Chương 31: Khiêm Khiêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Beta: Nhật Hạ

Sắc mặt Lộc Dư An tái nhợt, cậu vẫn không hiểu vì sai Lộc Dữ Ninh lại có thể như vậy. Rõ ràng đây là chuyện liên quan đến tính mạng của bản thân vậy mà cậu ta luôn vì sự lỗ mãng và liều lĩnh của mình mà quên đi điều đó.

Lần trước ở nhà họ Lộc cũng vậy.

Rõ ràng là bị hen suyễn dị ứng nghiêm trọng, trong phòng lại không thể tìm thấy thuốc xịt đặc trị.

Chuyện này không chỉ xảy ra một lần, thậm chí ở trường học cậu ta cũng không mang theo bên người.

Thật giống như tất cả mọi người đều phải làm bảo mẫu cho cậu ta, bao dung cho những chuyện này. Lộc Dữ Ninh sống trong cái lồng bảo vệ của Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc, dường như mãi mãi không thể tự mình giải quyết những vấn đề này.

Mặc dù, Lộc Dư An nhìn không quen cảnh đó, nhưng cậu cũng không thể đứng nhìn cậu ta phát bệnh như vậy. Dù sao, bệnh hen suyễn rất nghiêm trọng, có thể khiến cho con người ta hít thở không thông dẫn đến tử vong.

Ở đâu có thuốc xịt hen suyễn?

Đúng rồi! Phòng trực ban ở sân bóng rổ!

Để tránh tình huống Lộc Dữ Ninh phát bệnh ở trường học mà không tìm thấy thuốc, khi cậu ta nhập học, cha con nhà họ Lộc đã chuẩn bị thêm thuốc trị liệu cho toàn trường. Hầu như ở chỗ quản lý của mỗi một tòa nhà dạy học đều có thuốc hen suyễn.

Chắc hẳn ở sân bóng rổ cũng có.

Giờ phút này, hô hấp của Lộc Dữ Ninh dồn dập, nước mắt chảy ra. Cậu ta cố gắng nhìn về phía Lộc Dư An, vươn ngón tay chỉ về phía chiếc túi thể thao màu đen trên ghế trong phòng thay đồ.

Cậu nhận ra đây là túi của Tiếu Vũ Tây, cũng là một đội viên của đội bóng rổ.

Dựa vào sự chăm sóc của Tiếu Vũ Tây dành cho Lộc Dữ Ninh, chắc chắn trong túi của cậu ta có bình xịt thuốc của Lộc Dữ Ninh.

Lộc Dư An mở khóa kéo, quả nhiên nhìn thấy bình xịt màu trắng trong túi.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, mở nắp bình xịt, ấn vào trong miệng Lộc Dữ Ninh. Nhưng do hít thở không thông mà cơ thể vùng vẫy, sắp rơi vào trạng thái bất tỉnh. Cậu ta liều mạng di chuyển hai tay, đẩy bình xịt trong tay Lộc Dư An.

Mẹ kiếp!

Lộc Dư An thầm mắng một câu, còn chưa kịp nhặt bình xịt lên, ngoài cửa đã vang lên giọng nói tức giận của Tiếu Vũ Tây.

"Lộc Dư An, cậu đang làm gì vậy!"

Tiếu Vũ Tây thấy Lộc Dữ Ninh hô hấp dồn dập trong phòng thay đồ, gần như không thở nổi, đầu óc cậu ta lập tức trống rỗng. Mang theo sự tức giận, cậu ta đoạt lấy bình xịt từ tay Lộc Dư An, cẩn thận ôm Lộc Dữ Ninh vào lòng, lo lắng đưa thuốc xịt vào miệng y.

Sau đó, Tiếu Vũ Tây thuần thục ôm lấy Lộc Dữ Ninh đi đến sân bóng rổ rộng rãi, tìm một góc thông gió ngồi xuống.


Động tĩnh của họ cũng thu hút sự chú ý của lớp mười ba và lớp một. Mọi người cùng nhau vây quanh.

Chỉ chốc lát sau, dưới tác dụng của thuốc, Lộc Dữ Ninh tựa vào ngực Tiếu Vũ Tây, hô hấp dần dần ổn định trở lại, sắc mặt từ từ khôi phục bình thường.

Tiếu Vũ Tây đầu đầy mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm. Khi xác nhận Lộc Dữ Ninh đã không còn vấn đề gì, cậu ta mới phục hồi tinh thần lại. Giống như một con sư tử nổi giận, đi nhanh về phía Lộc Dư An, trong mắt phảng phất như muốn phun ra lửa: "Có phải cậu cố ý hay không?"

Vừa rồi trong phòng thay đồ chỉ có hai người là Lộc Dư An và Ninh Ninh, thuốc của Ninh Ninh tại sao lại ở trên mặt đất? Có phải Lộc Dư An cướp thuốc của Ninh Ninh rồi ném xuống đất không?

Nghĩ đến khả năng này, Tiếu Vũ Tây hận không thể đánh Lộc Dư An một trận tàn nhẫn.

Lộc Dư An khinh miệt liếc Tiếu Vũ Tây một cái, với hành vi này của cậu ta, chính là muốn xông lên đánh nhau?

Chưa kịp để Tiếu Vũ Tây tiến lên, mấy đội viên bóng rổ cao lớn đã ngăn ở phía trước cậu ta, vươn tay đè cậu ta lại. Sắc mặt họ không dễ nhìn nói, "Này! Lớp một các cậu định làm gì đó?"

Đội viên bóng rổ của lớp mười ba đều thích vận động, khỏi nói đến người chuyên thể thao như Lâm Khắc Hồng. Thân hình cao ráo vạm vỡ, dáng người to lớn, khi chắn ở phía trước Lộc Dư An không hề thấp hơn Tiếu Vũ Tây chút nào. Tuy rằng bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng không quen nhìn thái độ nói chuyện của cậu ta đối với Dư An.

Rõ ràng là Dư An đang giúp đỡ người tên Lộc Dữ Ninh kia.

Liên quan gì đến Dư An? Chưa từng thấy con chó nào cắn bậy như vậy.

Mà lúc này người của đội bóng rổ cũng đi tới bên cạnh Lộc Dữ Ninh và Tiếu Vũ Tây, ánh mắt họ quanh quẩn giữa hai bên.

Thực ra, trong khoảng thời gian này, Lộc Dữ Ninh đã không còn giống như em trai ngây thơ, hiền lành ở trong lòng bọn họ như trước kia. Đặc biệt là sau khi Hạ Dịch Khiêm chuyển đến lớp, không biết là cố ý hay là vô tình, nhưng Dữ Ninh luôn nhằm vào Hạ Dịch Khiêm.

Hạ Dịch Khiêm tuổi còn nhỏ, một mình ở thành phố Nam không nơi nương tựa. Tính cách cậu đặc biệt tốt, dù thân thể không tốt, nhưng cậu chưa bao giờ để điều đó ảnh hưởng đến việc chơi đùa cùng bạn bè. Thỉnh thoảng không thoải mái, cậu cũng tự mình chịu đựng. Trong lớp, không ít người đau lòng cho cậu, nhưng Dữ Ninh lại có thái độ rất lạ đối với Hạ Dịch Khiêm.

Thái độ quái lạ này nếu không phải cố ý nhằm vào, thì chỉ có thể là do nhạy cảm, vô tình nhưng lại quá mức trùng hợp. Họ cũng không tiện trực tiếp hỏi Dữ Ninh có phải thật sự nhằm vào Hạ Dịch Khiêm hay không...

Nhưng trong lòng mỗi người đều có đáp án của riêng mình. Hiện tại, khi nhìn Lộc Dữ Ninh, trong lòng họ cảm thấy có chút khác biệt.

Trước đây, khi cậu ta làm khó Hạ Dịch Khiêm, họ vẫn luôn giúp Dữ Ninh biện minh. Nhưng khi thấy đám người lớp mười ba vây quanh Tiếu Vũ Tây cùng Lộc Dữ Ninh, sau một lát do dự, họ vẫn lựa chọn bảo vệ người trong lớp mình.

Dù sao bọn họ vẫn học cùng một lớp.

"Các cậu tự hỏi Lộc Dư An đi! "Tiếu Vũ Tây phẫn nộ nói:" Có phải cậu ném thuốc của Dữ Ninh xuống đất không?"

Cuối cùng, Lộc Dữ Ninh cũng tỉnh táo lại, cậu suy yếu chống người ngồi dậy, vội vàng giải thích với Tiếu Vũ Tây: "Vũ Tây, Dư An đang cứu tớ, chuyện này không liên quan đến anh ấy."

Ánh mắt của người lớp một đánh giá một vòng giữa họ.

"Cậu quên lúc trước ở nhà cậu ấy đã đối xử với cậu như thế nào sao?" Tiếu Vũ Tây nổi giận phản bác. Ninh Ninh vì Lộc Dư An che giấu đã không phải là lần đầu tiên. "Trước đây, cậu ấy có thể trơ mắt nhìn cậu phát bệnh, giờ có lòng tốt cứu cậu sao?"

"Không phải như vậy. Dư An thật sự đang cứu tớ." Lộc Dữ Ninh mặt đỏ bừng, muốn giải thích rõ ràng, nhưng cậu ta không giỏi nói chuyện. Cậu ta không biết phải giải thích thế nào về việc tại sao lúc trước ở nhà Dư An lại thấy chết mà không cứu, trong phòng thay đồ lại lựa chọn cứu y. Lúc ấy, cậu ta thật sự cho rằng Dư An sẽ xoay người rời đi.

Dù sao Lộc Dư An cũng ghét mình như vậy.

Cậu ta có thể lật qua lật lại nói mấy câu để giải thích cho Lộc Dư An.

Người lớp một nhìn thấy Lộc Dữ Ninh như vậy, lại nghĩ tới sự bất hòa giữa Lộc Dư An và Dữ Ninh, trong lòng có chút tin tưởng vào suy đoán của Tiếu Vũ Tây. Dù sao, trong mắt bọn họ, Lộc Dư An chính là người như vậy.

Thần sắc khi nhìn về phía Lộc Dư An cũng không tốt. Họ theo thói quen bảo vệ Lộc Dữ Ninh. Cho dù gần đây thái độ đối với Lộc Dữ Ninh có nhiều chuyển biến, nhưng vẫn theo thói quen lựa chọn bảo vệ cậu ta.

Tuy nhiên, bạn học lớp mười ba cũng không phải là những người dễ chọc.

Lâm Khắc Hồng liếc mắt khinh thường nói: "Này, đám người các cậu thật sự kỳ quái. Cậu ta đã nói chuyện này không liên quan đến Dư An, sao các cậu cứ như không hiểu tiếng người vậy?" Anh luôn thẳng thắn, không thể nào hiểu nổi, cậu tiểu bạch kiểm ngồi dưới đất kia không phải đã bảo rằng chuyện này không có quan hệ gì với Dư An sao?

(*) Tiểu bạch kiểm: Chỉ những chàng trai trắng trẻo ngây thơ chỉ biết dựa vào người khác.

Sao đám ngốc lớp một lại giống như không nghe thấy vậy?

Ngữ điệu của Lâm Khắc Hồng khi nói chuyện không khách khí, khiến cả lớp một nghe xong cũng đều thấy khó chịu.

"Cậu nói ai không hiểu tiếng người!"

"Tôi nói chính là các cậu đó."

Nhìn thấy xung đột giữa hai lớp sắp dâng cao, không khí trở nên căng thẳng.

Lộc Dữ Ninh ở phía sau giãy dụa muốn đứng lên giải thích, nhưng dù sao cậu ta cũng vừa mới phát bệnh. Hiện tại, cả người đều không có sức lực gì, lại bị mọi người vây quanh, căn bản không có ai chú ý y đang nói cái gì.

Cậu ta gấp đến độ thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Lộc Dư An từ trong đám người lớp mười ba đi ra, ngăn lại tình huống càng ngày càng nghiêm trọng này. Cậu lạnh mặt nói với Tiếu Vũ Tây: "Sủa bậy đủ chưa? Mắt cậu mù không thấy rõ, thì tôi có thể nói cho cậu biết, tôi đang tìm thuốc cứu cậu ấy."


"Thuốc là do cậu ta không cẩn thận làm rớt, tôi chỉ nhặt lên đưa lại thôi." Lộc Dư An ném túi của Tiếu Vũ Tây vào mặt cậu ta, trào phúng nói: "Phiền cậu hiểu cho rõ, nếu tôi muốn hại cậu ta, thì trực tiếp ném túi của cậu đi là được, cần gì phải lấy thuốc từ bên trong ra rồi mới ném đi?"

Tiếu Vũ Tây bắt lấy cái túi, cúi đầu nhìn thì đúng là cái túi cậu ta đựng bình xịt. Trong nhất thời không biết nên phản bác như thế nào. Nhưng lời Lộc Dư An nói, cậu ta một chữ cũng không tin. Lộc Dư An mà lại tốt bụng như vậy?

Cậu ta không tin!

Mọi người thì nửa tin nửa ngờ. 

Sự thật thực sự là như thế nào?

"Còn nếu cậu không tin..." Lộc Dư An nhìn về phía Lộc Dữ Ninh, người bị đám người canh giữ ở phía sau. "Lộc Dữ Ninh, cậu đứng ra nói cho rõ ràng, vừa rồi có phải cậu tự mình đánh đổ thuốc hay không?"

Lộc Dư An cũng không sợ Lộc Dữ Ninh nói dối. Dựa vào hiểu biết của cậu về cậu ta, Lộc Dữ Ninh hẳn sẽ không nói dối. Chỉ có điều, mỗi lần giải thích, cậu ta luôn có khả năng làm cho tình cảnh của người khác trở nên tệ hơn.

Mỗi lần cậu cùng Lộc Dữ Ninh giằng co, cậu càng giống một kẻ hãm hại hơn. Trong đám người vốn có thành kiến với cậu, việc giằng co như vậy chỉ khiến cậu trông như đang ỷ thế hiếp người.

Nhưng đây không phải Lộc Dữ Ninh cố ý, mà giống như bản năng của cậu ta hơn. Rất nhiều lần, Lộc Dư An tự hỏi, rốt cuộc Lộc Dữ Ninh thật sự không biết cách nói rõ ràng, hay là bản năng của cậu ta khiến bản thân vô tư nói ra những lời có lợi nhất cho mình mà không lo lắng bị lương tâm khiển trách.

Lộc Dữ Ninh luôn có cách bất ngờ biến kết quả mọi chuyện trở nên tốt nhất cho chính mình, mà cậu ta lại chỉ lo cho bản thân.

Cậu ta vẫn đứng ở ngoài đám người, nhìn những người khác hộ tống và bảo bọc mình.

Đây chính là vũ khí bất khả chiến bại, cũng là quy luật sinh tồn trước sau như một của cậu ta.

Mọi người nhìn về phía Lộc Dữ Ninh, cậu ta đón ánh mắt đó và giải thích, nhìn Lộc Dư An, đầu hơi cúi thấp nói: "Tôi quên mang thuốc, vừa rồi thật sự là Dư An cứu tôi."

Lần này, mấy người hung dữ nhất vừa mới rống lên lúc nãy lập tức trở nên xấu hổ.

Lâm Khắc Hồng liếc mắt nhìn mọi người: "Tôi đã nói lớp các cậu nghe không hiểu tiếng người, các cậu còn không tin."

Lớp một tức giận đến mức không nói ra lời, nhưng cũng không biết nên phản bác như thế nào. Dù sao, Lộc Dữ Ninh quả thật đã nói rằng Lộc Dư An cứu mình.

Chỉ là ngay từ đầu bọn họ không có tin tưởng mà thôi, cảm giác trong lòng nghẹn một hơi.

Đúng lúc này, trong đám người vây xem, có người nhẹ giọng "Ai nha." một tiếng.

Một bạn học từ trong đám đông bước ra, thân thiết đỡ lấy Lộc Dữ Ninh, nói: "Dữ Ninh, cậu thế nào rồi?"

Lộc Dư An đưa mắt nhìn về phía cậu, thấy cậu ta thấp hơn một chút so với mình, với tướng mạo tinh xảo, xinh đẹp như một con búp bê đáng yêu được trưng bày trong tủ kính. Chỉ có điều, sắc mặt cậu hơi trắng, môi không có huyết sắc, xinh đẹp nhưng lại có chút yếu ớt. 

Cậu nhìn chăm chú vào thiếu niên, ánh mắt của cậu ta cũng vừa vặn nhìn lại. Đại khái cậu ta thật không ngờ khi bị ánh mắt của chính mình đụng phải, nhanh chóng hoảng hốt quay đầu. Cậu ta nâng Lộc Dữ Ninh dậy, bàn tay trắng nõn dán lên trán Lộc Dữ Ninh, quan tâm hỏi: "Dữ Ninh, cậu có khỏe không?"

Trước đây Lộc Dư An chưa từng gặp ở thiếu niên này ở lớp một; cậu là học sinh mới chuyển trường vào lớp một.

Ánh mắt Lộc Dư An cứ mãi dừng lại trên người thiếu niên, khiến cậu ta cũng không khỏi cứng ngắc một chút.

Thiếu niên cố ý lảng tránh tầm mắt của Lộc Dư An, ngây thơ nói ra không chút giả vờ: "Ai, Dữ Ninh chắc chắn là không thoải mái. Các cậu xem, vừa nãy Dữ Ninh nói mấy câu đều không có khí lực, khiến cho chúng ta suýt nữa đã náo loạn lớn. Nếu đánh nhau thì sẽ bị hạ điểm, chúng ta sẽ thảm rồi!"

Cậu nói như thể vô tình, thanh âm mềm mại, ánh mắt hạnh nhân nhìn Lộc Dữ Ninh tràn đầy quan tâm.

Thế nhưng, cả người Lộc Dữ Ninh cứng ngắc, cậu ta muốn tránh khỏi thiếu niên, nhưng thiếu niên nhìn như ốm yếu mà lại có sức mạnh kỳ lạ, gắt gao nắm chặt cổ tay của cậu ta. Cảm giác lạnh như băng, giống như một con rắn dán lên da khiến cậu ta không khỏi rùng mình.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Dịch Khiêm đã có thể tìm đủ cách để nhắm vào cậu ta.

Lộc Dữ Ninh cũng không chú ý đến, Hạ Dịch Khiêm vừa dứt lời.

Bạn học lớp một nhìn về phía Lộc Dữ Ninh, ánh mắt phức tạp.

Đúng vậy, rõ ràng chỉ cần vài câu là có thể giải thích rõ ràng, tại sao Lộc Dữ Ninh vẫn không nói rõ được, khiến cho họ suýt nữa đánh nhau với lớp mười ba. Sắp tới là năm cuối rồi, nhiều người trong họ có thể đủ điều kiện ra nước ngoài du học. Nếu như lúc này vì đánh nhau mà bị khiển trách, họ sẽ...

Huống chi mỗi lần đều là vì Lộc Dữ Ninh không mang thuốc, họ không biết đã chứng kiến bao nhiêu lần cục diện rối rắm như vậy.

Trong lòng họ đã có chút khó chịu. Rõ ràng là chuyện của Lộc Dữ Ninh, mạng sống của cậu ta, nhưng người gánh chịu rắc rối lại chính là bọn họ.

"Lớp các cậu đến tột cùng còn muốn thi đấu hay không!" Lộc Dư An đột nhiên lên tiếng, như thể cực kỳ không kiên nhẫn đối với trò khôi hài này.

Trong chốc lát, ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía Lộc Dư An, thần sắc phức tạp. Họ rõ ràng biết mình đã hiểu lầm Lộc Dư An, nhưng lời xin lỗi lại không nói ra được.

"Dữ Ninh, lần sau cậu nhất định phải nhớ mang thuốc nha."

Thiếu niên nói được một nửa, đột nhiên dừng lại. Cậu như nhìn thấy thứ gì đó trên mặt đất, nhặt lên một cái bình nhỏ màu trắng, nhìn kỹ một chút, rồi chợt nhận ra đưa cho Lộc Dữ Ninh: "Dữ Ninh, đây là bình khí của cậu sao? Thì ra cậu có mang theo, ai nha, là tôi trách sai rồi."

Lộc Dữ Ninh không hiểu chuyện gì, đưa tay tiếp nhận bình xịt. Đây chính là bình xịt mà cậu ta đã không tìm ra không lâu trước đó.

Sao nó lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là do chính mình làm rơi tại chỗ này sao? Nhưng cậu ta nhớ rõ Lộc Dư An không tìm thấy bình xịt trên người mình. Thực ra, Lộc Dữ Ninh cũng không rõ lắm mình rốt cuộc có mang theo bình xịt hay không, có làm rơi hay không.

Mấy người trong đội bóng rổ liếc nhau, sắc mặt càng thêm khó coi.

Lớp một không phải ai cũng ngốc. Họ không tin rằng thuốc của Lộc Dữ Ninh lại vừa vặn rơi ở chỗ này. Khả năng lớn hơn là Lộc Dữ Ninh vẫn mang thuốc trên người, vừa rồi không cẩn thận làm rơi xuống, bị bạn học Hạ phát hiện.

Nếu như cậu ta mang theo trên người, tại sao lại để Lộc Dư An đi lấy thuốc trong túi của Tiếu Vũ Tây? Cậu ta đánh đổ thuốc trong tay Lộc Dư An, rốt cuộc là cố ý hay vô tình?

Vậy những người vừa nói giúp Lộc Dữ Ninh giờ đây lại trở thành cái dạng gì?

Chuyện này bọn họ vĩnh viễn không thể chứng thực, bởi vì không thể hỏi ra kết quả, không ai có thể chứng minh Lộc Dữ Ninh rốt cuộc có mang theo thuốc hay không.

Nhưng trong lòng họ, đã có sự phán xét của riêng mình.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Hạ Dịch Khiêm chứng kiến hết thảy, khóe miệng thiếu niên ngọt ngào nhếch lên một độ cong trào phúng, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy đâu.

Cậu quay đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lộc Dư An.

Ngọt ngào nở nụ cười, thậm chí không nhịn được cất lên tiếng hát vui vẻ. Tất cả những kẻ cướp đồ của anh trai đều phải trả giá đắt.

Một trò khôi hài cứ như vậy kết thúc, Tiếu Vũ Tây đỡ Lộc Dữ Ninh đang muốn rời đi.

Lâm Khắc Hồng cùng mấy đội viên bóng rổ nhìn nhau, ngăn cản bọn họ.

Tiếu Vũ Tây cảnh giác hỏi: "Các cậu muốn làm gì?"

Lâm Khắc Hồng lấy ra thái độ lưu manh của mình thời cấp hai, nói: "Sao vậy, cậu vu cáo hãm hại người khác mà cứ như vậy nói không tính là không tính à? Còn cậu nữa, Dư An cứu mạng cậu, một câu cảm ơn cũng không có?"

Lộc Dữ Ninh lập tức đỏ bừng mặt.

Sắc mặt Tiếu Vũ Tây khó coi, cậu ta muốn Lộc Dữ Ninh xin lỗi Lộc Dư An, không bằng giết cậu ta đi.

Cậu ta quay đầu nhìn về phía các bạn học trong đội bóng rổ, nhưng không hiểu sao mọi người lại nhao nhao né tránh tầm mắt của cậu, cúi đầu như không có việc gì, nghịch quả bóng rổ trong tay.

Sắc mặt Tiếu Vũ Tây tái mét.

Lâm Khắc Hồng đẩy Lộc Dư An lên phía trước, khoác vai cậu, như cười như không nhìn Tiếu Vũ Tây.

Tiếu Vũ Tây quay đầu nhìn Lộc Dữ Ninh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục và cần phải nghỉ ngơi, khẽ cắn môi nhìn về phía Lộc Dư An.

Cậu ta không thể trì hoãn thời gian ở đây.

Tiếu Vũ Tây gần như nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói nhanh: "Xin lỗi."

Lộc Dư An giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lần sau nhớ sủa ít đi vài câu là được."

Xảy ra chuyện như vậy, cả lớp cũng không còn tâm trạng thi đấu nữa.

Rõ ràng là đội bóng đoạt giải quán quân với thực lực mạnh mẽ, nhưng cuối cùng điểm số lại rớt lại phía sau, sĩ khí hoàn toàn không còn.

Sau khi trận đấu kết thúc, bọn Lâm Khắc Hồng bế Lộc Dư An lên, chạy vài vòng trên sân bóng. Sau đó, họ muốn cùng đi ăn thịt nướng để chúc mừng, nhưng Lộc Dư An lại cự tuyệt.

Cậu đưa mắt nhìn chằm chằm vào góc sân bóng rổ, thấy người nào đó đang rời đi.

Cậu tạm biệt đồng đội, vội vàng đuổi theo.

Rốt cuộc, Lộc Dư An đi theo người nọ tới rừng cây nhỏ phía sau núi.

Hạ Dịch Khiêm giấu cảm xúc mãnh liệt ở đáy mắt, quay đầu hướng anh trai đi theo phía sau, ngọt ngào nói: "Xin chào, anh tìm em có chuyện gì sao?"

Lộc Dư An không dừng lại.

Cậu đi tới trước mặt Hạ Dịch Khiêm, cúi người xuống, hai người cách nhau cực kỳ gần, ánh mắt cậu rơi vào trên mặt Hạ Dịch Khiêm.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh trai, Hạ Dịch Khiêm từ trước đến nay không sợ hãi, nhưng trái tim lại đập thình thịch, tầm mắt không nhịn được bay loạn trái phải.

Lộc Dư An đột ngột vươn tay, bàn tay ấm áp của cậu dán vào khuôn mặt lạnh như băng của Hạ Dịch Khiêm, che khuất các đường nét khác, chỉ để lại đôi mắt màu nâu nhạt như hạnh nhân.

Hạ Dịch Khiêm nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh trai. Sau đó, Lộc Dư An cười cười nói:

"Khiêm Khiêm, em trưởng thành rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro