Chương 32: Cúp Mỹ Thuật Khải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Beta: Nhật Hạ

--------

Lộc Dư An cười nhạt, vóc dáng thiếu niên thực ra không nhu hòa, ngũ quan thiên về vẻ đẹp sắc sảo và có tính công kích. Giờ phút này, rất ít khi cậu có được vẻ ngoài dịu dàng, cả người đều bị nụ cười ấm áp bao phủ.

Bởi vì đây là Khiêm Khiêm, là em trai mà cậu đã cố gắng che chở từ nhỏ.

Cậu chỉ liếc mắt một cái là nhận ra, Khiêm Khiêm gần như giống hệt với hình ảnh mà cậu đã tưởng tượng.

Nhưng rõ ràng, lúc gặp lại lẽ ra phải là thời khắc vui vẻ. Lộc Dư An nhìn vào ánh mắt ướt át của Khiêm Khiêm, bộ dạng gần như sắp khóc.

Trong đáy mắt cậu lóe lên sự nghi hoặc.

Lộc Dư An không hiểu vì sao Khiêm Khiêm lại có vẻ như sắp khóc.

Cậu đưa tay lên, có chút do dự, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của Khiêm Khiêm, giống như hồi trước khi hai người ở trong phòng tối, nương tựa vào nhau, cậu đã từng an ủi Khiêm Khiêm.

Thế nhưng một động tác đơn giản ấy lại kích thích thần kinh Hạ Dịch Khiêm.

Cậu sững sờ nhìn về phía anh trai, cuối cùng không kiềm chế được mà bật khóc, cả người bổ nhào vào lòng anh trai, uất ức nức nở.

Quá trình bôn ba tìm kiếm anh trai, những năm tháng tưởng nhớ về anh, giờ khắc này cuối cùng cũng bộc phát.

Lộc Dư An lại cảm thấy luống cuống, cậu kích động vỗ vỗ lưng Khiêm Khiêm để an ủi: "Em làm sao vậy?"

Hạ Dịch Khiêm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, lau nước mắt, rồi cười ngọt ngào với anh trai, lắc đầu nói: "Không sao đâu."

Đôi mắt cậu hạ xuống, giấu đi những sương mù sâu thẳm trong đáy mắt.

Cậu không muốn để anh trai biết bất kỳ toan tính đen tối nào của mình. Trước mặt anh trai, cậu luôn muốn là một người em nhu thuận và ngây thơ.

Hạ Dịch Khiêm hiểu rằng anh ấy mong muốn cậu như vậy.

Trong khoảng thời gian bọn họ bị nhốt trong căn phòng tối, mỗi khi xảy ra chuyện khủng khiếp, anh trai đều che mắt cậu.

Căn phòng tối nằm trong một sân nhỏ, và trong mắt những người đó, bọn họ chỉ là công cụ kiếm tiền. Nếu không đủ ăn xin trên đường, điều chờ đợi bọn cậu chính là những hồi ức bị trừng phạt không bao giờ quên. Bọn họ thích ấn tàn thuốc lên người những đứa trẻ, vì như vậy sẽ không dễ dàng để lại vết thương bên ngoài.

Lần nào, anh trai cũng sẽ đưa tiền cho cậu.

Mỗi khi đám người kia không hài lòng, liền trút giận lên bọn họ. Chỗ bọn cậu ở, đối với hầu hết trẻ em bị nhốt, là nơi đáng sợ nhất. Mỗi lần bọn họ say rượu, đều tùy tiện chỉ vào một đứa trẻ để kéo ra, và những ai bị gọi vào hầu như đều trở ra với thương tích đầy mình.

Mỗi lần như thế, anh trai đều đứng ra bảo vệ bọn cậu, tự mình vào trong, rồi lại trở ra với cơ thể đầy thương tích.

Dù anh trai chỉ lớn hơn bọn cậu không nhiều, nhưng vẫn nỗ lực che chở cho họ.

Thậm chí, anh trai sợ bọn họ biết những chuyện đó, nên từ trước đến nay đều không nói ra. Chỉ có thể sau khi bọn cậu ngủ, trong đêm tối đen kịt, anh trai đau đớn đến mức mở to mắt, phát ra những âm thanh đè nén đến cực hạn. Anh không biết rằng bọn cậu đều nghe thấy hết.

Nhưng nếu như anh không muốn bọn cậu biết, vậy thì bọn cậu sẽ mãi mãi giả vờ như không hay biết, vẫn là những em trai, em gái nhu thuận và ngây thơ của anh.

Hạ Dịch Khiêm nâng mắt lên, khóe miệng cong thành hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên má, cười ngây thơ và rạng rỡ, ghé vào người anh trai nói: "Anh, anh có biết em rất nhớ anh không?"

Cậu tuyệt đối sẽ không để anh trai biết rằng mình đã ném bình xịt đi.

Ai bảo Lộc Dữ Ninh không bảo quản tốt thuốc của mình, vừa vặn bị cậu nhặt được. Cậu cũng không phải người tốt gì, tại sao phải trả lại cho tên trộm Lộc Dữ Ninh đó?

Cậu cũng không cảm thấy áy náy vì đã hãm hại Lộc Dữ Ninh; đây là điều mà Lộc Dữ Ninh nợ anh cậu.

Nhưng Hạ Dịch Khiêm lại không biết, mọi chuyện đều đã bị Lộc Dư An nhìn thấy.

Lộc Dư An xoa xoa tóc Hạ Dịch Khiêm, không nói gì.

Ánh mắt của cậu khẽ động, lần đầu tiên cậu nhìn đã nhận ra Khiêm Khiêm, hoặc là nói ở trong đầu cậu, cậu chưa bao giờ quên Khiêm Khiêm.

Bởi vì luôn chú ý đến Khiêm Khiêm, những cử chỉ của cậu ấy đều được cậu để ý.

Cậu thấy Khiêm Khiêm từ trong túi lấy ra bình xịt, giấu trong lòng bàn tay, dưới ánh mắt của mọi người. Cậu không muốn Khiêm Khiêm bị phát hiện, nên chuyển sự chú ý của mọi người sang mình. Đó là cách cậu bảo vệ Khiêm Khiêm.

Chỉ là, vì sao tên của Khiêm Khiêm lại giống hệt với nhân vật phản diện Hạ Dịch Khiêm trong nguyên tác?

Mơ hồ ý thức được điều gì, trong lòng cậu đột nhiên đau nhói, mím chặt môi để che giấu nỗi đau trong đáy mắt. Cậu cười và nói: "Anh cũng rất nhớ em."

Câu nói nhẹ nhàng ấy khiến Hạ Dịch Khiêm cảm thấy hối hận.


Lúc trước, tại sao cậu lại muốn chuyển trường vào lớp một? Hẳn là ngay từ đầu cậu nên ở lại lớp mười ba của anh trai.

"Dư An, chủ nhiệm lớp bảo chúng ta qua một chút." Một giọng nói lo lắng từ xa vang lên, đó là đầu hạt dẻ, "Lâm Khắc Hồng và Tiếu Vũ Tây đang đánh nhau."

Đánh nhau? Tại sao lại đánh nhau?

Lộc Dư An vội vàng cùng đầu hạt dẻ chạy đến văn phòng.

Trên đường đi, Lộc Dư An nhanh chóng tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi trận đánh kết thúc, Lâm Khắc Hồng gặp Tiếu Vũ Tây trong phòng thay quần áo, và Lâm Khắc Hồng rõ ràng không có ý định buông tha cho người kia.

Bản thân cậu cũng không thích Tiếu Vũ Tây, huống chi cậu còn không vừa mắt việc Tiếu Vũ Tây vứt bỏ đồng đội để đưa Lộc Dữ Ninh đến phòng y tế, rồi sau đó mới quay lại chơi bóng. Cậu không nhịn được đã trào phúng Tiếu Vũ Tây vài câu. Tiếu Vũ Tây tất nhiên phải phản bác lại, và chỉ trong vài câu, không biết ai đã động thủ trước. Mọi người kéo mãi cũng không ra được, cuối cùng cả hai bị giáo viên thể dục áp giải đến văn phòng chủ nhiệm của hai lớp, tự nhiên cũng lật tẩy sự tình trước trận đấu đó.

Cô Chung bảo đầu hạt dẻ gọi Lộc Dư An qua hỏi rõ tình hình.

Trong phòng làm việc, chủ nhiệm lớp 1 Lý lão sư cùng chủ nhiệm lớp 13 Chung lão sư sắc mặt đều không tốt lắm, dù sao hai lớp đánh nhau đối với ai mà nói cũng không phải một chuyện vinh quang.

Trên mặt Lâm Khắc Hồng có thương tích, thấy Lộc Dư An đến chẳng hề để ý gật đầu một cái.

Nhưng Lộc Chính Thanh bất ngờ cũng ở đây, bên cạnh ông là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc âu phục đeo kính, là trợ lý sinh hoạt trung thành trước sau như một của Lộc Chính Thanh, thư ký Đỗ.

Lộc Dư An thấy Lộc Dữ Ninh canh giữ bên cạnh Tiếu Vũ Tây, liền hiểu vì sao, hẳn là Lộc Chính Thanh biết Lộc Dữ Ninh phát bệnh, mới mang theo thư ký của ông tới đây, mà Lộc Dữ Ninh lo lắng cho Tiếu Vũ Tây, cho nên mới ở bên cạnh Tiếu Vũ Tây.

Thần sắc Lộc Dữ Ninh đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều. Ngược lại Tiếu Vũ Tây chỉ cúi đầu, sắc mặt âm trầm.

Lộc Chính Thanh thấy Lộc Dư An đi tới, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đang muốn nói cái gì, nhưng Lộc Dư An lại không nhìn ông, quay đầu nhìn về phía hai vị lão sư, đem ngọn nguồn sự tình nói rõ ràng.

Lý lão sư nghe xong sắc mặt liền không tốt, ở trong mắt ông, Tiếu Vũ Tây là học sinh do ông một tay dạy dỗ, nó rõ ràng ngoại trừ mê chơi một chút, cũng không có khuyết điểm gì, mà đám học sinh lớp mười ba kia có thể nói là khét tiếng quậy phá, mà Lâm Khắc Hồng là một đứa chuyên thể dục, toàn thân cũng không có nửa điểm bộ dáng học sinh tốt.

Huống chi, ánh mắt ông nhìn về phía Lộc Dư An, nhịn không được nghĩ, liên quan đến Lộc Dư An thì không có chuyện gì tốt, ông nhìn ra được Lâm Khắc Hồng cùng Lộc Dư An quan hệ rất tốt, Lâm Khắc Hồng là dạng người gì cũng đã rất rõ ràng.

Ông thản nhiên nói: "Chuyện này là Tiếu Vũ Tây lớp chúng ta không đúng, nó không nên nghe những lời đó xong liền không khống chế được chính mình."

Cô Chung nhíu mày, ý của lời này chính là trách Lâm Khắc Hồng không nên nói lung tung.

Nhưng rõ ràng hai người là đồng thời động thủ đánh nhau, nhưng Lâm Khắc Hồng chịu thiệt là chịu thiệt ở chỗ cậu ấy đi khiêu khích trước, lần này sợ là phải gánh vác hết thảy trách nhiệm. Chung lão sư trong lòng thở dài, dựa theo ý tứ của Lý lão sư, nhất định sẽ báo cáo cho trường học để phạt thật nặng tay, phải xử lý Lâm Khắc Hồng một trận mới được.

Mà điện thoại di động của đầu hạt dẻ ong một tiếng rung lên, tiếng rung không rõ ràng trong phòng làm việc.

Đầu hạt dẻ nhìn mọi người hoàn toàn không bận tâm đến cậu, len lén lấy điện thoại di động từ trong túi ra, dùng ngón tay chạm sáng màn hình, không chút để ý liếc mắt nhìn chữ viết trên màn hình, sau đó mắt mở to, thậm chí lấy tay dụi qua dụi lại, nhịn không được thốt ra: "Đậu má --"

Thậm chí bởi vì quá mức kinh ngạc, một tiếng kinh hô mất khống chế ở trong phòng làm việc của đầu hạt dẻ cũng không tính là nhỏ.

Ngay cả hai lão sư cũng không nhịn được nhíu mày nhìn về phía đầu hạt dẻ.

Nhưng giờ phút này đầu hạt dẻ hoàn toàn không để ý tới những thứ này.

Đúng lúc, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, hiệu trưởng tinh thần quắc thước phấn chấn đắc ý đi vào, mặt mang vẻ vui mừng nhìn mọi người, cũng không để ý tới việc có rất nhiều người ở đây: "Năm nay trường trung học Tĩnh An chúng ta ở cuộc thi mỹ thuật Khải Chi Bôi lấy được một giải vàng rồi."

Là giải vàng!


Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lộc Dữ Ninh. Trong trường trung học Tĩnh An, có thể đạt được giải vàng cũng chỉ có Lộc Dữ Ninh.


Ngay cả Lộc Dữ Ninh cũng nghĩ như vậy, y mừng rỡ vô cùng. Trong khoảng thời gian này y thủy chung không có vẽ ra tác phẩm làm cho y hài lòng, y vốn tưởng rằng lúc này đây Thúy Điểu Đồ của y có thể đạt được giải bạc cũng đã rất tốt, không nghĩ tới lại đạt được giải vàng.

Trong nháy mắt, sự phủ nhận của y đối với chính mình đều tan thành mây khói. Hết thảy đều là đẩy mây thấy mặt trời, nguyên lai y cũng có thiên phú, có tài hoa.

Giải thưởng này mang ý nghĩa rất lớn đối với y. Thậm chí còn lớn hơn cả giải bạc Khải Chi Bôi đầu tiên trong đời y.

Khóe mắt y mang theo nụ cười, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía Lộc Chính Thanh, ở những thời điểm như vậy y rất vui vẻ , có thể để cho ba ở bên cạnh chứng kiến. Ngay cả Tiếu Vũ Tây thần sắc âm trầm kế bên  cũng không nhịn được ngẩng đầu lộ vẻ vui mừng.

Phần lớn lo âu trong đáy mắt Lộc Chính Thanh cũng đã tản đi, tại thời khắc quý giá vui vẻ này, ông kiêu ngạo nhìn về phía Lộc Dữ Ninh.

Chủ nhiệm lớp 1 Lý lão sư nghe được, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lộc Dữ Ninh nói: "Chúc mừng em." Học sinh của mình có thể đạt được một giải thưởng quan trọng như vậy ông cũng rất vinh dự.

Hiệu trưởng cười híp mắt nói: "Giải thưởng vàng Khải Chi Bôi lần này là của học sinh trường chúng ta --"

Lộc Dữ Ninh chuẩn bị tiến lên một bước đi tới trước mặt mọi người, chuẩn bị nói lời cảm ơn với hiệu trưởng.

Hiệu trưởng lại đem hai chữ cuối cùng nói ra: "- - Dư An.

Là Lộc Dư An.

Lý lão sư còn chưa nói ra khỏi miệng lời chúc mừng liền ngậm lại ở bên trong , ánh mắt trừng đến cực đại, thậm chí hoài nghi chính mình nghe lầm.

Cái gì? Lộc Dư An của lớp bọn họ trước kia lấy được giải vàng chứ không phải Lộc Dữ Ninh?

Sao có thể thế được. Nhưng cái tên hiệu trưởng nói ra đúng là ba chữ Lộc Dư An.

Ông nhìn về phía Lộc Dư An thần sắc phức tạp.

Trong lúc nhất thời, tay ông đặt trên vai Lộc Dữ Ninh, lấy xuống cũng không được, thả xuống cũng không xong.

Nụ cười trên mặt Lộc Dữ Ninh cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Lộc Dư An, đáy mắt kinh hoảng hiện lên, giờ phút này y đứng ở phía trước mọi người, chờ nhận tin vui, kỳ thật ít nhiều có chút xấu hổ.

Hiệu trưởng cũng ý thức được cái ông vừa mới nói dễ dàng làm cho người ta sinh ra ý nghĩ khác, vội vàng xấu hổ ho khan vài tiếng nói: "Dữ Ninh, em cũng ở đây a."

Nhưng giờ phút này so với việc thấy xấu hổ, Lộc Dữ Ninh càng là kinh hoảng khó có thể miêu tả, giống như là dự cảm nào đó vẫn chôn sâu đáy lòng rốt cục được chứng thực.

Vì sao người đoạt giải lại là Lộc Dư An.

Cho dù là bất kỳ người nào khác đoạt giải, cũng sẽ không làm cho y khó chịu như vậy. Vẻ mặt y phức tạp nhìn về phía Lộc Dư An.

Lộc Dư An bị gọi đến tên nhìn tất cả mọi người đang hướng về phía mình, trong mắt mang theo nhàn nhạt nghi hoặc -- Khải Chi Bôi.

Cậu tham gia Khải Chi Bôi khi nào?

Cậu vừa quay đầu liền nhìn thấy, đầu hạt dẻ tràn ngập đắc ý, trên mặt phảng phất viết đầy ba chữ to "Mau khen tôi".

Cậu làm sao còn không rõ là ai giúp cậu đăng ký. Cho nên cậu thật sự lấy được giải thưởng vàng của Khải Chi Bôi?

Hiệu trưởng cười híp mắt nói: "Vừa mới nhận được thư thông báo chính thức của cuộc thi," Du Lư Sơn Đồ "của Lộc Dư An lớp 13 trường trung học Tĩnh An chúng tôi đã giành được giải vàng Khải Chi Bôi lần này."

Lâm Khắc Hồng bị cô Chung phạt đứng ở bên tường nhịn không được lớn tiếng nói: "Dư An, cậu tuyệt cmn vời luôn!"

Lời của cậu ấy vừa phát ra khiến cho hiệu trưởng cũng nhìn sang, hiệu trưởng lúc này mới chú ý tới hai học sinh trong phòng làm việc cùng nhau bị phạt đứng, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn, ông mang theo ý cười khoát tay nói: "Đều là người trẻ tuổi, lần sau chú ý không nên tái phạm là được, lần này coi như xong."

Tâm tình hiệu trưởng vốn không tệ, mấy năm nay trường trung học Tĩnh An đầu tư rất lớn vào các cuộc thi mỹ thuật, học sinh của trường có thể lấy được thành tựu như vậy, đối với trường học là sự trợ lực phi thường lớn. Mà mới ngắn ngủi nửa học kỳ, lớp 13 làm cho người ta đau đầu nhất  dĩ nhiên có thể lấy được thành tích như vậy, hiệu trưởng cũng đối với Chung lão sư phi thường hài lòng.

Chuyện này tự nhiên cũng không muốn phạt nặng.

Cô giáo Chung thở phào nhẹ nhõm, cô từ trước đến nay rất thích Lộc Dư An, đối với việc Lộc Dư An có thể đạt được giải thưởng quan trọng như vậy cũng hết sức vui vẻ, trên khuôn mặt nghiêm túc trước sau như một của cô nhịn không được hiện lên nụ cười nhè nhẹ, vỗ vỗ bả vai Lộc Dư An cổ vũ.

Lúc này thần sắc Lộc Chính Thanh nhìn về phía Dư An phức tạp. Dư An mỉm cười đứng trong đám người vây quanh, đây là bộ dáng ông chưa từng thấy qua.

Ông vốn tưởng rằng cho dù Dư An biết vẽ, nhưng cũng chỉ biết một số thứ đơn giản nhất, nhưng tranh của Dư An lại lấy được giải thưởng vàng của Khải Chi Bôi.

Từ nhỏ Dữ Ninh đã học vẽ tranh, ông rất rõ ràng giá trị của Khải Chi Bôi, thiên phú cùng cố gắng thiếu một thứ cũng không được.

Hình như ông chưa từng hiểu Dư An.

Trong lúc nhất thời, thần sắc Lộc Chính Thanh có chút ảm đạm.

Mà Hạ Dịch Khiêm từ văn phòng trở ra vẫn nhìn chằm chằm Lộc Chính Thanh, thậm chí ngay cả việc chúc mừng anh trai cũng không để ý tới, rốt cục khẳng định một chuyện.

Từ nhỏ trí nhớ của cậu đã rất tốt, dù là người gặp qua một lần cũng rất khó quên.

Cậu xác định, trước kia cậu tuyệt đối đã gặp Lộc Chính Thanh, ngay trong mấy năm cùng ca ca nương tựa lẫn nhau kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro