau được bộ phận Điện ảnh và truyền hình của "Tao đỉnh vl" đào ra rồi bốc đi làm diễn viên. Trong giai đoạn này, Mèo sư tử đã xây dựng hình tượng cho mình là một con mèo ragdoll xinh đẹp yếu ớt mỏng manh. Rồi bỗng có một fan bí ẩn đã gửi cỏ mèo đến cho nó. Tuy dạ dày nó không có vấn đề chi hết nhưng cũng thích nhai cỏ mèo, thấy cỏ mèo này khá ngon, không nơi nào sánh được thì cứ ăn từ bấy đến nay. Sau đó nó và Bạch Linh Linh gặp nhau trên phim trường《Vị quân vương Sói bá đạo và chàng phi Mèo tuyệt mỹ》và bấy giờ nó mới hay Bạch Linh Linh chính là fan hâm mộ đã tặng cỏ mèo cho mình. Bởi lẽ Bạch Linh Linh vẫn luôn chăm sóc cỏ mèo nên mùi cỏ mèo đã ám vào người hắn. Mèo sư tử có khứu giác nhạy bén nên đã phát hiện ra. Thế là nó như mở cờ trong bụng, thầm nghĩ đời mình sắp lên hương rồi.

Chẳng ngờ sau khi nó bị bắt cóc thì đã mất liên lạc với Bạch Linh Linh.

Bây giờ nó và Gấu đen tinh rất hợp nhau, và nó không còn tơ tưởng đến chuyện leo lên cành cây cao Bạch Linh Linh nữa.

Về phần Bạch Linh Linh hiện đang ở đâu?

Thì lúc này Bạch Linh Linh đang ở trong hoàng cung.

Bạch Linh Linh ở hoàng cung làm gì à?

Tất nhiên là chờ hàng chuyển phát nhanh rồi.

Hắn ta đang đợi giao cấp tốc bộ đồ để soán ngôi.

"Rõ ràng đã đặt giao cấp tốc rồi mà lâu kinh người!" Bạch Linh Linh mất kiên nhẫn, than phiền với Minh hậu.

Minh hậu hỏi: "Cậu giục shop giao sớm cho chưa?"

"Người cao quý sang chảnh lạnh lùng như tôi mà phải đi giục shop à?" Bạch Linh Linh hỏi ngược lại.

Minh hậu tức chết mất thôi. Y giật lấy di động của Bạch Linh Linh rồi gọi cho shop: "Chào bạn, tôi đang cần bộ đồ soán ngôi gấp, cho hỏi hàng đã giao đến đâu rồi nhỉ?"

"Thưa bạn, nếu đã muốn soán ngôi thì phải chuẩn bị trước ít nhất một tháng. Shop đã ghi rõ rồi, đơn gấp quá shop chưa giao được đâu!"

Minh hậu nén cơn giận ngút trời: "Nhưng shop bạn ghi đã giao hàng rồi!"

"Ớ, thế hử, để shop kiểm tra lại nha."

Một lát sau...

"Dạ, là như này nha bạn! Bạn đặt giao về Bắc Quốc, nhưng mà xưởng của shop thì ở Tây Quốc cơ. Đợi thông quan và làm thủ tục xuất khẩu sẽ hơi lâu đấy."

"Rõ ràng shop bạn ghi nơi gửi hàng là ở Bắc quốc!"

"Dạ khách ơi là như thế này! Shop ghi địa chỉ đăng ký của công ty ở Bắc quốc là không sai đâu ạ. Nhưng mà hàng của bạn đặt là hàng đặt may theo yêu cầu nên phải sản xuất ở Tây Quốc. Với cả luật của Bắc Quốc là nghiêm cấm làm nhái đồ dùng của hoàng thất, nên là chỉ có thể sản xuất ở Tây Quốc được thôi!"

Minh hậu cáu điên người, chỉ vào mặt Bạch Linh Linh mà chì chiết: "Cậu thật là! Sáng ta đã bảo đến chợ đầu mối mua mà cậu không nghe!"

"Đồ ở đó lởm bỏ xừ." Bạch Linh Linh nói vẻ nghiêm túc, "Mặc thứ đồ có chất lượng kém thế để lên ngôi, tôi không chấp nhận nổi."

Đương lúc hai người tranh cãi gay gắt đến đỏ cả mặt không ai chịu nhường ai thì bất ngờ nghe được tin vui: "Chuyển phát nhanh đến rồi!"

Chuyển phát nhanh đã đến!

Năm chữ này nghe mà phấn chấn cả cái thằng người!

Khốn nỗi muốn đưa mấy đồ phục vụ việc mưu phản này vào cung không phải chuyện đơn giản.

Hàng hóa khi chuyển vào cung đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra thì mới được thông qua. Song có một ngoại lệ, đó là hàng hóa chuyển cho Minh hậu của điện Thanh Tước. Minh hậu đã lấy lý do cuồng dưỡng sinh một cách mù quáng để không cho kiểm tra an ninh: "Máy kiểm tra có phóng xạ! Sẽ gây ung thư đấy!"

Bởi lẽ đó hàng hóa được đưa vào điện Thanh Tước đều được miễn kiểm tra.

Món hàng chuyển phát nhanh này đã được để lẫn vào đồ dùng hàng ngày và được gửi thẳng đến điện Thanh Tước qua lối đi ưu tiên.

Minh hậu hưng phấn hô lên: "Mau! Bê nó vào đây mau!

Người hầu phụ trách việc vận chuyển nghe thấy tiếng hoan hô của Thái hậu thì nghĩ bụng: Người suốt ngày ru rú trong nhà có khác, nghe tin chuyển phát nhanh đến thì như lên cơn điên.

Vì vậy, người hầu mang hàng đến rồi rời đi luôn.

Minh hậu nghiêng trái ngả phải khui đơn hàng với Bạch Linh Linh. Hộp đựng hàng là một cái rương rất to, trông như cái quan tài. Minh hậu chau mày thắc mắc: "Cậu mua ngọc tỷ cả long bào thôi mà? Sao cái rương này to thế?"

Bạch Linh Linh đáp: "Hình như chủ shop còn tặng thêm cho một cái kệ đặt ảnh cao ngang người để sau khi tôi soán ngôi thành công sẽ đặt nó bên ngoài cửa cung để truyền bá."

"Shop có tâm phết nhở?" Minh hậu nghe xong thì thấy đỡ ghét chủ shop hơn một tí. Y lấy kéo cắt băng dính dán đơn hàng rồi mở rương.

Nắp rương vừa được đẩy lên, một bóng người màu trắng đã vọt ra.

Minh hậu phản ứng nhanh lập tức lùi lại, trông thấy người nhảy ra có một cái đuôi lông xù rất to.

Nhác thấy cái đuôi này, Minh hậu tức khắc nhận ra: "Ra là Tiêu mỹ nhân, lâu rồi không gặp."

Liễu Tiêu đáp: "Giờ tôi không phải Mỹ nhân nữa rồi. Tôi là Thị vệ trưởng Báo tuyết!"

Bạch Linh Linh nhìn Liễu Tiêu trân trân, vẻ mặt kinh ngạc tột đỉnh, đứng bật dậy hô lên: "Cậu... còn sống hả?"

Liễu Tiêu thấy câu hỏi này thừa thật, song vẫn gật đầu đáp: "Ừm! Trông tôi thế này giống chết rồi lắm hở?"

Minh hậu cười khẩy: "Mi sẽ được chết sớm thôi."

"?" Liễu Tiêu chả hiểu kiểu gì nhìn Minh hậu.

Minh hậu câng câng nói: "Xem ra Vua Sói Tuyết cũng không yêu mi cho lắm nhỉ, thế mà lại bắt mi xung phong xông trận. Mi chỉ là một con báo tuyết, sao có thể là đối thủ của hai con sói tuyết thần tộc bọn ta chứ?"

"Chuyện hơi lạ đấy." Bạch Linh Linh lắc đầu, hỏi: "Bạch Hiểu Hiểu đâu?"

Liễu Tiêu đáp ngay: "Ngài ấy đi cứu Lãnh Giác rồi."

Minh hậu chợt cười phá lên: "Xem ra trong lòng hắn, vị Dương quý phi này cũng khá quan trọng đó nha! Tiếc thay dù có cứu được Lãnh Giác ra thì cũng vô dụng cả thôi."

Nghe vậy, Liễu Tiêu lập tức lo lắng hỏi dồn dập: "Sao lại thế? Lãnh Giác xảy ra chuyện gì?"

Minh hậu đáp: "Sau khi nhốt nó vào từ đường ta đã cho nó ăn độc bọ cạp bí truyền. Nếu không có thuốc giải của ta, Lãnh Giác chết là cái chắc."

"Độc bọ cạp bí truyền? Chết là cái chắc?" Liễu Tiêu nghe mấy câu này sao mà thấy quen tai quá chừng, bèn móc trong túi ra một con bọ cạp nhỏ, nói: "Ý ông là con này hở? Bọn tôi có thuốc giải rồi!"

Lại kể chuyện trong tầng hầm của Khổng Tước quân, sau khi Vua Sói Tuyết đánh ngất Gấu đen tinh thì đã hiện nguyên hình sói tuyết. Khổng Tước quân trông thấy thì kinh hãi tột đỉnh: "Mày mày mày mày mày mày..."

Tuy Khổng Tước quân cũng là hậu duệ của chủng tộc thần thánh, nhưng Vua Sói Tuyết cũng như vậy. Theo cấp bậc của chuỗi thức ăn thì đứng trong yêu tộc, sức chiến đấu của khổng tước thần tộc cũng phải ngang cơ với phượng hoàng. Có điều khi đứng trước mặt Vua Sói Tuyết thần tộc thì chẳng khác gì một con gà rừng, tính thêm tay vệ sĩ kền kền kia thì đúng là hai con gà què.

Vua Sói Tuyết xông lên cắn cho kền kền hai phát rồi hung dữ dọa nạt: "Mày biết có một món tên là chim công rang hành không? Giờ tao đi lấy hành đến đây."

Khổng Tước quân lập tức quỳ sụp xuống: "Ôi ông lớn ơi ông thích lấy gì thì lấy hết đi ạ! Từ rày trở đi con chính là osin của ông!"

Và thế là Vua Sói Tuyết đã lấy được thuốc giải như ý muốn, kế đó mỗi tay xách một con như xách vịt mà xách kền kền và khổng tước về đền Thiên Đế.

Chuyên gia giám định tiếp nhận hai con vật này và sử dụng phương pháp thẩm vấn chuyên nghiệp để thẩm tra chúng.

Uống thuốc giải xong, Liễu Tiêu mơ màng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã trông thấy Vua Sói Tuyết đang ngồi bên giường đan len.

Liễu Tiêu không nhớ chuyện mình đã trúng độc bọ cạp, chỉ ngây người ngắm Vua Sói Tuyết. Ánh sáng trong phòng rất đỗi êm dịu, màu vàng ấm áp, chiếu vào ngón tay thon dài, hắt lên đầu ngón tay đang khéo léo đan từng sợi len của chàng.

"Tiểu Bạch Tự..." Liễu Tiêu đột nhiên lên tiếng, nhận ra giọng mình có hơi khàn.

Vua Sói Tuyết nghe được thanh âm của Liễu Tiêu thì hốc mắt chợt ươn ướt, song lại quay sang nhìn Liễu Tiêu với vẻ mặt tự nhiên, nhoẻn cười với bé: "Tỉnh rồi à? Làm sao thế?"

"Ngài ngồi đan len..." Liễu Tiêu như sực nhớ đến điều gì, "Trông giống bà cụ ngồi đan ở cổng thôn nhà em lắm."

Vua Sói Tuyết không biết nên bày ra vẻ mặt gì: "..."

Hình như Liễu Tiêu cũng nhận ra mình nói dở, bèn cuống cuồng giải thích: "Là bà cụ đẹp lão nhất ý."

——-

Tree: Buồn x2 của Lươn ST, vừa rơm rớm nước mắt ngồi đan áo chờ vợ tỉnh mà vợ dậy chốt cho câu nghe có đau không :)))))))))))))))

Chương 72

Nhìn thấy Liễu Tiêu quả thực đang cầm thuốc giải của độc bọ cạp bí truyền, Minh hậu chỉ biết sửng sốt: "Mi..."

Chỉ tiếc Minh hậu còn chưa kịp nói hết câu, phần lưng đã tung tóe máu.

Liễu Tiêu sốc đến đứng hình, nhìn Bạch Linh Linh tấn công Minh hậu từ phía sau.

Minh hậu ngã sấp xuống đất, hộc máu miệng.

Bạch Linh Linh nói với Liễu Tiêu: "Đi thôi."

"Đi?" Liễu Tiêu ngây ngẩn, "Đi đâu?"

Bạch Linh Linh đáp: "Đi giải cứu Lãnh Giác."

Liễu Tiêu bối rối: "Nhưng... nhưng có Đại vương cứu rồi mà?"

Bạch Linh Linh: "Nhưng cậu đang cầm thuốc giải còn gì?"

Bấy giờ Liễu Tiêu mới sực hiểu: "Ừ nhỉ."

Bạch Linh Linh không có kiên nhẫn để giải thích với Liễu Tiêu, vì vậy hắn ta túm lấy gáy Liễu Tiêu rồi xách bé chạy đi.

Liễu Tiêu bị túm gáy thì kinh hãi hô to: "Đừng, đừng túm gáy! Tôi tự đi được mà!"

Thế là Bạch Linh Linh bèn vác Liễu Tiêu lên vai rồi tức tốc chạy đến điện Thanh Tước.

Vừa đến từ đường, Bạch Linh Linh đã đặt Liễu Tiêu xuống. Đèn trong điện thờ tối mù, ánh lửa trên những ngọn nến đỏ lập lòe, trong không gian ngập ngụa mùi hương khói. Còn có đám thị vệ nằm ngổn ngang trên mặt đất, khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị.

Bạch Linh Linh bước vào, vén tấm rèm ngăn bên trong, lập tức trông thấy một con dê trắng đang co quắp trên sàn, bốn vó vổng lên trời như điện giật, trông sao cũng như đang trút hơi thở cuối cùng. Còn Vua Sói Tuyết thì đứng bên cạnh với vẻ mặt thản nhiên.

Bạch Linh Linh kinh hãi, vội vã kéo Liễu Tiêu, hét to: "Cứu em ấy!"

Thế nhưng Vua Sói Tuyết lại đột nhiên giơ chân lên đá mạnh vào đầu con dê khiến nó bất tỉnh ngay lập tức.

Cuối cùng Bạch Linh Linh cũng mất kiềm chế, hắn ta gằn giọng hét lên: "Bạch Hiểu Hiểu!"

Nói rồi tính xông lên sống mái với Bạch Hiểu Hiểu, song bỗng thấy Lãnh Giác đi vào từ cửa hông.

"Hả?" Bạch Linh Linh đứng như trời trồng.

Liễu Tiêu chỉ vào con dê trên sàn, hỏi: "Đây là gì á?"

Lãnh Giác đáp: "Đây là con dê Thái hậu nuôi mà?"

"Sao Thái hậu lại nuôi dê?"

"Vì Bạch Tử đại nhân thích ăn dê nướng cả con." Lãnh Giác trả lời.

Bạch Linh Linh nhìn Lãnh Giác trân trân, không nói gì, chỉ đứng bất động ở đó tựa một pho tượng đang trưng bày.

Liễu Tiêu tiến lên kéo tay Lãnh Giác, hỏi: "Cậu không sao chứ Giác nhi? Minh hậu bảo cậu trúng độc làm tớ lo lắm!"

Lãnh Giác đáp: "Tớ không sao. Là Đại vương đã cứu tớ. Chỉ là không rõ sao hai người cũng đến thôi."

Bạch Linh Linh chầm chậm lê bước chân đến bên người Lãnh Giác, đôi môi run rẩy, khó nhọc cất tiếng: "Em... em có nhận ra tôi không?"

Lãnh Giác giương mắt ngắm Bạch Linh Linh, đáp lời: "Ngài là Bạch Tử đại nhân, tất nhiên tôi nhận ra."

Vua Sói Tuyết chắp tay sau lưng, liếc Bạch Linh Linh cái rồi hỏi: "Minh hậu đâu?"

"À, vẫn còn ở sảnh chính điện Thanh Tước." Bạch Linh Linh đáp.

"Để ta qua xem, không được để hắn trốn mất." Vua Sói Tuyết nói.

Dứt lời, Vua Sói Tuyết quay sang dặn dò Liễu Tiêu: "Em với Lãnh Giác ở lại đây nhé. Ta với Bạch Linh Linh qua gặp Thái hậu."

Liễu Tiêu gật đầu đáp ứng.

Nói xong, Vua Sói Tuyết và Bạch Linh Linh rời khỏi từ đường rồi chậm rãi đến sảnh chính của điện Thanh Tước. Bạch Linh Linh liếc Vua Sói Tuyết, "Anh có vẻ thảnh thơi nhỉ."

"Hắn cũng không chạy thoát được." Vua Sói Tuyết đủng đỉnh nói.

Hai người trở lại điện chính, trông thấy Minh hậu đang chảy máu nằm co quắp dưới bậc thềm của điện Thanh Tước. Tóc trắng như cước, máu chảy như suối.

"Chú ra tay ác thật." Vua Sói Tuyết nhận xét.

Bạch Linh Linh: "Do bản tính của sói thôi."

"À thế à, thế yêu sâu đậm nhớ mãi không quên cũng là do bản tính của sói à?"

Bạch Linh Linh từ chối trả lời, chỉ nhìn về phía Minh hậu.

Minh hậu quắc mắt nhìn Bạch Linh Linh, ánh mắt lóe lên vẻ căm thù: "Mày... mày biết hết rồi à?"

"Những gì nên biết, tôi biết cả rồi." Bạch Linh Linh nói.

Vua Sói Tuyết chắp tay sau lưng, đứng trên bậc thang hạ mắt nhìn Minh hậu: "Ông sai con rắn độc kia tới giết ta?"

Minh hậu cười khẩy, châm chọc: "Mày có bằng chứng không? Chứng cứ sắt đá bây giờ là con xà yêu ám sát Đại vương chính là do Khổng Tước quân phái đến. Mà Khổng Tước quân lại thuộc phe đồng minh mưu phản của Bạch Linh Linh. Mày muốn giết tao, được thôi, nhưng cũng đừng hòng tha cho Bạch Linh Linh."

"Lúc đầu ta cũng thấy rất lạ, sao lại phái xà yêu đến giết ta chứ? Vì độc của rắn không thể làm gì được ta." Vua Sói Tuyết suy tư nói, "Chỉ cần là người biết chút ít về ta là sẽ hay chuyện này. Vậy nên ngay từ đầu ta đã không nghi ngờ Bạch Linh Linh và cả ông."

Minh hậu nói: "Lỡ Khổng Tước quân không hề biết thì sao?"

"Nếu Khổng Tước quân là đồng minh với Bạch Linh Linh thì sao bọn nó lại không bàn nhau dựng kế hoạch hoàn hảo nhất rồi mới đi ám sát? Nếu đã bàn nhau thì sao Bạch Linh Linh lại đồng ý dùng một kế hoạch không thể thành công được để ám sát ta?" Vua Sói Tuyết hỏi ngược lại, "Vậy nên ta mới thấy nó rất lạ."

Minh hậu chầm chậm nhếch khóe miệng: "Thế ai gia đoán giờ hẳn là mày đã nghĩ ra rồi nhỉ?"

"Nghĩ ra rồi. Tuy vụ ám sát của xà yêu ở đền Thiên Đế có vẻ đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, nhưng người vạch ra kế hoạch lại không nghĩ đến việc thực sự giết ta." Vua Sói Tuyết đáp, "Đó là lý do bọn chúng đã làm ra kế hoạch ám sát bất khả thi để khiến ta nghi ngờ."

"Nghi ngờ gì?"

"Nghi ngờ 'Tao đỉnh vl', từ đó tra được ra Khổng Tước quân, kế đến là đào được mối quan hệ bạn bè thân thiết giữa Khổng Tước quân và Bạch Linh Linh." Vua Sói Tuyết trả lời, "Đây mới là mục đích thật sự của ông? Khiến ta nghi ngờ Bạch Linh Linh muốn tạo phản?"

Minh hậu bật cười: "Buồn cười thật đấy. Bạch Linh Linh muốn tạo phản là thật. Nếu Liễu Tiêu đã trốn trong đơn hàng kia thì chứng tỏ chúng mày đã nắm được chứng cứ mưu phản soán ngôi của Bạch Linh Linh rồi còn gì?"

"Thật à?" Vua Sói Tuyết quay sang hỏi Bạch Linh Linh, "Chú muốn tạo phản thật à?"

Bạch Linh Linh liếc nhạt Vua Sói Tuyết một cái, không hé răng.

Vua Sói Tuyết bảo: "Cái loại lười chảy thây đến cả khu vực của mình cũng chẳng thèm quản, chơi game cũng lười tạo tài khoản như Bạch Linh Linh mà lại muốn làm vua, ngày nào cũng phải làm nhiệm vụ chuyên cần?"

Minh hậu nói: "Loại chuyện này chỉ nhìn chứng cứ chứ không xem tính cách nhé. Theo như hành vi của nó thì nó quả thực là kẻ phản nghịch."

Vua Sói Tuyết lại hỏi Bạch Linh Linh: "Chú muốn làm phản thật hay là bị uy hiếp?"

Bạch Linh Linh: "Ai có thể uy hiếp được tôi?"

Vua Sói Tuyết: "Streamer mà Thái hậu donate hai mươi triệu đợt trước là Ragdoll tinh phải không?"

Vì được Thái hậu donate hai chục triệu nên Ragdoll tinh, cũng chính là Mèo sư tử mới có thể bỗng chốc trở thành hiện tượng mạng. Công ty "Tao đỉnh vl" tìm được Mèo sư tử thoạt trông là do Mèo sư tử nổi tiếng, song thực chất là do Thái hậu và Khổng Tước quân xúi giục. Bề ngoài thì Khổng Tước quân là bạn thân của Bạch Linh Linh, nhưng thực tế lại là gián điệp của Thái hậu.

Sau khi Mèo sư tử gia nhập công ty, Khổng Tước quân đã sắp xếp nhiều cách khác nhau để Mèo sư tử và Bạch Linh Linh gặp gỡ.

Về phần tại sao Khổng Tước quân lại biết chuyện Bạch Linh Linh thích mèo ragdoll à?

Chuyện này cũng phải bắt đầu kể từ tên hầu đã giúp Bạch Linh Linh tìm Ragdoll tinh. Tên hầu bới khắp thiên hạ tìm người, khó tránh khỏi việc bị băng đảng xã hội đen "Tao đỉnh vl" ngửi thấy mùi. Khổng Tước quân đã hối lộ tên hầu bốc phét là Mèo sư tử chính là mèo ragdoll mà Bạch Linh Linh hằng kiếm tìm bấy lâu.

Bạch Linh Linh thoạt trông có vẻ rất tin tưởng, lập tức dốc lòng dốc dạ đối xử tốt với Mèo sư tử. Bởi lẽ đó Thái hậu đã ngầm bắt cóc Mèo sư tử để uy hiếp Bạch Linh Linh, bắt Bạch Linh Linh phải giết Vua Sói Tuyết để tạo phản.

"Nhưng bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như Bạch Linh Linh cũng không tin lai lịch của Mèo sư tử lắm." Vua Sói Tuyết trầm ngâm suy tư, "Còn nữa, Bạch Linh Linh đã cố tình để lại manh mối về việc đặt hàng trên Taobao để nhắc nhở ta điều này, phải không?"

Bạch Linh Linh biết Vua Sói Tuyết đã nghi ngờ nội bộ phủ Bạch Tử nên cố tình để lại manh mối trên máy tính.

Minh hậu chợt thấy khó hiểu: "Nếu mày nghi ngờ lai lịch của Mèo sư tử thì sao lại phối hợp diễn..."

Bạch Linh Linh vẫn cứ im re, hệt một tảng băng.

Vua Sói Tuyết chỉ đành phải đoán già đoán non: "Bởi vì Bạch Linh Linh đã biết ân nhân thật sự của mình là ai. Nó sợ ông hãm hại người đó nên mới giả ngu im lặng."

"Ân nhân của nó ——" Minh hậu ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt nhớ ra cảnh tượng Bạch Linh Linh cuống cuồng đi giải cứu Lãnh Giác hồi nãy, "Chẳng lẽ... là... Lãnh Giác?"

"Ta đoán là đúng." Vua Sói Tuyết nghĩ ngợi, sau hỏi Minh hậu, "Ông biết vụ Bạch Linh Linh với Lãnh Giác có ngọc bội đính ước không?"

"Ngọc bội gì?" Minh hậu cũng đơ ra.

"Quả nhiên." Vua Sói Tuyết nhìn Bạch Linh Linh, "Về chuyện ngọc bội thì cả Thái hâu, Khổng Tước quân và Mèo sư tử đều mù tịt. Chứng tỏ chú đã không kể chuyện ngọc bội cho tên hầu đó."

"Ờ, tôi không kể." Sau rốt Bạch Linh Linh cũng chịu hé miệng, "Gã là một kẻ tham tiền nên không thể tin tưởng được."

Minh hậu cũng muốn ngơ luôn: "Gì? Nếu mày không tin gã thì sao lại sai gã đi tìm ân nhân?"

"Vì gia đình luôn ngăn cấm tôi tìm ân nhân, năm đó mọi cách tìm người của tôi đều bị cản trở cả công khai lẫn âm thầm. Về sau tôi khôn hơn nên đã sai tên hầu này đi tìm để mọi người biết là tôi đã nhờ người này tìm nên sẽ dồn toàn lực sang ngăn cản người này."

"Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương[1]." Minh hậu cười nhạt, "Nên tên hầu mà mày sai chỉ là để qua mắt thôi, còn người đi tìm ân nhân thật sự là thằng khác."

[1] Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (vờ sửa sạn đạo, lén vượt Trần Thương), là một trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử, đại khái giống với giương đông kích tây. Đọc tích giải nghĩa tại .

"Đúng vậy." Bạch Linh Linh nói, "Ngọc bội là chìa khóa, nên tôi chỉ có thể nói thông tin này cho người mà mình tin tưởng. Người đó là bảo vệ chim trời trong nhà tôi. Sau khi tìm thấy mới báo với tôi ân nhân thực ra là dê và đã vào cung làm Tài nhân."

Minh hậu sửng sốt: "Ra là thế."

"Sau đó có tin tức bảo anh trai tôi chỉ thích báo tuyết chứ Tài nhân dê đã bị ghẻ lạnh. Tôi nghĩ chỉ cần chờ thêm một năm nữa thôi là em ấy sẽ được rời khỏi cung."

"Nhưng không ngờ ở giữa lại phát sinh nhiều chuyện cản trở như này." Vua Sói Tuyết thoáng thở dài mà bảo.

Bạch Linh Linh gật đầu: "Tên hầu báo tôi đã tìm được Ragdoll tinh, tôi vì bảo vệ Lãnh Giác nên đã vờ tin. Sau đó Thái hậu bắt đầu uy hiếp tôi, tôi tính giả bệnh để từ chối, ai dè Minh hậu đánh bậy bạ thế nào lại bắt trúng Lãnh Giác khiến tính mạng em gặp nguy hiểm. Nên tôi đành giả vờ đồng ý rồi vào hoàng cung."

"Chú cũng dám làm thật." Vua Sói Tuyết cười khịa, "Chú sẽ không nghĩ Minh hậu cầu xin mình mưu phản là để cho chú lên làm Đại vương Bắc Quốc thật đấy chứ?"

"Tôi hiểu hết. Hắn nói ngon ngọt với tôi, bảo nhìn anh ngứa mắt, muốn tôn tôi làm Đại vương." Bạch Linh Linh nhìn sang Minh hậu đang đen mặt ở kia, nói tiếp: "Nhưng... mục đích thật sự của hắn là để tôi và anh anh em tương tàn. Một khi cả hai ta đều chết thì hắn, sói tuyết thần tộc sẽ được danh chính ngôn thuận lên ngôi. Tuy tôi rõ ràng hết thảy, song cũng là lực bất tòng tâm."

Nghe vậy, Vua Sói Tuyết cao giọng hỏi: "Chú lực bất tòng tâm sao không kể rõ với anh?"

Bạch Linh Linh liếc Vua Sói Tuyết, phun ra một câu: "Mất mặt chứ sao."

Vua Sói Tuyết giận quá hóa cười: "Chú 'giả vờ' đồng ý mưu phản, rồi khi xong việc thì tính như nào? Lúc trước khi mưu phản chú để lại cho anh một đống chứng cứ đấy, tính chờ anh đến chém bay đầu chú, lúc ấy mới không mất mặt chứ gì?"

"Anh sẽ không chém tôi." Bạch Linh Linh nói, "Nếu anh không ngu thì ắt sẽ tin tôi."

Vua Sói Tuyết cũng tức điên lên được, lườm Bạch Linh Linh một cái sắc lẻm: "Chú đúng là con trai cưng của phụ vương, thích gì là làm lấy, làm vớ làm vẩn!"

Bạch Linh Linh cãi lại: "Nếu phụ vương thương tôi thật thì sao lại cho anh làm thế tử?"

"Anh mày được phong làm thế tử là để đi làm con tin!" Vua Sói Tuyết tức quá đi mất thôi, hắn quát to, "Cho mày đi liệu mày có chịu đi không?"

"Tôi đi." Bạch Linh Linh hét lại, "Tôi có thể đi làm con tin thay anh!"

Hai anh em nhà sói tuyết cứ anh một câu to em một câu to hơn, thế là thành cãi nhau.

Minh hậu cảm thấy mình làm kẻ phản diện sau màn thực sự không hề có cảm giác tồn tại, chỉ thấy như bị sỉ nhục. Vì vậy đã liều hơi thở cuối cùng để nhào lên cắn cổ họng Vua Sói Tuyết.

Cú tập kích cuối cùng này của Minh hậu kỳ thực rất nhanh và dứt khoát, bất ngờ thể hiện thiên phú phi thường của tộc sói.

Ai còn nhớ năm đó Minh hậu cũng từng là một quân nhân sói vô cùng tài giỏi chứ.

Chỉ vì bị Vua Sói Tuyết tiền nhiệm hoang dâm vô độ Bạch Thanh Tứ nhìn trúng mà y bị buộc phải giải ngũ và bị nhốt vào hậu cung làm sủng vật. Khi ấy Minh hậu đang chiến đấu ở biên giới, tự dưng bị triệu hồi bởi một sắc lệnh. Trong nơi thâm cung hẻo lánh, rèm sắc đỏ son, Minh hậu đã bạc trắng đầu chỉ sau một đêm.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Bạch Thanh Tứ đã chơi chán Minh hậu, bắt đầu tìm ong bướm bên ngoài.

Còn Minh hậu thì dần khao khát quyền lực.

Trong khi cổ vũ Bạch Thanh Tứ thuê người làm nhiệm vụ chuyên cần, y đã thu thập bằng chứng rồi đưa cho Ngự sử đài để họ vạch trần Bạch Thanh Tứ. Minh Hậu đã liên thủ với đủ các bên để lật đổ Bạch Thanh Tứ, cứ ngỡ vị trí dưới một người trên vạn người ấy sẽ thuộc về mình. Ai dè Thiên tử lại bảo tổ chức thi cử, và Minh hậu đã thua Bạch Hiểu Hiểu đúng một điểm.

Sau đó có người mách với Minh hậu rằng Bạch Hiểu Hiểu là con tin của Thiên Gia, và là bạn thân của Thiên tử. Trước khi thi, Thiên tử đã tiết lộ đề thi cho Bạch Hiểu Hiểu nên Bạch Hiểu Hiểu mới được thủ khoa.

Thế là Minh hậu càng ngày càng oán hận, và cuối cùng trở thành con quái vật đáng sợ hai mắt ứa máu, nhe hàm răng nhọt hoắt muốn ngoạm đứt cổ Bạch Hiểu Hiểu bây giờ.

Ngay khoảnh khắc hàm răng của Thái hậu chạm vào da thịt của Bạch Hiểu Hiểu, y đã đột ngột tắt thở, đôi mắt đỏ quạch mất đi tiêu cự, thân thể mềm oặt gục xuống dưới bậc thềm dài, tựa như con rối bị đứt dây, tứ chi cứng ngắc.

Bạch Linh Linh đã giết y.

Tuy động tác của Minh hậu rất nhanh, song bởi đang bị thương nặng nên cuối cùng đã bỏ mạng dưới móng vuốt của Bạch Linh Linh.

Bạch Linh Linh liếc Vua Sói Tuyết, cao giọng nói: "Tôi cứu anh đấy."

Vua Sói Tuyết vốn muốn quát lại "Anh đếch cần mày cứu", song cuối cùng vẫn kìm được: "Biết rồi."

Vua Sói Tuyết nghĩ đến gì đó, chợt lên tiếng: "Chú không cần phải đợi thêm một năm, mấy ngày nữa anh sẽ tìm cớ để đại xá thiên hạ và trả tự do cho những người không được sủng ái trong hậu cung. Coi như hoàn thành tâm nguyện của chú."

Bạch Linh Linh khẽ động hàng lông mày, một lúc sau mới bảo: "Em ấy không nhận ra tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro